• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cửu Trùng Cát

– “Hôm đó anh hỏi tôi có phải nói đùa với anh hay không, hiện tại tôi có thể trả lời chính xác cho anh biết, đúng là tôi đã nói đùa.” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Bạch tiên sinh, trước khi anh mở miệng nói chuyện, đều không suy xét đến cảm nhận của người khác sao?”

Bạch Thần Dục kinh ngạc nhìn Cố Ninh, nhưng không nói gì cả.

Mưa đã ngừng hẳn, nước đọng theo mái hiên nhỏ giọt rơi trên mặt đất, tiếng tí tách không ngừng vang lên, trong không gian bốn phía là một mảnh im lặng phá lệ rõ ràng. Cố Ninh lập tức trở về phòng, đóng cửa lại.

Không khí trong đoàn phim hết sức kỳ lạ, Bạch Thần Dục thế nhưng tiếp tục ở lại đây, hai người trợ lý mà hắn mang theo, mỗi ngày sẽ trực tiếp đem văn kiện cần ký đưa cho hắn phê duyệt, ngược lại rất đâu vào đấy, hắn ít khi đến địa điểm quay phim, ngược lại mỗi ngày vào lúc ăn cơm sẽ đúng giờ xuất hiện, vị trí mà hắn ngồi được cố định ngay bên cạnh Cố Ninh.

Bởi vì Bạch Thần Dục gia nhập đoàn phim, thức ăn của đoàn phim trở nên tốt hơn rất nhiều. Đám người của tổ biên kịch, thái độ đối với Cố Ninh cũng rất là kỳ lạ, mọi người đều thật cẩn thận, không ai dám đến gây phiền toái khi Cố Ninh làm việc, ngay cả chuyện riêng của Cố Ninh, cũng sẽ bị người hữu tâm âm thầm chia sẻ cho nhau nghe.

Nhóm diễn viên diễn vai phụ, vai nhỏ vốn rất ganh ghét với các nữ minh tinh xinh đẹp, nay cũng nương theo chiều gió, tất cả đều bắt đầu chạy đến lấy lòng Cố Ninh. Trong lòng của bọn họ cho rằng, Cố Ninh có thể khiến cho Bạch Thần Dục thần hồn điên đảo, tiền đồ trong tương lai nhất định vô lượng. Nếu như có cùng một điểm xuất phát, sau khi trải qua cạnh tranh, đối với người thắng cuộc, những người khác tự nhiên vì vậy sẽ sinh ra sự đố kỵ và ghen ghét, kèm theo đó là những cảm xúc khác có liên quan. Nhưng nếu cũng cùng một điểm xuất phát, sau tiếng súng mở đầu đã đứng ở điểm cuối, những người khác sẽ hiểu rõ bản thân hoàn toàn không thể đuổi kịp, ghen tị trong lòng lập tức sẽ biến mất, chỉ còn lại kính sợ mà thôi.

Vốn dĩ Bạch Thần Dục là hoàng tử độc thân nổi danh trong giới quý tộc tiền muôn bạc vạn, chẳng những là người thừa kế của Bạch thị, nắm trong tay khối tài sản vô cùng hùng hậu, năng lực cá nhân và thủ đoạn cũng rất cao, càng hiếm có là, hắn có một gương mặt và vóc dáng vô cùng hoàn hảo. Đẹp trai, anh tuấn, phong độ… thỏa mãn mọi yêu cầu của hình tượng nam thần trong dòng phim thần tượng. Không, nói chính xác hơn là, tất cả các hình tượng nam thần trong phim, đứng trước mặt Bạch Thần Dục cũng phải cúi đầu thán phục, nghe có vẻ hơi khoa trương, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Về một phương diện khác, Cố Ninh lại hoàn toàn không phù hợp yêu cầu của hình mẫu cô bé Lọ Lem, từ đầu đến cuối, thái độ của Cố Ninh đối với Bạch Thần Dục đều tỏ rõ cô muốn dứt khoát không có quan hệ gì với hoàng tử, chứ không phải bị vây trong một tình thế khiếp nhược dễ bị khi dễ, tương phản, chung quy là do Bạch Thần Dục cứ luôn để ý tới đối phương.

