Ngày hôm sau.
Hàn Lam Nguyệt đang ngồi yên lặng bên trong một nhà lao, Sở Bắc Dực cũng an tĩnh mà ngồi uống trà ở bên cạnh.
Tuy nói là bị giam vào nhà lao nhưng Hàn Lam Nguyệt lại không hề giống như một phạm nhân, những binh lính và quan sai từ phẩm cấp nhỏ nhất cho đến lớn như những tướng quân cũng đều tỏ ra cung kính đối với cô.
Chu đáo đến mức chốc chốc lại chạy đến hỏi xem cô có cần gì, hoặc cảm thấy không thoải mái không, chỉ cần cô nói thì bọn họ lập tức sẽ làm cho cô.
Nhưng bọn họ không phải bởi vì cô là người của cửu vương gia mà tôn trọng, thứ khiến bọn họ nể phục ở Vương phi chính là phong thái anh dũng đến kiêu ngạo, dù bị nhốt vào ngục thì tiếng kêu than, hoảng sợ cũng không có
Thật là một nữ tử trung can nghĩa đảm, vì nước vì dân, là một trong số ít những người dám chống lại cái ác mà không màng đến hậu quả là sẽ liên luỵ đến bản thân.
Huống hồ nàng còn một nữ nhân, đám nam nhân bọn hắn tuy nắm trong tay thiên binh vạn mã nhưng cũng chưa chắc dám làm như vậy, vì quốc pháp, vì sợ làm liên luỵ đến người thân, nên chỉ có thể hèn nhát mà nhắm mắt làm ngơ những việc làm dơ bẩn của đám quan lại trong triều.
Chàng không trách ta?
Hàn Lam Nguyệt hỏi.
Sao ta lại trách nàng?
Sở Bắc Dực hỏi lại, câu hỏi khiến Hàn Lam Nguyệt có chút không biết nên trả lời thế nào.
Ta thân là Vương phi của một nước nhưng lại không làm theo quốc pháp, không giữ được chuẩn mực, có thể sẽ khiến chàng bị người người chỉ trích.!
Hàn Lam Nguyệt nói rất đúng, Sở Bắc Dực là một trong những vị hoàng tử chính trực nhất, từ khi còn làm thống soái ở biên cương hắn đã vô cùng nổi tiếng với sự kỷ luật và nguyên tắc chấp pháp, nhưng cô thân là thê tử của hắn lại phá vỡ kỷ cương làm ra chuyện xem thường vương pháp như vậy, bây giờ nghĩ lại thì cô cảm thấy mình đang có chút ích kỷ.
Chỉ nghĩ đến việc trả thù, và nghĩ rằng bản thân đứng ra nhận hết mọi tội lỗi thì sẽ không làm liên luỵ đến ai.
Nhưng cô đã quên rằng, nếu Sở Bắc Dực đứng ra bảo vệ cô thì sẽ khiến rất nhiều người không phục vì nghĩ rằng hắn đang bao che cho hành vi phạm pháp của cô, còn nếu hắn không làm gì thì cũng bị điều tiếng không tốt, bởi lẽ hắn và nàng là đã là phu thê kết tóc, nếu trơ mất nhìn nàng bị xử tội thì thật quá vô tình vô nghĩa rồi đi.
Luật pháp được đặt ra là để trị an muôn dân, nhưng nếu những luật lệ đó khiến lòng dân không phục thì đó không còn là quốc pháp chuẩn mực nữa rồi.
Sở Bắc Dực vừa nói rồi bỏ chén trà trên tay xuống, hắn từ từ đứng lên rồi đi đến trước mặt của Hàn Lam Nguyệt.
Nàng không làm sai, nên cũng đừng tự trách nữa.
Sở Bắc Dực ngồi khụy một chân xuống trước mặt Hàn Lam Nguyệt, rồi sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hắn biết rằng cô đang tự trách mình, càng buồn vì chuyện của Hạ An Vân, hắn thật không muốn nhìn thấy cô như vậy.
Nàng đã là thê tử của Sở Bắc Dực này rồi thì bổn vương sẽ không để nàng phải chịu thêm ấm ức nào nữa,,nàng tin ta chứ?,,
Thời khắc này, Sở Bắc Dực dường như đã không còn là một chiến thần cao ngạo nữa, mà chỉ đơn giản như một đấng lan quân đang dịu dàng an ủi nương tử của mình.
Hàn Lam Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy một Sở Bắc Dực như vậy thì có chút không ngờ, nhưng bỏ qua điều bất ngờ ấy thì những lúc yếu lòng như bây giờ nghe được những lời an ủi kia trong lòng cô cũng mềm đi đôi chút, sự cứng rắn và sức chịu đựng cuối cùng cũng bị Sở Bắc Dực công phá.
Ừm
Hàn Lam Nguyệt nhẹ gật đầu.
