“Em nói là thuốc tránh thai sao”
Dương Linh có chút sợ hãi, gật đầu, anh thờ dài.
“Tại sao em lại uống nó”
Dương Linh nhìn sang chỗ khác, trong lòng như có một chút gì đó đè nặng vào tim.
“Em không muốn có thai”
Mặc Tần Minh nghe cô nói vậy, trong lòng như một con dao đâm vào, giọng điệu có chút giận dữ nhưng vẫn đang cố kiềm lại.
“Em không muốn mang thai với anh sao”
Cô cúi mặt xuống, lặng im một lúc lâu, anh vẫn đứng ở cửa nhìn cô.
“Chúng ta…không nên có thì hơn”
“Tại sao chứ” Anh gầm nhẹ một tiếng, trong lòng có chút thất vọng.
“Anh biết rõ mối quan hệ của chúng ta mà” Dương Linh như sắp khóc, ánh mắt ngấn nước nhìn anh.
Mặc Tần Minh nghe vậy liền hiểu, giữa hai người chỉ có bảng hợp đồng, có lẽ cô nghĩ nếu như có thai, anh sẽ tiếp tục dữ cô lại chứ, nhưng không phải anh đã ngầm xác định mối quan hệ này rồi sao, rằng lúc anh đưa cô đi gặp mẹ của mình, Mặc Tần Minh đã giới thiệu cô là vợ mình, hay cô không hiểu.
“Em đúng là không hiểu gì hết”
“Không phải…” Dương Linh nói như định giải thích điều gì đó.
Không cho cô kịp nói, Mặc Tần Minh liền bỏ đi, vào xe chạy đi thật nhanh, đến một quán bar, nhấc điện thoại lên gọi Khả Vỹ.
Cô ở trong phòng, vẫn bất động nằm trên giường, dường như cô lại muốn khóc thêm một lần nữa, bất lực cuộn tròn trong chăn, vùi mặt vào gối, lặn lội một hồi cô mới ngủ được
“Tại sao hôm nay anh lại nghỉ vậy”
Mặc Tần Minh nhấc ly rượi nhấp một hơi, anh thở dài.
“Lại là Dương Linh sao” Khả Vỹ tiếp tục gặng hỏi.
Anh khẽ gật đầu, “Cô ấy nói không muốn mang thai với tôi”
Lời nói như cố gắng vang vọng, tiếng ngụm rượi như đang mặc kẹt ở cổ họng, anh không uống nổi nữa.
Nghe vậy, Khả Vỹ thở dài, biết thừa vì sao lại nghĩ như vậy, nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai của anh, giọng điệu như khuyên bảo.
“Cũng dễ hiểu, giám đốc lên nói rõ với cô ấy rằng anh yêu cô ấy”
“Cô ấy sẽ hiểu sao” Mặc Tần Minh lắc qua lắc lại ly rượi, anh mắt mơ hồ nhìn về nơi vô định.
“Tất nhiên, lòng nữ nhân mấy chuyện đó hiểu rất nhanh”
Cuộc nói chuyện với Khả Vỹ, anh đã hiểu được phần nào, anh lại nghĩ tới Dương Linh bỏ cô ở nhà một mình như thế, liệu có cô đơn, tay nắm chặt vô lăng lái thật nhanh về nhà.
Hoàng hôn đã buông xuống, nhìn trong nhà đã bật sáng đèn, anh cũng thở phảo nhẹ nhõm, sợ cô không còn tỉnh táo mà nằm cả ngày trên giường, vào nhà nhưng không tìm thấy cô. Trong lòng bỗng nổi cảm giác bất an, liêm tục gọi tên.
“Dương Linh, Dương Linh, em ở đâu”
Nghe được tiếng gọi, cô từ trong vườn ngó ra, một khuôn mặt ngây thơ thò vào nhìn anh, nhẹ giọng gọi.
“Em ở đây”
Nghe được tiếng của cô, hai chân mày đã giãn đi phần nào, chạy thật nhanh ôm chặt cô vào lòng.
“Em đi đâu, làm anh lo lắng gần chết”
Dương Linh vòng tay ôm anh, hít mùi hương trong người anh, giọng nói như làm nũng.
“Cỏ mọc quanh vườn, em ra nhổ”
Trong lòng anh, cô nghe tiếng tim anh đập từng hồi, cảm giác này cô không bao giờ muốn dứt.
“Anh xin lỗi”
Dương Linh cọ mũi vào người anh, khẽ lắc đầu, “Anh không có lỗi”
Đang chìm đằm trong lòng anh, bỗng nhiên hai vai, để mình đối diện với anh, ánh mắt như kiên quyết, hít một hơi thật sâu, anh nói.
“Dương Linh, anh có chuyện muốn nói”
Cô gật đầu, khó hiểu nhìn anh, “Anh nói đi”
Đưa tay sờ vào đôi môi của cô, nhẹ giọng,
“Chuyện hôm nay, anh đã hiểu rõ rồi, anh không ép em, nhưng bây giờ anh muốn nói chuyện rõ ràng”
Dương Linh vẫn bất động nhìn anh, miệng câm nín không nói lên lời, trong lòng cô bỗng mong chờ anh sẽ nói gì tiếp theo.
“Dương Linh, em nghe cho kĩ”
Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, xoa lấy mấy tóc trên cổ, hai ánh mắt nhìn nhau không rời.
“Dương Linh, anh….”
“Ting ting ting”
Chưa nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Mặc Tần Minh buông vai cô ra, khẽ mỉm cười, cầm điện thoại trong túi quần, là Khả Vỹ, mọi thường Khả Vỹ gọi cho anh toàn trong giờ làm việc, mà bây giờ đã chập tối, Khả Vỹ gọi cho anh chắc chắn có việc gấp, anh lấy tay chỉ vào chiếc điện thoại, Dương Linh liền hiểu ý gật đầu.
“Em mau vào nhà đi”
Nói xong anh mới chịu nhấc máy
“Có chuyện gì”
“Alo, giám đốc, tôi mới được thêm nhiều thông tin Dương Linh” Bên kia đầu dây vội vàng, giọng điệu có chút gấp gáp.
Nghe xong anh liền liếc Dương Linh qua một lần, chờ cô vào hẳn trong nhà mới hỏi lại.
“Anh nói sao cơ”
“Là thông tin về Dương Linh, về khoảng thời gian trước 15 tuổi của cô ấy”
Ánh mắt của anh cũng sáng đi phần nào, trong ánh sáng yếu ớt của ánh chiều tà, anh vẫn đứng đó bất động ngoài khu vườn, vẫn đang tỏ ra điềm tĩnh, anh nói nhỏ như tránh bị cô nghe thấy.
“Gửi qua cho tôi, nhanh đi”