"Có tin tức gì từ Bắc Cảnh không?" Nhan Tĩnh Lam nghe xong liền hỏi.
"Quân tướng Vệ đã phái người gấp gáp truyền tin trở lại sau tám trăm dặm, ngựa vẫn chưa được nhận, nhưng đã nhận được lương thực và quân phí mà Điện hạ gửi đi, những lương thực này nếu tiết kiệm có thể cung cấp cho hơn hai mươi ngày." Thêu Y Sử đáp.
Nhan Tĩnh Lam nhíu mày, Ôn Chước Cẩn đã gửi cho nàng không ít bạc, nhưng số bạc đó vẫn chưa đủ để cung cấp cho hai mươi vạn quân.
Với hai mươi vạn quân này, Nhan Tĩnh Lam không thể điều hết vào thành Vân Kinh, nếu không Bắc Cảnh sẽ loạn, cũng là ngày diệt vong của Bắc Tấn.
Vì vậy chỉ có thể điều động một phần, và phải chọn thời điểm thích hợp, nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi quay lại Bắc Cảnh, không cho Bắc Khiêng và các quốc gia xung quanh có cơ hội quấy nhiễu.
Hiện tại nàng đang chuẩn bị cho thời điểm tốt nhất đó.
Cuộc đấu nội bộ giữa Giáng Tiêu và Nhan Diên lần này không phải là chuyện sống chết, mà là mỗi bên đều có được và mất, họ hiện tại đều còn phải kiêng dè lẫn nhau.
Ba thế lực, hiện tại có vẻ như không thể hòa bình sống chung với nhau, phía Nhan Diên vẫn duy trì quan hệ bề ngoài, đây là lực lượng có thể lợi dụng.
"Về chuyện đó, có báo cho Tiểu thư Ôn biết không, nàng ấy phản ứng thế nào?" Nhan Tĩnh Lam nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
"Đã báo cho Tiểu thư Ôn rồi. Tiểu thư Ôn đã phái người trở về thành Vân Kinh, đưa những người nhà có liên quan đến vụ thanh lưu ra khỏi thành." Thêu Y Sử đáp.
Ôn Chước Cẩn đã phái người đi thám thính, có người của chính mình, cũng có lính bảo tiêu thuê.
Những lính bảo tiêu này đều là Thêu Y Sử, tự nhiên biết được động tĩnh của Ôn Chước Cẩn, mọi tin tức mới nhất đều được chuyển đến tay Nhan Tĩnh Lam.
Nghe Thêu Y Sử nói như vậy, sắc mặt Nhan Tĩnh Lam vẫn không hề thả lỏng.
Vụ án thanh lưu lần trước đã liên quan đến rất nhiều người, trừ những người đã bị tuyên án tử, những kẻ còn lại bị đày đi đều căm hận hoàng thất Bắc Tấn đến tận xương tủy, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
May mắn là lúc đó Ôn Chước Cẩn đã chuộc không ít người về, Kính Tham Ninh cũng theo sự chỉ đạo của nàng, đã chuộc một số người.
Hy vọng có thể dựa vào những người này để dập tắt cuộc nổi loạn, hoặc nói đúng hơn, biến đám phản quân này thành người của mình.
Nhan Tĩnh Lam bảo Thêu Y Sử nhắc nhở Ôn Chước Cẩn, là muốn xem Ôn Chước Cẩn sẽ ra quyết định thế nào.
Lựa chọn giấu người đi trước, lại là một việc mà nếu bị truy cứu, sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Ôn Chước Cẩn đã rơi vào tình thế càng lúc càng khó thoát.
"Phái người theo dõi, tạm thời trì hoãn tin tức về cuộc nổi loạn. Cũng gửi lời cho Kính Tham Ninh, bảo nàng đến một chuyến." Nhan Tĩnh Lam suy nghĩ một lát rồi nói.
Có một số chuyện nàng cần phải nhờ Kính Tham Ninh truyền đạt cho Ôn Chước Cẩn.
Hơn nữa, nếu muốn phái người đi đàm phán với đám phản quân, người mà Nhan Tĩnh Lam nghĩ đến đầu tiên chính là Kính Tham Ninh. Nàng sẽ dẫn theo Mẫn Tích Văn và Tần Nguyệt Như đi gặp đám phản quân.
Trong đám phản quân đó có gia đình của Mẫn Tích Văn và Tần Nguyệt Như.
