Cơ mà, thằng nhóc này khỏe thật. Tôi đi bộ hai bến xe buýt là đã thở phì phò rồi, thế mà đằng này hắn còn cõng theo cái bao tải nặng 50 ký như tôi nhưng vẫn đi vững vàng.
Lại nhớ tới ngày xưa, thi thoảng tôi giỡn dai nhảy lên lưng hắn là cả hai đứa hôn đất liền. Lúc đó tôi đã chắc mẩm rằng thằng nhóc mập mạp trắng trẻo này còn lâu mới đánh lại tôi, nó yếu thế kia cơ mà.
Thế mà bây giờ không những không yếu đuối, mà còn túm tôi vặn cổ phát là tôi chết ngắc luôn.
“ Thiên Ân, cậu đã làm gì bên Mỹ thế? Một bé mập làm sao để lắc mình trở thành như thế này nhỉ?”
Tôi huơ huơ tay miêu tả hình dáng của Thiên Ân mập mạp.
“ Không phải bé mập, là mũm mĩm.” Thiên Ân cau có.
“ Dạ, vâng, là mũm mĩm, mũm mĩm chứ không phải mập.”
“ Chẳng biết nữa. Tớ học nhiều rồi cả chơi thể thao nên gầy đi chăng?”
Tôi gật gù, hợp lí đấy. “ Cậu chỉ chơi bóng rổ thôi hả? Thế cậu chơi bóng rổ từ lúc nào?”
“ Từ lúc học cấp 2. Sau đó tớ còn học cả Judo nữa.”
“ Judo? Cậu á? Thật á?” Tôi hết hồn.
“ Thật.” Ôi mẹ ơi, nghe thằng nhóc này nói chắc nịch như này thì chắc không phải đùa rồi.
Thôi rồi, sau này tôi phải cẩn thận cái mồm thôi, lỡ làm thằng nhóc này phật ý thì ăn một chưởng chắc chết mất.
“ Cậu có thể lộn trên không xong tung chưởng không? Hoặc là nhún người từ mặt đất bay lên cành cây?”
Thiên Ân dừng lại, liếc tôi qua vai. “ Bảo Bình, tớ học Judo chứ có phải là thiếu chủ võ lâm trong phim đâu.”
À, đúng rồi nhỉ, tôi lại lậm phim rồi. “ Học có dễ không? Tớ học với được không?”
Hắn ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một lúc, sau đó thở ra một hơi dài. “ Tuần sau thử đến luyện một bữa cho biết mặt.”
“ Được rồi.” Tôi vui vẻ tới mức múa may quay cuồng.
“ Ngồi im không lại lộn cổ xuống bây giờ.”
Ngày hôm sau là lễ bế giảng rồi. Các anh các chị lớp 12, ôm nhau khóc một nhiệt tình, các thầy cô cũng khóc theo, tôi ngó thấy cả thầy Chaien khó tính cũng đang len lén lau nước mắt nữa.
Tôi chạy tới chỗ anh Lâm, chúc mừng anh đã tốt nghiệp. Anh trai soái ca lau lau cái mũi đang sụt sịt, nói cảm ơn với tôi. Sau đó, anh vẫy tay tạm biệt tôi để dành thêm chút thời gian ít ỏi còn lại cạnh những người bạn.
Hầy, sang năm tới cũng đến lượt khóa bọn tôi ra trường rồi, không biết lúc đó sẽ ra sao nhỉ?
Nhưng mà, khoan hãy nghĩ tới chuyện đó, mở rộng vòng tay đón mùa hè tới nào. Ba tháng nghỉ ngơi xơi nước tới rồi đây.
Cuối tuần, tôi hí hửng theo Thiên Ân tới câu lạc bộ Judo. Hôm nay câu lạc bộ tổ chức đi du lịch nên chẳng có ai tập luyện hết.
Thiên Ân bảo tôi mặc đồng phục, rồi giúp tôi thắt đai.
“ Cậu cầm cái đệm kia đi… Dơ cao lên... đúng rồi.”
Tôi còn chưa hiểu mô tê gì đã thấy thằng nhãi này dơ chân đá một phát vào cái đệm. Thế là tôi mất đà, loạng choạng ba cái rồi cắm thẳng đầu xuống đất, mông chổng lên trời.
Cái gì vừa xảy ra vậy? Tôi vừa bị trời giáng hả?
Hắn lại gần, cười hì hì. “ Thần Judo vừa đánh cậu đấy.”
“ Tên xỏ lá này…”
“ Bài học đầu tiên, tập té nào.”
Tập té là cái gì? Tức là bị túm lấy rồi quăng qua quăng lại như bao tải ấy. Ngoại trừ việc chào hỏi là giống trong phim thì cái gì cũng khác hết, tôi khóc không ra nước mắt, phim ảnh đúng là giả dối hết mà.
Sau lần thứ n bị quăng vèo vèo thì tôi nằm luôn ra sàn. Lạy chúa, rốt cuộc là karatedo đáng sợ hay thằng nhãi Thiên Ân đáng sợ đây?
“ Sao thế? Mệt rồi à?” Thằng nhãi này vẫn cười hì hì. Hay là tôi cứ lao vào sống chết với hắn cho rồi nhỉ?
“ Đây, tớ đứng im cho cậu đánh lại nhé?”
Mắt tôi sáng bừng, quên hết cả mệt mỏi lập tức đứng dậy. Học theo thằng nhãi này túm cổ áo, rồi gạt chân. Cơ mà,… hắn không mảy may nhúc nhích, không hề luôn, như kiểu hắn mọc rễ cắm vào sàn nhà vậy.
Thôi, tôi bỏ cuộc. Tôi nằm xuống sàn ăn vạ, tên này chắc chắn không để tôi vật hắn dễ thế đâu.
Thiên Ân cười hì hì, nằm xuống bên cạnh tôi.
“ Thiên Ân.”
“ Hửm?”
“ Tớ không học nữa đâu. Chắc tớ không có năng khiếu.”
“ Tiếc vậy?”
“ Cho nên….” Tôi bật dậy, ngồi lên người thằng cha xỏ lá kia. “…cho tớ thắng một lần đi.” Nói rồi dùng hết sức bình sinh cụng một cái siêu mạnh vào đầu hắn, cốp một phát.
Thiên Ân ôm đầu nhăn nhó, tôi ôm đầu nhưng sung sướng. Kết quả, trên đầu hai đứa mọc hai quả táo rõ to.
Hôm sau, tôi bị đau toàn thân, các khớp rã rời, tay chân không còn cảm giác và hình như răng còn lung lay nữa. Tởn tới già là có thật các ông ạ. Từ đó về sau, tôi không dám bén mảng đến cái câu lạc bộ đó nữa, cũng không dám trêu Thiên Ân nữa luôn.