Mặc Tần Minh mở mắt ra mỉm cười, trong ánh mắt anh lại có chút trêu trọc, đưa tay nắm chặt lên ngón tay cô.
“Không ngờ mới sáng sớm, em còn muốn thân mật với anh sao?”
Nói xong anh liền cười lớn, Dương Linh xấu hổ xị mặt xuống, giận dỗi.
“Em tưởng anh ngủ đến chết rồi chứ”
Mặc Tần Minh vẫn cười, mặt tựa lên bờ vai mảnh của cô, hít một hơi, giọng điệu có chút ỷ lại.
“Ừm…hôm qua anh sướng quá, chút nữa thì chết”
“Anh…” Dương Linh đỏ mặt, anh trước giờ luôn là con người nghiêm túc, ai mà ngờ hôm nay lại lưu manh như vậy, đẩy nhẹ anh ra nói lớn.
“Mau dậy đi…còn phải đi làm”
Mặc Tần Minh siết chặt lấy eo cô, anh nhắm tịt mắt lại, tay không ngừng vuốt ve lấy tấm lưng của người con gái.
“Còn sớm, hôm nay nghỉ đi”
“Không được” Dương Linh giận dỗi, cô đã nghỉ quá nhiều rồi, nghỉ nữa, Đẳng Thiếu sẽ không tha cho cô đâu.
“Anh đó…chẳng giống anh gì cả”
“Anh thì sao chứ” Lúc này anh mới mở mắt ra, vẫn cười trêu trọc cô.
“Lưu manh” Dương Linh nói nhỏ, liếc mắt qua chỗ khác như để tránh ánh mắt của anh, mặt cô đã đỏ tía tai lên rồi.
“Việc gì phải xoắn, anh chỉ như vậy với em thôi” Anh phì cười
Mặc Tần Minh lại càng ôm chặt hơn, tựa khuôn mặt của mình trên ngực cô, không nói gì nữa.
Bỗng nhiên cô thấy ở đó không được tự nhiên lắm, anh bắt đầu làm loạn trên ngực cô, đầu tiên là xoa nắn, sau đó là sự ẩm ướt, là anh đang liếm nó sao.
Đặt hai bàn tay lên đầu anh, đẩy nhẹ ra nhưng không được, cô khẽ rên một tiếng.
“Ưm…anh làm gì vậy, anh mau thả em ra”
Mặc Tần Minh ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt có chút dục vọng xen lẫn trêu trọc.
“Chúng ta làm thêm lần nữa đi”
Dương Linh nín họng, mới hôm qua hành cô lên xuống, hôm nay lại muốn nữa sao, cô cau mày khó chịu, quay mặt sang bên trốn tránh.
“Không được, hôm qua mới làm xong”
“Hôm nay làm tiếp cũng đâu có sao”
“Không được…ưm” Chưa nói hết thì anh lật người cô lại, bị anh hôn lên môi, cô đập mạnh lên bờ ngực của anh, nhưng căn bản không được, sức cô sao địch lại anh chứ, Mặc Tần Minh cầm hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, siết chặt nó lại, một tay kia không ngừng xoa nắn một bên ngực, còn đôi môi thì bị anh âu yếm không ngừng.
Vốn dĩ muốn trêu trọc cô một lúc, nhưng lúc này anh không chịu nổi nữa, dưới đó đã phản ứng rồi, buông thả tay cô ra, ghé sát tai,nói nhỏ.
“Được không?”
Mặc Tần Minh hỏi vậy là rất muốn đúng không, cô cứng họng không biết nói gì, một lần nữa anh lại gọi tên cô, có chút khàn khàn.
“Dương Linh”
Những lúc anh gọi tên cô, thân người cô lại run rẩy, nắm chặt lấy bờ vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ có chút làm nũng, vẫn như đêm qua cô rất sợ đau.
“Anh…nhẹ chút”
Mặc Tần Minh hôn lên chán cô, hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau không rời.
“Anh hứa sẽ nhẹ nhàng”
Vẫn giọng nói an ủi như đêm hôm qua, anh cũng hết sức dịu dàng, sợ làm cô đau, làm xong rồi anh cũng chịu ngồi dậy, cứ ôm chặt lấy cô, lười biếng vuốt ve lấy mái tóc của cô.
“Này sắp trưa rồi đấy, mau dậy đi”
Dương Linh vùng vẫy trong người anh, trong bụng đã rất đói rồi, cô muốn ăn cái gì đó, nhưng anh như vậy sao cô dậy được chứ, một lúc lâu cô mới la lên.
“Em đói”
Khuôn mặt giận dỗi nhìn anh, Mặc Tần Minh liền phì cười, anh vẫn vậy lười biếng ôm chặt người cô lại. Dương Linh bí xị đẩy ra, lúc này anh mới chịu buông thả cánh tay. Rất nhanh, cô đứng phắt dậy nhưng lại quên mất, cô có mặc cái gì đâu chứ, liền kéo chăn chùm kín người lại, liếc anh một cái.
Mặt Dương Linh liền tối sầm lại, thân người Mặc Tần Minh cũng trần truồng không kém, thậm chí còn không liêm sỉ nhìn cô liên tục cười, cô nhanh chóng quay đi.
“Hôm qua em sờ thử rồi còn ngại gì nữa”
Mặc Tần Minh vẫn nằm trên giường, chống một tay lên đầu, vẻ mặt không ngừng trêu trọc cô, Dương Linh quay sang đi chỗ khác, cô nhớ tới ngày hôm qua, lần trong bóng tối anh có gầm nhẹ một tiếng, lúc đó có chút hoảng loạng, cô biết thừa mình đã nhắm trúng cái gì rồi, Dương Linh cúi mặt xuống, vốn chẳng muốn nói đến chuyện này thì anh lại nhắc tới, biểu cảm lại rất khoái chí.
“Anh đó, từ khi nào lại biến thái như vậy”
Cô nói nhưng vẫn quay lưng về phía anh, vội vàng lấy đồ trong tủ rồi chui vào phòng tắm, Mặc Tần Minh cũng vật người dậy thay đồ, xong xuôi cả rồi liền đi ra ngoài, anh đã chờ sẵn ở của phòng, vẫy cô đi tới.
“Xuống ăn thôi, anh đã đặt đồ ăn rồi”
Dương Linh gật đầu đi theo anh, trong đầu cô chợt lóe sáng điều gì đó, đó là thuốc tránh thai, cô không mang trong người. Im lặng một hồi, cô không giám nói với anh, cả lúc ăn cũng rất điềm tĩnh, Mặc Tần Minh khó hiểu nhìn cô.
“Sao thế, đồ ăn không ngon”