Nhan Tĩnh Lam viết thư cho Kính Tham Ninh khi Ôn Chước Cẩn đã đến một trang viên khác để giải độc hương cho Tôn Công Tử và Nhan Quân Ngữ.
Hôm nay Ôn Chước Cẩn không còn nhiệt tình với Nhan Quân Ngữ như hôm qua nữa, chỉ quan tâm đến tình trạng của nàng, sau khi dùng thuốc xong, liền lấy cớ có việc phải đi. Tuy nhiên, vì Diêu Thục Huyện chủ yếu cung cấp tiền bạc, Ôn Chước Cẩn cũng không tiện đi ngay lập tức, nên đã đưa cho Nhan Quân Ngữ một quyển sổ ghi chép mà nàng từng viết, bảo nàng sai nha hoàn đọc cho nàng nghe.
Nhan Quân Ngữ có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cảm ơn.
Ôn Chước Cẩn buổi trưa thì trở lại trang viên để chăm sóc Nhan Tĩnh Lam.
Khi trò chuyện với Nhan Tĩnh Lam, Ôn Chước Cẩn không nhắc đến những chuyện phiền lòng, chỉ chú tâm vào việc gần gũi với Nhan Tĩnh Lam, khiến nàng thở hổn hển.
Vào giữa buổi chiều, Kính Tham Ninh đến thăm, cùng với những người nhà của đám thanh lưu mà Ôn Chước Cẩn đã phái người mang đến.
Sau khi Ôn Chước Cẩn sắp xếp chỗ cho những người nhà đó, nàng cùng Kính Tham Ninh nói chuyện, Nhan Tĩnh Lam ngồi phía sau bình phong uống trà và ăn điểm tâm, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
"Tôi đã biết hết rồi, cô có biết hậu quả nếu Hoàng thượng biết chuyện này không?" Kính Tham Ninh hỏi Ôn Chước Cẩn.
"Nếu không đưa tất cả họ ra, thì cô định để họ bị bắt rồi bị đe dọa bởi đám phản quân à? Sợ rằng chẳng có kết quả tốt đâu." Ôn Chước Cẩn đáp, nói chuyện với Kính Tham Ninh mà không hề kiêng dè.
"Đám phản quân đó chẳng ra gì, chỉ với số lượng ít ỏi của họ thì không thể thành công được. Cô không nghĩ họ sẽ làm nên chuyện lớn chứ?" Kính Tham Ninh nói.
"Tôi cũng không hy vọng họ làm gì, chỉ nghĩ là nên duy trì quan hệ tốt với họ, sau này nếu bị Thiên Huyền Cung phát hiện, khi trốn chạy có thể nhờ vào họ. Dù sao cũng có thể cản lại được đám truy binh, phải không? Hơn nữa tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi chẳng biết gì hết, tất cả là Giáng Tiêu gửi mật thư cho tôi, bảo tôi đưa người ra, còn những người đó đã được giao cho người của Thiên Huyền Cung, tôi làm sao biết họ đi đâu?" Ôn Chước Cẩn nói.
"......" Kính Tham Ninh nhìn Ôn Chước Cẩn, nhất thời không nói gì.
Trong thư Nhan Tĩnh Lam gửi cho nàng còn bảo nàng nhắc nhở Ôn Chước Cẩn, để Ôn Chước Cẩn tránh gây họa cho bản thân.
Nghe những lời của Ôn Chước Cẩn, Kính Tham Ninh trong lòng đã rõ ràng.
Rất tốt, quả thật không hổ là người mà Trường Công Chúa để mắt tới, vẫn có chút mưu trí.
"Chị Kính, chị nói xem, tôi muốn mượn dao giết người, liệu có thể nhờ Hoàng thượng giúp tôi dọn dẹp Thiên Huyền Cung không? Liệu có khả thi không? Giáng Tiêu lão tặc và Trường Công Chúa đều độc ác như vậy, Hoàng thượng thật sự nhẫn nhịn sao? Họ không có mâu thuẫn sao?" Ôn Chước Cẩn tiến lại gần Kính Tham Ninh, thì thầm hỏi.
Kính Tham Ninh liếc nhìn Ôn Chước Cẩn, quả thật là người không thiếu tự tin!
"......Tất nhiên là có, lần này khi quân cấm vệ nổi loạn, Trường Công Chúa suýt bị người của Thiên Huyền Cung bắt đi, Hoàng thượng tức giận, đã điều chỉnh lại quân cấm vệ, trước đây chỉ huy quân cấm vệ là người của Thiên Huyền Cung, giờ đã thay bằng người của Hoàng thượng. Ý tưởng của cô không sai, nhưng cô nghĩ Hoàng thượng dễ bị lừa như vậy sao? Phải có chứng cứ rõ ràng. Cô cần phải làm thêm một chút nữa..." Kính Tham Ninh thanh thanh cổ họng, rồi nói với Ôn Chước Cẩn, yêu cầu nàng phải làm rõ mối quan hệ giữa đám phản quân và Thiên Huyền Cung, và bổ sung thêm một số chi tiết.
"Quả nhiên cô là người chuyên nghiệp, tôi sẽ làm theo lời cô nói." Ôn Chước Cẩn nghe Kính Tham Ninh nói, khẳng định và khen ngợi cô ta.
"Đừng khen quá, nếu cô Ôn tin tưởng tôi, có thể để tôi dẫn một phần trong số họ đi gặp đám phản quân, bảo họ liên quan đến Thiên Huyền Cung, đồng thời kết thành liên minh với chúng ta, Ôn tiểu thư nghĩ sao?" Kính Tham Ninh lại nói.
"Được, tôi tin cô, cô quả thực có chút khả năng." Ôn Chước Cẩn nghĩ một lát, muốn nói một người cần một ngàn lượng bạc, nhưng lại thấy yêu cầu bạc từ phía kia là điều không thể, đành tạm thời kết thành liên minh vậy.
Hai người bàn bạc xong, Kính Tham Ninh liền dẫn người đi trước.
Sau khi Kính Tham Ninh rời đi, trà trong tay Nhan Tĩnh Lam đã nguội lạnh, Ôn Chước Cẩn đi đến sau bình phong, cầm lấy chén trà trong tay Nhan Tĩnh Lam.
"Chị sao rồi? Đang nghĩ gì vậy?" Ôn Chước Cẩn đi đến bên cạnh Nhan Tĩnh Lam hỏi.
"Ái Chước, vì chuyện của chị, lại liên lụy đến em rồi." Nhan Tĩnh Lam ánh mắt dần tập trung, nhìn về phía Ôn Chước Cẩn, nói.
Nghe những lời Ôn Chước Cẩn và Kính Tham Ninh nói, Nhan Tĩnh Lam hiểu thêm nhiều suy nghĩ của Ôn Chước Cẩn.
Nàng ấy mặc dù trước mặt mình có vẻ không đứng đắn, nhưng lại có thể vì mình mà gánh vác nguy hiểm lớn như vậy.
Thậm chí đã chuẩn bị cả đường trốn chạy.
Còn nghĩ đến việc mượn dao giết người?!
Điều này lại rất hợp với suy nghĩ của Nhan Tĩnh Lam.
Chỉ là, nếu Ôn Chước Cẩn mượn dao giết người, ngoài Thiên Huyền Cung, không chỉ muốn diệt Thiên Huyền Cung, mà cả phía bên kia cũng phải...
"Chị, làm sao có thể gọi là liên lụy? Chúng ta là quan hệ kết tóc, vốn là một nhà. Chị luôn quên, chị nói hôm nay có nên phạt không?" Ôn Chước Cẩn chu miệng nói.
Nhan Tĩnh Lam nhìn Ôn Chước Cẩn, ánh mắt dao động.
Những lời "một nhà" của Ôn Chước Cẩn lại càng khiến cô cảm thấy trọng lượng của nó ngày càng nặng nề.
"Cần phạt." Nhan Tĩnh Lam nhẹ nhàng nói.
"Chính là chị nói vậy đó. Tối nay có thể cho em xem chị dùng thuốc thế nào không?" Ôn Chước Cẩn lại gần, khẽ nói.
Giọng nói của Ôn Chước Cẩn khiến Nhan Tĩnh Lam cảm thấy tai nóng bừng.
Quả nhiên, con nhóc này nói chuyện với mình thì chẳng bao giờ nghiêm túc cả.
"Xem thì sao? Tay của em vẫn thế đấy." Nhan Tĩnh Lam kéo tay Ôn Chước Cẩn lên nói.
Vết thương trên tay Ôn Chước Cẩn vẫn chưa rụng vảy, trên làn da trắng nõn tạo thành những vết lồi loang lổ.
Sau khi vết thương đóng vảy, Ôn Chước Cẩn cảm thấy ngứa, rất muốn gỡ bỏ những lớp vảy ấy, nhưng lại sợ làm tổn thương thêm, khiến vết thương càng lâu lành.
Lúc này, khi bị Nhan Tĩnh Lam nắm tay, ngón tay của Ôn Chước Cẩn lại càng cảm thấy ngứa hơn.
"Chị, em..." Ôn Chước Cẩn ôm lấy Nhan Tĩnh Lam, ngâm ngấn nước mắt.
Nhan Tĩnh Lam biết Ôn Chước Cẩn đang giả vờ khóc, nhưng vẫn đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Tối đó, cuối cùng Nhan Tĩnh Lam không thể kháng cự được sự nài nỉ của Ôn Chước Cẩn, để cô ấy xem quá trình dùng thuốc.
Tay của Nhan Tĩnh Lam được chăm sóc rất tốt, làn da trắng mịn, đầu ngón tay ánh lên một ánh sáng hồng nhạt, những ngày này phải dùng thuốc, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và mịn màng.
Chỉ như vậy, nắm chặt một viên thuốc màu tối, từ từ đẩy viên thuốc đó từ chỗ vào đến nơi hẹp và chật。
Cái miệng nhỏ, đỏ hồng và còn ánh lên một chút ánh sáng ẩm ướt, nuốt viên thuốc đó vào.。
Ánh mắt của Ôn Chước Cẩn đỏ lên。
Hận không thể thay thế vị trí đó.。
Khi xong, đôi chân của Nhan Tĩnh Lam đỏ rực từ đầu gối xuống tận ngón chân, ngẩng mắt lên đối diện với ánh mắt của Ôn Chước Cẩn, chỉ cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh một cái。
Ánh mắt của tiểu hỗn đản như một con thú hoang, nhảy múa trong ngọn lửa cháy rực
Bàn chân bị nắm chặt, chạm vào vết vảy trên tay của Ôn Chước Cẩn, cảm giác hơi nhói nhói, ngay sau đó là một nụ hôn nóng bỏng。
Nhan Tĩnh Lam muốn rút chân lại, nhưng Ôn Chước Cẩn mạnh mẽ giữ chặt lấy, không thể rút lại được, ngược lại còn bị Ôn Chước Cẩn hôn dọc theo chân mà tiến lên。
Bị kéo ra, lại bị giữ chặt và bị hôn lên trên。
Nhan Tĩnh Lam hô hấp như ngừng lại。
Thứ nhiệt nóng quen thuộc, không chỉ đơn thuần là sự liếm mút, đầu lưỡi mềm mại xâm chiếm tới, mang theo luồng hơi nóng, thẳng tiến vào sâu bên trong。
"A Chước..." Nhan Tĩnh Lam bất lực khẽ gọi Ôn Chước Cẩn.
Ôn Chước Cẩn chỉ khẽ ừ một tiếng, chặt chẽ nắm lấy tay Nhan Tĩnh Lam, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt không rời.
Một lúc lâu sau, Nhan Tĩnh Lam cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, như thể từ đỉnh mây rơi xuống.。
"Chị ơi, thuốc này có mùi hơi lạ, lần sau em sẽ thảo luận với Mạc Nữ Y, có thể thêm một số loại hương liệu vào mà không làm ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc. Sử dụng xong không chỉ có tác dụng trị liệu mà còn có thể phát ra mùi hương. Ưm, chị à, em nghĩ ra rồi, loại này cũng có thể làm thành viên hương chuyên dụng để dưỡng, không cần phải có tác dụng gì, chỉ cần hương thơm, mềm mại, tất nhiên còn phải sạch sẽ nữa. Nếu viên hương này được làm ra, liệu có thể gây sốt trong giới quý bà Vân Kinh không? Vậy bán mỗi viên bao nhiêu bạc mới hợp lý?"
(Editor: phiên bản ban đầu của dung dịch vệ sinh vùng ấy hã?)
Nhan Tĩnh Lam đang thở hổn hển, mơ màng khi nghe thấy Ôn Chước Cẩn lẩm bẩm gì đó bên tai mình.
Nhan Tĩnh Lam lúc đầu không kịp phản ứng, không hiểu Ôn Chước Cẩn đang nói gì, đến khi tỉnh táo hơn một chút, nàng mới nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Ôn Chước Cẩn.
Hừ, tên tiểu hỗn đản này sao lại vô lại như thế chứ!