Thế thì thi xong là đi chơi Gíang Sinh coi như là xả xì trét thì nó lại gọi là quá hợp ní luôn ý.
Và đặc biệt hơn là năm nay tôi sẽ không bơ vơ một mình nữa đâu, ấu dè. Tạm biệt những năm tháng ăn cẩu lương của Đại ca Đại tỷ, không còn những ngày rét đậm rét hại phải ra hiên ngồi để em trai em dâu có không gian riêng nữa, ghim lắm những lần bạn thân hẹn hò và bỏ rơi mình.
Tất cả đã qua rồi, bởi vì giờ đây mình cũng đã có bạn trai, haha.
Cả thêm vì bận rộn quá nên tôi quên cả làm tiệc mừng sinh nhật Thiên Ân, nên lần này làm tiệc bù luôn.
Vấn đề là đi đâu chơi bây giờ nhỉ? Ngày lễ thì rạp chiếu phim và trung tâm thương mại thì là biển người rồi, vào
là mất xác luôn, chưa kể đến chi phí thì như cắt cổ đấy nhé. Thế thì chỉ có ăn chơi ở nhà là chuẩn đẹp thôi,
Tôi hí hửng suy nghĩ hết cả ngày trời thì hôm sau Thiên Ân bỗng nhiên bảo rằng Gíang Sinh hắn sẽ bay qua Mỹ.
“… Hôm ấy, bác Vân và bác quản gia đều về nhà, bố và dì thì không về được vì Dâu Tây bị ốm. Vậy nên tớ định bay sang đó một chuyến để thăm mọi người.”
À đấy, xong phim luôn, kế hoạch ăn chơi đổ bể vụn vỡ dưới chân rồi. Tôi mếu, lại một Giáng Sinh của sự cô đơn lẻ loi rồi.
“ Bảo Bình, cậu ổn không đấy?”
“ Tớ… khá ổn.” Tôi cố dọn cái cảm giác tủi thân đang chực trào, bây giờ còn có thể làm gì được nữa, chẳng lẽ lại gào lên không cho hắn đi à. Nghĩ thôi cũng thấy vô duyên dễ sợ rồi.
Nhưng tôi vẫn suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho hắn. Lần nào tặng quà cũng đau đầu, bởi vì thằng nhóc này cái gì cũng có hết, chẳng biết tặng cái gì cho hắn hết luôn.
Thế mà ngay ngày hôm sau Cà Chua tông cửa nhà tôi, ôm theo một cái túi giấy siêu to khổng lồ. Tôi tí thì sặc nước vì giật mình, ai đó mau cản nó lại, nó định ôm bom liều chết kia kìa.
Đoạn nó dốc ngược cái túi làm mấy cuộn len lăn lóc trên đất, mặt bừng bừng khí thế.
“ Tao muốn đan một cái khăn tặng Củ Cải.”
Tôi xoa xoa cằm, ô kìa, một sáng kiến hay. Vừa ý nghĩa vừa độc nhất vô nhị, hay là tôi cũng đan một cái tặng Thiên Ân nhỉ?
Còn chưa kịp nêu ý tưởng thì con nhỏ này đã gào lên.
“ Mày đừng có mà bắt chước tao. Qùa dành riêng cho bé Cải của tao phải là độc nhất vô nhị cơ.”
“ Ờ thì không bắt chước. Tao đan một đôi găng tay, chịu chưa?” Tôi rót thêm một cốc nước, tự nhủ phải chạy nhanh
nhanh ra cửa hàng không là cháy hàng mất. Mà từ từ đã…
“ Nãy mày nói gì đấy? Bé Cải của mày là ai cơ?”
Lạy chúa, xin đừng có bảo là người tôi đang nghĩ đến nhé, xin đừng…
Cà Chua ôm mặt e thẹn. “ Là Củ Cải đó.”
Tôi thở dài, đảo mắt, suýt đập luôn cái cốc nước trong tay. Đã buồn thì chớ đi, mệt thật sự với cái bọn dở hơi bơi ngửa này luôn ấy.
Thi học kỳ xong, Thiên Ân leo lên máy bay, bay ù sang Mỹ. Tôi thì đi qua siêu thị, bếch một hộp kem to nhất đắt
nhất, thêm cả một núi đồ ăn vặt xách về nhà.
Đại ca vừa mới về tối qua, đang hào hứng đặt bàn ở chỗ quen thuộc chuẩn bị cho một đêm lãng mạn với Đại tỷ thì
nhìn thấy tôi lôi thôi lếch thếch đi vào nhà.
Đại ca hét lên, tí nữa quẳng cả cái điện thoại đi luôn.
“ Ối dồi ôi, đứa lớn bị cái gì đấy? Sao be bét hết thế này? Bị cướp giật à?”
Nghe thấy tiếng hét, Đại tỷ và Bảo An đang trong bếp vội vàng lao ra, tay Đại tỷ còn lăm lăm con dao thái thịt.
“ Cướp giữa ban ngày ban mặt à? Đâu? Nó đi hướng nào? Bảo An xách xe ra cho mẹ, để mẹ rượt theo.”
“ Mẹ nó chờ anh tí, để anh ra sau nhà lấy cái sào phơi quần áo.”
Cả nhà nhốn nháo hẳn lên. Tôi vội hét lên.
“ Trật tự.”
Cuối cùng yên bình cũng được lập lại trong căn nhà này.
“ Con bị ngã, bị xe đạp quệt nên ngã. Con vẫn ổn, chỉ bị xây xát tí thôi.”
Tôi chán nản đi về phòng trong sự ngơ ngác của mọi người.
" Bố nó ơi, cái dấu hiệu này quen lắm." Đại tỷ thì thầm.
" Anh cũng thấy thế. Có phải là..." Đại ca xoa cằm.
Tỏ ra tâm đầu ý hợp, hai anh chị đột ngột kêu lên. " Thất tình?"
Sau đó dõi theo tôi với con mắt đầy tình thương mến thương.
Buổi tối, mọi người ra ngoài hết, còn mỗi tôi với cái laptop đang sáng đèn, cộng cả núi đồ ăn vặt. Điện thoại thì hết pin vứt dưới đất, cửa sổ kéo kín rèm, coi như là cách li xã hội luôn.
Buồn thật đấy, ngay cả bộ phim hài đang chiếu cũng làm tôi trở nên chán nản. Biết thế lúc ấy tôi gào lên bảo Thiên Ân đừng đi có phải hơn không…
Nhưng mà, đã lâu lắm rồi hắn chưa có về thăm ông bà…
Thôi kệ đi, không quan tâm nữa, tập trung vào xem phim nào. Nhưng phải nói là cái bộ phim này chán thật ấy, nên tôi đã đưa ra quyết định táo bạo, bật một bộ kinh dị lên xem cho nó máu.
Vừa mới chiếu đến đoạn vặn cổ kinh điển trong các thể loại phim kinh dị thì đúng lúc ấy ngoài ban công vang lên tiếng gõ cộc cộc. Mới đầu tôi còn tưởng nghe lầm, cho đến khi tiếng gõ ngày càng mạnh và liên tiếp ngoài kia…
Tôi lạnh cả người, ai vậy? Củ Cải và Cà Chua đi hẹn hò rồi, đâu có rảnh mà gõ cửa nhà tôi đâu. Chẳng lẽ lại là trộm? Nhưng trộm nào mà lại lịch sự thế được nhỉ?
Vội vàng rúc vào chăn, có khi nào là ma không?
He hé mắt nhìn về phía cửa sổ, ôi mẹ ơi, hẳn một cái bóng đen cao thù lù đứng ở cửa, liên tục tra tấn tinh thần tôi bằng cách gõ vào cửa. Làm sao đây? Bố mẹ ơi, Bảo An ơi, mau về đi.
“ Bảo Bình, mở cửa đi.”
Í, cái giọng này quen lắm.
“ Tớ đây, Thiên Ân đây. Mở cửa đi.”
Tôi phi thân thẳng xuống đất, chạy ra mở cửa cho hắn. Tới khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc ngoài cửa, bất chợt nước mắt trào ra.
Thật sự là tôi đã òa khóc nức nở đến nỗi làm Thiên Ân hết hồn. Thú thực là thấy thằng nhóc này loạn hết cả lên là tôi thấy hả lòng hả dạ ghê gớm.
Đã thế bà đây càng gào to cho biết mặt, cho ngươi chừa cái tội dọa ma dọa quỷ đi.
Hắn luống cuống lau nước mắt cho tôi.
“ Sao thế? Sao thế?”
“ Cậu dọa tớ sợ muốn chết rồi…. Đã biết người ta sợ ma rồi mà còn nhây.”
“ Thế ai mượn tắt điện thoại? Tớ còn cách nào khác ngoài trèo lên ban công hả?”
Á à, còn dám quặc lại à? Hừ, không có cửa đâu nha.
“ Cậu còn mắng tớ? Huhu, giờ cậu còn mắng tớ cơ đấy.”
“ Thôi được rồi, được rồi. Tại tớ, tớ xin lỗi. Ngoan…nín đi nhé.”
Hắn ôm tôi ngồi xuống sàn nhà, thủ thỉ rồi dỗ dành, cho tới khi tiếng gào khóc ban nãy chỉ còn là tiếng sụt xịt còn
sót lại nơi khoang mũi mới thôi