Tâm tư của mọi người đều khác nhau, từ lúc Bạch Thần Dục vào ở căn phòng đó, ngoại trừ Trần Triển và Bạch Thấm, không ai dám đi vào quấy rầy. Sau đêm đó, Cố Ninh cũng chưa từng nói chuyện với Bạch Thấm, đương nhiên cô biết, thái độ biến hóa của đoàn phim dành cho mình, trong lòng Cố Ninh vô cùng phiền chán đến không nói ra được, cô chán ghét Bạch Thần Dục tự tiện quấy rầy cuộc sống của cô. Cô lại càng chán ghét loại tư thái mập mờ không rõ, giả vờ giả vịt kia của hắn. Biện pháp đơn giản nhất của Cố Ninh là cả ngày đều không trở về phòng, tận lực giảm bớt thời gian tiếp xúc với Bạch Thần Dục.

Sau khi Bạch Thần Dục gia nhập đoàn phim, tính tình ngang ngược của đại minh tinh Bạch Thấm dù ít dù nhiều cũng có vẻ được thu liễm lại, thái độ của ả đối với nhân viên tổ công tác là một vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều, cuối cùng ngay cả dáng vẻ bên ngoài của ả cũng đỡ phô trương hơn.

Suốt cả một buổi sáng, Cố Ninh đều không thú vị ngồi ở một chỗ phơi nắng, không sai, hiện tại cô trở thành người vô dụng, vô công rỗi nghề chẳng có việc gì để làm, ngược lại còn có một đám diễn viên thích đến nói chuyện phiếm với cô, cho nên cô cũng không cảm thấy trống vắng, tuy rằng đối với các loại đề tài bát quái như mỹ phẩm, làm đẹp, quần áo… cô thật sự không có hứng thú. Trong một khoảng thời gian ngắn, Cố Ninh cảm thấy thực tập sinh đến đoàn phim thực tập như cô, thăng cấp trở thành… vật biểu tượng cho đoàn phim.

Mỗi ngày trừ bỏ ăn uống, cái gì cũng không phải làm, còn có một đám nam nữ mang theo gương mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo mỗi ngày đều chạy đến tìm cô nói chuyện, phần đãi ngộ này, nếu không phải là người có tố chất mạnh mẽ, chắc là sẽ chịu không nổi.

Cố Ninh đạm mạc xa cách, rơi vào trong mắt Bạch Thấm, chính là yên tâm thoải mái hưởng thụ phần đãi ngộ đó, quả thực ả đã mấy lần cắn nát môi mình, ả cảm thấy Cố Ninh vô cùng chướng mắt, chán ghét của ả dành cho Cố Ninh, bay vèo vèo lên cấp độ cao nhất. Ả cảm thấy Cố Ninh không chỉ đơn thuần là đoạt đi những thứ thuộc về ả, dựa vào thái độ khác biệt mà Bạch Thần Dục dành cho Cố Ninh, hẳn là Cố Ninh đang mưu toan cướp đi nhiều thứ hơn.

Bất luận thế nào, ả cũng không thể để cho chuyện như vậy phát sinh.

Giờ nghỉ giải lao giữa trưa, thấy Cố Ninh muốn đi, Bạch Thấm gọi người lại, cười nói:

– “Cố Ninh, chị có chuyện muốn nói với em.”

Cố Ninh dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Thấm, đáp:

– “Được.”

Người này, rốt cuộc ngồi không yên rồi!

Người trong đoàn phim nhìn hai người, thái độ của Bạch Thấm đối với Cố Ninh vẫn lãnh lãnh đạm đạm, lúc này lại chủ động kết thân, xem ra chắc Bạch Thấm cũng hiểu được tình thế đây mà, chung quy Bạch Thấm chỉ là con nuôi của nhà họ Bạch, mà Cố Ninh gả cho Bạch Thần Dục, địa vị của hai người trong nhà họ Bạch chênh lệch thế nào vừa nhìn là hiểu ngay.

Bình thường trong các gia tộc lớn, sẽ không cho phép con cháu nhà mình bước vào giới giải trí, thân thế của Bạch Thấm mấy tháng trước đã bị một tạp chí phanh phui, làm thành một loạt ba bài viết, lúc ấy coi như gây ra oanh động. Tạp chí lá cải viết: nữ minh tinh Bạch Thấm không phải huyết mạch chân chính của nhà họ Bạch, không phải là công chúa thực sự, cho nên rất khó được các vị trưởng bối nhà họ Bạch thừa nhận thân phận. Mà gia đình thực sự của Bạch Thấm thế nào, càng khiến cho tình thế trở nên phức tạp hơn, vị trí của ả là ở chỗ nào đây? Từ lúc Bạch Thấm được nhận nuôi sau đó được sửa lại họ cũng có thể hiểu được một hai. Bằng không Bạch Thấm cũng sẽ không may mắn đến mức, ngay lúc cha mẹ ruột vừa qua đời, lập tức được nhà họ Bạch nhận nuôi.

Lúc tin tức này bùng phát, đúng lúc lại có tin về việc Bạch Thấm bị đuổi khỏi đoàn phim, bởi vì kiêu căng không phối hợp với đoàn phim cho nên bị cắt vai diễn, mang đến cho Bạch Thấm không ít rắc rối, truyền thông chĩa mũi giáo về phía Bạch Thấm, còn đến phỏng vấn một vài thân nhân ruột của Bạch Thấm, sau khi đoạn phỏng vấn này được viết thành bản tin rồi tung ra, quả thật khác xa một trời một vực với hình tượng “Ngọc nữ” mà ả xây dựng bấy lâu nay, khiến cho không ít người được dịp mở rộng tầm mắt, rất nhiều fan hâm mộ quay lưng, khiến sự nghiệp của Bạch Thấm gần như bị đóng băng.

Bạch Thấm nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy tháng, lúc này mới nhận lời tham gia bộ phim điện ảnh này, ả muốn hâm nóng tên tuổi một lần nữa, bộ phim này rất quan trọng trong việc ả có khắc phục được tình trạng khó khăn của hiện tại hay không.

Hai người đi tới bờ hồ phía sau đoàn phim, Bạch Thấm đi ở phía sau, ả nhìn bóng dáng của Cố Ninh, trong mắt là ghen tị và phẫn hận không thể che giấu.

Lúc này, đột nhiên Cố Ninh xoay người lại, đối diện với ánh mắt trần truồng đầy địch ý của Bạch Thấm, khóe môi của Cố Ninh gợn lên nụ cười nhàn nhạt, cất giọng lạnh lùng nói:

– “Thì ra Bạch tiểu thư bất mãn đối với tôi như thế, vậy thì tôi có chút lo lắng rồi, nơi đây không có ai, Bạch tiểu thư lại đứng ở sau lưng tôi, chắc là chị không nghĩ đến việc đẩy tôi xuống hồ luôn đấy chứ? Phải biết rằng, tôi không biết bơi đâu nha.”

Bạch Thấm ngẩn ra, nhíu nhíu mày:

– “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, giết người phải đền mạng, vì cô ư? Không đáng.”

Cố Ninh cười cười, ý vị thâm trường nói:

– “Giết người phải đền mạng, thì ra Bạch tiểu thư cũng biết a.”

Trong lòng Bạch Thấm đột nhiên run lên, ánh mắt khi đối phương nhìn ả… và giọng điệu nói chuyện thế này, làm cho ả cảm thấy có loại hàn ý lạnh thấu xương từ từ nổi lên trong lòng, hết sức không thoải mái. Ả chuyển tầm mắt đi nơi khác, không nhìn Cố Ninh nữa:

– “Cô xem mình như người của nhà họ Bạch thế kia, không cảm thấy có hơi sớm rồi sao? Tôi nhìn ra được, hẳn là cô không muốn ở cùng một chỗ với Thần Dục, đến cùng cô có ý định gì, có phải muốn dùng cách lạt mềm buộc chặt hay không?”

Cố Ninh vân đạm phong khinh cười cười:

– “Chị hiểu sai rồi, lạt mềm buộc chặt ư? Đây chẳng phải kỹ xảo thường dùng của Bạch tiểu thư sao?” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Chị không biết ư? Nếu dùng cách lạt mềm buộc chặt này quá lâu, đối phương sẽ không thấy hứng thú nữa.”

– “Cô nói hưu nói vượn gì đó?” Bạch Thấm bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, ả nhìn Cố Ninh quát: “Cô dựa vào cái gì mà tự tin vậy chứ? Muốn gả vào nhà họ Bạch phải xét từ nhiều khía cạnh, bất luận về phương diện nào cũng phải hoàn hảo, xuất thân và tài năng đều phải tốt nhất, những thứ này đều không đến lượt cô đâu.”

– “Phải không? Nhưng mà lúc Bạch Thần Dục muốn làm quen với tôi, anh ta đã lấy kết hôn ra làm tiền đề được tôi chấp nhận, anh ta cảm thấy chúng tôi kết hôn vào lúc này có hơi sớm một chút, dù sao thời gian quen biết giữa chúng tôi cũng chưa lâu. Dù sao tôi vẫn còn đi học, bản thân tôi cũng cảm thấy có vẻ hơi sớm.”

Bạch Thấm nghe Cố Ninh nói xong, sắc mặt từ từ trắng bệch:

– “Không thể nào, sau cậu ấy lại muốn kết hôn với cô? Tôi không tin.”

– “Mặc kệ chị có tin hay không, tôi cho chị biết chuyện này là muốn nói, từ đầu tới cuối, tôi đều không muốn cùng anh ta ở chung một chỗ. Ngược lại tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi, cho nên, tôi hi vọng hai người có thể sớm kết hôn.”

Bạch Thấm mở to hai mắt, đầy mắt là vẻ không thể tin, trên thực tế, ả cảm thấy Cố Ninh nhất định là điên rồi, những lời này nghe vào tai thế nào cũng thấy không hợp lý.

Bạch Thấm gằn từng chữ:

– “Tôi không tin cô lại có lòng tốt như vậy, đến cùng cô có mục đích gì?”

– “Tôi chẳng có mục đích gì cả, những thứ mà chị muốn, không có nghĩa là tôi cũng muốn, trên đời này, mục đích của mỗi người đều không giống nhau. Nếu tôi có chút nào động lòng với anh ta, cần gì phải tỏ thái độ với anh ta như vậy.” Dừng một chút, Cố Ninh cất giọng chậm rãi nói tiếp: “Trong lòng tôi hiểu rất rõ, Bạch Thần Dục không phải thật sự yêu thích tôi, anh ta tiếp cận tôi, thậm chí muốn kết hôn với tôi, chẳng qua chỉ vì thất vọng về chị, cho nên tìm kiếm một nơi trú chân tránh gió khác mà thôi, mỗi người đều có lúc chán ghét như vậy, nếu chị có thể sớm tỏ thái độ một chút, không dây dưa kéo dài đến bây giờ, sợ là hai người các người đã sớm ở cùng một chỗ lâu rồi. Đây chẳng phải chuyện liên quan đến tôi. Hơn nữa, từ đầu tới cuối tôi đều không muốn làm vỏ xe phòng hờ cho người khác, tôi đối với anh ta vô tình, cần gì phải phối hợp với anh làm chi?”

Bạch Thấm ngây ngẩn cả người, Cố Ninh nói những lời này là nói trúng tâm tư của ả, đúng nha, trước kia Bạch Thần Dục không phải chưa từng tỏ rõ có tình cảm với ả, khi đó, một mặt ả lo lắng mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch không thể chấp nhận sự thật này, một mặt lại thấp thỏm lo sợ nếu như hai người ở cùng một chỗ, Bạch Thần Dục chưa chắc sẽ trân trọng, bảo vệ ả giống như lúc trước vậy, khi đó ả vẫn còn trẻ, không muốn quyết định nhanh chóng như thế, cho nên đối với Bạch Thần Dục ả vẫn không lạnh không nóng dây dưa đến bây giờ, cho đối phương hi vọng và ám chỉ nhưng lại không chịu đồng ý.

Cố Ninh nhìn Bạch Thấm, cất giọng nhàn nhạt nói tiếp:

– “Trên thế gian này, nơi nào có chuyện lưỡng toàn kỳ mĩ, chị hãy suy nghĩ cho kỹ đi, bằng không kết quả là giỏ trúc múc nước chẳng được gì.”

Cát: Giỏ trúc múc nước tương đương với câu xôi hỏng bỏng không của VN mình.

Bạch Thấm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Ninh, nói:

– “Tôi không tin cô vì tôi mà suy nghĩ như vậy, sao cô lại có lòng tốt thế chứ?”

