• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Trĩ như bị ngăn cách với thế giới xung quanh, giờ trong đầu của Hạ Trĩ đều là câu nói kia: Vợ yêu của Thẩm tổng gọi tới.

Tại sao người khác lại biết chuyện này?

Tại sao hai người kia lại tới đây tám chuyện?

Tại sao cậu lại livestream?

「Bé cưng Trĩ Trĩ? Bé cưng ơi?」

「Ha ha ha, tui cười chết , cho nên bé O kia là bé Trĩ Trĩ hả?」

「Chú ý dùng ok? Bé mèo này là cục cưng của chúng tôi đó.」

「Các ngươi mau nhìn biểu cảm của bé Trĩ Trĩ kìa, như đang ăn ** ấy 」

Hai nhân viên ở đối diện tựa vào tường nhà bếp, tựa hồ không có ý định rời đi lúc này.

"Hạ Trĩ thực sự là tốt số quá, là thiếu gia nhỏ của Mạnh gia, Thẩm tổng còn thương cậu ấy như vậy nữa."

"Haizz, Thẩm tổng của chúng ta cũng coi như người đàn ông tốt, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu người dùng trăm phương ngàn kế muốn leo lên người Thẩm tổng, vậy mà cậu xem Thẩm tổng có cho kẻ nào cơ hội không chứ?"

Lòng Hạ Trĩ mềm nhũn, cái tai khẽ run, lại để ý tiếp động tĩnh bên kia.

「Coi tai bé Trĩ Trĩ run run kìa.」

「Đáng yêu quá đi, vừa nghe Thẩm tổng rất biết giữ mình, khóe môi của bé Trĩ Trĩ nhếch lên không đè xuống được kìa.」

Hai tên công nhân cầm ly trà trái cây ấm áp, dường như muốn kết thúc đề tài này.

"Trà này ngon quá, hình như là sản phẩm mà Hạ Trĩ làm đại ngôn."

Hạ Trĩ cố kiềm lại nước mắt sắp rơi xuống, sau đó nói về phía đối diện: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Lần này đến lượt hai người kia lúng túng, một người trong đó lặng lẽ thò đầu vào, sau khi phát hiện người mới vừa lên tiếng là Hạ Trĩ, đột nhiên một giật mình, "Hạ, Hạ tổng đến. . ."

Hạ Trĩ: "Ừ, tôi tới uống trà."

Còn người nhân viên còn lại trốn trong góc, làm sao cũng không chịu lộ diện.

Hạ Trĩ hơi liếc mắt: "Bộ Thời Kiêu khiến nhiều người yêu thích lắm sao?"

Người nhân viên kia nắm vạt áo, khó khăn mở miệng: "Tất nhiên rồi, Thẩm tổng và cậu xứng đôi như vậy, lại còn đẹp trai như vậy. Bất quá Thẩm tổng là fan vợ (gốc là lão bà phấn nên mình không biết dịch ra như này có sát nghĩa không nữa, mọi người góp ý giúp mình nhé), chúng tôi đều biết mà. A, không phải, không phải fan vợ, ngài ấy là fan của cậu."

Hạ Trĩ lại hỏi: "Tại sao nói là fan vợ?"

Người nhân viên trả lời: "Những sản phẩm mà ngài làm đại diện như đồ ăn vặt nè, đồ dùng hàng ngày nè, công ty đều sẽ mua rất nhiều, coi như phúc lợi phát cho nhân viên chúng tôi. Những bộ phim của ngài, công ty sẽ chi trả để nhân viên đến xem miễn phí. Còn có phim truyền hình của ngài nữa... Càng khỏi nói là máy tính của Thẩm tổng, điện thoại di động và bàn làm việc nữa, đều là ảnh của ngài."

Hạ Trĩ nhịn cười, không phát hiện tâm trạng của mình đang bay bổng như nào.

Người nhân viên nói một hơi, ho khan hai tiếng: "Hạ tổng, ngài hiểu rồi chứ ạ? Tôi có thể đi chưa?"

Hạ Trĩ lấy lại tinh thần, mỉm cười: "Cám ơn anh, tôi hiểu rồi."

「Mấy người nhìn cái vẻ hoa si của bé Trĩ Trĩ kìa.」

「Huhu, có chồng thì ghê gớm lắm sao.」

「Ngọt chết tui mất thôi」

Hai nhân viên nọ đi rồi, cảm giác lúng túng của Hạ Trĩ đỡ hơn hồi nãy rất nhiều, mà fan giống như cũng quên mất cái cuộc gọi kia, xúm nhau khen ngợi tình yêu thần tiên trong đạn mạc.

Nhưng, 【 Hạ Trĩ quấy rầy Thẩm Thời Kiêu 】 đã lặng lẽ leo lên hot search, chết vì xấu hổ trước mặt mọi người chỉ là chuyện sớm hay muộn.

"Uống hết trà, chúng ta nên trở về tiếp tục công việc thôi nào." Hạ Trĩ một tay nâng cốc trà, một tay đặt điện thoại di động lên giá để dễ dàng livestream, đi về phía văn phòng của Thẩm Thời Kiêu.

"Tôi rất thích phong cách trang trí của Thẩm Thị, vừa hiện đại vừa đơn giản." Hạ Trĩ đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra, phát hiện Thẩm Thời Kiêu đã trở về .

Cậu điều chỉnh điện thoại di động, nhắm ngay vào Thẩm Thời Kiêu: "Uầy, đây chính là Kiêu tổng của chúng ta, người ta đang chăm chỉ làm việc đó."

Thẩm Thời Kiêu biết được tin tức Hạ Trĩ đang livestream từ chỗ thư ký, thấy cậu đi tới, cánh tay nhàn nhã chống đầu, ánh mắt lập tức chuyển từ nghiêm túc làm việc thành ánh mắt dịu dàng.

「Chời chời, cái ánh mắt này Thẩm tổng kìa.」

「Đừng làm tổn thương kẻ độc thân nữa, xin đấy.」

Hạ Trĩ nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng nhau xem Kiêu tổng đang bận gì nhé.」

Đi đến trước bàn làm việc, cậu cho cư dân mạng thấy một xấp văn kiện dày đặt chưa xử lý xong, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ở trước ống kính, "Nhìn nè, làm chủ tịch cũng không dễ dàng gì đâu nhé."

"Tay đau không?"

Thẩm Thời Kiêu cầm lấy tay truyền dịch của cậu, giọng nói trầm thấp vang lên, "Đang bệnh thì đừng có chạy lung tung."

Hạ Trĩ chột dạ: "Em khỏe rồi mà."

「Quả nhiên! Bé Trĩ Trĩ bị ốm thật rồi.」

「Bảo bối làm sao vậy? Coi bộ cũng nghiêm trọng lắm đó.」

Bàn tay ấm áp của Thẩm Thời Kiêu bọc tay của cậu lại, vừa kéo nhẹ, vừa thuận thế đỡ lấy eo của cậu, ôm cậu vào lòng.

Cái mặt già của Hạ Trĩ đỏ ửng, ngồi ở trên đùi của hắn: "Anh ơi, còn đang livestream đó."

「Giết tui đi! ! Cơm chó ngập miệng rồi.」

「Dịu dàng quá trời rồi, tui chịu không nổi đâu!」

Thẩm Thời Kiêu miễn cưỡng nâng mí mắt, nhìn chằm chằm đôi môi hắn, đưa tay lau vụn bánh quy dính trên miệng cậu, "Ăn vụng gì đó?"

Hạ Trĩ lầm bầm: "Ăn vụng đâu, người ta ăn công khai mà."

「Thẩm tổng! Trong túi ẻm còn đó!」

「Túi bên phải có bất ngờ nha.」

Thẩm Thời Kiêu ánh mắt nhạy cảm, tay phải sờ mò miệng túi của cậu, từ bên trong móc ra ba túi trà trái cây, cố ý nhướng lông mày lên rồi hỏi: "Ăn rồi còn muốn lấy thêm hả?"

Hạ Trĩ nhíu mày, duỗi tay che miệng hắn lại, "Anh hợp tác với bọn họ cùng nhau cười em à."

Ý cười nơi khóe môi của Thẩm Thời Kiêu càng sâu hơn, mổ nhẹ lên ngón tay của Hạ Trĩ, trêu đến mức Hạ Trĩ vội vã rút tay.

"Lưu manh."

Fan trong đạn mạc: ? ? ? Ai có thể nói cho chúng tôi đã xảy ra chuyện gìkhông?

"Không chơi với anh nữa, anh lo làm việc đi." Hạ Trĩ đứng lên, "Em đi nghỉ một lát, bữa trưa nhớ gọi em về nha."

Thẩm Thời Kiêu: "Được."

Tiếp đó, Hạ Trĩ cầm điện thoại di động đi vào phòng nghỉ riêng của Thẩm Thời Kiêu, sau khi che camera lại, cậu mượn đồ ngủ của Thẩm Thời Kiêu mặc vào.