Phu thê bọn họ chưa bao giờ nhẹ nhàng như lúc này, cứ như vậy Hàn Lam Nguyệt thả lỏng bản thân, tạm buông bỏ những phiền muộn mà tựa vào lòng của Sở Bắc Dực, cảm giác an tâm này thật hiếm khi cảm nhận được, nên cô tham lam muốn thời khắc này kéo dài thêm một chút.
Hàn Lam Nguyệt bắt đầu mệt mỏi khép mi lại, cứ như vậy, cô miên mang chìm trong những suy nghĩ mà thiếp đi lúc nào không hay.
--------
Hức,, hức
Tiếng khóc thút thít của một nữ tử vang lên bên tai làm cho Hàn Lam Nguyệt giật mình tỉnh giấc.
Cô quay sang nhìn thì thấy Diệp Liên Hoa đang sụt sùi đưa tay quẹt quẹt nước mắt, dáng vẻ thật giống một hài tử thích khóc nhè mà.
Tỷ tỷ...!
Diệp Liên Hoa kêu lên hai tiếng tỷ tỷ rồi nấc nghẹn.
Sao lại khóc rồi?
Hức...!
Buổi chiều khi được Chu Trọng Sinh đưa đến đại lao thăm Hàn Lam Nguyệt, vừa bước vào thì cô đã bật khóc.
Diệp Liên Hoa nhìn thấy Hàn Lam Nguyệt đang nằm trên một chiếc giường gỗ thô cứng, thân thể thì gầy gò như đã mấy ngày rồi chưa được ăn gì, sắc mặt thì xanh xao tái nhợt đi, thiết nghĩ mấy ngày qua cô đã chịu khổ không ít rồi.
Thế mà nói là có vương gia thì tỷ sẽ không sao, đúng là tên lừa đảo mà
Diệp Liên Hoa tức giận mắng ai đó.
Ai mà to gan dám lừa đảo muội thế
Thấy Hàn Lam Nguyệt đã tỉnh, Diệp Liên Hoa vội đỡ lấy cô ngồi dậy.
Tỷ có đói không ? muội có chuẩn bị rất nhiều món mà tỷ thích nè, đợi một chút nhé, muội sẻ mang lên ngay
Không đợi người ta trả lời, xong cô lại lay hoay lấy thức ăn mình đã chuẩn bị rồi bày biện lên bàn, vừa làm cô vừa bực dọc mà lầm bầm trách mắng gì đó.
Lúc này bên ngoài có một tiểu binh đi vào bẩm báo, nhưng lời chưa kịp nói thì...
,, Bon~~~,,
Cái mũ sắt trên đầu hắn bị Diệp Liên Hoa cầm một cái mui xới cơm gõ mạnh một cái.
Tiếng vang từ cái mũ còn chưa hết thì đã nghe thấy tiếng quát mắng.
Các ngươi cũng to gan lắm, nhân lúc người khác sa cơ mà bạc đãi họ, các ngươi đã quên là vương phi đã làm gì cho nước nhà hay sao? còn dám bỏ đói tỷ ấy ư ?
,, Bon ,,
Mới có mấy ngày mà người chỉ còn da bọc xương, giường còn cứng như vậy làm sao mà nằm hả, các người là đồ không có lương tâm
,, Bon,,
Cứ mỗi câu trách mắng thì Diệp Liên Hoa lại gõ một cái, bị tấn công như vậy tên lính chỉ biết nắp vào một góc tường mà cầu cứu vương phi.
Vương phi ơi, cứu tiểu nhân a
Ngươi còn dám kêu cứu ?
Hàn Lam Nguyệt ngồi trên giường nhìn Diệp Liên Hoa điềm đạm ngày nào thế mà hôm nay lại đanh đá đuổi đánh tên lính chạy khắp nơi thì chợt phì cười.
Ốm là do cô mấy ngày qua không có tâm trạng nên không muốn ăn gì, ban đầu giường được trải nệm nhưng do y phục có nhiều lớp rất nóng nên cô đã kêu người mang đi.
Thật không ngờ lại khiến cho Diệp Liên Hoa hiểu lầm.
Muội đừng đánh nữa, sẽ chết người đấy!
Lúc này Sở Bắc Dực cùng Chu Trọng Sinh từ bên ngoài đi vào.
Như nhìn thấy được nguồn sống, tên lính bình thường thấy vương gia như thấy quỷ sống mà hôm nay lại vội chạy tới nắp vào phía sau của Sở Bắc Dực.
Vương Gia, cứu mạng a~
Diệp Liên Hoa thấy tình hình như vậy cũng không đánh nữa mà liếc xéo Sở Bắc Dực và Chu Trọng Sinh một cái, hành lễ cũng không thèm mà đi đến ngồi cạnh Hàn Lam Nguyệt.
Đúng là không có phép tắc, nàng ta là bị vương phi như nàng chiều hư rồi đấy
Sở Bắc Dực nhìn Hàn Lam Nguyệt nói.
Danh Sách Chương: