Lúc Trương Quốc Cường và Trần Hà xuống xe lửa là hai giờ khuya, hai vợ chồng bọn họ cùng mua hai vé xe lửa, cho nên không có mua vé ghế ngồi, dọc theo đường đi phải đứng suốt. Hơn hai mươi tiếng tàu chạy, đứng ở vị trí gần cửa nhà WC, cộng thêm không khí khô nóng, oi bức, mùi vị trên người có thể tưởng tượng được.
Muộn như vậy mới đến, vốn dĩ Trương Thanh không muốn tới đón hai người, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, là gã gọi bọn họ tới, hay là đến nhà ga đón người thì hợp lý hơn. Lúc Trương Thanh nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ xuống xe thì thoáng nhíu nhíu mày, thoáng lui về phía sau một chút, nói:
– “Trên người cha mẹ là mùi gì vậy? Sao lại thối như vậy chứ? Hoàn toàn không thể đến gần được.”
Hai vợ chồng có chút xấu hổ, không ngờ ngàn dặm xa xôi đến đây, câu đầu tiên con trai mình thốt ra lại là như vậy, Trương Quốc Cường nghẹn đỏ mặt, quát:
– “Con không thể chê mẹ xấu, mày đây là ý gì?”
Trương Thanh sửng sốt, không muốn tranh cãi với bọn họ, xuề xòa bật cười:
– “Con chỉ thuận miệng nói như vậy thôi mà, đi thôi, cha mẹ cũng mệt mỏi rồi, đi về nhà hảo hảo nghỉ ngơi trước đã, ngày mai cả nhà mình đi tìm chú hai.”
Trương Thanh chỉ mướn được một gian phòng nhỏ ở thành phố Z, tự nhiên không có khả năng để cho cha mẹ gã vào ở cùng, gã mướn một phòng nhỏ ở nhà khách gần tiểu khu, tuy rằng điều kiện không được tốt, nhưng mà cũng rất tiện nghi. Lúc taxi ngừng lại, đã là hơn 2 giờ sáng, bốn phía là một mảnh tối đen, đại đa số người ta vẫn còn say ngủ, hai vợ chồng Trương Quốc Cường tuy có chút không hài lòng vì phải ở nhà khách, nhưng nghĩ lại hiện tại là đêm khuya, hơn nữa đã sớm đặt cọc tiền cho nhà khách, cho nên không nói cái gì. Dàn xếp chỗ ở cho cha mẹ ổn thỏa, Trương Thanh mới rời khỏi nhà khách, gã vừa đi vừa ở trong lòng âm thầm cân nhắc kế tiếp phải nên làm như thế nào, thế nào mới có thể từ chỗ của Trương Quốc Đống chiếm được tiện nghi. Chú hai gã không có con trai, chỉ có một đứa con gái là Trương Giai Giai, về sau không phải cũng gả cho người ta sao? Cho nên có thế nào, mọi thứ của chú hai cũng thuộc về gã, Trương Thanh nghĩ như vậy.
Hiện tại giá nhà ở thành phố Z tăng vọt, chỉ bằng số tiền lương ít ỏi hiện tại của gã mà muốn mua nhà, trong khoảng thời gian ngắn là không thể nào, hơn nữa bây giờ công việc của gã mỗi ngày đều rất bận rộn mới kiếm được một khoản tiền lương nhất định, không phải là điều mà gã muốn. Trương Thanh từng vô số lần nghĩ, bản thân gã hẳn là phải có cuộc sống tốt. Cho nên, hắn phải nắm lấy hết thảy mọi cơ hội để thay đổi vận mệnh của chính mình, ông trời biết, hắn có bao nhiêu hâm mộ với bạn bè có hoàn cảnh gia đình giàu có, ba mẹ làm quan chức, hoặc là những tiểu thư thiếu gia bao cỏ vô dụng nhưng lại lắm của nhiều tiền. Mà cha mẹ gã, lại không có được một điểm nào như vậy, chỉ có tương phản. Cha mẹ gã một chút cũng không lên được mặt bàn. Muốn nói không có chênh lệch cũng khó.
Trương Thanh vì quá coi trọng cuộc sống ngăn nắp, cho nên mỗi tháng đều không có tiền để gởi ngân hàng, là một kẻ rỗng túi tiêu chuẩn, nếu có một cơ hội để thay đổi hiện trạng, sao gã lại không bắt lấy? Trương Thanh nhắm hai mắt lại, nghĩ tới nghĩ lui rồi chìm vào giấc ngủ. Gã nằm một giấc mơ, mơ thấy gã có nhà riêng của chính mình, còn có một công việc nhàn tản lương cao, rốt cuộc cũng có thể trước mặt đám bạn bè ngẩng đầu lên làm người.
Sáng ngày hôm sau, 6 giờ rưỡi Trương Thanh đã rời giường, gã đến công ty xin nghỉ phép, trên thực tế, gã cảm thấy nếu lần này gã có thể thành công, gã không còn muốn đến cái công ty chết tiệt này nữa, không cần nhìn đến sắc mặt của tên quản lý đáng ghét, hết thảy mọi chuyện đều trở nên tuyệt vời. Trương Thanh gõ cửa phòng ở nhà khách, sau đó lôi hai vợ chồng Trương Quốc Cường vừa từ trên xe lửa xuống được vài tiếng đồng hồ, hiện tại vẫn còn mơ mơ hồ hồ buồn ngủ thức dậy.
Ba người buồn ngủ mông lung, cùng nhau lung tung ăn bữa sáng ở một quán nhỏ gần tiểu khu, sau đó an vị trên xe bus.
Thành thị vào lúc này, bắt đầu bận rộn.
Trương Giai Giai mở cửa, nhìn thấy ba người ngoài cửa, cô sửng sốt, một giây sau lập tức muốn đóng cửa, không ngờ cửa nhà đã bị Trương Thanh nhanh tay nhanh mắt chặn lại.
– “Giai Giai, mày làm cái gì vậy, bọn tao nghe nói mày thi đại học đạt được thành tích rất tốt, cố ý tới chúc mừng mày, đây là đạo đãi khách của nhà mày đấy hả? Không mời bác mày vào nhà ngồi một chút sao?”
Khi nói chuyện, hai vợ chồng bọn họ thông qua khe hở chen lấn tiến vào, cũng không có cởi giày, lập tức đem sàn nhà trơn bóng sạch sẽ, dẫm ra hai đôi dấu chân màu đen. Hai vợ chồng há hốc miệng nhìn bày trí trong nhà, bọn họ có chết cũng không ngờ, một nhà chú hai thế nhưng lại ở trong một căn hộ rộng lớn, xinh đẹp như vậy. Phòng khách này, sô pha này giống hệt như mấy ngôi nhà sang trọng bọn họ nhìn thấy trên TV! Đây là bao nhiêu tiền a! Hồi hộp trong lòng bọn họ, dần dần kiên định lại.
Cố Ninh nghe thấy được động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra, lúc thấy được ba người lạ vào cửa, cô nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, ngược lại là Trần Hà mở miệng trước:
– “Được lắm! Con quỷ nhỏ này! Lần trước thế nhưng mày dám gạt tao! Mày thật độc ác! Không phải mày nói mày không biết một nhà họ Trương sao?”
Lúc nhìn thấy Cố Ninh đi ra, Trần Hà sửng sốt một giây, lập tức nhớ lại cô gái nhỏ trước mặt, lần trước bà ta đến đây đã gặp Cố Ninh, lúc ấy giọng điệu của Cố Ninh vô cùng cứng rắn đòi gọi bảo an, còn lừa bà ta, nói rằng không biết một nhà Trương Quốc Đống, bà ta có ấn tượng rất sâu sắc.
Trương Giai Giai nghe Trần Hà chửi rủa xong, nhẫn nhịn của cô lập tức bùng nổ, trước kia, cô cũng biết vị bác dâu này chưa từng biết cái gì gọi là miệng hạ lưu tình, lúc nào cũng mắng chửi hai mẹ cô là “vịt giời phế vật”, vài năm không gặp, thật là một chút cũng không hề thay đổi, ngay cả người không liên quan như Cố Ninh đều bị cuốn vào.
Trương Giai Giai cất cao giọng đáp trả:
– “Các người vào đây làm gì? Đây là nhà của các người đấy hả? Ai cho các người vào đây?”
Trương Quốc Cường nhìn Trương Giai Giai, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
– “Mày thì biết cái gì? Tao không thèm nói chuyện với mày. Mày gọi cha mẹ mày về đây, tao muốn nói chuyện với hai đứa chúng nó, chúng nó một bước lên trời, cũng không thể không cho người anh trai này một chút nước canh để uống!”
Nói xong thì ngồi trên sô pha, một bộ dáng đại gia cao cao tại thượng.
Cố Ninh có chút trở tay không kịp, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Đám người này lại tìm tới cửa gây rối, cô nhìn nhìn gã Trương Thanh đang ở một bên, lập tức cảm thấy sáng tỏ, chỉ sợ là có liên quan đến gã này. Người một nhà bọn họ da mặt ngược lại là đủ dày, cô xem như được mở rộng tầm mắt.
Trương Giai Giai gặp ba người mang bộ dáng kiêu ngạo, cũng có chút nóng nảy:
– “Các người làm sao có thể vào đây? Đây là nhà của người ta, các người có biết xấu hổ hay không vậy?”
Cô thật lòng hối hận muốn chết, vừa rồi cô cho rằng là Thẩm Lan trở lại, cho nên không nhìn qua mắt mèo trên cửa để xem là ai đã trực tiếp mở cửa, nếu như biết là ba người này, bất luận thế nào cô cũng sẽ không mở cửa dẫn sói vào nhà như vậy.
Giọng của Trần Hà càng lớn hơn:
– “Bọn tao có xấu hổ hay không cũng mặc kệ, nhưng một nhà chúng mày dám trốn tránh bọn tao, tự mình sống cuộc sống tốt lành là nên đấy hả?”
– “Cái gì gọi là trốn tránh các người? Dựa vào cái gì các người không chịu làm mà muốn hưởng, bác dâu, bác có đủ tay đủ chân! Nhà chúng tôi không có nghĩa vụ nuôi bác!” Trương Giai Giai cũng triệt để bị chọc giận.
– “Dựa vào cái gì, chỉ bằng tao là anh trai của cha mày, mẹ mày và mày chỉ là thứ phế vật, nên đứng qua một bên đi!”
Trong phòng náo nhiệt thành một đoàn, Cố Ninh căn bản không muốn cùng hạng người này tranh cãi, cô ra khỏi nhà bằng cửa sau, đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó trực tiếp đi đến chỗ bảo an.
Ba phút sau, Cố Ninh mang theo bốn viên bảo an trở lại.
Một năm trước, một người trong số bốn viên bảo an – Hoàng Duyên cũng có mặt xử lý vấn đề tranh cãi giữa hai vợ chồng Trương Quốc Cường với nhà Cố Ninh, hiện tại anh đã thăng chức thành đội trưởng đội bảo an, đối với chuyện này anh rất có ấn tượng, một giây lúc nhìn thấy cặp vợ chồng chuyên gây rối này, sắc mặt anh vô cùng không tốt, cũng không khách khí chất vấn:
– “Tại sao lại là các người? Lần trước không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Tại sao các người lại đến nữa? Các người xâm nhập tư gia bất hợp pháp, là phạm pháp đấy biết chưa? Muốn sao đây? Lại muốn đến cục cảnh sát uống trà phải không?”
Trương Quốc Cường và Trần Hà trước kia đã bị đội bảo an của tiểu khu dạy dỗ hết một lần, lúc này vừa nhớ lại, có chút khẩn trương:
– “Đây… Đây là nhà của em trai tôi, chẳng lẽ tôi không thể tới sao? Đây là nhà của chúng tôi! Không có quan hệ gì tới các người.”
Hoàng Duyên cười thành tiếng, giống như vừa nghe được một chuyện hết sức buồn cười:
– “Cái gì là nhà của các người, em trai anh gọi là gì? Đã sớm nói với các người rồi, chủ nhà này họ Thẩm, không có quan hệ gì với các người, sao các người không chịu hiểu hả? Các người có thể nói lý một chút hay không? Không phải hễ các người nói là nhà của ai, thì chính là của ai được, lui một vạn bước mà nói, cho dù là nhà của em trai anh đi chăng nữa, cũng chẳng có quan hệ gì với các người.”
Trương Quốc Cường có chút xấu hổ, bắt đầu nói năng hồ đồ:
– “Nếu nơi này không phải nhà của thằng hai, sao nó lại ở chỗ này, nó là cháu gái của tôi.” Nói rồi ông ta đưa tay chỉ vào Trương Giai Giai.
Hoàng Duyên thực sự không hiểu nổi tư duy của hai vợ chồng nhà này:
– “Cháu gái của anh ở đây, thì anh lập tức khẳng định nhà này là của em trai anh, vậy nếu cháu gái anh ở quảng trường, không phải cả quảng trường cũng thuộc sở hữu của em trai anh ư? Hay là cô bé ở trong ngân hàng, ngân hàng cũng là nhà của em trai anh luôn.”
Anh vừa nói dứt câu, mấy viên bảo an xung quanh đều nở nụ cười, cảm thấy có chút quá hoang đường.
Mặt Trương Quốc Cường đỏ lên, suy nghĩ hồi lâu, ông ta mới ngang ngược nói:
– “Nếu nó có thể ở trong này, vì sao tôi không thể chứ?”
– “Vì chủ nhà này không hoan nghênh anh chứ sao? Được rồi, tôi không dây dưa với anh nữa, mau đi ra ngoài đi, để tôi còn hoàn thành nhiệm vụ nữa.” Hoàng Duyên cũng cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, lười giải thích với bọn họ.
Dừng một chút, Hoàng Duyên nhìn tới nhìn lui người có vẻ nhân khuông cẩu dạng – Trương Thanh, có chút bất mãn hỏi:
– “Chàng trai trẻ, cha mẹ cậu không hiểu lý lẽ cũng thôi đi, cậu còn trẻ tuổi như vậy, đứng bên cạnh bọn họ nãy giờ cũng không biết khuyên nhủ cha mẹ mình sao? Còn làm ra nhiều chuyện thiếu lý lẽ như vậy.”
Trương Thanh hơi mím môi, không dám trả lời. Kỳ thật gã cũng thập phần ngoài ý muốn, gã không ngờ căn hộ này thật sự không phải là của chú hai gã. Gã đem tầm mắt đặt trên người Cố Ninh, vừa rồi bọn họ chỉ lo vội vàng khắc khẩu, ai cũng không chú ý đến con bé này đi ra ngoài, không ngờ con bé này cư nhiên dám gọi bảo an đến. Trương Thanh dù sao cũng đã học qua đại học, biết trong chuyện này bọn họ không chiếm lý, cho nên do dự một lát thì nói với cha mẹ gã:
– “Chúng ta đi thôi.”
Trần Hà oán độc nhìn Cố Ninh liếc mắt một cái, hạ quyết tâm, đột nhiên bỏ đi vẻ kiêu ngạo lúc nãy, bắt đầu ăn vạ vừa khóc vừa mắng:
– “Tôi không đi, tôi phải đợi Trương Quốc Đống và Vương Hồng Ngọc trở về, tôi sẽ tố cáo các người thông đồng với nhau khi dễ người khác!”
Bốn viên bảo an nhìn nhau nhíu nhíu mày, lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa. Là cảnh sát đến. Mấy viên bảo an thấy cảnh sát đến, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, mười phút sau, cảnh sát trên cơ bản hỏi thăm nguyên nhân mọi chuyện, rồi mời tất cả mọi người cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Lúc Thẩm Lan nhận được điện thoại, cũng vội vàng chạy tới, đồng thời, bà còn dẫn theo cả luật sư.
Trương Thanh không ngờ đối phương lại phô trương thanh thế đến như vậy, có chút chột dạ. Mà một bên khác, Trương Quốc Cường và Trần Hà tự nhiên không thể tiếp tục ngang ngược trong đồn cảnh sát, cũng đều đàng hoàng trở lại.
Song phương ngồi lại giải quyết với nhau, nhưng đây không phải là lần đầu tiên, cho nên Thẩm Lan kiên trì không đồng ý giải quyết riêng, thái độ mãnh liệt muốn khởi tố đối phương xâm nhập tư gia bất hợp pháp. Xâm nhập tư gia bất hợp pháp là thuộc về án dân sự, không nhất thiết phải viết đơn thưa kiện, chỉ khi không giải quyết riêng được thì mới phải xử lý trên tòa án, bên Thẩm Lan lại mời luật sư đến, vốn là chuyện có thể giải quyết riêng, rõ ràng cho thấy bên Thẩm Lan muốn náo lớn.
Mấy viên cảnh sát nhìn một nhà 3 người Trương Quốc Cường, chỉ có thể cảm thán bọn họ chọc phải người không dễ chọc, lần này sợ là khó dễ dàng thoát thân, chẳng những đã có sẵn tiền án, mà còn có người làm chứng, hết sức bất lợi. Bất quá bởi vì ham muốn những thứ không thuộc về mình, do đó chọc ra chuyện như vậy, cũng không có gì đáng để đồng tình.
Lúc Trương Thanh biết chủ nhà có ý muốn khởi tố, cả người sững sờ tại chỗ. Trương Quốc Cường là loại người mềm nắn rắn buông, nghe thấy mình có khả năng phải ngồi tù thì cả người đều luống cuống, Trần Hà thì “Oa” một tiếng khóc lớn, lần này ngược lại là khóc thật.
Cuối cùng, hai vợ chồng cắn răng nhận tội về mình, nói rằng Trương Thanh đi theo là muốn khuyên giải bọn họ. Trương Thanh được thả ra ngoài, còn hai người bị tạm giam, hơn nữa phải đóng phạt 500 đồng. Trương Thanh từ cục cảnh sát đi ra, cả người hoang mang như đang nằm mộng, gã không rõ, sao lại biến thành như vậy, vài tiếng trước, trong lòng gã còn tràn đầy hy vọng về tương lai tốt đẹp trước mắt. Gã có chết cũng không ngờ, chú hai từ trước đến giờ đều trầm mặc ít lời, tính cách có chút hiền lành, từ chỗ nào tìm được chỗ dựa khó dây dưa như vậy? Mà hai vợ chồng chú hai, từ đầu tới cuối đều chưa từng lộ diện. Bây giờ là đầu tháng bảy, gã lại cảm giác được hàn ý từ đáy lòng dâng lên.
Thẩm Lan mang theo hai con gái từ cục cảnh sát đi ra, trực tiếp lái xe đi ăn cơm, đem mọi chuyện phát sinh về sau, đều giao cho luật sư xử lý, vị luật sư này là do Ninh Thanh Dương – luật sư đã giúp bà trong lần ly hôn trước giới thiệu, người này làm việc rất gọn gàng thỏa đáng, bà rất yên tâm.
Lúc hai vợ chồng Trương Quốc Đống nhận được điện thoại thông báo, vội vàng chạy tới thành phố Z, bất quá Thẩm Lan suy xét, vì không để cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, vì vậy không để cho hai vợ chồng Trương Quốc Đống lộ diện.
Hai người ở tại hội sở Lâm Hồ chờ tin tức.
Sau khi gặp mặt, Thẩm Lan đem toàn bộ chân tướng kể lại từng chi tiết cho hai vợ chồng nhà họ Trương nghe, Trương Quốc Đống và Vương Hồng Ngọc nghe xong tức giận không thôi, Vương Hồng Ngọc càng nghĩ càng giận, giận đến tay chân phát run:
– “Bọn họ quả thực khinh người quá đáng, Trương Thanh… thằng nhỏ này, lúc trước chú hai nó xem như cho không nó tiền học đại học lâu như vậy, bọn chị chưa bao giờ cầu nó hồi báo, không ngờ… thế nhưng nó còn muốn đến chiếm tiện nghi, thế nhưng còn ở bên trong gây chuyện, nó là người lành lặn, đủ tay đủ chân, một thanh niên trẻ tuổi lại muốn không làm mà hưởng, nếu như thật sự nó gặp khó khăn, đến nói với bọn chị một tiếng, bọn chị nhìn nó lớn lên, có thể không giúp nó sao?”
Trái tim của Vương Hồng Ngọc xem như hoàn toàn băng giá, hoàn toàn hết hy vọng rồi, Trương Thanh là bà nhìn lớn lên, vốn dĩ bà vẫn luôn cho rằng, đứa nhỏ này không giống như cha mẹ nó. Nhưng bây giờ…
Trương Quốc Đống thì thở dài, sự tình phát triển đến mức này, Trương Giai Giai cũng đã thi đậu đại học, cuối cùng ông vẫn quyết định nói ra những lời đã chôn giấu bấy lâu nay trong lòng mình:
– “Thật ra, tôi đã sớm biết nó là loại người như vậy, lúc trước nhà chúng ta và anh cả cãi nhau, khi tôi đi tìm lão thái thái nhờ phân xử, Trương Thanh cũng có mặt ở đó, lúc ấy nó nói với tôi, Giai Giai chỉ là con gái, về sau cũng phải gả ra ngoài, đọc nhiều sách như vậy làm gì có chỗ mà dùng, còn làm hao tốn tiền bạc. Tôi hoàn toàn không thể hiểu nỗi, một sinh viên như nó thế nhưng lại nói ra mấy lời hoang đường như vậy, lúc ấy tôi đã nghĩ, Giai Giai là con gái của tôi, dựa vào cái gì tôi không thể đem tiền nuôi con gái mình ăn học thành tài chứ?”
Giọng điệu của Trương Quốc Đống có chút kích động, trên mặt càng đỏ lên một mảnh, những lời này, Trương Quốc Đống chưa từng nhắc tới trước mặt hai mẹ con Trương Giai Giai, ông sợ hai mẹ con Trương Giai Giai sẽ thương tâm, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước ông cố ý rời xa quê nhà, hiện tại, rốt cuộc ông cũng có thể nói ra.
Mọi người im lặng rất lâu, Thẩm Lan lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám:
– “Anh Trương, kỳ thật anh là người hiểu chuyện, suy nghĩ rất thấu đáo, hiện tại Giai Giai đã thi đậu đại học, cả nhà anh cũng không còn quan hệ gì với những người đó, hết thảy đều đã qua, anh yên tâm đi, bây giờ là xã hội pháp trị, lần này em nhất định sẽ giúp anh đòi lại công đạo.”