Ôn Chước Cẩn vừa buồn bã vừa tức giận nói, Nhan Tĩnh Lam nào phải không có tính khí.
Ôn Chước Cẩn trên xe ngựa đã trút giận lên nàng một lần, giờ lại tiếp tục ấm ức trách móc nàng.
Ngữ điệu đầy vẻ như đã mù mắt mà nhìn nhầm người, khiến Nhan Tĩnh Lam thực sự bực mình.
"Ta nói ra như vậy, không còn lời nào để chối cãi rồi chứ? Ta thừa nhận ta có giấu giếm ngươi một số chuyện, nhưng ngươi đã muốn thành thân, lại còn biểu hiện tình cảm sâu đậm trước mặt ta như vậy, quả thật không thẳng thắn. Nếu ngươi dứt khoát thừa nhận, ta cũng sẽ thông cảm. Đời người khó mà vẹn toàn đôi đường, muốn cả hai đều có, e rằng có chút tham lam."
Nhan Tĩnh Lam lạnh giọng nói, lời vừa thốt ra, nàng biết mình đã bị cảm xúc chi phối. Nhưng lời đã nói ra, không thể rút lại, nỗi ấm ức trong lòng vơi đi đôi chút, nhưng ở một nơi khác lại càng khó chịu, như bị dao cùn mài lên.
Cứ xem như từ khi bị tiểu hỗn đản này nhặt về, tất cả đều là một giấc mộng.
Giờ giấc mộng đã đến lúc phải tỉnh.
Ai về lại cuộc sống của người nấy.
Không thể bận tâm chuyện gia đình của Ôn Chước Cẩn, còn phần hợp tác với Lạc An Quận Chúa và Ôn Chước Cẩn vẫn còn lợi ích chia sẻ.
Nếu sau này có ngày được khôi phục thân phận, nàng sẽ trả gấp bội món nợ đã nợ Ôn Chước Cẩn.
Ôn Chước Cẩn nghe những lời Nhan Tĩnh Lam nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thần sắc của nàng.
Nàng ấy hình như còn giận hơn cả mình. Nếu nàng ấy thực sự để tâm đến Kính Tham Ninh, biết mình sắp thành thân, sao lại tức giận?
Ôn Chước Cẩn cảm thấy mình dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không chắc chắn.
"Ngươi không cần để tâm, nữ lớn lấy chồng, là lẽ thường tình. Ta cũng sẽ không để trong lòng nữa, từ nay mỗi người một đường." Nhan Tĩnh Lam nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng run rẩy của Ôn Chước Cẩn, thấy má nàng đỏ bừng lên, trong lòng chợt xoay chuyển. Đã muốn rời đi, nàng không muốn kích thích thêm đối phương. Dù thế nào, Ôn Chước Cẩn đối với nàng vẫn là có ân.
Nhan Tĩnh Lam nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng bàn tay dưới ống tay áo lại nắm chặt.
"Ngươi đứng lại!"
Nhan Tĩnh Lam vừa bước đi được vài bước, Ôn Chước Cẩn liền cất tiếng gọi.
Nhan Tĩnh Lam dừng lại, giọng nói dịu dàng thường ngày giờ như mang theo vài phần sắc nhọn, hiển nhiên là đang rất tức giận.
Ôn Chước Cẩn chưa từng thấy nàng như vậy.
"Còn chuyện gì sao?" Nhan Tĩnh Lam không quay đầu, chỉ đứng lại hỏi.
"Ngươi đi theo ta, ta có thứ muốn cho ngươi xem." Ôn Chước Cẩn bước đến trước mặt Nhan Tĩnh Lam, nói với vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt còn đỏ nơi đuôi vì vừa khóc.
"..." Nhan Tĩnh Lam không biết Ôn Chước Cẩn muốn cho nàng xem thứ gì, nhưng giờ phút này, nàng không muốn thấy bất cứ thứ gì nữa, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Chỉ là Ôn Chước Cẩn đã nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi qua hành lang đến một gian phòng bên.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa.
Y phục của Nhan Tĩnh Lam hơi rộng, gió lạnh mang theo mưa thấm qua, làm cái lạnh ngấm vào da thịt.
Cánh cửa gian phòng được đẩy ra, Nhan Tĩnh Lam nhìn thấy bên trong đặt hai chiếc rương.
Mỗi rương đều đựng một bộ hỉ phục màu đỏ rực.
Bên cạnh là chiếc hộp gỗ khắc hoa được Ôn Chước Cẩn mở ra, bên trong là những món trang sức vàng ngọc tinh xảo, bao gồm cả phượng quan và hà bội.
Hai bộ, đều vô cùng mỹ lệ, đường kim mũi chỉ tinh tế phức tạp, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của những bậc thầy lâu năm.
Và đều là y phục dành cho nữ nhân.
"Ta quả thực có thêu hỉ phục, nhưng là thêu cho chính ta. Ta còn chuẩn bị một bộ hỉ phục khác, chính là bộ này, dành cho ngươi. Chỉ là hà bội vẫn chưa làm xong, còn một số thứ chưa chuẩn bị đủ, nên ta vẫn chưa nói với ngươi. Ta và biểu ca chưa từng có hôn ước, hiện tại và sau này cũng sẽ không có khả năng thành thân.
Những thứ này đều là ta chuẩn bị cho ngươi và ta."
Ôn Chước Cẩn nói, giọng điệu lại lạnh lùng một cách lạ thường.
Nhưng khi truyền đến tai Nhan Tĩnh Lam, lời nói ấy lại tựa như tiếng sấm nổ vang.
Thì ra nàng đã hiểu lầm Ôn Chước Cẩn sao?!
Bộ hỉ phục này lại là để làm lễ thành thân với nàng?!
Hai nữ nhân, làm sao có thể cử hành hôn lễ?!
"Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau, muốn cùng ngươi thành thân, muốn cùng ngươi kết tóc se duyên, muốn cùng ngươi vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão..."
"Ngươi nói ta giả vờ sâu đậm tình cảm, chỉ vì nhìn thấy ta thêu hỉ phục sao? Mấy tháng qua ta đối với ngươi, chẳng lẽ đều là giả dối? Ngươi đã từng tin tưởng ta chưa, đã từng có nửa phần tình ý dành cho ta chưa?"
"Tin đồn ta và biểu ca sắp thành thân, có phải ngươi nghe từ miệng Kính Tham Ninh không? Ngươi vừa ý hắn, nên hắn nói gì cũng là đúng, còn những gì ta làm đều là sai cả."
Ôn Chước Cẩn nói, giọng nói lạnh lẽo, buốt giá còn hơn cả cơn gió mưa bên ngoài, khiến người ta không khỏi cảm thấy thê lương, cô quạnh.
Nhan Tĩnh Lam nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Ôn Chước Cẩn đứng đó, đôi vai buông thõng, đầu cúi gằm, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, tựa như cả người nàng sắp vỡ vụn.
Bàn tay Nhan Tĩnh Lam vẫn đang siết chặt không khỏi run rẩy, tim đau nhói.
Vừa rồi, nàng đã nói những lời gì với Ôn Chước Cẩn vậy chứ!
Kẻ hỗn đản kia, hóa ra chính là mình.
Không dám tưởng tượng, một người hết lòng chuẩn bị mọi thứ cho ngày thành thân của cả hai, thêu hỉ phục đến mức đâm kim vào tay không biết bao lần, chờ đợi ngày mọi thứ hoàn thiện để nói cho nàng biết. Vậy mà lại đột nhiên phát hiện người mình thương lại lén lút gặp gỡ kẻ khác, "trong lòng có người khác," đối với nàng chỉ là lợi dụng, tâm huyết chuẩn bị còn bị hiểu lầm, bị vu oan...
"Hỉ phục còn chưa kịp mặc, đã thành vô dụng. Chi bằng thiêu hủy đi, đỡ phải nhìn thấy mà thêm đau lòng." Khi Nhan Tĩnh Lam còn chưa kịp nói gì, Ôn Chước Cẩn đã cất lời, rồi từ trong tay áo lấy ra một hộp quẹt, định đốt cháy hỉ phục.
"Đừng!" Nhan Tĩnh Lam đầu óc còn chưa kịp nghĩ, cơ thể đã phản ứng trước, chắn ngay giữa Ôn Chước Cẩn và chiếc rương đựng hỉ phục.
"Đừng cái gì?" Ôn Chước Cẩn cầm hộp quẹt, hỏi, cả cánh tay và thân người đều căng cứng.
"Đừng thiêu." Nhan Tĩnh Lam khó khăn mở miệng.
"Không ai mặc, sao không đốt đi? Hay là ngươi muốn mặc?" Ôn Chước Cẩn nhàn nhạt hỏi, giọng điệu chua xót, sâu lắng.
"... Ta mặc." Nhan Tĩnh Lam nhìn Ôn Chước Cẩn, cố gắng mấp máy môi, ép ra hai chữ.
Nhan Tĩnh Lam cảm giác mình hẳn là điên rồi.
Nhìn ánh mắt của Ôn Chước Cẩn, nàng lại nói ra những lời này, cùng Ôn Chước Cẩn loạn lên mà không cách nào ngăn được.
Rõ ràng đã suy nghĩ xong, quyết định sẽ đi, đây sẽ là lần gặp cuối cùng.
Nhưng, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại người bị thương tổn đến mức máu me đầm đìa, để một mình nàng chịu đựng mà rời đi đây?
Ôn Chước Cẩn hừ lạnh một tiếng, tựa như không thèm để tâm.
"Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao? Ngươi và Kính Tham Ninh lén lút gặp nhau, lại còn si mê hắn như vậy, làm sao có thể mặc hỉ phục mà ta đã chuẩn bị? Hỉ phục của ta chỉ dành cho người ta yêu, cũng yêu ta mà thôi." Ôn Chước Cẩn nói, ngón tay nâng cằm Nhan Tĩnh Lam lên, ánh mắt dán chặt vào thần sắc của nàng, đôi con ngươi khẽ run, cảm xúc phức tạp như cuộn sóng ngầm nơi đáy mắt.
Đôi mắt Nhan Tĩnh Lam đã ngân ngấn lệ.
Vừa rồi còn cảm thấy đau lòng, thương tiếc cho tiểu hỗn đản này, giờ đây những lời của Ôn Chước Cẩn lại khiến nàng không khỏi bực dọc.
Nhưng, cuối cùng vẫn là lỗi của mình.
"Kính Tham Ninh là nữ nhân, không phải nam nhân, nàng cải trang thành nam để dự khoa cử mà tiến thân trên quan trường." Nhan Tĩnh Lam nhắm mắt lại, nói ra bí mật lớn nhất của Kính Tham Ninh với Ôn Chước Cẩn.
Khi trước cũng bởi vì biết được bí mật của Kính Tham Ninh mà Nhan Tĩnh Lam mới dám tiếp cận nàng.
Vừa rồi nàng muốn rời đi, không định giải thích nhiều. Nhưng giờ đây, Nhan Tĩnh Lam biết bản thân đã hiểu lầm Ôn Chước Cẩn, lòng đã đổi khác, nàng buộc phải giải thích. Nếu không, Ôn Chước Cẩn vẫn tiếp tục hiểu lầm thì làm sao có thể hóa giải được?
"Nàng nói Kính Tham Ninh là nữ nhân? Làm sao ngươi biết được?" Ôn Chước Cẩn lạnh lùng hỏi, ánh mắt thoáng nghi hoặc, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ băng giá.
Nhan Tĩnh Lam mím môi, ngẫm nghĩ câu trả lời.
Gương mặt của Kính Tham Ninh đúng là mang nét nữ nhân, mỗi lần gặp nàng ấy đều phảng phất hương thơm của phấn son và nữ tử, nếu nàng ấy là nữ, điều này có thể giải thích được.
Điều này khiến nghi vấn trong lòng Ôn Chước Cẩn giảm đi phần nào, nhưng vẫn còn nhiều điều khó hiểu chưa được làm sáng tỏ.
Nhan Tĩnh Lam chau mày, thở dài một hơi, cảm thấy đầu óc đau nhức.
Phải giải thích thế nào đây?
Làm sao có thể nói rõ chuyện này?
Chẳng lẽ phải nói ra thân phận của chính mình cho Ôn Chước Cẩn biết?
Nếu làm thế, e rằng tình cảnh còn thê thảm hơn hiện tại. Ôn Chước Cẩn có lẽ sẽ gọi cấm vệ quân đến bắt mình ngay lập tức!
"A Chước, ta thề giữa ta và Kính Tham Ninh hoàn toàn trong sạch. Trước đây vì nghĩ rằng ngươi và biểu ca sẽ thành thân, nên mới hiểu lầm và không phản bác lại lời ngươi nói. Ta thừa nhận, quả thực ta đã giấu ngươi một số chuyện, nhưng tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với ngươi. Giữa ta và Kính Tham Ninh cũng tuyệt đối không có tư tình gì cả." Nhan Tĩnh Lam suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần run rẩy.
"Chỉ dựa vào lời nói của ngươi, ta làm sao biết được đó là sự thật?" Ôn Chước Cẩn tiếp lời, tiến lại gần Nhan Tĩnh Lam thêm vài phần, ánh mắt chăm chú như muốn dò xét từng chút biểu cảm của nàng.
Nhan Tĩnh Lam đôi môi run nhẹ, như thể bị dồn ép đến mức không còn đường lui. Nước mắt trong đôi mắt sáng kia dần tràn ra, lăn xuống nơi khóe mi.
"Nếu ngươi không tin, ta cũng không còn gì để nói. Dù sao, là lỗi của ta, ta thừa nhận. Ngươi không thể tha thứ, vậy thì ta đi là được..." Nhan Tĩnh Lam nói, vừa lùi bước, vừa cố tránh đi ánh mắt của Ôn Chước Cẩn, nhưng đã bị nàng nắm chặt lấy cánh tay.
Nhan Tĩnh Lam quay đầu lại nhìn Ôn Chước Cẩn, còn chưa kịp nói thêm gì, đã bất ngờ hắt hơi một cái.
- Nàng cảm lạnh rồi.
Tiếng hắt hơi vừa dứt, Nhan Tĩnh Lam cảm nhận được một lực mạnh kéo nàng lại, rồi cả người nàng đã bị Ôn Chước Cẩn ôm chặt vào lòng.
"Tỷ tỷ, nói nữa đi. Sao lại dễ dàng buông bỏ như vậy? Chỉ thế mà buông bỏ được sao?" Giọng của Ôn Chước Cẩn vang lên bên tai, hơi thở của nàng phảng phất bên làn tóc.
Nhan Tĩnh Lam giật mình, thái dương khẽ giật nhẹ.
Nàng biết rõ, Ôn Chước Cẩn thực ra đã hiểu được tâm ý của mình từ lâu. Nhưng không biết từ lúc nào, tất cả lời nói, hành động của nàng ấy đều là cố ý trêu chọc.
Thật sự là một tiểu hỗn đản!
"Ngươi không tin, ta còn có cách nào?" Nhan Tĩnh Lam nhắm mắt nói, cố gắng giãy ra nhưng lại bị Ôn Chước Cẩn bế bổng lên một cách dứt khoát.
Ôn Chước Cẩn tạm thời không nói gì, chỉ ôm chặt Nhan Tĩnh Lam rồi bước nhanh về nội thất.
"Chuẩn bị nước nóng."
"Chuẩn bị canh nóng, đồ ăn nóng."
"Chuẩn bị nước gừng."
Trên đường đi, Ôn Chước Cẩn thuận miệng dặn dò các nha hoàn chuẩn bị những thứ cần thiết.
Kim Ruỹ đang chờ bên ngoài, vừa thấy Ôn Chước Cẩn ôm người bước ra, sắc mặt nàng rõ ràng đã thư giãn hơn rất nhiều.
- Lại làm hòa rồi sao?
- Chuyện này mà cũng có thể làm hòa ư?
(Editor: má này như quả bom nổ chậm)
Nàng cảm thấy cô nương nhà mình có phải quá dễ dỗ dành rồi không?! Nữ nhân kia rốt cuộc đã nói lời đường mật gì mà có thể khiến cô nương mình xuôi lòng như vậy?!
Kim Ruỹ nắm chặt khăn tay, nghĩ mãi không thông, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội đi chuẩn bị những thứ Ôn Chước Cẩn yêu cầu.
Đến nội thất, Ôn Chước Cẩn đặt Nhan Tĩnh Lam xuống, kéo chăn đắp kín cho nàng.
"Ngươi không biết phải làm thế nào để dỗ ta, vậy ta sẽ dạy ngươi. Ngươi chỉ cần nói, người ngươi thích là ta, yêu ta, muốn mặc hỉ phục thành thân với ta." Ôn Chước Cẩn ngồi bên cạnh, thấp giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc như lưỡi dao bén, khơi gợi từng chút chân thật trong lòng người đối diện.
Nhan Tĩnh Lam nghe những lời dỗ dành như trêu chọc của Ôn Chước Cẩn, hai má nàng nóng bừng, hơi thở cũng chững lại.
Hồi nãy nàng chỉ không muốn Ôn Chước Cẩn đốt bộ hỉ phục mà nàng ấy đã dày công chuẩn bị. Nàng chỉ là...
"Tỷ tỷ, vì sao ngươi lại gặp Kính Tham Ninh, mỗi lần gặp hai người làm gì, gặp nhiều lần như vậy rốt cuộc là bận chuyện gì? Những điều này ngươi vẫn chưa từng nói với ta. Trong lòng ta rất không thoải mái, tựa như có một nút thắt lớn, rất khó chịu..." Ôn Chước Cẩn nhìn vẻ mặt do dự của Nhan Tĩnh Lam, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chất chứa buồn bã.
Nhan Tĩnh Lam được chăn mềm quấn lấy, nhìn Ôn Chước Cẩn, cảm thấy nàng trông đáng thương tội nghiệp, thật sự là bị oan ức không ít.
Nhan Tĩnh Lam không muốn tiếp tục dùng những lời nói dối để che đậy nữa.
Nhưng sự thật lại khó thốt thành lời.
Nhìn Ôn Chước Cẩn, nàng nhẹ nhàng nhích về phía trước, vươn tay ôm lấy cổ Ôn Chước Cẩn, rồi chủ động rướn người lên hôn vào đôi môi của nàng.
Đây là điều nàng thiếu nợ Ôn Chước Cẩn.
Có lẽ từ kiếp trước, nàng đã bắt đầu thiếu nợ nàng ấy.
Cả hai đều có nhiệt độ cơ thể hơi thấp, đôi môi lạnh buốt, nhưng khi chạm vào nhau lại dần ấm lên.
Ban đầu Ôn Chước Cẩn không động đậy, để mặc Nhan Tĩnh Lam chủ động. Nhưng chẳng mấy chốc, nàng không nhịn được, ép xuống và mạnh mẽ hôn đáp lại.
Khi trước hai người hiểu lầm, nghi ngờ nhau, cả hai đều đau khổ không thôi. Lúc này, được ôm lấy và trao nụ hôn, nỗi khổ đau ấy dường như dần tan biến.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích, nhưng trong phòng càng lúc càng ấm áp.
Một lát sau, nha hoàn mang theo canh nóng và đồ ăn lên tới trước cửa, hai người mới miễn cưỡng rời nhau ra.