– “Tin hay không là tùy chị, dù sao thì người ra quyết định là chị chứ không phải tôi, ‘giáp chi đường mật, ất chi thạch tín’. Đó là những gì chị muốn, chứ không phải là điều mà tôi muốn, chuyện giữa hai người, từ đầu tới cuối tôi đều không muốn can dự vào.”

Giáp chi đường mật, ất chi thạch tín: Câu này có hai nghĩa. Nghĩa thứ I là dùng để chỉ thứ gì đối với bạn là đẹp, là phù hợp; nhưng với người khác thì nó độc hại, có thể gây ra tổn thương, hoặc cũng có thể làm chết người. Nghĩa thứ II là dùng để chỉ tình yêu, có đắng cay cũng có ngọt ngào.

Dừng một chút, Cố Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bạch Thấm, dùng giọng điệu chậm rãi mà nói:

– “Tôi thật lòng hi vọng hai người các người có thể răng long đầu bạc, vĩnh viễn không chia li.”

Rõ ràng là lời chúc phúc, nhưng rơi vào tai Bạch Thấm, ả lại cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ không nói rõ được, trong lòng ả hết sức không thoải mái. Nửa ngày, Bạch Thấm mới xua được cảm giác bất an trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui lại hỏi Cố Ninh:

– “Vậy cô nói, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

– “Đương nhiên cần tận lực mà tranh thủ, cho dù không có tôi đi chăng nữa, vẫn còn có nhiều người khác muốn chen chân vào giữa hai người, kéo dài tình trạng như hiện nay, càng ngày càng không xong mà thôi. Nếu chị muốn cùng Bạch Thần Dục ở chung một chỗ, danh chính ngôn thuận làm bà Bạch, chuyện đầu tiên phải làm là xóa bỏ mối quan hệ con nuôi giữa cô và nhà họ Bạch, sau đó chuyển hộ khẩu của chị trở về vị trí cũ, nhờ vậy, việc hai người các người ở cùng một chỗ lập tức trở thành danh chính ngôn thuận, dù sao hai người cũng chẳng phải chị em ruột, người khác cũng không thể xen vào. Nếu các người có thể thành một đôi, tôi cũng được thanh tịnh, tôi hy vọng đến lúc đó chị đừng chuẩn bị cho tôi một cái hồng bao lớn là được.”

– “Không thể làm như vậy.” Bạch Thấm nghe Cố Ninh nói xong, thốt ra lời phản bác: “Chỗ nào lại đơn giản giống như cô nói chứ?”

Cho dù có xóa bỏ mối quan hệ giữa ả và nhà họ Bạch, ả cũng không thể trở về hộ khẩu nguyên gốc của ả được, gia đình của ả phức tạp như thế, những người đó sẽ không để cho ả trở về phân chia tài sản đâu, hơn nữa nếu xóa đi mối quan hệ giữa ả và nhà họ Bạch, đến lúc đó ở chỗ của Bạch Thần Dục bên đó ả lại trị không được, chẳng phải là giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?

Làm như vậy quá mạo hiểm.

Nếu như là hai năm trước, Bạch Thấm có mười phần nắm chắc, nhưng mà hiện tại, ngay cả dũng khí để đánh cuộc một lần ả cũng không có.

– “Tôi chỉ đề nghị vậy thôi, tự chị suy nghĩ cho kỹ đi, dù sao đi chăng nữa đây cũng là chuyện của cá nhân chị.” Cố Ninh nói xong, không hề muốn ở lại, xoay người rời khỏi nơi đó.

Đi ra ngoài, nụ cười trên khóe môi Cố Ninh biến mất không còn một mảnh.

Cô hy vọng hai người bọn họ có thể răng long đầu bạc, chết già cũng quấn chặt lấy nhau, những lời này đúng là những lời thật lòng. Bằng không, làm sao xứng đáng với kiếp trước của cô?

Bạch Thấm, những gì mà kiếp trước hai người cầu cũng chẳng được, kiếp này tôi sẽ tặng cho hai người, còn những thống khổ mà kiếp trước tôi đã phải chịu đựng, nhất định tôi sẽ trả lại cho cô…

Để xem cô có thể tiếp nhận được hay không… dù sao, đây cũng là những việc mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm muốn có mà…!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK