(Xuất quỹ trong câu này không có ý nghĩa là come out mà chúng ta hay nghĩ đâu ạ, xuất quỹ trong câu này mang ý nghĩa là lăng nhăng. Bởi vì nguyên tác hán việt là "xuất quỹ" mà mị lại không biết dùng từ nào phù hợp hơn để thay thế nên cứ để nguyên phiên âm Hán Việt)
Vì để xác nhận người phụ nữ mình nhìn thấy kia rốt cuộc có phải bạn gái Phó A Bảo hay không, Trịnh Cảnh Đồng chọn một loại phương thức ngu ngốc nhất — theo đuôi!
Kỳ thực y rõ ràng có thể tới chỗ Phó Trạch Văn tìm chứng cứ, thế nhưng không biết làm sao bị rút não liền mờ ám làm nổi lên cuồng công việc.
Liền mấy ngày kế tiếp Trịnh Cảnh Đồng chỉ làm nửa ngày, hiệu suất công tác là một gạch thẳng nhỏ, một ngày làm việc cơ hồ đều dồn vào buổi sáng, sau đó tới cổng trường của Phó A Bảo cắm chốt, bữa trưa cũng là mua lên xe ăn.
Trường đại học của Phó A Bảo có bốn cổng, có điều cửa phía đông đối mặt với trung tâm thành phố, hơn nữa cách nhà Phó A Bảo cũng gần, vì thế Phó A Bảo đều đi ra vào từ cửa này, cậu cơ hồ chưa bao giờ ăn đồ ăn ngoài đường, vì thế vận may của Trịnh Cảnh Đồng rất tốt, ngày đầu tiên liền thuận lợi gặp được "Mục tiêu".
Vận may tốt hơn là, hôm đó đúng lúc Phó A Bảo cùng Hà Tư Kỳ cùng đi ăn cơm trưa, bị Trịnh Cảnh Đồng tóm chính diện, y một đường theo dõi, nhìn hai người vào nhà hàng ăn cơm, lại nhìn hai người đi ra, Hà Tư Kỳ còn thỉnh thoảng kéo ống tay áo Phó A Bảo, theo phán đoán của Trịnh Cảnh Đồng, hai người phải là quan hệ tình nhân.
Có điều Phó A Bảo và Hà Tư Kỳ nhìn qua dáng vẻ rất thuần khiết, mặc dù cũng làm nũng cáu kỉnh, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ là kéo kéo quần áo của Phó A Bảo, hai người cũng không có tiến thêm một bước tứ chi tiếp xúc, cùng với nữ nhân được nhìn thấy ở cửa khách sạn ngày hôm đó quả thực như hai người khác nhau.
Rốt cuộc là tại sao?
Trịnh Cảnh Đồng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, có thể là mình có hiểu nhầm?
Thế là hôm sau y lại bắt đầu theo dõi.
Vận may ngày hôm sau vẫn cứ không tệ, y không ngừng bắt được Phó A Bảo cùng Hà Tư Kỳ, ngay cả "Nam chính" ở cửa khách sạn ngày hôm đó cũng bắt được.
Sau đó y phát hiện, Phó A Bảo cùng với đôi "Cẩu nam nữ" kia chính là bạn học phổ thông, lúc Phó A Bảo không có ở đây hai ngươi liền bắt đầu nị nị oai oai rồi. (không đứng đắn)
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Giạng chân to gan như vậy y vẫn là lần đầu tiên gặp phải, thật sự là tam quan tận hủy. (làm mất đi những quan niệm đúng đắn)
Căn bản đã xác định được chân tướng của sự việc, lẽ ra hành vi cuồng loạn nên chấm dứt ở đây, nhưng Trịnh Cảnh Đồng có chút không ngừng lại được, y theo dõi Phó A Bảo hai ngày, từ trưa đến tối, buổi chiều khi Phó A Bảo đi học y liền đem xe đỗ ở cửa trường học.
Sau đó y phát hiện, Phó A Bảo đúng là một người phi thường thú vị, cùng người trong ấn tượng trước đây của mình hoàn toàn khác nhau.
Y trước đây chỉ biết là Phó A Bảo thích chơi bời, quen biết rất nhiều bạn, hạng người gì cũng có, còn thích tới các loại quán bar nơi có cuộc sống về đêm phong phú, vì thế y vẫn cho là Phó A Bảo là công tử bột phẩm hạnh không tốt, kết bạn loạn, hút thuốc uống rượu đánh bạc chắc chắn sẽ không ít, nói không chắc còn thích chơi nữ nhân.
Có thể theo dõi y mới phát hiện, ấn tượng trước đây của mình hoàn toàn chính là tưởng tượng ra, dùng từ công tử bột để hình dung về Phó A Bảo cũng không sai, cậu thích ăn uống vui đùa, lại không làm việc đàng hoàng, nhưng tuyệt đối không phải phẩm hạnh không tốt của một đứa trẻ hư.
Tuy rằng hành vi có chút não tàn thoát tuyến, đều làm những chuyện không giải thích được.
Thế nhưng rất đáng yêu.
Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình khả năng cũng có chút não tàn rồi.
***
Phó A Bảo gần đây luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại nhìn, lại không thấy ai, cậu có chút khổ não.
Gặp phải một Trịnh Cảnh Đồng đã rất xui xẻo rồi, bây giờ lại muốn tới một tên biến thái theo đuổi sao, ngươi yêu thích ta thì nói cho ta biết a, ngươi đi ra nói với ta a, mỗi ngày lén lén lút lút ở trong bóng tối nhìn trộm ta tính toán làm chuyện gì, ngươi không nói ra ta sao biết ngươi là ai! (chồng em aaaa)
Cậu đem phỏng đoán của mình nói với Hà Tư Kỳ, thuận tiện còn khoe khoang mị lực của mình.
Phản ứng của mọi người khá nhất trí: Ngươi quá ảo tưởng sức mạnh rồi! Ai có thể suy nghĩ không thông như vậy a, chính là có, vậy cũng nhất định là một tiểu cừu non lạc đường không biết chân tướng!
Có điều mọi người cũng chỉ là nghĩ trong lòng, đúng là không ai dám nói ngay mặt.
***
Mấy ngày sau, Phó Trạch Văn nhận được điện thoại của Trịnh Cảnh Đồng, nói là mời hắn ra ngoài uống hai chén, thuận tiện có việc nói với hắn.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:......
______________________
Tiểu kịch trường của quân chủ "Tiên nhân cầu": (nắm tay tiên)
Trịnh Cảnh Đồng đem bức ảnh giao cho Bảo Bảo (nghĩ thầm: Bảo Bảo lần này anh không phải tiểu tam, *gào thét* anh có thể an tâm áp đảo em)
Phó A Bảo cầm bức ảnh tìm Hà Tư Kỳ đối chất.
Phó A Bảo: Nói, chuyện gì thế này! Cô giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không tôi không để yên cho cô!!
Hà Tư Kỳ:... Bảo Bảo anh nghe em giải thích, đây là hiểu lầm!
Phó A Bảo: Tôi không nghe! Tôi không nghe!
Hà Tư Kỳ: Đừng kích động, Bảo Bảo anh nghe em giải thích a!
Phó A Bảo: Tôi chỗ nào không tốt? Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô!
Hà Tư Kỳ: Anh vô tình, anh vô vị, anh cố tình gây sự!
Phó A Bảo: Tôi cho dù vô tình thế nào, vô vị thế nào, cố tình gây sự như thế nào đi nữa, tôi cũng không lăng nhăng!
Trịnh Cảnh Đồng nghĩ thầm: Bảo Bảo chúng ta mới ngủ cùng nhau, em làm sao đã đem anh không nhớ %>_<%
Phó A Bảo: Hừ, tôi muốn mặc kệ cô!
Hà Tư Kỳ: Không muốn a! (tay Nhĩ Khang giữ lại).
Trịnh tổng mang theo Bảo Bảo rời khỏi nữ nhân bạc tình này.
Trịnh tổng: (thâm tình chân thành) Bảo Bảo em yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm với em, sẽ đối với em thật tốt. Sau này anh sẽ cùng em xem Anime chơi game, theo kịp các từ được nói tới trong game, pass skill!
Phó A Bảo:... Anh quả nhiên mơ ước sắc đẹp của tôi!