Đúng rồi, "Sau khi mất đi mới biết trân trọng".
Mạc Vong hết sức đồng ý.
Mặc dù ngày trước cho rằng Esther rất quan trọng, nhưng hắn vừa rời đi, sự quan trọng này ngày càng xuất hiện, quả thật thể hiện ở bất kì phương diện nào trong sinh hoạt.
Khi hắn còn ở đây thì dường như tất cả việc nhà đều do hắn xử lí—— trừ đi công việc quét dọn là hình phạt dành cho Thain.
Mà bây giờ, mọi người phải tự giặt quần áo của mình, dĩ nhiên, việc này đối với cô gái mà nói không có chút áp lực nào, dù sao ngày trước đều là tự mình làm, mà cho dù là sau khi Esther đến, tất cả quần áo của cô đều là tự mình xử lý, vấn đề là...... Grays và Thain đó!
Người trước không cần nhiều lời, đường đường Đại Thiếu Gia, dường như là "Mười ngón tay không dính nước", xung phong nhận việc giặt quần áo, một hơi đổ cả túi bột giặt vào, còn liều mạng đổ nước, kết quả nươc tràn ra từ bồn tắm, trực tiếp ngập nửa gian phòng.
Cuối cùng người này vẫn còn rất uất ức: "Tôi cho rằng giặt quần áo cho nhiều..... Thì quần áo sẽ càng sạch sẽ......"
Mạc Vong: "......" Được rồi, khi cô vừa mới giặt quần áo cũng phạm phải sai lầm tương tự, mặc dù không có khoa trương như vậy.
Ngay sau đó, đồng chí Thain đã thu được thành quả.
Người này vô cùng sáng suốt tiếp thu kinh nghiệm dạy dỗ của tiền bối, thêm bột giặt, thêm nước, vò quần áo, ừ, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là!
Lực tay của người này rấ lớn!
Nhìn hắn sử dụng vũ khí là có thể biết......
Vì vậy......
"Xoẹt xoẹt!"
"Rầm!"
"Ai? Tại sao lại vỡ rồi?" Ngượng ngùng cười.
"Ngươi cười cá quỷ gì! Quần áo của ta a a a a!" Grays phát điên.
Mạc Vong: "......" May là bên trong không có quần áo của cô.
Cuối cùng người này cũng rất uất ức: "Tôi cho là càng dùng sức......Quần áo sẽ càng sạch sẽ......"
Mạc Vong: "......" Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cách nói này cũng không sai, vấn đề là, trong phạm vi sức lực của người bình thường cơ!
Cuối cùng, Mạc Vong không thể không tự mình ra sân, vấn đề là hai người này lại không đồng ý, nói gì ——
"Lại muốn bệ hạ ngài tự thân động thủ, loại chuyện như vậy tuyệt đối không được!"
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, tôi không thể tha thứ cho sự bất lực của mình!"
Mạc Vong: "......" Chỉ là giặt quần áo mà thôi, có cần phải nghĩ nhiều đến vậy không? Lại nói, cũng không phải là cô không giặt, giặt thêm vài cái cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng cuối cùng, vẫn bị ngăn cản.
Sau mấy lần thảo luận, mọi người rốt cuộc cũng đưa ra biện pháp cuối cùng. Nói đơn giản, chính là để Mạc Vong làm mẫu, bọn họ ngồi học theo, vì vậy khi Thạch Vịnh Triết đến nhà cô gái, thấy được một màn như vậy——
Trong phòng khách để ba cái chậu lớn.
Bên cạnh chậu đặt ba cái ghế.
Trên ghế đẩu chia ra gồm có một vị thanh niên, một vị thiếu niên cùng một cô gái.
Ba người mặt đối mặt ngồi thành hình chữ “Phẩm”. ( 品)
Rồi sau đó, thiếu niên nhìn thấy, Tiểu Trúc Mã nhà hắn sắc mặt nghiêm túc cầm lên một cái áo từ trong chậu nước đầy xà phòng, đặt nó lên bàn chà trong chậu nước, giọng nói tràn đầy tính giảng dạy: "Đặt nó lên trên bàn chà, trải ra, tay trái đặt trên quần áo, tay phải......"
Sắc mặt thanh niên và thiếu niên vô cùng nghiêm túc học tập, còn thỉnh thoảng giơ tay hỏi.
"Bệ hạ, xin hỏi tôi có thể dùng tay trái chà được không?"
"Bệ hạ, tại sao phương pháp chà tay này lại dùng ít sức hơn vậy?"
"Bệ hạ......"
"Bệ......"
Thạch Vịnh Triết: "......" Yên lặng nâng trán xoay người. # nhất định là hắn đã mở cửa sai cách rồi! #
Nói tóm lại, cái vấn đề này hình như rốt cuộc cũng được giải quyết.
Nhưng là, một vấn đề khiến người khác sợ hãi cũng đến—— ăn cơm!
Trước khi Esther đến, dường như cuộc sống của Mạc Vong là trải qua như vậy —— Buổi sáng từ thứ hai đến thứ sáu đến nhà chú Thạch ăn chực, buổi trưa ăn ở nhà ăn, buổi tối hoặc là cùng Tiểu Trúc Mã ăn ở bên ngoài, hoặc là tiếp tục ăn chực; toàn bộ thứ bảy chủ nhật đều đi ăn chực.
Không• phải • là • cô • không • muốn • nấu • cơm! Mà • là • tay • nghề • quá • kém!
Mặc dù nấu một chút mì hay làm cơm chiên thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi thưởng thức bữa ăn ở nhà Tiểu Trúc Mã về, trở lại ăn "Thức ăn cho heo" cái gì đó...... Không làm được nha!
Tài nghệ nấu cơm của Esther đương nhiên rất cao, nếu không cũng sẽ không nuôi cô trắng trẻo mập mạp như vậy【 ah? 】, cân nặng gia tăng ổn định, Mạc Vong kiên định cho là, một ngày nào đó nếu như Esther về hưu không làm việc nữa, hoàn toàn có thể mở trại nuôi heo ở ngoại ô, trở thành tấm gương tự xây dựng sự nghiệp điển hình......
Đề tài chuyển trở lại, cô gái vốn cho là mình đã đủ bi kịch, nhưng sau đó lại phát hiện, cô thật là quá ngây thơ rồi.
Người xung phong nhận việc đầu tiên là Grays, người này rất tự tin cười một tiếng: "Sẽ để cho mọi người thấy được trí nhớ cao siêu của ta."
Lúc ban đầu cô gái là rất yên tâm, bởi vì ngày trước khi Esther còn phụ trách công việc phòng bếp thì người này rất thích công việc dọn đồ ăn chén đĩa, sau đó cầm lên củ cải đậu hũ các loại nguyên liệu sắp xếp vô cùng đẹp mắt, cho người một loại cảm giác "Thật ra hắn chính là đầu bếp".
Đến lúc Grays xắt thức ăn, cô gái vẫn kiên định cho rằng như vậy.
Nhưng chờ hắn vừa mở nồi, bi kịch đã xảy ra......
Có thể tưởng tượng sao?
Một người thanh niên bị chảo dầu nổ gào khóc chạy khắp nơi, nhỏ nước vào trong chảo dầu đang sôi.....Ngay đến người nấu nướng tay mơ như Mạc Vong cũng biết sẽ xảy ra hậu quả gì!
Vì vậy, bị tạt một chậu nước, hắn bị tước bỏ tư cách nấu ăn.
Ngay sau đó, Thain lại thu hoạch, mặc dù cô gái nói một câu "Hay là thôi đi......", nhưng người này lại tràn đầy tự tin trả lời "Tiểu TỷTỷ bệ hạ, người cứ thoải mái đi!", Mạc Vong chỉ có thể nén lệ nóng lui lại, thật ra thì cô không yên tâm một chút nào hết!
Đầu tiên, rửa rau xắt thức ăn, ừ, rất bình thường;
Tiếp, bắc nồi, trộn xào, thêm gia vị, ừ, cũng rất bình thường;
Cuối cùng, nâng nồi, ah? Thành công?
Thành quả này tới quá đột ngột, khiến cho cô gái trong khoảng thời gian ngắn thậm chí ngây ngẩn cả người, khi phản ứng lại chỉ muốn lệ rơi đầy mặt —— không dễ dàng a! Rốt cuộc có cơm ăn rồi!
"Làm tốt lắm, Thain!" Đối với sự thành công ấy, cô rất vui lòng khen ngợi, "Không ngờ anh lại có khả năng này."
"A ha ha ha, trước kia lúc tiền bối Esther nấu cơm, tôi cũng đã từng đứng quan sát một thời gian, nhớ đại khái những bước đó." Thain rất khiêm tốn.
"A, a, như vậy sao." So với người khác mà nói đáng tin hơn nhiều.
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, tới nếm một chút xem như thế nào?" Thiếu niên tóc vàng vừa nói, vừa đưa lên chiếc đũa.
Mạc Vong nhận lấy chiếc đũa, gắp lên một miếng cải trắng xanh biếc, bỏ vào trong miệng, căn cứ vào nguyên tắc "Khích lệ", nên cô vừa nhai vừa gật đầu liên tục: "Làm không......" Chiếc đũa rơi xuống, cô cứng đờ ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về phía thiếu niên, "Cậu......"
"Bệ hạ?" Thain vô cùng mong đợi.
Grays: "...... Hừ!" Biết nấu ăn thì có gì đặc biệt hơn người! Có gì đặc biệt hơn người!
"Cậu......" Ngã xuống!
—— Là muốn mưu sát sao!!!
"Bệ hạ!!!"
"Bệ hạ, ngươi làm sao vậy?!"
"Bệ hạ, ngươi tỉnh tỉnh a a a!!!"
Cũng may Mạc Vong chỉ ăn một miếng nhỏ, sau khi nằm mấy phút, cô rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái "Tê dại", thiếu niên khuôn mặt áy náy bưng tới một ly nước ấm, yên lặng súc miệng, rồi sau đó ý vị sâu xa nói: "Thain."
"Cái gì?"
"Tôi cảm thấy về sau tốt nhất cậu đừng nấu cơm."
"......"
Nhưng vào lúc này, Grays từ dưới đất bò dậy, tò mò tiện tay nếm thử một miếng rau xanh, khó khăn bổ đao: "Tài nghệ của ngươi đã vượt qua tài nấu nướng tiêu chuẩn."
"À?"
"Ngươi thật không có ý định đổi nghề làm ma dược đại sư sao?" Đặc biệt nghiên cứu độc dược giết người không thấy máu cái gì đó......
"......" TAT
Vì vậy, Thain cũng bị loại bỏ tư cách nấu cơm.
Mạc Vong lâm vào tình trạng khó khăn, cần phải liều mạng xông lên, nấu cơm không giống với giặt quần áo, là cần khả năng trời cho, miễn cưỡng cũng không đạt được. Mặc dù không đến nỗi cô sẽ làm nổ tung phòng bếp, cũng sẽ không làm những món ăn giết người, nhưng mà......
"Ai!" Cô thở dài, mình làm mình cũng ăn không trôi được không?!
"Bệ hạ, tại sao ngài không ăn?" Grays đang dùng chiếc đũa đếm sợi mì hỏi.
Cô gái một tay chống cằm: "Không phải anh cũng không ăn sao?"
"...... Bởi vì đây là sợi mì trân quý mà bệ hạ làm cho ta, ta muốn từ từ thưởng thức." Không được! Hắn thân là Thủ Hộ Giả, tại sao có thể cảm thấy đồ bệ hạ làm khó ăn chứ? Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Bệ hạ làm đều là mỹ vị nhân gian!
"...... Ha ha."
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, trong nhà còn có nước không?"
Cô gái gật đầu một cái: "Còn đó, cậu muốn làm gì?"
Thain rực rỡ cười nói: "Pha loãng một chút muối trong sợi mỳ."
"...... Cậu có thể trực tiếp nói là tôi làm mặn."
"Không! Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ ngài là tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, nhất định là đầu lưỡi tôi có vấn đề!"
"...... Ha ha."
Ba người liếc nhau một cái, rồi sau đó không hẹn mà cùng thở dài lên tiếng: "Ai......" Esther rốt cuộc ở nơi nào nha?
Từ trên tổng hợp lại, Esther quả thực là vô cùng cần thiết trong cuộc sống có được không?!
Dĩ nhiên, Mạc Vong cũng có thể lần nữa tiếp tục quay lại ăn chực, nhưng vấn đề là, một mình cô còn chưa tính, mang theo hai "Anh họ" coi như là chuyện gì xảy ra đây? Coi như chú Thạch dì Trương không ngại, cô cũng ngượng ngùng được chứ? Xem ra......
Cô đứng lên, đi tới bên cạnh điện thoại: "Vẫn là nên mua đồ ăn bên ngoài thôi. Ah? Đây là cái gì?" Cô gái đột nhiên chú ý tới, phía dưới điện thoại cư nhiên có kẹp một trang giấy, cô cầm nó lên, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ như vậy ——
【 Bệ hạ, nếu như muốn gọi đồ ăn bên ngoài, có thể lựa chọn nhà này. Mã số:...... 】
Mạc Vong: "......" Cô trực tiếp bỏ lại tờ giấy, nhanh chóng chạy đến trong phòng tắm, sau khi lục soát một lát, quả nhiên tìm được một tờ giấy trong góc, trước đó có lẽ là đặt dưới hộp xà phòng, lại ngoài ý muốn bị người hoặc là gió phất đi.
【 Bệ hạ, giặt quần áo... Chuyện này tạm thời không thể giao cho Grays và Thain, trước đó ngài hãy phí tâm dạy bọn họ một phen. 】
Cô chạy trở về trong phòng ngủ, sau khi đảo lộn xung quanh một lát, tìm được không ít tờ giấy.
Ví dụ như bên dưới đồng hồ báo thức ——
【 Bệ hạ, đồng hồ báo thức dường như sắp hết pin, tôi đã đổi lại cái mới, pin dự trự đặt trong ngăn kéo của tủ đầu giường, nếu như cần có thể dùng. 】
Ví dụ như trong túi áo khoác của mỗi bộ quần áo trong tủ——
【 Bệ hạ, nếu ngài mặc bộ quần áo này, chắc hẳn thời tiết đã rất lạnh rồi, không bằng quàng thêm một cái khăn quàng cổ nữa đi? 】
Ví dụ như......
Ví dụ như......
Ví dụ như......
Trong tay nắm một xấp giấy thật dầy, Mạc Vong chán nản ngồi chồm hỗm □, cứ như vậy không có hình tượng chút nào khóc ra thành tiếng.
Cô cũng không biết tại sao mình muốn khóc, chỉ biết bỗng nhiên có một loại cảm giác bi ai đánh thẳng vào nội tâm, càng không ngừng lan ra...... lan ra......
"Bệ hạ......"
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ......"
Cô gái rưng rưng quay đầu, nhìn chăm chú vào hai người đang lo lắng nhìn mình, nghẹn ngào lên tiếng: "Làm thế nào đây? Đột nhiên tôi cảm thấy...... Esther có thể sẽ không trở lại......"