Phần một
“Trừ cách đó ra thì sao? Trừ cách đó ra không còn cách nào khác sao?”
“Ngươi cho rằng đây là kẹo à? Cái này ăn không ngon thì đổi cái khác?”
“......”
Vì vậy cuộc trò chuyện bị đặt dấu chấm hết.
Rốt cuộc, là vẫn không có thu hoạch gì.
Mặc dù biết được cái mà họ gọi là biện pháp, nhưng dường như cũng không khác gì không biết cả, hay là nói, còn lừa bịp hơn cách kia.
Rõ ràng là có biện pháp nhưng lại phải nếm mùi vị không thể sử dụng biện pháp, thật là kinh khủng.
Dưới sự uy hiếp của bạo lực, mặc dù Ni Tư đã đồng ý sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp, nhưng người sáng suốt đều hiểu, cơ hội mong manh. Sau này, rốt cuộc tình thế sẽ phát triển thành thế nào đây?
Mạc Vong cũng không biết, nhưng mà, cô rất rõ ràng, không thể cứ như vậy mà từ bỏ được.
“Tiểu Vong? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tớ?”
“...... Đồ Đồ, cậu có thể nói cho tớ biết số điện thoại của sư huynh Lâm không?”
“Hả?”
“Làm ơn đi mà.”
“Hắc hắc he he hắc, chẳng lẽ......”
“...... Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Biết rồi, nhắn tin cho cậu ngay đây.”
“Ừ, tốt......”
“Có tiến triển gì nhất định phải nói cho tớ biết trước tiên nha, anh họ nhà tớ thân thể mảnh mai yếu đuối dễ bị đẩy ngã đó A ha ha ha.”
“Cậu đủ rồi đó!”
Bị cười nói trêu chọc một phen như thế này, cô có chút dở khóc dở cười, cô nhóc kia suốt ngày nghĩ những gì vậy?
Nhưng mà, đợi một lúc lâu, vẫn không thấy tin nhắn nào, điều này làm cho cô gái có chút lo âu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đúng lúc cô chuẩn bị gọi điện thoại lại lần nữa thì đột nhiên vang lên tiếng điện thoại nhắc nhở có tin nhắn.
【 Là Tiểu Vong à? Anh là Lâm Hướng Quân, Đồ Đồ nói em tìm anh có chuyện, không biết là có chuyện gì vậy?】
Mạc Vong: “......” Này này, rốt cuộc là con nhóc kia đang làm cái gì thế?
【 】
Nhưng đúng lúc này, một tin nhắn khác được gửi tới ------
【 Suy xét đến chuyện dù có số điện thoại của anh họ tớ cũng có thể sẽ ngại ngùng không dám liên lạc, nên tớ đã để anh ấy chủ động liên lạc với cậu rồi, đừng cảm động quá nha. =3= 】
Trong nháy mắt cô gái đen mặt, không chút khách khí nào trả lời 【 Tạm biệt 】, tạm thời chặt đứt tình hữu nghị với người nào đó. Sau đó cẩn thận cân nhắc, nên trả lời tin nhắc của chàng trai như thế nào, nhưng bất luận là nghĩ gì, cũng đều cảm thấy loại chuyện này dùng cách nói chuyện qua điện thoại hay nhắn tin thật sự là......
【 Sư huynh, bây giờ anh có rảnh không? 】
【 Ừ, có. 】 Đây là lời nói thật, trước mắt anh vẫn còn đang ở bệnh viện để quan sát thêm, mặc dù bệnh viện vẫn không làm rõ được rốt cuộc bệnh tình của anh là gì ------ Quả thật là thân thể vẫn đang suy nhược, nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện nào của bệnh tật cả, cực kỳ giống với cô gái trước.
“Muốn đi ra ngoài à?”
“Ai đó...... Là ngươi à.” Cô gái theo bản năng quay đầu lại, phát hiện có một con chuột màu trắng đang đứng trên giường mình.
“Ngươi định đi gặp nhà tiên tri kia sao?”
“...... Ừ.”
“Mang ta đi cùng đi.”
“Hả?”
Chuột bạch đẩy mắt kính một cái, bình tĩnh nói: “Sau khi ta đã thỏa mãn điều các ngươi muốn biết, chẳng lẽ không phải là ngươi nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta sao?”
“...... Ta biết rồi.” Giọng điệu của người này không thể khiến người khác yêu thích* một chút sao? Nhưng mà, hẳn là mang theo nó sẽ có tác dụng gì đó chứ? Nghĩ vậy cô gái đưa tay hướng tới chú chuột bạch trên giường, “Đến đây đi.”
*Chỗ này là từ thảo hỉ, tìm hoài cũng không tra ra được nghĩa nên mình phải tìm từ gần nghĩa. Khó tìm kinh khủng luôn.
Ni Tư giống như thân sĩ thản nhiên đi lên lòng bàn tay cô rồi đứng ngay ngắn, cảm giác đệm thịt tiếp xúc với lòng bàn tay khiến cô cảm thấy là lạ, vì vậy bèn đặt nó lên vai: “Có thể đứng ở đây không?”
“Đừng đánh đồng ta với hai tên củi mục kia.”
“......” Tên này đối nhân xử thế, không đúng, là đối chuột xử thế nhất định rất tệ!
Bởi vì Greens còn đang kéo Esther lại để nghiên cứu Ma Pháp Trận, mà Thain lại muốn đợi ở một bên đề phòng ngộ nhỡ, cho nên Mạc Vong trực tiếp gọi Tiểu Trú mã nhà mình tới, loại thời điểm này cô phải có khả năng tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, không thể lại trở thành gánh nặng của người khác nữa.
“Oa oa, lạnh quá.” Mới đi ra khỏi cửa nhà tầng, một trận gió lạnh liền thổi thẳng vào mặt, cô gái vươn tay kéo kín khăn quàng cổ theo bản năng, Ni Tư vô cùng thông minh rúc vào trong mũ áo khoác của cô.
“Ngốc nghếch, đã là mùa đông rồi mà.” Thạch Vịnh Triết vừa đả kích cô như vậy, vừa đi tới trước mặt cô: “Quy tắc cũ đi thôi.”
“A a, không hổ là A Triết, nam tử hán!”
“...... Chỉ có loại thời điểm như này cậu mới có thể nói như vậy.”
Nếu nói là quy tắc cũ, thì cũng chỉ là cô gái theo sát sau lưng chàng trai, để cậu gió lạnh giùm cô suốt đường đi, mặc dù..... Thật ra thì cũng không ấm áp hơn được bao nhiêu, nhưng mà, thói quen bao nhiêu năm, không thể nào sửa được.
Bởi vì bây giờ đã không còn xe buýt, hai người liền chọn ngồi xe taxi, không ngờ là lại không hề bị kẹt xe thuận lợi đi tới nơi như là kỳ tích.
“Ni Tư, mau trốn đi, bệnh viện không cho phép có chuột đi vào.” Nghe nói trước kia Brad và Saka đi vào liền bị các y tá phát hiện bắt ra ngoài.
“Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao?”
“......” Bỗng nhiên thật muốn ném nó tới trước mặt y tá.
Không lâu sau đó, hai người đã đi đến phòng bệnh Lâm Hướng Quân, anh ta ở một phòng bệnh bốn người, bởi vì vận may tốt, hiện tại trong phòng bệnh cộng thêm anh ta cũng chỉ có hai người, chia ra chiếm vị trí gần cửa ra vào và gần cửa sổ.
Lúc bọn họ đi vào thì người trước không có ở đây, người còn lại đang tập trung tinh thần đọc sách.
“Tới rồi à?”
“Vâng.” Cô gái gật đầu một cái, hơi áy náy nói, “Xin lỗi, muộn như vậy rồi còn làm phiền anh.”
“Không sao, dù sao anh cũng đang buồn chán, có người đến nói chuyện phiếm rất vui vẻ.” Chàng trai mặc đồng phục bệnh nhân càng làm lộ rõ vẻ gầy gò của anh vẻ mặt dịu dàng nở nụ cười, đột nhiên che miệng ho khan hai tiếng, “Đến đây, ở đây có ghế ngồi.”
“Sư huynh, anh không sao chứ? Nếu không em liền......”
“Không, không có việc gì.” Lâm Hướng Quân bưng ly nước trên tủ đầu giường lên nhấp một ngụm, “Bệnh cũ, anh đã quen rồi.” Ngay sau đó hỏi, “Hôm nay em tới là có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”
“Thì ra là như vậy......”
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh phát ra.
Trong lòng cô gái thầm kêu hỏng bét, đáng tiếc đã không kịp ngăn cản, Ni Tư từ trong cái mũ của cô chui ra, nhảy thẳng lên chiếc chăn màu trắng, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào chàng trai: “Cậu chính là người tiên tri kia sao?”
“......” Này!
Chàng trai ngẩn người, ngay lập tức liền mỉm cười: “Ha...... Khụ khụ, Tiểu Vong, không ngờ em lại biết nói rối bụng đó? Thật là lợi hại.”
“......” Không, theo ý nào đó mà nói, khả năng giải thích của sư huynh Lâm mới thật sự lợi hại.
“Nhưng mà, chú chuột lớn như vậy, làm sao mà em nuôi nó lớn được như thế?”
“...... Ha ha ha.” Trừ cái này ra, cô còn có thể nói gì đây.
“Cạn kiệt ma lực.” Đúng lúc này, Ni Tư mở miệng lần nữa.
Chàng trai ngẩn người lần nữa: “Cạn kiệt?”
“Ma lực được chứa đựng trong thân thể có một số lượng nhất định, mà khi sử dụng ma pháp cần phải xác định rõ mức ma lực. Nếu như lượng sử dụng vượt quá lượng chứa đựng, nhất định thân thể sẽ phải trả giá thật lớn vì điều đó.”
“......”
“Vừa nhìn là biết người này không hề trải qua hệ thống học tập, không có cách nào kiềm chế ma lực thoát ra ngoài, hơn nữa vốn loại ma pháp tiên đoán này không thể sử dụng thường xuyên......” Chuột bạch đẩy gọng kính một cái, “Cậu nhóc, cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết.”
“Ni Tư.” Cô gái vội vàng quát bảo chuột bạch dừng lại, một tay bắt lấy con chuột trên giường, luôn miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi, sư huynh, em......”
“Nó nói, là thật à?” Chuyện đến mức này, hiển nhiên Lâm Hướng Quân đã không thể coi đây là chuyện cười được, mà từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh luôn xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, năng lực tiếp nhận chuyện này của anh phải nói là cực kỳ mạnh mẽ.
“......”
Ni Tư đẩy ngón tay cô gái ra khỏi môi mình, nói tiếp: “Nếu chỉ là người không thể khống chế ma lực, như vậy thì ‘lời tiên đoán’ mà cậu ta đang nói tạm thời không thể coi là ‘thật sự’ được, dù sao tỷ lệ thành công của loại ma pháp này cũng không tới năm phần, cho dù thành công, suy cho cùng ‘lời tiên đoán’ này cũng chỉ có tính lập lờ nước đôi thôi.”
“Lập lờ nước đôi?”
“Nói đúng là thật ra thì xác suất đúng cũng không coi là cao.”
“Thật, thật sao?” Nếu như đây là sự thực, không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt. Đúng vậy, cho dù bị nói là mình phải chết, nhưng hoàn toàn không có cảm giác có vấn đề ở chỗ nào cả, cho nên, nhất định là Esther cũng không có việc gì, là như thế vậy đúng không?
“Rốt cuộc theo lời các người là......”
“A, thật xin lỗi, Ni Tư, ngươi có thể hay không......”
“Hừ, Thật phiền phức.” Tuy miệng nói thế, chuột bạch Ni Tư vẫn gật đầu, “Những ngày sau để ta đi theo bên cạnh anh ta đi, nhân tiện dạy anh ta cách khống chế ma lực.” Áo choàng rung lên, “Kiểu người như anh ta ở trong trung tâm thành Thánh Thú cũng cực kỳ hiếm gặp, ta muốn quan sát cẩn thận hơn.”
“...... Ta hiểu.”
Sau đó, Ni Tư tiện thể nói lại với Mạc Vong, nếu như cô tiếp tục không ngừng sử dụng ma pháp để áp chế nguyền rủa giúp Esther, thì sớm muộn gì cũng sẽ theo gót Lâm Hướng Quân, thân thể bị tổn thương vì “Cạn kiệt ma lực”.
Nhưng mà, trong lòng cô có nghi ngờ một chút.
Tình hình thân thể bây giờ của chàng trai rất giống với cô lúc trước, khi đó cũng là bởi vì cô không biết cách khống chế ma lực sao? Nhưng...... Nếu quả thật là như vậy, rốt cuộc cô đã thực hiện những ma pháp gì vậy?
Cuối cùng cô lắc lắc đầu làm thế nào cũng không nghĩ ra, bất kể thế nào đi chăng nữa, tình hình bây giờ cũng chưa đến mức không thể cứu vãn được.
Nhưng mà chỉ là bây giờ mà thôi, mấy ngày sau, thân thể Esther suy yếu nhanh chóng, cô rất vất vả mới áp chế nguyền rủa xuống được, không tới một giờ lại lan ra.
“Ta lại......” Cô gái đứng dậy vừa nói đến đây, rõ ràng cơ thể lại lung lay, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Bệ hạ, xin đừng tiếp tục nữa.” Chàng trai có những chú văn đen nhánh đã lan ra đầy mặt cầm tay cô, im lặng lắc đầu, “Cho dù là vì thần, xin người phải trân trọng thân thể mình.”
“Nếu như ngươi chết, ta trân trọng thân thể mình thì có ích gì?”
“......”
“Thật xin lỗi......” Cô gái nắm chặt tay đối phương, áy náy nhỏ giọng nói, “Ta kích động quá.” Quá mất mặt, dưới loại tình huống này, đau khổ nhất vẫn là anh ta, cô còn nổi giận như vậy, thật sự là rất không đúng.
“Không, thần không để ý đâu ạ.”
“Ừ.” Cô gái gật nhẹ đầu, cùng lúc đó, lặng lẽ quyết định trong lòng.
Phần hai
Ban đêm.
Esther nằm yên trên giường an tĩnh nhìn chăm chú vào trần nhà, trên thực tế, có lẽ là bởi vì hắn có thể sẽ rất nhanh an giấc ngàn thu, đã lâu rồi hắn không hề có được một giấc ngủ say. Hắn biết rõ, tính mạng của mình đã sắp đi tới cuối cùng, cho dù có giãy giụa như thế nào đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi kết quả kia. Chẳng qua là, từ hi vọng đi đến thất vọng, nhất định trong lòng bệ hạ rất đau khổ. Rõ ràng vẫn luôn muốn ngăn ngừa điều này xảy ra, nhưng lại vẫn khiến cô phải nếm trải giống như cũ.
Trong lòng chàng trai tràn đầy áy náy, nhưng cái gì cũng không làm được.
Cảm giác bất lực lại nặng nề đến vậy.
Gần như là cùng lúc, hắn bắt đầu nghi ngờ sự trung thành của bản thân mình, hiểu rõ thằng bé mà mình nhìn nó lớn lên đã đứng ở phía đối lập với bệ hạ, thế nhưng hắn lại vẫn không thể nào hạ quyết tâm như cũ.
Đây cũng là phản bội nghiêm trọng phải không?
Cho nên hắn đã bị trừng phạt như vậy.
“Bệ hạ, thật xin lỗi......”
Chàng trai nhỏ giọng lẩm bẩm, cùng lúc đó, hắn nghe thấy trong phòng có tiếng động rất nhỏ vang lên, hướng kia chính là......
Hắn ngừng hô hấp theo bản năng, lắng nghe càng cẩn thận hơn, ngay sau đó xác nhận, không sai, là phòng chứa đồ.
Giờ này đi nơi đó......
Chẳng lẽ?
Bỗng nhiên đôi mắt hắn trợn to, nhưng Sinh Mệnh Lực suy yếu nhanh chóng đã không thể nào giúp hắn ngồi dậy trên giường được, rõ ràng là vội vã muốn đi xác thực ý nghĩ trong đầu mình là thế nào, thân thể lại không có sức lực như vậy.
Bệ hạ...... Bệ hạ...... Đúng là người đang ở đó sao?
Rốt cuộc là ngài đang......
Hắn đoán không sai.
Người ở phòng chứa đồ vào lúc tối muộn này đúng là Mạc Vong.
Sau khi lấy lý do khác nhau để điều Thain và Greens ra ngoài, thời gian cô còn lại cũng không tính là nhiều, phải giành giật từng giây mới có thể thực hiện được.
Cô nhấn công tắc của phòng chứa bí mật, nhìn chăm chú vào Ma Trận đã bị mờ đi một chút trên mặt đất, ngay sau đó, lấy ra một tờ giấy, đây là tờ giấy được Ni Tư chép lại từ cuốn sách đưa cho cô, tay cô cầm phấn viết, đối chiếu với tờ giấy, nghiêm túc vẽ phác thảo lại đầy đủ Ma Trận trên mặt đất.
Bởi vì trước đây đã từng lén lút luyện tập, cho nên bây giờ cô làm việc này vô cùng trôi chảy.
Ngay sau đó, chính là chú văn.
Cô không hiểu chữ viết của Ma tộc, cho nên lựa chọn cách làm ngu nhất, ghi nhớ cách đọc của chúng.
Mạc Vong hít một hơi thật sâu, hướng về phía Ma Pháp Trận đã được bổ sung hoàn thiện lần nữa, bắt đầu đọc chú văn trên giấy.
Khi âm thanh huyền diệu kia vang lên thì gần như cô cũng không thể tin được đó là tiếng của mình, quả nhiên, chữ viết khác biệt sẽ khiến người ta có cảm thấy khác hẳn. Mà trong lòng, cũng đang nhớ tới đoạn đối thoại của cô với Ni Tư ------
“Cô thực sự quyết định phải làm như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, thật sự không cần ta giúp ngươi sao?”
“Nhưng mà, ta là Ma Vương, nghĩa vụ của ngươi là tiêu diệt ta không phải sao? Nếu như ta thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng là ngươi có thể tiết kiệm rất nhiều việc?”
“Nói cũng phải. Nhưng mà, Ma Vương vội vàng đi tìm cái chết như vậy, đúng là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
“Ha ha ha......”
Nếu như có thể, cô cũng không muốn chọn phương pháp nguy hiểm này.
Đây cũng là cách làm mà tất cả mọi người đều không đồng ý.
Nhưng mà, cô thật sự không còn cách nào khác.
Làm như vậy, chưa chắc cô sẽ gặp chuyện không may, nhưng nếu như không làm như vậy, nhất định Esther sẽ chết.
Thực ra lựa chọn đã rất dễ dàng không phải sao?
“Với tên Ma Vương, đầy tớ trung thành của ta, phụng mệnh hiện thân ở thế giới này.”
Xuất hiện đi.
Hy vọng có thể cứu người duy nhất.
Làm ơn, hãy xuất hiện ở đây!
Qủa nhiên sự thật đã không để cô phải thất vọng, qua một trận gió bão mãnh liệt, lại lần nữa xuất hiện một thân hình ở trung tâm Ma Trận, mặc dù đã xem qua cảnh này vô số lần, nhưng cho tới giờ khắc này, cô vẫn kiên định cho rằng ------ Đây là kỳ tích.
“Bệ hạ!”
Nhưng vào lúc này, cửa bị phá vỡ một cách hung hăng.
Mạc Vong quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy Esther đã ngã lăn quay trên đất, có thể nói là hắn đang nhếch nhác nằm trên đất, kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô gái và Ma Trận vẫn đang phát sáng: “Người...... Không ngờ người lại......”
“Ma Vương điện hạ tôn kính, đầy tớ trung thành của người cẩn tuân theo lời triệu hồi mà đến.”
Chàng trai quỳ một chân trong Ma Trận nhẹ giọng nói, tiếng nói giống như tiếng suối róc rách, ngập tràn cảm giác êm ái.
“Mal Đức...... Thật sự là ngươi.”
Chàng trai có mái tóc dài màu xanh nhạt được buộc cẩn thận sợi tóc mềm mại rủ xuống từ vai trái đến bên hông, hắn ngẩng đầu lên, gần như là bị kinh ngạc mà nhìn chăm chú vào người bạn ngã quỵ trên đất: “Esther? Làm sao cậu...... Nguyền rủa?”
“Không sai.” MạcVong liên tục gật đầu, “Ngươi có cách nào không?”
“Ma Vương bệ hạ, trước xin thứ cho thần thất lễ.” Nhận ra mình còn chưa được bệ hạ “Cho phép” Mal Đức vội vàng rối rít xin lỗi.
“Không, không sao.” Cô gái khoát tay lia lịa, nhân tiện cầm ga giường đã chuẩn bị sẵn để ở một bên ném lên người Mal Đức, “Chuyện tình của Esther tương đối quan trọng.”
“Bệ hạ, người thật sự đã quá mạo hiểm.”
Hiển nhiên tâm tình Ma Vương điện hạ đang rất tốt nên cũng không thèm để ý đến lời trách móc này: “Ha ha ha, chờ ngươi khá lên rồi, ngươi muốn càm ràm lải nhải thế nào cũng được, trước tiên bây giờ phải ngoan ngoãn nghe lời chữa bệnh đó!”
“......”
Mal Đức nắm chặt ga giường màu trắng trên người, đôi tay khéo léo không biết phiên đảo* như thế nào, nó liền biết thành bộ đồ trông như là trang phục của thầy tế, ngay sau đó, hắn đi tới trước người Esther, nâng Esther lên.
*Thực sự không biết phải chuyển từ phiên đảo này thành gì luôn.
Mỉm cười nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, Mạc Vong thầm thở phào một tiếng, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, thậm chí vì thế mà điều cả hai người kia đi ra ngoài, không ngờ cô lại có thể nhận được kết quả tốt nhất, đây chính là điều gọi là “Ở hiền gặp lành” sao? Vì muốn nhanh nhanh có đủ ma lực để triệu hồi người thứ tư, trong quãng thời gian này cô rất cực khổ.
A?
Sao bỗng nhiên lại cảm thấy mắt cá chân hơi lạnh.
Rơi tất sao?
Cô gái nghĩ như vậy chuẩn bị cúi đầu, đột nhiên nghe thấy chàng trai ở cửa la lớn: “Bệ hạ!”
“A?” Cô nghiêng đầu một chút theo bản năng, bỗng nhiêng cảm thấy cả thân thể trầm xuống, không ngờ cả người lại rơi xuống.
Rơi?
Rốt cuộc Mạc Vong nhìn xuống dưới, sau đó kinh ngạc phát hiện, Ma Trận vốn đã nhanh chóng tắt lịm đi nhưng chẳng biết từ lúc nào lại phát ra những tia sáng mà Tối Đen, mà vài chục cánh tay đen kịt thoát ra từ trong đó, quấn thật chặt lấy chân cô.
“Chuyện này......”
Không kịp nói thêm gì nữa, cô cứ bị kéo xuống như vậy.
“Bệ hạ!!!”
Trong phút chốc, dường như cô nhìn thất người đối diện vươn tay về phía cô.
Vậy mà.
Cuối cùng lại không nắm lấy được.
Đại khái nói lỡ mất dịp tốt chính là nói chuyện lúc này nhỉ.
Chỉ là...... Cô thật sự sẽ chết sao?
Đáng tiếc quá, cô vẫn chưa kịp viết di chúc.
Cuối cùng, cô tiếc nuối nghĩ như vậy.