Hôm nay cậu cũng thức dậy rất sớm, sau đó cậu ngay ở trên bàn cơm thấy được Hạ Tình đang uống cháo, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua, có điều khẳng định đã tắm, có điều không trang điểm, cả người nhìn qua rất không có tinh thần, mí mắt có chút sưng.
"Ba mẹ sớm, chị Hạ Tình sớm." Phó A Bảo cười híp mắt chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vu Thư, đây là vị trí cố định của cậu, thuận tiện cùng Vu Thư tán gẫu, Trịnh Cảnh Đồng đi theo phía sau cậu đương nhiên là ngồi bên cạnh cậu.
"Sớm." Hạ Tình ngẩng đầu lên mỉm cười một cái, cô có chút lúng túng, ngày hôm qua uống nhiều rồi nói không ít lời không nên nói, hiện tại cả người đều thanh tỉnh liền hối hận rồi, những gì đã làm cô đều nhớ toàn bộ, thực sự là mặt mũi đều vứt đi quá độ rồi.
Phó A Bảo mở miệng muốn hỏi chút gì, nhưng lời nói vừa tới bên miệng cậu liền:
"Ẩu —" Chạy vội ra ngoài ói ra!
Trịnh Cảnh Đồng lại cuống quít chạy theo.
Hạ Tình: "..." Sao nhiều ngày như vậy còn ói a, xem ra người này đã thành thói quen, ói thường xuyên như vậy thật sự không có việc gì sao? Nên hảo hảo nằm viện mới phải a.
Hơn nữa có người nói hai người kia sắp kết hơn, bệnh không xem tốt, nếu như hiện trường lễ cưới xảy ra một hồi như thế vậy thì liền khôi hài, người không biết lại còn tưởng là mang thai ni.
"Dì, A Bảo em ấy đây là thế nào, cháu đoạn thời gian trước liền nhìn thấy em ấy không thoải mái, đây là dạ dày có bệnh hay là làm sao?" Có thể Phó A Bảo nhìn qua da sáng trơn nhẵn, không giống như là dạ dày bị bệnh a.
Vu Thư kéo kéo khóe miệng: "Ân na, dạ dày A Bảo có chút không tốt, đã uống thuốc ni, bác sĩ nói từ từ dưỡng."
Hạ Tình gật gật đầu.
Phó A Bảo ói xong trở về tiếp tục ăn cơm, có điều sắc mặt có chút trắng bệch, Hạ Tình nghĩ thầm không trách cậu ta ngày hôm qua lúc ăn cơm cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, cũng rất đáng thương.
Ăn cơm xong Hạ Tình biểu thị chính mình cần phải đi, tuy rằng Trịnh gia nói để cô ở thêm mấy ngày, nhưng cô cảm thấy quá mất mặt, thực sự không có cách nào tiếp tục đối mặt với Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng nữa.
Cô trước khi đi Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng cẩn thận từng li từng tí một hướng cô tìm hiểu tin tức của khách sạn lúc đó, Hạ Tình lúc này hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên cái gì cũng không chịu nói, cô đều hối hận muốn chết, nói là chạy trối chết cũng không quá đáng.
Hai người cúi đầu ủ rũ trở về phòng thương lượng làm sao bây giờ, Trịnh Cảnh Đồng trưng cầu ý kiến Phó A Bảo: "Ách... Nếu không hay là hỏi anh trai của em đi?"
Phó A Bảo khinh bỉ nhìn y: "Sớm đã nói nên hỏi anh trai em, anh không nghe, bây giờ còn không phải giống nhau!"
"Anh đây không phải lo lắng chúng ta nghi ngờ sai khiến anh trai em tăng thêm gánh nặng sao." Trịnh Cảnh Đồng hối hận ngày hôm qua đã không thừa dịp Hạ Tình say rượu cùng nhau hỏi, "Bất quá bây giờ trừ anh trai em ra chúng ta không thể tìm người khác hỏi, cũng không thể đi hỏi Đới Tuyết Dao đi?"
"Cũng được." Phó A Bảo chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Trạch Văn, sau đó bấm số đến một nửa liền dừng lại, cậu đột nhiên quay đầu vui vẻ nói với Trịnh Cảnh Đồng, "Chúng ta có người khác để hỏi a! Anh đã quên hôm qua mấy người kia cùng chúng ta ăn cơm sao, bạn học của chị Hạ Tình, các chị ấy cùng một ký túc xá, chị Hạ Tình không phải nói sao, lúc đó các chị ấy cùng ký túc xá đều tới, cho nên bọn họ khẳng định biết!"
"Đúng nha!" Trịnh Cảnh Đồng sáng mắt lên, ngày hôm qua đúng là cùng các cô ấy để lại phương thức liên lạc với nhau! "A Bảo em thực là thông minh, anh đều không nghĩ tới!"
"Đó là đương nhiên, em vốn là rất thông minh!" Phó A Bảo dương dương đắc ý, tuy rằng thành tích học tập của cậu không tốt, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy, đây là tâm tư của cậu không liên quan tới học tập, cậu chỉ chuyên tâm đối với cái gì mà cậu hứng thú mà thôi.
Bọn họ lập tức liền liên hệ với 4 người kia, rất nhanh đã xác định thời gian cùng địa điểm, thời gian rất đặc biệt, là ngày Quốc khánh, là một mắt xích khách sạn 5 sao của S thị, hơn nữa là mắt xích khách sạn quốc tế, cụ thể là tầng trệt.
Nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng nghe xong địa điểm liền bắt đầu cau mày, Phó A Bảo rất kỳ quái: "Làm sao vậy?"
"Có một tin tốt, một tin xấu, em trước hết muốn nghe tin nào?"
Phó A Bảo muốn đánh chết Trịnh Cảnh Đồng, cậu trợn lên giận dữ nhìn nói: "Lúc này còn bán cái nút gì a, có tin em đánh anh hay không?" (nút ở đây chỉ mấu chốt của sự việc)
"Khụ khụ." Trịnh Cảnh Đồng không trêu chọc nữa, "Tin tốt chính là, khách sạn này đẳng cấp rất cao, bình thường loại khách sạn tinh cấp này theo dõi đều sẽ từ 3 năm trở lên, nói vận khí tốt theo dõi từ 6 năm trước có thể tìm ra."
"Tin tức xấu ni?"
"Danh tiếng khách sạn này rất tốt, chúng ta không phải cảnh sát, không có bất kỳ lý do gì, nói muốn điều tra theo dõi lâu như vậy cũng không dễ dàng, đoán chừng phải tốn chút thời gian, anh phải tìm người đi chuẩn bị."
"Có điều em yên tâm, khẳng định sẽ trong một tuần tìm ra." Trịnh Cảnh Đồng cam đoan.
"Được rồi..." Phó A Bảo phình miệng, cũng chỉ có như vậy.
Cậu cũng không rõ được tâm tình hiện tại, hi vọng sớm tìm ra chân tướng, nhưng lại không thể tiếp thu loại khả năng anh trai mình bị lừa dối, đồng thời lại muốn Phó Trạch Văn có thể cùng người mà mình thực sự thích kết hôn, thời gian 6 năm cũng không phải ngắn, ai... Hi vọng Đới Tuyết Dao không lừa người đi...
Nếu như cô ta thật sự lừa người, Phó A Bảo cảm giác mình nhất định có thể lột sống cô!
Trịnh Cảnh Đồng sai người đi thăm dò theo dõi, có điều chính sự y cũng không nhàn rỗi, bây giờ đối với y mà nói, cùng Phó A Bảo kết hôn mới là chuyện lớn nhất, hiện tại việc kết hôn của 2 người đã công khai, visa cũng làm xong, còn thiếu lĩnh chứng làm hôn lễ.
Thế là thứ 2 y cùng Phó A Bảo ngồi máy bay bay tới Mỹ, hôm sau liền lĩnh chứng.
Ngồi máy bay trở về hai người cầm giấy hôn thú không có hiệu lực trong nước ngẩn người, một người cao hứng chính mình rốt cục có danh phận, một người khác thì lại cao hứng đứa nhỏ trong bụng cách tài sản gần thêm một bước rồi, dù sao cũng đều thật cao hứng, tất cả đều vui vẻ.
Mà thời gian tổ chức lễ kết hôn của 2 người cũng rốt cục định xuống, ngày 28 tháng 8, kiểm tra qua, là ngày rất tốt, phi thường thích hợp kết hôn, hơn nữa vừa lúc là thứ 7, lễ cưới tổ chức ngay ở Trịnh gia, khá là tự do, hơn nữa thuận tiện, bởi vì tất cả mọi người lo lắng bụng của A Bảo, nếu như không thoải mái gì đó, khách sạn bên ngoài khẳng định không tiện.
Tin tức tốt này của hai người lập tức liền lên tin tức, nghị luận ngoại giới không ít, rất nhiều người bất ngờ hai người kia thế mà thực sự kết hôn, có chúc phúc, đương nhiên cũng có mang thành kiến, có điều Trịnh Cảnh Đồng người gặp hỉ sự tinh thần thoải mái, y tự loại bỏ thành kiến, lời nói xấu đến chỗ hắn cũng thành lời hay, nhìn ai cũng đều phi thường thuận mắt.
Có điều cho dù tâm tình tốt gặp phải một số việc cũng rất khó hài lòng được, liền ví dụ một trường hợp ngày hôm nay đi.
Trịnh thị vốn là muốn thu một công ty Khoa học Kỹ thuật, Khoa học Kỹ thuật Hải Vận, điều kiện cũng đã bàn bạch xong, chỉ thiếu hợp đồng mà thôi, thế nhưng đối phương hiện tại lâm thời đổi ý không đồng ý bị thu mua, trừ phi Trịnh thị nhượng bộ nữa, điều kiện mới thêm vào khá là hà khắc, đồng thời hy vọng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng ngay mặt đàm luận.
Trịnh Cảnh Đồng nghe nói thời điểm mặt đều đen!
Công ty Khoa học Kỹ thuật này là xí nghiệp cỡ trung, phát triển được khá là thành thục, là một công ty Trịnh thị chọn rất lâu mới cảm thấy thích hợp nhất, bởi vì là thiện ý thu mua, vì thế là đôi bên cùng có lợi, Trịnh thị chủ yếu nhất là muốn mượn công ty này khai phá lĩnh vực mới, thu mua loại hình công ty giống như vậy có thể rút ngắn chu kỳ kiến thiết rất lớn.
Cũng không nghĩ tới đều đã đàm luận xong rồi, đối phương thế mà lâm thời thay đổi, hơn nữa còn yêu cầu Trịnh Cảnh Đồng đứng ra đàm luận, lúc nghe thấy điều kiện nhân viên Trịnh thị đều có chút mông lung, tâm nói các ngươi là ai a, đại bài lớn như thế nào có thể khiến Trịnh tổng của chúng ta tự mình đến đàm luận!
Cùng lắm thì chúng ta không thu mua nữa! Các ngươi tìm kim chủ khác đi!
___________
Hí hí ngồi trong lớp buồn chán nên ta edit một chương cho các chế ^_^