「Bé Trĩ Trĩ ơi dựa vào giao tình nhiều năm của chúng ta như vậy, không thể cho bọn em rửa mắt chút sao anh ơi?」

「Bà lầu trên nghĩ gì thế? Bạn không sợ Thẩm tổng đánh chết bà à.」

「Bỗng dưng phát hiện, Trĩ Trĩ hoàn toàn không tự nhận thức được mình là lưu lượng.」

Hai phút sau, Hạ Trĩ vuốt lại mái tóc ngổn ngang, sau khi mặc áo ngủ rõ ràng là lớn hơn so với cậu thì chui vào chăn.

Để điện thoại lên giá đỡ, cậu ngáp: "Buổi trưa vui vẻ, hẹn một tiếng sau gặp lại nhé."

Fans: ? ? ?

Trong thời gian Hạ Trĩ đi ngủ, lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không có giảm bớt, trái lại với sự lên men của hot search trên Weibo mà nhân số càng lúc càng tăng mạnh.

Camera cách khuôn mặt khi ngủ của Hạ Trĩ rất gần, gần đến mức lông mi mảnh khảnh nhấp nhô theo tần suất của hô hấp.

Môi của Hạ Trĩ tựa như cánh hoa, theo sự chuyển động khi hôn hấp, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Bởi vì bộ đồ ngủ quá rộng, xương quai xanh mảnh khảng như ẩn như hiện ở trước mắt mọi người.

Fans: Đối mặt một Trĩ Trĩ như vậy, sao mà Thẩm tổng có thể nhịn được ta? Haizz, Thẩm tổng không cần nhịn đâu.

Vào buổi trưa, Thẩm Thời Kiêu xuất hiện ở trong camera gọi Hạ Trĩ tỉnh dậy.

Hạ Trĩ còn chưa khỏi cảm mạo hẳn, ngủ rất say, trong lúc mơ mơ màng màng hơi mở mắt ra, câu lấy cái cổ của Thẩm Thời Kiêu, nhắm ngay trán của hắn hôn một cái.

Thẩm Thời Kiêu đỡ eo cậu, thân mật hôn lên tóc của cậu.

"Trĩ Trĩ rời giường nào."

"Em không muốn. . ."

"Có cánh gà chiên coca và sườn kho đấy."

"Em muốn!"

Hạ Trĩ nhanh nhẹn đứng dậy, rất lâu rồi cậu chưa được ăn thịt đó.

「Nhìn cái tiền đồ này thật là.」

「Bảo bối thật là đáng yêu.」

Căn tin của Thẩm thị có tổng cộng 3 gian, theo mô hình tự phục vụ, các nhân viên có thể tự do lựa chọn, lúc Thẩm Thời Kiêu dắt tay Hạ Trĩ đi vào 3 gian căn tin, cơ hồ ánh mắt của hết thảy người đang ăn cơm tại 3 gian căn tin đều hướng về bọn họ.

Hạ Trĩ đột nhiên có loại cảm giác phu nhân chủ tịch đi thị sát.

Qua 15 phút, đống thịt trong khay thức ăn của Hạ Trĩ xếp một chồng thật cao, thứ thức ăn duy nhất có màu xanh vẫn là Thẩm Thời Kiêu cưỡng ép cậu lấy.

Ngồi ở trên bàn ăn nhỏ, Hạ Trĩ gặm xương sườn, hạnh phúc muốn khóc lên.

Trái lại làThẩm Thời Kiêu, trong khay thức ăn chỉ có một ít sa lát rau củ cùng bắp ngô, còn có thêm một miễng sườn bò nhỏ.

Hạ Trĩ: "Sao anh ăn ít thế."

Thẩm Thời Kiêu: "Không có khẩu vị."

Hạ Trĩ nhai thật kỹ, tò mò trên thế giới tại sao có thể có người không thích ăn xương sườn và cánh gà.

Thẩm Thời Kiêu nhắc nhở cậu: "Ăn vừa thôi đó, đừng như lần trước ăn tận bốn mươi cái sủi cảo, sau đó thì no đến khó chịu."

Vùng giữa lông mày của Hạ Trĩ vừa nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía đạn mạc, đạn mạc đã sớm ha ha ha.

Mấy người này thật không ý tứ gì hết.

Đám người ban quản trị một lúc lại một lúc đến chào hỏi Thẩm Thời Kiêu, chỉ là ánh mắt lúc nhìn Hạ Trĩ có thêm vài phần sâu xa.

Hạ Trĩ nhớ tới chuyện bé O cô đơn kia, dự định về nhà phải hỏi kỹ Thẩm Thời Kiêu một chút.

May mà cư dân mạng đã không còn đề cập đến chuyện kia nữa.

Không biết vì cái gì, tin nhắn từ bạn bè gửi tới Thẩm Thời Kiêu suýt nữa muốn nổ tung máy hắn.

Bạch Việt: Thời Kiêu thật có phúc, nhưng mà có phải vấn đề là do cậu không haha.

Phương Đình Vũ: Thứ cho tôi nói thẳng, bạn học Hạ Trĩ sở dĩ cô quạnh là có liên quan đến cậu đất.

Mạnh Tử Trì: Có phải cậu lạnh nhạt với em tôi không hả, không thì sao em ấy lại cảm thấy cô quạnh?

Một đám thảo luận nảy lửa bỗng dưng tạm dừng lại.

Mạnh Tử Trì bị xóa khỏi nhóm chat.

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thời Kiêu tiếp tục làm việc, Hạ Trĩ thì lại nằm trên ghế sa lông tán gẫu với cư dân mạng.

「Thẩm tổng không nghỉ ngơi hả? Nhìn cực quá hà.」

「Trĩ Trĩ, hàng ngày mấy giờ Thẩm tổng đi làm thế?」

Hạ Trĩ: "7 giờ anh ấy sẽ rời giường, 8 giờ thì đi làm. Buổi trưa rất ít khi nghỉ ngơi, bởi vậy nên buổi tối mới không cần tăng ca."

「Hóa ra người giàu cũng mệt như vậy.」

Tầm ba giờ chiều, Hạ Trĩ mới kết thúc livestream.

Lúc này, cậu bỗng dưng nhận được một tin nhắn chuyển khoản, con số không hề nhỏ, vì thế cậu liền gọi cho người đại diện.

Người đại diện im lặng một lúc rồi nói: "Đó là lì xì mà nền tảng phát sóng trực tiếp tặng để cảm ơn em."

Hạ Trĩ: "Cảm ơn gì thế ạ? Đó không phải là công việc của em sao ạ?"

Người đại diện: "Cảm ơn em đã hi sinh hình tượng của mình giúp nền tảng đạt được kỷ lục download bản ghi mới đó."

Hạ Trĩ bỗng nhiên nghe không hiểu người đại diện muốn nói gì, sau khi cậu đăng nhập vào Weibo, cậu nằm trên sô pha phát ra tiếng kêu rên như một chú sói con.

Thẩm Thời Kiêu đang nói chuyện với Thẩm mẫu, "Không có gì đâu mẹ, em ấy có thể khó tiếp thu chuyện bị phá vỡ thiết lập tính cách thôi ạ."

Mẹ Thẩm: "Vậy con phải an ủi thằng bé nhiều vào đấy nhé."

Thẩm Thời Kiêu nhìn Hạ Trĩ vừa khóc vừa lăn qua lăn lại mà nhịn cười: "Dạ."

Đêm đó, Hạ Trĩ gần như là mất ngủ, bởi vì mỗi khi cậu vừa nhắm mắt, luôn có thể nghe thấy dòng chữ gần trăm triệu lượt share kia trên Weibo: Bé O cô đơn, xin hẹn **.

Thẩm Thời Kiêu dở khóc dở cười ôm cậu: "Không sao đâu mà, có anh ở đây thì em không cô đơn nữa rồi."

Hạ Trĩ: "Grừ grừ, em muốn đăng xuất khỏi cái giới giải trí này!"

Đông đi xuân tới, một cơn gió mang giá lạnh đi, vườn hoa nhỏ của Hạ Trĩ liền khôi phục sức sống.

Những ngày không có thông cáo quả nhiên thoải mái vô cùng, cậu thường ôm những con mèo nhỏ ngồi trong vườn tắm nắng, thoải mái dễ chịu, một tháng dĩ nhiên tăng tới bảy, tám kilogam.

Bạch Việt mỉa mai: Hạ Trĩ mà còn tiếp tục như vậy thì coi như dẹp luôn con đường diễn viên đấy.

Thẩm Thời Kiêu không cảm thấy vậy, trước đó lúc quay phim ở trong núi, Hạ Trĩ gầy rất nhiều, giờ mập lên một chút mới tốt.

《 Thí yêu lục 》 đang được chiếu ở các rạp phim, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đã hẹn tối nay cùng nhau đi xem phim.

Thật ra trong nhà có rạp chiếu phim riêng, nhưng Hạ Trĩ muốn nghe một chút về phản ứng của khán giả, dù sao đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà cậu làm nam chính.

Hai người đặt vé xem phim lúc bảy giờ tối, Hạ Trĩ muốn mặc đồ đôi, chọn tới chọn lui trong tủ rất lâu mới hài lòng ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Thời Kiêu tan làm.

Cậu quả thực có mập lên một chút, một số bộ phận của quần áo cũng hơi chật.

Quản gia đang bận rộn trong vườn hoa, thật ra ông cũng hơi không hiểu nổi, tại sao Hạ Trĩ không chịu để cho tài xế đưa cậu đến rạp chiếu phim, nhất định muốn chờ Thẩm Thời Kiêu tự mình đến đón.

Hạ Trĩ nói với ông rằng, nói gì mà muốn có cảm giác nghi thức.

Quản gia khẽ lắc đầu, lãng mạn của mấy người trẻ tuổi ông không hiểu nổi.

Tiếng động cơ ô tô vang lên trong sân, Hạ Trĩ chạy chậm đi ra nghênh đón, phát hiện Thẩm Thời Kiêu ôm một bó hoa hồng đang chờ đợi mình.

Sợi tóc của Hạ Trĩ bị gió thổi lên sau đó ngượng ngùng rũ xuống, nhận lấy bó hoa hồng: "Mua hoa làm gì? Cũng không phải hẹn hò, làm gì phải trịnh trọng như thế."

Thẩm Thời Kiêu cầm tay cậu, "Hiếm khi cùng em xem phim, muốn để em vui vẻ." Sau đó vô cùng lịch thiệp đi tới bên cạnh ghế phụ, mở cửa: "Mời."

Hạ Trĩ che đi ý cười, ngồi trên xe.

Quản gia đứng ở cửa, bỗng nhiên hiểu được cảm giác nghi thức là có ý gì .

Ổng mỉm cười hiền từ: "Không trách ngày hôm nay Hạ tiên sinh tốn nửa ngày để chọn quần áo, chúc các cậu hẹn hò vui vẻ nhé."

Vẻ thận trọng trên mặt Hạ Trĩ đột nhiên biến mất, nhìn chằm chằm ý cười nơi khóe miệng của Thẩm Thời Kiêu, sau đó nháy mắt liên tục với quản gia.

Thẩm Thời Kiêu gật đầu với quản gia: "Cảm ơn ạ."

Hôm nay là cuối tuần, trong rạp chiếu phim có rất nhiều cặp đôi, người xếp hàng ở quầy bỏng và đồ uống chật kín gần như không có chỗ hở.

Hôm nay Hạ Trĩ cố ý đội mũ lưỡi trai, còn mang khẩu trang để che chắn chặt chẽ, nhưng lúc đứng xếp hàng mua bỏng cùng Thẩm Thời Kiêu vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý từ mọi người.

Hai nữ sinh nọ nhỏ giọng nói với nhau: "Uây, hai anh trai đằng kia đẹp quá, đặc biệt là anh trai thấp hơn kia kìa, đôi mắt thật là đẹp, muốn kéo khẩu trang xuống nhìn một cái quá."

"Tui cứ cảm thấy, người này thật giống Hạ Trĩ á."

"Quả thật có hơi giống, anh đẹp trai cao to đứng bên cạnh kia là Thẩm tổng chăng?"

Theo dòng người đi vào phòng chiếu, khi bộ phim bắt đầu, Hạ Trĩ mới lặng lẽ kéo khẩu trang xuống, đầu gối lên vai Thẩm Thời Kiêu, ôm bỏng bắt đầu ăn.

Thể loại của bộ phim này là thương mại hài kịch, thích hợp để xem cùng gia đình, trong rạp chiếu phim thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười òa lên.

"Kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ cũng tốt ghê ha."

"Còn phải nói, thần tượng của tôi xuất thân từ chính quy đó, kỹ năng diễn xuất rất có bảo đảm."

Nghe thấy khán giả tán thưởng mình, Hạ Trĩ mừng rỡ như đóa hoa nguyệt quý, tự mình ăn còn không quên đút cho Thẩm Thời Kiêu, thỉnh thoảng cho hắn ăn mấy cục bỏng.

Khi bộ phim kết thúc, Hạ Trĩ ngẩng đầu lên nói với Thẩm Thời Kiêu: "Những chuyện mà một cặp đôi cần làm khi ở rạp chiếu phim, còn một chuyện chúng ta chưa có làm đó."

Thẩm Thời Kiêu nghiêm túc suy nghĩ vài giây, nhanh chóng nhớ lại kế hoạch công lược ở rạp chiếu phim mà hắn đã tìm trên internet.

Hắn xưa nay không xem phim ở rạp, vì để Hạ Trĩ biết đến, hắn còn giả vờ là mình thành thạo lúc mua bỏng và đồ uống.

Thế nhưng Hạ Trĩ nói rằng còn có một việc chưa làm, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút không rõ là cái gì.

"Là cái gì?" Thẩm Thời Kiêu hơi cúi đầu, dừng lại ở bên môi Hạ Trĩ, "Có thể là anh đã quên, em nhắc anh một chút nhé."

Ý cười của Hạ Trĩ càng sâu, nghiêng đầu hôn lên môi của Thẩm Thời Kiêu, trằn trọc triền miên.

Răng môi dịu dàng lại âu yếm, Thẩm Thời Kiêu ôm lấy eo Hạ Trĩ, thăm dò mà hấp thụ hương vị thuộc về hắn.

Bài hát chủ đề của bộ phim vang lên, khán giả lần lượt đứng dậy, cho đến lúc này, Hạ Trĩ lại không nỡ mà buông ra.

"Chính là cái này."

Ở trước cửa rạp chiếu phim, Hạ Trĩ bị quầy hộp mù (blind box) trước mắt thu hút sự chú ý, đi tới mới phát hiện vừa khéo là nhân vật của phim hoạt hình mà cậu thích.

Cậu nhẹ nhàng khom người, giống như là đang quan sát cái gì đó.

"Thích thì mua đi." Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị quét mã, lại bị Hạ Trĩ ngăn cản: "Có mấy cái sẽ bị trùng nhau, có thể thu thập được đủ một bộ hay không còn phải dựa vào sự may mắn, rất hiếm luôn đó."

Thẩm Thời Kiêu hiểu rõ, "Mua hết đi, như vậy là có thể thu thập thành một bộ rồi."

Hạ Trĩ: "Anh biết cách sống không đấy, như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền đó. Cho anh chiêm ngưỡng vận may cao siêu của em một chút này."

Nói xong, Hạ Trĩ gầm gầm gừ gừ niệm một chuỗi, sau đó chọn mua vài cái hộp mù, kết quả phát hiện có rất nhiều cái bị trùng.

Loại trò chơi như bắt hộp mù này thật sự rất đỉnh.

Hạ Trĩ dần dần quên mất chính mình nói là "Tiết kiệm tiền", sau khi mua liên tiếp bốn, năm hộp sau, phát hiện vẫn là bị trùng.

Cậu thở dài, ôm tay hờn dỗi như một đứa trẻ.

Thẩm Thời Kiêu đi tới máy hộp mù trước mặt, nghiêm túc nhìn một phút lát. Kỳ lạ chính là, hắn cũng không có nhìn hộp mù, mà là xem dòng chữ trên cái máy, cúi đầu cầm điện thoại di động lên.

"Như con nít ấy, bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Thẩm Thời Kiêu búng búng gáy của cậu: "Về nhà nhé?"

Hạ Trĩ có chút thật mất mặt, gật gật đầu.

Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đi về phía thang máy. Lúc này, bốn nhân viên đẩy bốn chiếc xe đẩy ngăn trở đường đi của bọn họ.

"Xin chào Thẩm tổng."

Thẩm Thời Kiêu: "Chào mọi người. Chỗ này là đồ mà tôi muốn phải không?"

Nhân viên: "Đúng thế."

"Mời mọi người đi với tôi một chuyến, đặt ở trong xe của tôi đi."

Hạ Trĩ nhìn chằm chằm chồng hộp màu nâu bên trong, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Một lát sau, sau khi bốn nhân viên giúp Thẩm Thời Kiêu để vào cốp sau, Hạ Trĩ không nhịn được hỏi: "Đây là cái gì?"

Nhân viên giải thích: "Đây là tất cả những con búp bê trong máy hộp mù ở trung tâm thương mại của chúng tôi, toàn bộ chủng loại đều đầy đủ, đều ở đây hết."

Hạ Trĩ kinh ngạc nở nụ cười, trong lòng đầy kích động nhìn Thẩm Thời Kiêu.

Sau khi lên xe , Thẩm Thời Kiêu nhân cơ hội cài dây an toàn cho cậu mà véo má của cậu, "Không phải em nói muốn thu thập đủ một bộ phải dựa vào vận may sao? Bây giờ tất cả may mắn đều trao cho em hết rồi."

Hạ Trĩ: Đáng ghét, người này sao lại biết tán tỉnh quá vậy hả!

Về đến nhà, Hạ Trĩ khẽ hát bày búp bê vào tủ, cuối cùng chụp một tấm ảnh đăng Weibo: Sau khi xem phim xong Kiêu Kiêu đã mua cho tôi.

Fan nhanh chóng bình luận: Vậy ra tối nay bé cưng thật sự đi xem 《 Thí yêu lục 》.

Hạ Trĩ thuận tiện vào lướt Weibo của bạn fan, phát hiện tối nay cậu và Thẩm Thời Kiêu bị fan nhận ra, ảnh chụp cũng bị lan truyền trên internet.

Bạn fan kia vô cùng kích động: Thật sự là Thẩm tổng và Trĩ Trĩ rồi, Trĩ Trĩ ngoài đời vừa ốm vừa cao, mỹ nhan thịnh thế. Cặp mắt kia thật sự rất đẹp luôn á!

Hạ Trĩ dùng acc clone cho bạn ấy một cái like, lăn đi dính lấy Thẩm Thời Kiêu tắm rửa.

Một tháng trôi qua, mỗi năm một lần ba liên hoan phim lớn lại sắp được tổ chức, theo thứ tự là Giải thưởng Kim Tùng, Kim Hùng và Kim Biểu(?).

(?) >,< Nguyên văn của ba từ trên lần lượt là: 金丛奖, 金熊奖, 金表奖. Tui không biết nó có thật không vì tui không tìm được thông tin chính xác nào về tụi nó cả, có mỗi cái "Kim Hùng" tôi tìm được là The Golden Bear nhưng không chắc là nó đúng. Nếu có thật mọi người góp ý để tui sửa với nha

Thẩm Thời Kiêu thấy cậu dạo này trở nên lo lắng, lúc ngủ ôm cậu nói: "Gần đây lại gầy rồi, em cân lại thử chưa?"

Hạ Trĩ lầm bầm: "Chưa."

Thẩm Thời Kiêu: "Em chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi mà, tương lai sẽ tham gia rất nhiều bộ phim, sẽ có càng nhiều trải nghiệm, không cần bởi vì tác phẩm lúc mới bắt đầu sự nghiệp diễn viên không như mong đợi mà cảm thấy mất mác hoặc lo lắng làm gì."

Mắt Hạ Trĩ như sáng lên trong bóng tối, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, em chỉ muốn nếm thử mùi vị của cắt rau hẹ. Nói thật, những thứ bây giờ em có đều là anh cho em, hoặc là mẹ để lại cho em, em cũng muốn có được thành tích của chính mình, thành tích không thể thay thế."

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu chặt hơn, "Đối với diễn viên mà nói, giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất đương nhiên là thứ theo đuổi suốt đời, anh chỉ là hi vọng em đừng nên gây áp lực cho bản thân như vậy, dù sao người có thể một bước đạt đến đỉnh Kim tự tháp, đã ít lại càng ít. Người khác sẽ không bởi vì em không đạt được ảnh đế mà phủ nhận em, em cũng không cần bởi vì không có đạt được mục tiêu mà nản lòng, mỗi ngày sống thật tốt, em ở trong đời anh anh ở trong cuộc đời em, đã rất tuyệt rồi."

Hạ Trĩ chậm rãi tiêu hóa lời này, chôn đầu ở trước ngực Thẩm Thời Kiêu, nhẹ nhàng giật giật.

Lại qua mấy ngày, các liên hoan phim công bố danh sách các bộ phim được đề cử cho giải thưởng, Hạ Trĩ kiềm chế nhịp tim đập loạn cào cào, ngừng thở chậm rãi mở danh sách ra.

Trong danh sách đề cử cho Giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của hai liên hoan phim lớn đều có tên của Hạ Trĩ.

Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng một chốc lại có cơn áp lực hơn ập đến.

Thời gian sau đó, ngày khai mạc chính thức diễn ra.

Trên Weibo, những người hâm mộ đã bắt đầu ăn mừng rồi.

24 tuổi, lọt vào danh sách đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của hai liên hoan phim lớn, rất đáng để khoe khoang đúng không?

Rất nhiều diễn viên, phải trải qua bao lâu mới nhận được đề cử, nhưng Hạ Trĩ chỉ dùng vẻn vẹn một năm để làm được điều đó.

Những người hâm mộ khua chiêng gõ trống, Weibo và các diễn đàn trực tuyến lớn cũng nhiệt liệt mà thảo luận đề tài 【 Hạ Trĩ được đề cử ảnh đế 】, đồng thời nhấn mạnh rằng liệu Hạ Trĩ có thể giành được giải thưởng này hay không.

Một diễn đàn nổi tiếng tên Douban cho ra kết quả:

Cảm thấy tỷ lệ Hạ Trĩ có thể giành được chiếm 10%.

Đám người cười nhạo: 10% kia phỏng chừng đều là fan của Hạ Trĩ nhảy vào.

Tuỳ việc mà xét, tuy rằng việc Hạ Trĩ được đề cử rất lợi hại, nhưng diễn xuất khó mà bì được với những tiền bối cạnh tranh cùng cậu, tỷ lệ Hạ Trĩ có thể giành được giải ảnh đế rất nhỏ.

Huống chi 《 Thí yêu lục 》 đã chiếu phim, tuy rằng diễn xuất của Hạ Trĩ rất đáng táng dương, nhưng cũng không đến mức quá kinh diễm.

Đối với việc này, đại đa số cư dân mạng không ôm hi vọng nhiều đối với Hạ Trĩ.

Những ngày gần đây, Hạ Trĩ càng tiều tụy, tâm trạng rất hay thất thường, hy vọng lễ khai mạc mau chóng diễn ra.

Thẩm Thời Kiêu thấy vậy, cũng đẩy nhanh công việc cho lễ cưới.

Buổi tối ngày trao giải thưởng Kim Tùng, Thẩm Thời Kiêu tự mình đưa Hạ Trĩ đi thảm đỏ.

Bên ngoài sân, Hạ Trĩ ôm tâm trạng nặng nề mà nắm tay Thẩm Thời Kiêu, "Kiêu Kiêu, liên hoan phim tổng cộng có hai cái thảm đỏ, một là bên ngoài, một là bên trong."

Thẩm Thời Kiêu nhéo gáy của cậu, dịu dàng hỏi cậu: "Không phải chúng ta đã thống nhất dù kết quả thế nào cũng không quan trọng rồi sao? Nếu như không được chọn, coi như là thất bại là được rồi."

Hạ Trĩ lẩm bẩm nói: "Nếu nói như vậy, em sẽ nghe lời anh, dù không được chọn cũng sẽ không khóc đâu."

Thẩm Thời Kiêu nở nụ cười: "Nếu như em khóc ở hiện trường, ngày mai sẽ lên đầu đề đó."

Hạ Trĩ tự nói đùa: "Nếu có chuyện đó thì em đã suy nghĩ xong tiêu đề bài báo cho bọn họ rồi nè. Tên là Hạ Trĩ rửa hiện trường bằng nước mắt, khóc lóc quỳ gối trước mặt tân ảnh đế cầu xin cúp."

Hai người cười vui vẻ một trận, Hạ Trĩ đã không khẩn trương như vậy nữa.

Ngày hôm nay cậu cố ý mặc bộ âu phục màu trắng được đặt may riêng mà cậu thích nhất, trên cổ đeo tín vật đính ước mà Thẩm Thời Kiêu tặng cậu.

"Em đi vào đây, bye bye."

Thẩm Thời Kiêu đứng ở trước xe, nhìn bóng lưng của cậu, bỗng nhiên gọi cậu lại.

"Trĩ Trĩ, nếu như em không thể bước đi trên thảm đỏ ở bên trong, anh sẽ vì em tự tay trải một con đường đầy hoa."

Hạ Trĩ không ở gần hắn lắm, chỉ vài chữ như thảm đỏ, quay đầu cười ngây ngô: "Kiêu tổng là muốn cho em một liên hoan phim độc quyền hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không bao lâu nữa em sẽ biết thôi."

Sau khi đưa Hạ Trĩ rời đi, Thẩm Thời Kiêu lên xe đi tới một khu vườn thần bí.

Bầu trời sao ở đây rất đẹp, một tháng gần đây không mở cửa cho người ngoài, bên trong vườn đang bí mật bố trí cái gì đó.

Đứng ở cửa, Thẩm Thời Kiêu liền ngửi được mùi thơm đến từ rất nhiều loài hoa.

Từ trên không, liếc mắt một cái là có thể rõ mồn một cảnh đẹp được bố trí tỉ mỉ bên dưới.

Một con đường hoa được trải hàng triệu cánh hoa dài đến 1.000 m.

Thẩm Thời Kiêu nở nụ cười nhìn đồng hồ.

Hắn chỉ hy vọng cho dù Hạ Trĩ có đoạt được giải ảnh đế hay không thì đêm nay đều có thể trở thành kí ức đẹp khó quên trong đời cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK