Dù sao cũng đang ở trong nhà người khác nên cô rất cẩn thận. Sau khi rời giường, rửa mặt thay quần áo, cô nhanh chóng chỉnh đốn bản thân một chút. Cô nhìn mình trong gương rồi nhẹ nhàng thở dài. Đến tận bây giờ cô vẫn còn hơi buồn bực, sao có thể dễ dàng đồng ý cho cô chuyển đến ở như vậy được chứ.
Có lẽ vì… Biết gốc biết rễ nên mới tín nhiệm cao như vậy sao?
Lúc ra khỏi phòng mình, Nhâm Xử An đi đến cửa phòng của Quý Lan. Cửa phòng anh không khóa kĩ, lộ ra một khe hở nhỏ. Cô rón rén đi tới, mở to mắt nhìn vào bên trong. Hình như Quý Lan vẫn đang ngủ say thì phải.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cánh cửa yên lặng mở ra, không phát ra chút âm thành nào.
Quý Lan yên lặng nằm nghiêng, cánh tay vòng qua ôm một con búp bê hình quả bơ tròn. Sống mũi cao của anh thi thoảng chạm vào con gấu bông mềm mại ấy. Anh giống hệt như khi còn bé vậy, chỉ có lúc ngủ mới có thể yên tĩnh và ngoan ngoãn như thế. Khí chất cả người anh cũng khác hoàn toàn, không còn sự lạnh lùng như mọi khi nữa.
Dường như trở nên… khó giải thích được.
Nhâm Xử An đi hai bước, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Quý Lan?”
Anh không có chút động tĩnh nào. Cô lớn gan, nhẹ nhàng đưa tay chọc vào mặt của anh. Gương mặt có chút thịt như vậy nhưng khi sờ vào lại thấy rất mềm mại. Vừa mềm mại vừa non nớt, không giống khuôn mặt của người đã hơn ba mươi tuổi chút nào ấy chứ.
Cô nhẹ nhàng chọc chọc mặt của anh rồi lại sờ vào sống mũi cao vút ấy, sau đó rút tay về. Cô cũng đã rửa mặt thay quần áo xong rồi mà người này vẫn còn đang ngủ.
Hừ, nhìn anh lười nhác kìa.
Hai tay cô chắp sau lưng, rón rén đi đến phía đối diện giường rồi nhìn bức tranh treo trên tường kia. Bức tranh vẽ bằng bút chì, sau đó hình như dùng màu phun qua một lần thì phải, nhìn cũng không đậm quá mức.
Nếu nhóc con không làm diễn viên thì cũng trở thành đại thần trong ngành mỹ thuật rồi quá…
“An An…”
Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên khiến Nhâm Xử An suýt chút nữa giật nảy lên. Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt của anh.
Anh đang nói mớ sao…?
Cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cô thấy hạnh phúc quá đi mất, ai mà không muốn người mình thích gọi tên mình trong mơ đâu chứ.
Nhâm Xử An dừng lại mấy giây, thấy Quý Lan không có động tĩnh nên mới chậm rãi ra khỏi phòng. Nếu người khác phát hiện cô không nhịn được mà lén vào phòng của anh thì chắc chết đứng tại chỗ luôn quá. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố ý để cửa hở ra như ban đầu.
Sau khi cô rời đi, Quý Lan mở mắt ra.
Cô đưa tay chọc mặt mình mấy lần thì phải. Cảm giác đã lắm hay sao vậy? Tại sao từ nhỏ đến lớn cô cứ thích chọc vào mặt anh thế chứ?
Anh ôm búp bê hình quả bơ rồi ngồi dậy nhìn bức vẽ treo đối diện giường.
Gì mà nói thích nhìn dáng vẻ của anh lúc mới tỉnh ngủ, cô nhìn chằm chằm tranh trên tường còn lâu hơn nhìn anh. Cô nhìn anh chỉ vì muốn chọc mặt anh mấy cái cho đã tay mà thôi.
Quý Lan trầm mặc hai giây rồi bỗng nhiên lắc đầu.
Sao mà… anh có thể ghen với một bức tranh được chứ?
Còn là bức tranh chính tay anh vẽ nữa.
Sau khi rửa mặt, Quý Lan cũng đi xuống lầu. Nhâm Xử An thì đang nấu đồ ăn trong phòng bếp. Cô không biết làm nhiều món ăn nhưng ít nhất vẫn làm được chút điểm tâm, nhìn sơ qua thì cũng khá ổn.
Thấy Quý Lan đi từ trên lầu xuống, cô liếc mắt rồi cong môi nói: “Cuối cùng cũng chịu dậy, mặt trời chiếu cháy mông rồi đấy.”
Giọng nói của Quý Lan trầm xuống, có vẻ rất nghiêm túc.
Anh nói: “Miễn là… đừng đánh đòn nữa thì tốt rồi.”
Anh đang nhạo báng cô bằng lời nói rất trịnh trọng đấy nha!
Nhâm Xử An quay đầu, hung dữ nhìn anh rồi đẩy cái ly về phía trước: “Lúc mới ngủ dậy bụng đói thì nên uống cốc mật ong.”
Sau đó cô cong môi nói: “Vì làm điểm tâm nên hôm nay em không chạy bộ đấy.”
Quý Lan đứng một bên, ngón tay xoa xoa ly nước mật ong rồi nói: “Cảm ơn.”
Nói xong anh lại bảo: “Nhà có phòng thể dục, em cứ tùy ý dùng.”
Từ trước đến nay anh rất ít khi nhắc đên chữ “Nhà” này. Khi nói đến chỗ ở của mình với Đoạn Tranh Vanh, anh cùng lắm chỉ nhắc đến “Chỗ tôi” mà thôi.
Nhâm Xử An cảm giác được Quý Lan đang nhìn cô chằm chằm. Trong lòng cô có hơi ngượng ngùng, cô giơ tay lên che mắt Quý Lan lại. Miệng cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, em biết mình rất xinh đẹp.”
Quý Lan kéo tay của Nhâm Xử An xuống: “Có gì cần anh giúp không?”
Nhâm Xử An bĩu môi nói: “Aiza không cần đâu, em cũng sắp làm xong rồi, lần sau anh chủ động dậy sớm hơn tý là được.”
Lúc này điện thoại di động trên bàn của cô reo lên. Cô nhìn sang, là cuộc gọi đến của Giang Đồng.
“À, hôm qua em nhất thời xúc động đồng ý anh, hôm nay phải đền tội với Giang Đồng mới được.”
Vì dọn tới ở cùng Quý Lan nên Giang Đồng bơ vơ một mình. Cô cũng cảm thấy áy náy trong lòng nên không thể cho qua như vậy được. Nhâm Xử An nhận điện thoại.
Bởi vì đang làm điểm tâm nên không tiện dùng tay phải cầm nên cô bật loa ngoài.
“Alo Đồng Đồng.”
Hình như nghe thấy Nhâm Xử An bắt máy nhanh như vậy khiến Giang Đồng rất kinh ngạc.
“An An à, sao cậu dậy sớm như thế? Nếu như cơ thể không thoải mái thì cũng đừng dậy sớm chạy bộ chứ.”
Âm thanh trong điện thoại vang lên rõ ràng khiến Nhâm Xử An hốt hoảng cúp điện thoại lập tức. Mặt cô đỏ bừng lên.
Đền tội? Bây giờ cô không muốn đền tội với Giang Đồng chút nào đâu!
Tất nhiên Quý Lan cũng hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy, nghiêng đầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
…
Quý Lan muốn diễn phim tình yêu đô thị cùng với Nhâm Xử An nên Đoạn Tranh Vanh cũng nhanh chóng sắp xếp.
Ám Lam có không ít hạng mục dự trữ nên không thiếu kịch bản tình yêu công sở đô thị.
Chỉ cần Quý Lan muốn diễn phim tình cảm cũng đủ khiến công ty phải đưa ra kịch bản tốt nhất và mời đạo diễn tốt nhất quay phim rồi. Lần này nhà sản xuất bộ phim là Trương Lê.
Trước đây khi làm đạo diễn, anh ấy luôn sẵn sàng bỏ ra khoảng thời gian dài. Nhưng lần này, anh ấy trực tiếp hỏi thăm một đạo diễn gội cạo mấy năm không rời núi, mời đạo diễn tắm nắng, uống trà.
Tâm trạng thoải mái, anh ấy nói: “Nam chính là Quý Lan.”
“Khụ khụ khụ.” Đạo diễn bị sặc trà nên ho khan liên tục.
Ông ấy dùng ngón tay lau nhẹ khóe miệng của mình, nhướng chân mày nói: “Mười năm trước tôi muốn tìm cậu ấy quay phim, khi đó cậu ấy khoảng hai mươi tuổi nhưng không muốn đóng phim tình cảm. Bây giờ cũng hơn ba mươi tuổi rồi, thế nào, tự nhiên muốn trẻ lại rồi sao?”
Trương Lê bị chọc nên cười lớn: “Có muốn trẻ lại hay không, đạo diễn đi xem thử sẽ biết.”
Đạo diễn dễ dàng bị thuyết phục. Anh muốn diễn một bộ phim tình yêu đô thị, ngay lập tức tới tìm ông ấy đầu tiên, điều này cho thấy anh vẫn rất nhớ người đạo diễn này. Ông ấy cũng không muốn so đo chuyện Quý Lan thẳng thừng từ chối mình vào nhiều năm trước.
Hạng mục này đã được giữ bí mật kín đáo nhưng rất nhanh vẫn bị tuồn ra bên ngoài. Có người trên weibo tiết lộ rằng nửa năm sau Quý Lan sẽ vào đoàn làm phim của một bộ phim tình cảm.
Những người không phải fan khi thấy tin đồn như vậy thì ít nhất cũng sẽ có chút mong đợi nhưng fan của Quý Lan không quan tâm, trực tiếp loại bỏ khả năng này ra.
[Nếu mười năm trước có người xào tin như vậy thì tôi sẽ tin một chút chứ mười năm sau tôi chẳng còn tin nữa. /lạnh lùng/]
[Lầu trên nói đúng tiếng lòng của tôi đấy, một fan mười hai năm như tôi đau lòng lắm rồi. /đầu chó/]
[00 Fan sau này như tôi muốn nói rằng đến bây giờ tôi vẫn không mong đợi gì anh Lan sẽ đóng phim tình cảm, tốt nhất không nên ôm ảo tưởng như vậy trong mình. /đầu chó/]
[Doanh tiêu hào này… xem người hâm mộ là kẻ ngốc à?]
Hàng trăm bình luận im ắng, thậm chí lúc doanh tiêu hào đăng tin tức cũng chẳng mấy ai để tâm lắm. Những người qua đường trên mạng thấy tin tức này đều bỏ qua ngay lập tức, vốn dĩ không coi nó ra gì cả.
Nhưng qua mấy ngày sau, trên weibo của Ám Lam chính thức công bố Quý Lan sắp xuất hiện diễn vai nam chính trong một phim tình cảm được chuyển thể lại từ tiểu thuyết, vai nữ chính chính là tiểu hoa đán Nhâm Xử An của công ty.
Không ít người thấy hot search #Quý Lan sắp xuất hiện diễn phim tình cảm#, tất cả đều cho rằng những doanh tiêu hào bị chửi lúc trước lại đúng chứ. Không ngờ rằng Ám Lam Film & Televison đã chính thức xác nhận trên weibo rồi.
Cư dân mạng:???
Người hâm mộ cũng vô cùng sững sờ, hoàn toàn không ngờ đến tình huống hiện tại.
Tất cả bình luận đều không có hoan hô chúc mừng mà chỉ đầy ắp sự kinh ngạc.
[Anh Lan, ông chủ Ám Lam của tôi ơi, rốt cuộc điều gì đã khiến anh ra quyết định như vậy thế hả?]
[??? Tôi ngu người luôn rồi.]
[Vai chính là Nhâm Xử An hả! Cảm giác nửa năm gần đây Ám Lam rất nâng đỡ cô ấy, bây giờ Quý Lan tự mình ra sân chơi để nâng đỡ cô ấy luôn sao?]
[Đệch, mặc dù những lần Nhâm Xử An bị hắc đều là giả nhưng bối cảnh của cô ấy cũng lợi hại quá rồi…?]
[+1, có thể khiến anh Lan phải diễn phim tình yêu… Con mẹ nó, tôi khiếp sợ lắm rồi đây.]
[Lúc bấm vào bình luận tưởng có người sẽ chửi An An nhà chúng ta, tôi sẵn sàng khẩu chiến rồi đây, không ngờ… /đầu chó/]
[Ha ha ha ha ha ha hắc mãi mệt quá rồi, chúng tôi nhìn cũng thấy mệt mà, tôi đây chơi kiểu Phật hệ. /đầu chó/]
[Vân vân… Mấy người cứ chú ý đến diễn viên chính, đã xem nguyên tác chưa hả! Sao tôi nhớ nam chính là hình tượng một người trẻ tuổi cô đơn một mình xây dựng sự nghiệp?!]
[Oh, tình yêu chị em??? Tôi thành tiểu lang mất.]
[Lầu trên xem nguyên tác thì biết… Rất ngọt nha nhưng anh Lan không thích hợp diễn kiểu nam chính như vậy…]
Cư dân mạng và người hâm mộ vẫn đang rất khiếp sợ, chưa có dấu hiệu dừng lại. Sau khi Ám Lam đăng bài trên weibo, chưa đầy hai phút thì dưới góc bên phải xuất hiện một hàng chữ nhỏ.
“Quý Lan cũng thích bài đăng này.”
Cư dân mạng:???
Còn like bài đăng như thế này nữa, rốt cuộc bộ phim này được coi trọng đến mức nào thế?
Lần trước Quý Lan bày tỏ cảm xúc, không phải cũng là lúc Nhâm Xử An mới ký hợp đồng với Ám Lam sao?
Lúc ấy cư dân mạng chỉ cảm thấy Ám Lam khó khăn lắm mới ký hợp đồng với một diễn viên giỏi có thiên phú, Quý Lan coi trọng muốn phát triển dài lâu nên mới like bài như vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ Quý Lan phải khuất phục với thế lực chống lưng của Nhâm Xử An sao?
Càng ngày càng thấy bối cảnh của Nhâm Xử An không tầm thường chút nào, bây giờ mấy người bôi đen trên mạng cũng không còn nhiều nữa. Bây giờ ai ai cũng thảo luận bối cảnh của Nhâm Xử An như thế nào, trở thành chủ đề hot với những người ăn dưa trung thành trên mạng.
Còn lúc này, Nhâm Xử An đang ôm bình nước nóng, vùi đầu trên chiếc ghế sa lon mềm mại ở nhà Quý Lan.
Ngón tay cái của cô từ từ trượt trên màn hình. Cô uống một ngụm nước đường nâu trà gừng. Nước đường nâu trà gừng vào dạ dày, khiến cho bụng đang đau cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Theo cư dân mạng thì em có thể ngay lập tức hóa thân thành con gái cưng của vua cờ bạc đấy.”
Cô đang xem bình luận của cư dân mạng.
“Nhóc con à, anh nói xem, mọi người sẽ không biết giữa chúng ta có chuyện gì chứ?”
Quý Lan cầm một cái chăn mỏng đi xuống dưới lầu, cẩn thận choàng lên người Nhâm Xử An. Sau đó vòng tay từ phía sau ôm cô vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô. Anh đặt nhẹ cằm lên vai Nhâm Xử An, nói: “Như thế không phải là đúng ý em hay sao?”
“Thì đúng là như thế.” Nhâm Xử An bĩu môi, cô ngả người ra sau một cách tự nhiên. Cô tựa vào người Quý Lan, cất điện thoại rồi cầm lấy tập kịch bản.
Quý Lan bóp nhẹ tay cô nói: “Hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều chút đi.”
“Cả buổi sáng nay em chưa làm gì cả, anh phải cho em xem kịch bản một lúc chứ.” Nhâm Xử An vừa dứt lời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe tiếng mẹ cô oang oang như thường lệ. Nhưng lần này giọng điệu của bà có chút khác thường, vừa vội vàng, vừa lo lắng và tức giận.
“An An, con nói thật cho mẹ biết, gần đây con phát tài như vậy, có phải đã làm ra chuyện gì không hay rồi không? Hôm nay mẹ gặp dì Trương và con trai cô ấy, họ nói này nói kia về con, mẹ thật sự rất khó chịu.”
Nhâm Xử An nghe vậy thì trầm mặc mất một lúc.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, nếu tiếp tục nói dối mẹ, làm cả nhà lo lắng như vậy thì thực sự không hay chút nào.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó thẳng thắn nói với mẹ: “Mẹ… Thực sự là con… đã ở cùng với Quý Lan, mẹ chắc là đã nghe nói tới anh ấy rồi đấy. Anh ấy đã đóng rất nhiều phim nổi tiếng, lại là ông chủ của công ty mà con đang hợp tác. Nhưng chúng con chưa công bố chuyện này, cho nên xin mẹ đừng nói chuyện này ra ngoài.”
Mẹ Nhâm Xử An suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một hình ảnh, liền nói: “Quý Lan à? Chính là vai nam chính trong phim “Ám Dũng” phải không? Cái người mà nhận được giải nam chính xuất sắc tại lễ trao giải, nhưng mặt mũi thì cứ lạnh như băng đấy phải không?”
Dừng lại một chút, bà vỗ đùi rồi nói tiếp: “An An à, mẹ thấy con hợp với Sở Dĩ Lam hơn đấy, sao lại ở với cái người cả ngày nhăn nhó kia làm gì? Con không thấy ngột ngạt à, ngày nào cũng như thế thì sẽ rất mệt đấy. Mà con đừng nói với mẹ là con thấy anh ấy là chủ công ty, có thể bao bọc được con nên con mới đồng ý ở với anh ta nhé.”
Quý Lan ngồi nghe mà sững sờ.
Nhâm Xử An cảm nhận được một ánh mắt u oán đang nhìn mình.
Mẹ cô không suy nghĩ thấu đáo nên mới nói vậy thôi.
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung. Cho tới bây giờ anh ấy có nhăn nhó gì với con đâu, cũng chưa bao giờ tức giận với con cả, mẹ đừng lo lắng như thế.”
“Hừ, con còn ít tuổi, sao có thể nhìn nhận đúng con người anh ta? Sở Dĩ Lam kia cũng không phải lớn tuổi gì, nhưng dù sao người này cũng hơn con đến mười tuổi đấy. Có khi nào người này đã ly hôn rồi mà con không biết không?”
Mẹ của Nhâm Xử An vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho các con của bà. Nhưng mỗi câu bà nói đều làm cho Nhâm Xử An phải nhăn mặt.
Nếu cứ để bà nói tiếp sẽ rất khó chịu.
Cô nhanh chóng nói với bà: “Mẹ, anh ấy chưa từng kết hôn đâu, mẹ hoàn toàn có thể yên tâm. Bây giờ con đang phải đọc kịch bản, khi nào rảnh con sẽ gọi lại cho mẹ.”
Nói xong cô vội vàng cúp máy.
Bầu không khí trong phòng có chút gì đó không bình thường.
Thậm chí như đang ngưng lại.
“Em cảm thấy ngột ngạt khi ở với anh sao?” Quý Lan hỏi một câu, giọng như trùng xuống.
Quý Lan vùi mặt vào cổ Nhâm Xử An, giọng điệu vừa buồn vừa có chút ấm ức. Anh chưa từng gặp mặt mẹ của Nhâm Xử An mà đã bị nhìn nhận như thế, trong lòng anh sao có thể dễ chịu được.
“Mẹ em có vẻ không thích anh nhỉ?”
Nhâm Xử An đưa tay ra sau vuốt ve mái tóc mềm mại của Quý Lan.
Cô an ủi anh: “Ôi trời, không có chuyện ấy đâu, mẹ em chỉ là lo anh bắt nạt em, sợ em ở chung với anh không được tốt thôi.”
Túi chườm nóng đã nguội, Nhâm Xử An để qua một bên rồi vòng tay ôm lấy cổ Quý Lan.
“Đợi hôm nào em đưa anh về nhà, để cho mọi người thấy chỉ có em bắt nạt anh thì mọi người sẽ yên tâm ngay.”
Quý Lan ngây người.
Chính xác thì anh mới là người bị bắt nạt đấy chứ.
“Vậy có phải bởi vì anh có thể bao bọc em, cho nên em mới…”
Nghe tới đó, Nhâm Xử An cắn nhẹ vào yết hầu Quý Lan, chặn ngang câu nói của anh. Nhâm Xử An nhìn thấy đôi tai của Quý Lan bỗng chốc đỏ ửng lên, cô thích thú cười trộm một tiếng. Cười thầm trong lòng, nhưng cô vẫn nghiêm mặt nói: “Đừng nói bậy, em giận đấy.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, giống như đang bị đau vậy.
Lại nghe ra điệu bộ như đang làm nũng với anh. Nhưng Quý Lan không vì điệu bộ mềm mỏng của Nhâm Xử An đánh lừa. Anh chỉ dùng một tay che đi khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình, nói: “Anh không nói bậy đâu.”
Nhâm Xử An đánh mạnh một cái vào tay Quý Lan: “Không phải nói bậy thì là gì? Anh nghĩ em là loại người như vậy sao?”
Quý Lan bị đánh nên rụt tay lại. Ý anh không phải như vậy, nhưng sao Nhâm Xử An lại nói thành ra như vậy chứ?
Quý Lan xoa xoa bàn tay đỏ ửng của mình, mím chặt môi lại. Sau đó lại lên án Nhâm Xử An: “Em lại đánh anh à.”
Nhâm Xử An đưa mặt về phía anh, nhe răng trợn mắt: “Em còn cắn anh đấy.”
Quý Lan lập tức thay đổi thái độ: “Vậy em cắn đi.”
Hai mắt anh sáng lên, đôi tai cũng ửng đỏ vì chính câu nói của mình.
Nhâm Xử An nhẹ nhàng cắn cánh môi dưới của Quý Lan rồi lại buông ra, khiến cho đôi môi đỏ hồng lên.
“Có thích không?”
Nhâm Xử An quay đầu đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đang kề cận của Quý Lan.
Nếu nhìn vào mắt anh, cô sẽ không kiềm chế được, cho nên không thể nhìn.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc ấm áp, cô cầm lấy xấp kịch bản lật xem vào trang.
Đây là kịch bản về tình yêu đô thị, vừa mới chuyển tới cho cô ngày hôm qua, nhưng cô vẫn chưa xem tới.
Cô muốn tập trung xem kịch bản này một chút, nhưng một bàn tay to lớn ấm áp lại xoa bụng cô, khiến cô không thể tập trung được nữa.
“Anh đừng xoa bụng em nữa được không?”
Nhâm Xử An không nhịn được, nói với Quý Lan. Nhưng Quý Lan cũng không dừng lại. Ngồi bên cạnh, thấy Nhâm Xử An đỏ bừng mặt, anh cố ý nói: “Anh làm vậy cũng là sai sao”
Nhâm Xử An lắc đầu, đành để mặc anh.
Giở tiếp hai trang kịch bản, Nhâm Xử An chú ý tới một đoạn tiếng Anh dài trong kịch bản. Cô kêu lên, hít vào một hơi rồi nói: “Em phải nói tiếng Anh à?”
Cô giở liên tiếp mấy trang nữa, phát hiện có rất nhiều đoạn thoại tiếng Anh.
“À, vai diễn này sẽ phải trao đổi với nhiều người nước ngoài đấy.”
Quý Lan bình thản nói. Nhưng Nhâm Xử An nghe giống như anh đang cố ý cười nhạo vậy.
Quý Lan nói nhẹ bên tai cô: “Đừng lo, anh sẽ dạy tiếng Anh cho em.”
Nhâm Xử An ngơ người.
Luân hồi tốt vậy sao.
Nhưng cô cảm thấy Quý Lan nhất định là lãng phí công sức rồi.
Hơn hai mươi năm trước cô đã đọc kịch bản tiếng Anh rồi, bây giờ sao có thể tụt hậu đến mức vậy chứ?
…
Trước khi gặp lại Nhâm Xử An, Quý Lan là người dẫn đầu giới giải trí.
Hàng năm, anh đều đặn tham gia sản xuất một vài bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình. Sắp tới lại có phim mới chuẩn bị được công chiếu, cho nên Quý Lan liên tục được các nhà đài đến phỏng vấn.
Phòng khách của Ám Lam có thể được dùng làm nơi phỏng vấn.
Quý Lan ngồi ngay ngắn trên ghế sofa da, vẻ mặt thản nhiên nhìn vào camera trước mặt.
Các phóng viên đều hỏi những câu hỏi na ná như nhau.
Cuối cùng cũng có người can đảm hơn, nhìn ra được suy nghĩ của Quý Lan.
Phóng viên này hỏi: “Cách đây vài ngày, Ám Lam có công bố thầy Quý sẽ tham gia một bộ phim về tình yêu đô thị. Đối với bộ phim tình yêu độ thị này, thầy Quý có ý kiến gì không? Hay thầy có điều gì muốn chia sẻ không?”
Quý Lan bỗng ngước mắt nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi, quan sát logo trên microphone của anh ta.
Đây là một công ty truyền thông nhỏ, mới được thành lập, phóng viên đều là những người trẻ tuổi, có vẻ rất có triển vọng.
Trong lòng Quý Lan thầm khen ngợi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, không cho người khác nhìn ra manh mối gì.
Cầm microphone, anh chậm rãi nói: “Bộ phim này tôi đã mong chờ từ lâu rồi.”
Phóng viên trẻ kia lập tức sáng mắt lên.
Đoạn Tranh Vanh chưa từng gặp phóng viên nào hỏi những câu như vậy, nhưng họ cũng mạnh dạn để cho phóng viên đặt câu hỏi.
Tất cả đều sẵn sàng cho tình huống Quý Lan bỏ qua câu hỏi, hoặc đơn giản là từ chối trả lời.
Nhưng không ngờ Quý Lan lại trả lời câu hỏi này.
Bọn họ còn không mong chờ gì cuộc phỏng vấn này sẽ thành công.
Anh chàng phóng viên kia lập tức tỏ ra hào hứng, ngập ngừng hỏi: “Thầy Quý, tôi có thể hỏi thêm vài câu về bộ phim này không?”
Quý Lan lại liếc nhìn anh ta.
Sợ mình nói nhiều sẽ để lộ ra chuyện tình cảm với Nhâm Xử An, anh rũ mắt nhìn xuống.
Không thể làm trái với mong muốn của Nhâm Xử An là không để cho mọi người biết chuyện của hai người.
Vì thế anh nói: “Hãy nói về bộ phim đi.”
Nhóm phóng viên thao tác rất nhanh, ngày hôm sau họ đã biên tập lại cuộc trả lời phỏng vấn của Quý Lan.
Đoạn Tranh Vanh xem qua một lượt, chiều hôm đó anh ấy đăng nó lên Weibo.
Q: Thầy Quý, anh có ý kiến gì về bộ phim tình yêu đô thị này không? Hoặc anh có điều gì muốn chia sẻ không?
A: Tôi đã chờ mong bộ phim này từ lâu rồi.
Dân mạng đang rất thắc mắc.
Quý Lan không phải là đang lăng xê ai đó, mà chính anh ấy muốn tham gia bộ phim tình yêu đô thị này?
Trong mắt công chúng, Quý Lan không phải là người biết nói dối.
Câu trả lời của anh giống như một hòn đá tảng khuấy động mặt hồ đang yên tĩnh.
[MD, anh Lan làm sao vậy nhỉ? Lúc còn trẻ thì không đóng phim ngôn tình, mà bây giờ mới tham gia phim này là sao?]
[Anh ấy càng ngày càng trẻ, thật tốt quá.]
[Mặc dù biết anh Lan tự nguyện tham gia bộ phim ngôn tình này, nhưng vai nam chính quả thật không phù hợp với anh ấy chút nào.]
[Chết tiệt thật, ha ha ha. Đây có lẽ là dấu ấn đặc biệt trong cuộc đời của anh ấy.]
[Bỏ qua lần này e là sẽ không còn cơ hội nữa. Có thể Quý Lan muốn nhân lúc còn trẻ mà tham gia một bộ phim dạng này.]
[Anh Lan của tôi còn rất trẻ mà.]
Quý Lan quả thật đã chờ mong bộ phim về đề tài này từ rất lâu rồi.
Cho nên các khâu chuẩn bị trước khi khởi quay được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Đích thân Quý Lan tham gia các buổi casting để lựa chọn một số vai diễn quan trọng.
Thế nhưng, mặt anh tối sầm khi vừa nhìn thấy Sở Dĩ Lam đi vào.
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu… cậu muốn tham gia vai nam phụ sao?”
Sở Dĩ Lam tươi cười nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn được làm việc cùng thần tượng.”
Vì vậy anh ta tới đây để thử vào vai một người đàn ông có trái tim ấm áp, luôn quan tâm tới nhân vật nữ chính trong phim.
Quý Lan tức giận muốn bẻ gãy cái bút trên tay.
Cũng may cuối cùng đạo diễn và nhà sản xuất đều thống nhất không chọn Sở Dĩ Lam cho vai nam phụ này.
Lúc này tâm tình của Quý Lan mới dịu đi đôi chút nhưng anh vẫn quan tâm đến người được chọn.
Đó cũng là một anh chàng khá đẹp trai.