—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Tối nay phủ Thần Cùng phi thường vui vẻ, thượng quan Thần Cùng làm việc trong Thủ phụ vì Nhật Diệu quốc tận trung hết sức, đại thọ bảy mươi của hắn tự nhiên long trọng, ngay cả hoàng thượng cũng đến dự, những người khác thì không cần phải nói, tất cả quan viên lớn nhỏ nếu không thể đến thì cũng đưa thọ lễ đến.
Thần Cùng bên trong phủ một mảnh vui sướng, không khí vui mừng, vật phẩm hồng lam treo đầy phủ đệ. Đã sớm đoán trước, hôm nay sẽ có rất nhiều người tới chúc mừng, nên Thần Cùng đãi thọ yến ở hoa viên, còn vì trợ hứng cho mọi người mà mời gánh hát nổi danh hát hí khúc.
Tuy nói đêm nay là đại thọ bảy mươi của Thần Cùng, nhưng có đương kim thiên tử ở trước mặt, cho dù là diễn viên chính cũng phải lui về sau, nhìn trình tự nhập tọa của bọn họ cũng đủ hiểu.
Đêm nay, ngồi ở chủ vị mừng thọ không phải là Thần Cùng đại nhân mà là đương kim thiên tử Ly Nhật Diệu, tiếp theo mới đến phiên Thần Cùng đại nhân, bất quá đối với việc này, Thần Cùng cũng không dám có câu nào oán hận, hoàng thượng có thể tự mình đến chúc mừng, đối với hắn đã là thiên đại vinh hạnh, hắn không dám hy vọng xa vời cái gì đâu.
Đang lúc mọi người ăn uống hăng say, chủ bàn bên này đã có dị động, một gã thị vệ đi đến bên cạnh Ly Nhật Diệu, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Không biết thị vệ kia đối Ly Nhật Diệu nói gì, mọi người chỉ nhìn thấy, sau khi hoàng thượng bọn họ nghe thị vệ nói xong, ánh mắt chợt biến đổi, sau đó đứng dậy ly khai, mọi người còn chưa kịp phản ứng người đã biến mất.
“Phát sinh chuyện gì, hoàng thượng vì sao đột nhiên ly khai?”
“Không rõ lắm, thị vệ kia nói gì đó nên hoàng thượng mới đột nhiên rời đi.”
“Là trong cung phát sinh chuyện gì sao?”
“Không có nghe nói a!”
“Kia có cái gì khiến hoàng thượng rời đi trong khi đang ở thọ yến Thần Cùng?”
“Ngài nói đi? Trừ bỏ hoàng hậu cùng ngũ hoàng tử, ai có thể làm cho hoàng thượng để ý như vậy.”
“Kia ngài nói là hoàng hậu hoặc ngũ hoàng tử đã xảy ra chuyện sao?”
“Ha hả! Đây là ngài nói!”
“Ngươi……. Quên đi quên đi! Bất quá ngài không thấy thị vệ kia nhìn có điểm quen mắt?!”
“Ân, nghe ngài nói cũng có điểm ấn tượng….. Đúng rồi! Thị vệ kia có điểm giống bào đệ của hoàng hậu, quốc cửu gia!”
“Đúng vậy, chính là quốc cửu, không biết nếu quốc cửu gia còn sống mà biết có người lớn lên giống hắn không biết sẽ có cảm tưởng gì!”
———————————-
Không có ánh nến nên phòng ngủ vô cùng hôn ám, cho dù có ánh trăng ẩn ẩn thoáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào phòng, nhưng cũng như trước là một mảnh mơ hồ. Trên giường lớn mềm mại, thân ảnh màu đen nhỏ xinh tránh ở đầu giường, cuốn thân thể ngồi chồm hổm ở chỗ kia, phá lệ có vẻ cô liên bất lực.
“Biết không, ở trong lòng phụ hoàng, ngươi……có ý nghĩa gì?!”
“Ở trong lòng phụ hoàng, ngươi không phải chỉ là một đứa con đơn giản như thế!”
“Ánh mắt phụ hoàng nhìn ngũ hoàng tử ngươi không phải là của một phụ thân nên có đối với đứa con!”
“Ánh mắt phụ hoàng nhìn ngươi giống như là đang nhìn ái nhân vậy.”
“Phụ hoàng thích ngươi, không phải cái loại thích mà phụ thân đối với đứa con!”
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!”
Đối với không khí Tiếu Mạch không ngừng rít gào, lời nói ban ngày của Ly Khải không ngừng xuất hiện trong đầu y, một lần lại một lần giống như ma chú làm Tiếu Mạch giống như đang đặt mình trong dòng nước lạnh băng.
“Đáng giận! Đáng giận!”
Tiếu Mạch thấp giọng không ngừng mắng, chính là không biết mắng Ly Khải hay là mắng chính mình.
“Đáng giận…….”
Dần dần thanh âm mắng chửi nhiễm tiếng khóc nức nở nhè nhẹ, nhưng quật cường không cho nước mắt rơi ra.
“Vì cái gì chính là như vậy, vì cái gì? Đáng giận……”
Tiếu Mạch run rẩy vùi đầu vào đôi chân.
Như thế nào có thể nhìn không ra phụ thân đối y có cảm tình, y không phải là một tiểu quỷ, Tiếu Mạch cảm thấy được miệng một trận khô khan.
Nếu từ đầu không nhìn phụ thân như vậy có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng y là người tối trọng yếu của phụ thân, sao có thể không đi để ý?
Tuy rằng phụ thân đem nó che giấu tốt lắm, nhưng ngay cả người ngoài cuộc như Ly Khải cũng đều phát hiện, y sao có thể sẽ không phát giác.
Thường thường ở trong mắt phụ thân khi nhìn đến, hắn không kịp thu hồi ánh mắt khác thường, hàm nghĩa ánh mắt kia y như thế nào lại không hiểu được, ánh mắt kia quen thuộc như vậy, chẳng bao lâu sau đã hiểu được, y đã từng dùng ánh mắt kia để nhìn Lâm.
Chính là nguyên bản nghĩ đến chỉ cần không nhắc đến, chỉ cần phụ thân không nói ra, y có thể không đi để ý, có thể nghĩ y bị lỗi giác.
Chỉ cần không nói ra thì có thể tự nhận sủng ái từ phụ thân, có thể không cố kị mà hưởng thụ thân tình, hết thảy đều chỉ cần không nói ra.
“Phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng…….”