• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưng của Thẩm Thời Kiêu cứng ngắc, ánh mắt tối sầm lại.

Phòng hội nghị đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Đám người cao tầng hai mặt nhìn nhau, lúng túng xoa mũi, ngón tay gõ lên mặt văn kiện, hận không thể chưa từng nghe thấy giọng nói trong điện thoại.

Trợ lý Thẩm Thời Kiêu không hề thay đổi sắc mặt mà ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại di động lên giao cho hắn, không phát ra một chút tiếng động nào.

Thẩm Thời Kiêu đặt bút cảm ứng trong tay xuống, tắt chế độ rảnh tay, thấp giọng nói với Hạ Trĩ: "Bé cưng à, đang họp."

Hạ Trĩ "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn nói: "Vậy buổi tối em lại tìm anh nhé."

Điện thoại di động lại đặt trước bàn hội nghị lần nữa, mặt của Thẩm Thời Kiêu không hề biến sắc, tiếp tục nhìn về phía màn hình lớn.

Lúc này, một giám đốc chi nhánh bỗng nhiên giơ tay, "Thẩm tổng, ngài có thể nói tiếp về dự án phát triển ở phía Nam được không?"

"Đúng vậy, Thẩm tổng, ngài nói thêm đi."

Đám cao tầng rất biết xem xét thời thế, xảo diệu mang về đề tài, phảng phất vừa nãy phát sinh, chỉ là một bé nhỏ không đáng kể tiểu khúc nhạc dạo ngắn.

"Được." Thẩm Thời Kiêu khẽ gật đầu, tiếp tục giảng giải nội dung hiển thị trên powerpoint.

Hôm nay là ngày thứ hai thư ký đi làm, lần đầu gặp phải tình huống lúng túng như vậy, đứng ở một bên cạnh cảm thấy bái phục tất cả mọi người đang ngồi ở đây từ tận đáy lòng.

Không trách mọi người có thể làm lãnh đạo.

Thực sự là quá siêu!

Hội nghị kết thúc, sau khi đám cao tầng nói tạm biệt với Thẩm Thời Kiêu, lần lượt rời đi, chuẩn bị đi ăn cơm.

Thẩm Thời Kiêu ngồi một mình ở chủ vị, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xắn cổ tay áo lên, tầm mắt rơi xuống màn hình khóa để hình Hạ Trĩ.

Hắn mím đôi môi mỏng lại, vẻ mặt kỳ lạ.

Trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Thẩm tổng, buổi trưa ngài muốn ăn cái gì, tôi đi chuẩn bị cho ngài."

"Không cần, không đói bụng." Cánh tay phải của Thẩm Thời Kiêu chống mi tâm, thấp giọng trả lời.

Trợ lý cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Không thoải mái sao ạ?"

Thẩm Thời Kiêu dừng một chút, buồn bực hiện lên trong con ngươi đen láy, "Không."

Trợ lý gật gật đầu, rời khỏi đây đi ăn cơm.

Hạ Trĩ nằm ở trên gối đọc tiểu thuyết, lúc này bỗng nhiên có thông báo cuộc gọi video từ Thẩm Thời Kiêu, vội vàng nhẹ nhàng ấn xuống.

"Chồng ơi, hết bận rồi hả?"

Vài sợi tóc trên đỉnh đầu bị cậu quá nhoi lên nhô lên, tăng thêm mấy phần hoạt bát.

Khung cảnh sau lưng Thẩm Thời Kiêu là phòng hội nghị, hắn thấp giọng trả lời: "Ừm."

Hạ Trĩ không tim không phổi nói: "Tại sao không đi ăn cơm?"

Đầu ngón tay của Thẩm Thời Kiêu khẽ gõ lên mặt bàn màu trắng, "Chủ yếu là anh muốn hỏi, bé O tịch mịch là thế nào?"

Tóc xoăn trên đỉnh đầu của Hạ Trĩ rũ xuống, hơi xấu hổ nghiêm mặt lại: "Hmm, chính là bởi vì không có Kiêu tổng ở bên cạnh cho nên rất cô quạnh đó."

Giọng điệu của Thẩm Thời Kiêu nửa đùa nửa thật: "Nếu như vừa nãy giọng nói kia không phải của em, anh còn tưởng là cuộc gọi quấy rối của mấy quảng cáo lề đường đấy."

Lông mi của Hạ Trĩ hơi cụp xuống: "Quảng cáo lề đường? Mấy cái đó có nói vậy đâu."

"Chứ nói thế nào nhỉ?" Trong giọng nói của Thẩm Thời Kiêu nhiều hơn mấy phần dụ dỗ, "Bổ sung kiến thức cho anh đi."

Hạ Trĩ hỏi: "Bên cạnh anh có ai không?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không có."

Giọng điệu của Hạ Trĩ mềm nhẹ hơn, trong giọng nói còn kèm theo tiếng thở dốc, "Bé O cô đơn quá online tìm người chơi cùng nè, tư thế phong phú, vóc người nóng bỏng."

Đôi mắt vốn bình tĩnh của Thẩm Thời Kiêu đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, hắn phải tận lực áp xuống.

Hắn đưa tay tháo một cúc áo sơ mi ra, nhìn Hạ Trĩ: "Cho anh order trước nhé, chờ em trở về để anh được mở mang vóc người nóng bỏng là cái gì."

Hạ Trĩ tự thấy xấu hổ không ít, lấy tay che mắt, lén lút nhìn hắn qua khe hở ngón tay, nhẹ nhàng gật đầu.

Tắt video, Thẩm Thời Kiêu dựa lưng vào ghế dựa, chậm rãi quan sát bốn phía trống trải.

Khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười, mà nụ cười này chỉ xuất hiện một chút, sau đó từ từ biến mất, chỉ còn dư lại một phần tịch mịch.

Nếu như Hạ Trĩ có thể ở bên cạnh hắn mỗi ngày thì tốt rồi. Hắn bây giờ tê liệt với khái niệm tan tầm, hoàn toàn không có ý muốn về nhà.

Hắn hơi ngửa đầu, than nhẹ một tiếng.

Buổi tối còn có một bữa tiệc, hôm nay là sinh nhật của Bạch Việt, bạn bè định tụ tập lại, chơi bời xuyên đêm.

Lúc món ăn được bưng ăn, một người phục vụ không cẩn thận làm đổ đồ nóng lên quần áo của Thẩm Thời Kiêu, Phương Đình Vũ nóng nảy, đang chuẩn bị gọi ông chủ tới, lại bị Thẩm Thời Kiêu lấy tay ngăn lại.

Hắn chậm rãi cởi áo ra, "Không có chuyện gì, lần sau chú ý."

Người phục vụ bị dọa khóc cảm kích gật đầu.

Phương Đình Vũ: "Các cậu có cảm giác tính tình của Thời Kiêu gần nhất trở nên tốt hơn không?"

Bạch Việt: "Có. Quả nhiên cưới vợ xong thì dịu dàng quá nha."

Thẩm Thời Kiêu xắn ống tay áo sơ mi lên, tháo cà vạt ra: "Tôi có một việc muốn nhờ các cậu hỗ trợ."

Phương Đình Vũ "Ồ wao" một tiếng: "Nếu Thời Kiêu tự mình nói muốn chúng ta hỗ trợ, vậy đó thật sự là chuyện lớn đó."

Nhiều người tràn đầy hứng thú chờ hắn nói tiếp.

Thẩm Thời Kiêu: "Là như thế này, tôi dự định làm một lễ đính hôn với một cái đám cưới."

"Cái gì!" Vẻ mặt Mạnh Tử Trì quái lạ, "Cậu muốn đính hôn với ai?" [:))) Anh hài quá]

Bạch Việt nhìn hắn như nhìn đứa ngu, ra hiệu Thẩm Thời Kiêu tiếp tục, "Cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu nói tiếp đi."

"Lúc đó tôi rất cần sự phối hợp của mọi người." Thẩm Thời Kiêu nói.

Thật ra Phương Đình Vũ cũng có thắc mắc y vậy, "Cậu và Hạ Trĩ đều kết hôn rồi, bổ sung lễ cưới thì tôi có thể hiểu được, còn bổ sung lễ đính hôn là thế nào? Phải cầu hôn mới đúng chứ?"

Rốt cuộc Mạnh Tử Trì cũng phản ứng kịp, lo lắng nói: "Nếu như Tiểu Trĩ từ chối lời cầu hôn của cậu thì làm sao bây giờ?"

Tất cả mọi người không nói gì mà nhìn Mạnh Tử Trì.

Thẩm Thời Kiêu nhíu mày: "Vậy thì ép hôn thôi."

. . .

Ngày đông giá rét ập đến, mấy ngày gần đây trời âm u, nhiệt độ rất thấp.

Hạ Trĩ chỉ thuận miệng nói với Thẩm Thời Kiêu một câu, ngày hôm sau trước cửa đoàn phim lập tức có thêm mấy chiếc xe tải vận chuyển thiết bị điện tử, cho mỗi phòng tăng thêm hai thiết bị giữ ấm

Cả người Lâm đạo bọc trong áo khoác quân đội, đại diện đoàn phim bày tỏ lời cảm ơn với Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ đáp lại bằng một nụ cười, lại mất mát nhìn phương xa.

Sáng sớm hôm nay nghe thấy tiếng xe, cậu còn tưởng rằng là Thẩm Thời Kiêu tới thăm cậu.

Hiện tại có hơi đau lòng.

Rõ ràng ngày nào hai người cũng liên lạc.

Bệnh nẻ trên tay càng ngày càng nghiêm trọng do thời tiết lạnh lẽo, Tiểu Bàn lau thuốc cho cậu mỗi ngày cũng không thấy tốt lên. Dù sao trong núi quá lạnh, đôi tay này mỗi ngày phơi trong trời lạnh giá. Muốn trị khỏi rất khó.

Tối đến, Hạ Trĩ ngứa vô cùng, không kìm chế được mà gãi, chất lượng giấc ngủ cũng kém hơn rất nhiều.

Trong núi thiếu thốn đồ vật, không có cân đo cân nặng.

Hạ Trĩ chỉ có thể thông qua quần áo ngày thường, phán đoán gần đây mình gầy đi rất nhiều.

Cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối cùng của bộ phim, mùa hẳn là mùa xuân, có một cảnh dưới mưa.

Hừng đông, đoàn phim lấy xe phun nước ra dùng cho ngày hôm nay.

Lúc hóa trang, Tiểu Bàn lấy ra rất nhiều áo lót giữ ấm, căn dặn Hạ Trĩ mặc thêm mấy cái, miễn cho bị mưa xối cảm mạo. Nhưng người phụ trách trang phục lại làm khó dễ, "Cảnh quay hôm nay của thầy Hạ phải mặc một bộ quần áo mỏng màu nâu, nếu như mặc áo lót giữ ấm, sẽ lộ đó."

Tiểu Bàn cau mày: "Vậy làm sao bây giờ?"

Hạ Trĩ: "Không sao, anh của tôi mua cho ta một bộ quần áo giữ ấm mỏng lắm, có thể mặc được."

Cho dù Mạnh Tử Trì mua là quần áo giữ ấm, nhưng trời đông 0 độ giá rét, Hạ Trĩ vẫn bị đông cứng đến da dẻ tái nhợt, tay chân cứng ngắc.

Cảnh diễn này kể lại lúc A Lai đưa bọn nhỏ ra khỏi núi để lên thành phố tập huấn.

A Lai đi dọc theo đường núi, mưa xối xuống rào rào, phải chạy tới 4 5 km.

"Đường núi không dễ đi, chân cậu còn đang bị thương, chú ý an toàn đó."

"Được."

Cảnh quay bắt đầu, A Lai ôm đặc sản trong núi, chạy ra từ bên trong trường học cũ nát, đuối theo sau xe hơi, gọi tên của mọi người.

Đường núi là dốc ngược, núi non trùng điệp hiểm trở, tốc độ chạy của A Lai rất chậm, cộng thêm trời đang mưa rào, xe chạy xa dần căn bản không nghe thấy giọng hắn.

Một tầng hơi nước rồi một tầng hơi nước cứ lần lượt phủ lên cặp kính, A Lai nhất thời không thấy rõ đường núi, nặng nề quỳ trên mặt đất.

Thật ra, hắn cũng không nhất định phải đưa đặc sản cho bọn nhỏ, nhưng hắn sợ bọn nhỏ ở trong thành phố nhớ nhà, ăn không ngon, hơn nữa còn là muốn mượn cơ hội trò chuyện với chúng.

A Lai gian nan đứng dậy trong cơn mưa, vội vàng nhặt khoai rơi tứ tung trên đất lên, tiếp tục đuổi theo chiếc xe.

Xe cách xa hắn rất nhiều, A Lai không chạy nổi nữa, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn theo bọn họ.

Nhưng vào lúc này, xe ngừng lại.

Đám trẻ mà hắn luyến tiếc không quên, sớm chiều ở chung, cầm ô đi về phía hắn.

A Lai lấy xuống kính mắt, nước mắt nóng bỏng xen lẫn nước mưa theo gò má của hắn chảy xuống.

Cảnh quay này phải quay cả nửa ngày.

Sau khi quay xong, Hạ Trĩ bọc mình trong áo khoác quân đội, cóng đến đôi môi trắng bệch, tay chân không còn cảm giác trong một thời gian dài.

Nhưng vào lúc này, phó đạo vác theo khuôn mặt buồn bã đi tới, "Tiểu Hạ, có vài góc quay đạo diễn không hài lòng lắm, khả năng là phải quay lại."

Trước màn hình, Lâm đạo và Hạ Trĩ bắt đầu từ biểu cảm, phân tích từng cái một, chỉ ra chỗ hỏng của cậu.

Cuối cùng, Hạ Trĩ khẽ nói: "Quay lại đi."

Dầm mưa quay cả buổi trưa, Lâm đạo rốt cục hài lòng hô cắt, Hạ Trĩ đi về phía mọi người, nhân viên đoàn phim dồn dập vỗ tay.

Đêm đó, Hạ Trĩ sốt cao, sau khi uống thuốc xong thì mơ màng nằm ở trên giường.

Còn ba ngày, các cảnh quay đang dần được hoàn thành.

Tuy rằng Hạ Trĩ không sốt cao nữa, nhưng sốt nhẹ vẫn cứ kéo dài, cậu vì để không ảnh hưởng tới lịch trình, mạnh mẽ chống đỡ, dự định sau khi hơ khô thẻ tre sẽ về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Hai ngày trước khi hơ khô thẻ tre, lúc Thẩm Thời Kiêu nói chuyện với cậu, nghe thấy cậu ho khan, hỏi: "Bị cảm hả?"

Hạ Trĩ: "Dạ, nhưng em uống thuốc rồi, giờ đỡ hơn rồi."

Thẩm Thời Kiêu biết Hạ Trĩ sắp hơ khô thẻ tre, vốn định trực tiếp đi đón cậu, cho cậu một niềm vui bất ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ốm yếu của cậu, liền nói: "Ngày mốt anh đi đón em."

Hạ Trĩ: "Được."

Hạ Trĩ quay cảnh bổ sung cuối cùng, rất đơn giản. Nhưng từ sáng sớm, cổ họng của cậu vô cùng không thoải mái, lúc ho phổi cũng rất đau.

Tuy rằng chỉ đứng mà không động đậy, nhưng cả người đều không còn chút sức lực nào, đổ từng trận mồ hôi lạnh.

Ánh sáng vào vị trí, lúc Hạ Trĩ cầm phấn viết trên bảng đen, ngón tay không khống chế được nên hơi run, chữ viết cũng nhiều hơn một tầng bóng chồng lên.

Cơn đau đầu kéo tới, lúc cậu quay người lại, nhân viên đoàn phim bỗng nhiên đứng lên toàn bộ, cười như trút được gánh nặng, vỗ tay chúc mừng.

Nhưng như vậy, cậu chỉ có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể nghe thấy.

Cậu mệt mỏi quá, ý thức dần dần trôi đi.

Lần thứ hai khi tỉnh lại đã là đêm khuya.

Hạ Trĩ nỗ lực nhấc tay trái lên, lại phát hiện trên tay cắm ống tiêm truyền dịch, tầm mắt dời lên bình dịch treo trước mắt.

Tay phải hơi cuốn lấy, lúc này cậu mới phát hiện bên cạnh có một người đang nằm úp sấp.

Thẩm Thời Kiêu tỉnh lại, mỏi mệt nhìn cậu: "Tỉnh rồi hả?"

Hạ Trĩ: "Vâng, sao em lại ở bệnh viện thế?"

"Viêm phổi, phải nhập viện." Nhìn cái cằm gầy gò của Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu lại không nỡ nặng lời, đứng dậy rót một ly nước nóng, từng muỗng từng muỗng đút cho Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ cẩn thận từng li từng tí quan sát Thẩm Thời Kiêu, dáng vẻ giống như là bạn nhỏ làm sai, nhưng thấy người kia không tức giận, lúc này mới uống từng hớp lớn.

"Có đói bụng không em? Anh đi chuẩn bị cho em một ít cơm nhé?"

Hạ Trĩ: "Đã trễ thế này rồi, ngày mai hãy ăn."

Bụng không đúng lúc mà kêu rột rột hai tiếng.

Thẩm Thời Kiêu nhéo mũi của cậu, "Yên tâm, nhanh thôi."

Hôm qua Hạ Trĩ hơ khô thẻ tre, hôm nay hắn cố ý cho lái máy bay tư nhân đến, chuẩn bị đầy hoa hồng trên máy bay đi đón Hạ Trĩ về nhà.

Nhưng khi hắn đến đoàn phim, lại nhận được thông báo Hạ Trĩ hôn mê, đã được đưa lên bệnh viện ở trung tâm thị trấn.

Điều kiện của bệnh viện thực sự quá kém, xsau khi xác định Hạ Trĩ có thể chuyển viện, hắn ôm Hạ Trĩ trở lại Bắc Kinh, vội vàng chuyển vào bệnh viện chuyên khoa.

Phòng Hạ Trĩ ở chính là phòng VIP, có thể cung cấp cơm nước 24/24, di chuyển rất nhanh chóng.

Dựng bàn nhỏ lên, trước mặt Hạ Trĩ là cháo hoa nóng hổi và một ít đồ ăn kèm.

"Để anh đút cho, em không tiện dùng sức." Thẩm Thời Kiêu bưng chén cháo lên, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa cháo đưa đến bên miệng Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ nhìn chằm chằm tay trái đang cắm kim truyền dịch, ngoan ngoãn: "A ~ "

Trong nháy mắt, một chén cháo vào bụng, dạ dày của Hạ Trĩ cũng ấm theo, nằm trên chiếc giường mềm mại, hài lòng chuẩn bị đi ngủ.

Bình truyền dịch rất nhanh đã thấy đáy, sau khi y tá giúp cậu tháo kim, tay trái của cậu mới thoải mái một chút.

Ba giờ sáng, Hạ Trĩ súc miệng đơn giản, nằm ở trong lồng ngực Thẩm Thời Kiêu ngủ ngon giấc vô cùng.

Tay trái của Thẩm Thời Kiêu ôm eo cậu, tay phải lại sờ soạng trên người cậu, phát hiện cậu đã gầy đi rất nhiều.

Sáng ngày hôm sau, bà Mạnh và Mạnh Tử Trì cùng đến, Thẩm Đường cũng vội vã theo sau.

"Sao lại gầy thành như vậy?" Bà Mạnh đau lòng rơi nước mắt, hai tay nâng gò má của cậu, lẩm bẩm: "Ở đoàn phim ăn không ngon sao con? Gầy thành da bọc xương cả rồi."

Hạ Trĩ vui vẻ: "Nào có đâu ạ?"

Mạnh Tử Trì nghiêm túc: "Có."

Lúc bà Mạnh đi vệ sinh, Mạnh Tử Trì ngồi xuống bên cạnh Hạ Trĩ, giang hai cánh tay: "Để anh trai ôm một cái nào."

Hạ Trĩ liếc mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu một cái, cười híp mắt ôm Mạnh Tử Trì, "Em không sao."

Tay phải của Mạnh Tử Trì túm phần thịt trên bả vai của cậu, lầm bầm lầu bầu: "Thật may là không sao, chứ mà..."

"Đừng có mà sờ loạn." Thẩm Thời Kiêu xách hắn ra, ôm Hạ Trĩ, "Sờ rơi một miếng thịt, cậu phụ trách à?"

Mạnh Tử Trì: "Đồ hẹp hòi."

Bà Mạnh ở đây với Hạ Trĩ một lúc lâu, sau đó cũng theo Mạnh Tử Trì về nhà, lẩm bẩm lải nhải phải nấu canh bồi dưỡng sức khỏe cho Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ không nghĩ tới lần này mình này bệnh tới mức viêm phổi, nằm ở trên giường bất mãn: "Anh ơi, em phải ở lại bệnh viện mấy ngày thế?"

Thẩm Thời Kiêu: "Hai tuần."

Hai tuần húp cháo, Hạ Trĩ phiền muộn chết mất.

Cậu hừ hừ hai tiếng, kéo tay của Thẩm Thời Kiêu: "Anh ơi, chúng ta có tiền mà, có thể về nhà nằm viện được không?"

Thẩm Thời Kiêu đang gọt hoa quả cho cậu, đút cho cậu một miếng, hỏi: "Ở nhà còn có thể gọi là nằm viện à?"

Hạ Trĩ phồng má, "Em xem phim truyền hình TVB, đám người nhà giàu đều có bác sĩ tư nhân điều trị ở nhà mà."

Thẩm Thời Kiêu suy tư: "Cũng không phải là không thể."

Hạ Trĩ cười hắc hắc: "Vậy mình đi hỏi bệnh viện một chút nhé."

Đêm đó, sau khi Thẩm Thời Kiêu trao đổi với bệnh viện, trở về nói cho Hạ Trĩ: "Ngày mai có thể trở về nhà nằm viện."

Hạ Trĩ giơ hai tay lên hoan hô: "Một tiếng mất bao nhiêu tiền thế?"

Thẩm Thời Kiêu: "Một ngày 20 vạn"

Hai tay của Hạ Trĩ ủ rũ thả xuống, rũ đầu: "Hiện tại đổi ý còn kịp không?"

Thẩm Thời Kiêu quan sát cậu: "Anh cũng cần mặt mũi."

Cuối cùng, Hạ Trĩ cũng được thỏa mong muốn về nhà nằm viện.

Đứng ở phòng ngủ của mình, nhìn các bác sĩ chuyển vào ở phòng cách vách, Hạ Trĩ víu lấy khung cửa, đau lòng đến tột đỉnh.

Quay xong 《 Người canh gác》, Hạ Trĩ chuẩn bị thành một con cá rảnh rỗi, đẩy xuống rất nhiều công việc, cho mình một kỳ nghỉ hè.

Người đại diện không phản đối, hơn nữa《 Thí yêu lục 》cũng sắp lên sóng, nhiệt độ chỉ có tăng chứ không giảm.

Sau khi nhận được tin tức, đoàn phim đã cắt không ít những cảnh quay liên quan tới Mạnh Tử Căng, sau đó cảnh diễn của nam nữ chính.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thân thể của Hạ Trĩ tốt hơn rất nhiều, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại.

Hiện tại, cậu chỉ có nhiệm vụ là phát sóng trực tiếp, cho nên mỗi lần phát sóng trực tiếp đều sẽ chuẩn bị thật kỹ, cố gắng thỏa mãn những yêu cầu của người hâm mộ.

Thẩm Thời Kiêu cũng bận rộn với công việc, hắn và Hạ Trĩ thường không gặp mặt từ sáng sớm đến tối muộn, phải đến đêm khuya mới trở về.

Hạ Trĩ đang ốm nên không thể thức đêm, cho nên một tuần lễ này hai người gần như không nói chuyện với nhau.

Sáng sớm, công chúa Hạ Trĩ tỉnh lại trên chiếc giường "500 mét" của mình, bắt đầu tỏ ra kiêu căng.

Ôi, cậu thật quá thất bại rồi.

Ngoại trừ tiền thì cái gì cũng không có cả!

Không ai thương, không ai yêu!

Sau khi dạo quanh căn phòng ngủ "1000 mét" một lúc lâu, cậu mở tủ quần áo ra, quyết định cho Thẩm Thời Kiêu một niềm vui bất ngờ.

Hôm nay cậu có buổi phát sóng trực tiếp, chủ đề của lần phát sóng trực tiếp này tên là "Đưa bạn đi trải nghiệm một ngày của chủ tịch" .

Hạ Trĩ không vội thông báo cho người hâm mộ, mà trước tiên là lặng lẽ hỏi trợ lý của Thẩm Thời Kiêu làm vậy có được hay không, sau khi trợ lý trả lời "OK" với cậu, cậu mới lên Weibo thông báo cho người hâm mộ.

Hiện tại, số fan trên Weibo của Hạ Trĩ weibo miến đã có 2000 vạn, mấy trăm ngàn bình luận hay chuyển phát là chuyện thường như cơm bữa.

Sau khi những người hâm mộ nhận được tin tức này, vội vàng truyền tin cho nhau, chủ đề【 Hạ Trĩlivestream cuộc sống hằng ngày của chủ tịch】 nhanh chóng đứng đầu.

Blog chính thức của《 Thí yêu lục 》 thèm nhỏ dãi cái nhiệt độ này, trước khi bộ phim chuẩn bị phát sóng, bên đó gửi tin nhắn cho Hạ Trĩ, hỏi cậu có thể nhân cơ hội tuyên truyền một chút hay không.

Hạ Trĩ trả lời: Không thành vấn đề!

Vì vậy, dẫn đầu xuất hiện trong phòng livestream của Hạ Trĩ là một thanh trường kiếm.

Fan: ? ? ?

Hạ Trĩ bình tĩnh trả lời: Đây là vũ khí của tôi trong 《 Thí yêu lục 》.

Đạn mạc cười một trận lớn.

「Bé Trĩ Trĩ à, xin hỏi cậu là sợ bị bảo vệ của công ty Thẩm tổng đuổi ra ngoài hả? Dùng làm vũ khí luôn à?」

「Cười chết, quảng cáo này cứng quá, không đành lòng nhìn thẳng.」

Hạ Trĩ không để ý sự cười nhạo bên trong đạn mạc, 20 phút trôi qua, cậu đã đến được tổng bộ tập đoàn Thẩm thị.

Bảo vệ thấy Hạ Trĩ cầm một thanh kiếm đi về phía mọi người, lần lượt nhượng bộ lui binh, trong đầu hiện lên cảnh tượng tranh đấu đầy máu chó của nhà giàu.

Phu nhân chủ tịch đây là đến kiểm tra hả?

Xem như là kiểm tra, cũng không cần cầm kiếm tới nhỉ?

Hạ Trĩ giơ điện thoại di động, đi đến thang máy chuyên dụng của chủ tịch: "Kiêu Kiêu sẽ đi lên trên từ đây, đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài, chỉ có anh ấy mới có thể sử dụng." "Keng" một tiếng chuông vang lên, Hạ Trĩ đi vào ấn xuống vân tay, "Đương nhiên, tôi cũng có thể dùng."

「Tổng tài và Tổng tài phu nhân đều có thể dùng ha ha.」

「Trời ơi nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo của bé Trĩ kìa.」

「Chỉ có tôi chú ý tới, trên tay của bé Trĩ Trĩ có băng vải truyền dịch hả? Trĩ Trĩ bị bệnh rồi ư?」

Đi đến tầng cao nhất, Hạ Trĩ: "Thời gian này, chắc là chủ tịch đang họp." Cậu đi đến cửa phòng họp, liếc mắt một cái liền trông thấy Thẩm Thời Kiêu ở bên trong, dùng di động quơ quơ, khom người lặng lẽ nói: "Nhìn nè. . . Bọn họ đang họp."

Giọng nói của Hạ Trĩ rất nhỏ, sợ quấy rối bọn họ.

「Sao Trĩ Trĩ lại lén la lén lút vậy.」

「Cười chết , hóa ra một ngày của chủ tịch được phát sóng như thế này.」

「Lúc nãy là hội nghị buổi sáng, tiếp theo đây chúng ta sẽ đến với phòng làm việc.」

Đẩy cửa phòng làm việc của Thẩm Thời Kiêu ra, tất cả fan đều wow lên một tiếng, bởi vì trước mặt chính là cửa kính trong suốt cực lớn, ánh nắng chiếu vào nội thất văn phòng mang phong cách Bắc Âu, có cà phê, có trà, đầy đủ mọi thứ, chỉ là đứng ở đây là có thể tận hưởng mọi thứ.

Hạ Trĩ ngồi ở trên ghế chuyên dụng của tổng tài, hả hê mà xoay một vòng , cười đến xán lạn: "Ghế tựa rất thoải mái."

「Vốn cho là Trĩ Trĩ là chia sẻ cho chúng ta, không nghĩ tới Trĩ Trĩ là tới khoe khoang hử?」

「Trời ơi ước ao quá, có được bao nhiêu người được ngồi xoay trên ghế tổng tài đâu ~ 」

「Được mở mang kiến thức rồi, Trĩ Trĩ làm nhanh lên! Tiếp nào!」

Tiếp theo đó, nhóm cư dân mạng coi như được chiêm ngưỡng toàn bộ văn phòng của Thẩm Thời Kiêu, đặc biệt là tủ sách có những quyển sách đến từ các quốc gia khác nhau, còn có đồ cổ trang trí, khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

Một cư dân mạng phổ cập khoa học trong đạn mạc, mấy cái đồ cổ trang trí này, ít nhất cũng tới mấy chục triệu.

Hạ Trĩ cầm điện thoại di động đi ra khỏi văn phòng, đi tới phòng trà.

"Tuy rằng chủ tịch không dùng để nơi này để uống trà, thế nhưng tôi thì có đó. Bởi vì trong phòng làm việc của chủ tịch không có trà hoa quả."

Hạ Trĩ nhếch khóe miệng, chọn một vị trí đặt điện thoại di động xuống, "Nơi này có còn có đồ ăn vặt nữa, đều là công ty cung cấp, có thể ăn thoải mái."

Tuyển chọn một hồi lâu, cậu xé túi trà bưởi đóng gói ra, bỏ trà vào trong túi lưới, sau đó lén lút bỏ những túi có hương vị khác vào túi của mình, động tác nhanh chóng đến mức fan suýt chút nữa không nhìn thấy.

「Bớ làng nước ơi? Nơi này có tên trộm này.」

「Thật không có tiền đồ, đến công ty của chồng trộm trà kìa!」

「Khiếp sợ! Đỉnh cấp lưu lượng Hạ Trĩ đến công ty của chồng phát sóng trực tiếp, chỉ vì để trộm ba túi trà!」

「Nhất định là uống rất ngon! Bất quá mấy người không chú ý hả? Trái cây kia là thương hiệu mà Trĩ Trĩ làm đại ngôn.」

Hạ Trĩ uống một hớp lớn, lẩm bẩm: "Kiêu Kiêu nói, tôi có thể tùy tiện ăn, không tính là trộm nhé."

Nói xong, Hạ Trĩ bắt đầu bốc từng miếng đồ ăn vặt.

Lúc này, hai nhân viên khác đi tới, đứng ở Hạ Trĩ đối diện pha trà.

Bởi ở giữa có ngăn tủ ngăn trở, hai người nhân viên đó không nhìn thấy cậu.

"Này, cậu có nghe nói gì chưa? Trước đây không lâu trong lúc Thẩm tổng đang họp, nhận được một cuộc gọi khiêu dâm! Ban giám đốc ai nấy cũng đều nghe thấy! Bên kia điện thoại hình như nói là, bé O cô quạnh cầu hẹn XXX (tự hiểu nhe). Bé O gì kia còn gọi tên của Thẩm tổng nữa."

Hạ Trĩ đồ vật trong tay nhất đốn, cả người đều ổn định .

Giọng nói của hai nhân viên kia không lớn không nhỏ, fan nằm vùng trong phòng trực tiếp vừa vặn có thể nghe thấy.

「Cuộc gọi khiêu dâm là cái khỉ gì?」

「ĐM, điều này nói lên cái gì đây?」

「Bé Trĩ Trĩ đừng tin mà, Thẩm tổng tuyệt đối không lật xe đâu! Trĩ Trĩ Tử đừng khổ sở! Bọn họ nhất định là đồn nhảm thôi!」

「ĐM? Tiểu tao hóa từ đâu tới?」

"Cậu nghe tin đó ở đâu đấy? Sự việc căn bản không phải như thế."

"Vậy là gì chứ?"

"Cuộc điện thoại kia, là vợ của Thẩm tổng gọi tới, chính là minh tinh tên gì mà Hạ Trĩ ấy, vừa đẹp trai vừa nóng bỏng."

Toàn bộ máu trong cơ thể của Hạ Trĩ bỗng dưng đông cứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK