Thành Nham là kiểu người có khuôn mặt làm cho người ta rất khó quên, chuyện này Giang Mộ Bình từ khi còn trẻ đã biết rồi.
*
Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu râm ran từ trong tán cây dần dần kéo tới, mùa xuân đã qua rồi. Hình như lớp học sắp có một bạn học mới, tiếng nói chuyện của mấy bạn nữ kia không nhỏ chút nào, rất khó để không truyền tới tai tôi.
“Cậu đã nghe nói chưa, lớp chúng ta hình như sắp có một bạn chuyển tới đó.”
“Thật hay giả đấy? Chuyển trường tới hả?”
“Đúng thế, bọn nó bảo người đó đang ở văn phòng của cô giáo Tôn, lát nữa sẽ qua đây.”
“Chuyển thẳng đến lớp chúng ta à? Lớp chúng ta là lớp chọn, vậy mà có thể tự nhiên như không mà chuyển vào? Chống lưng to đến vậy sao?”
“Không phải, tớ nghe nói thành tích ở trường cũ của người đó rất tốt, hình như rất giỏi khối tự nhiên, được tuyển đặc cách, hẳn là không phải chống lưng gì.”
“Ê lớp trưởng, chuyện này cậu có biết không?”
Các cô gái bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu.
Ngoài cửa có người đi đến, là Văn Yến, học sinh tiêu biểu môn Ngữ Văn. Khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở hổn hển.
Lập tức có người hỏi: “Văn Yến Văn Yến, có phải là cậu mới tới văn phòng không? Đã thấy bạn mới chưa?”
Văn Yến mím môi gật đầu.
“Nam hay nữ?”
“Là nam.”
“Trông như thế nào? Có đẹp trai không?”
Ánh mắt Văn Yến lay động một chút, mặt càng đỏ hơn, cô nhắm mắt gật đầu.
Bộp——
Một bạn nữ bên cạnh vỗ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt sáng lên: “Đẹp đến mức nào?”
“Lát nữa thôi là cậu sẽ biết.”
Trước tiết học ngữ văn, cô giáo Tôn dẫn cậu học sinh chuyển trường vào lớp học.
Cậu ấy giới thiệu rất đơn giản, cậu ấy nói mình tên “Thành Nham”, “Thành” trong “trở thành”, “Nham” trong “nham thạch”. Cậu ấy mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, mái tóc cắt ngăn ngắn. Lúc cậu ấy nhếch môi không nói câu nào trông có vẻ không dễ tiếp cận cho lắm.
Ngoại hình của cậu ấy làm cho tôi liên tưởng đến những ngôi sao xứ Cảng* ở trên poster —— ngũ quan vừa ngây ngô vừa tinh tế.
(*Hong Kong)
Tôi cúi đầu xuống, bỗng nhiên nghe thấy cô chủ nhiệm gọi tên mình.
“Giang Mộ Bình, lát nữa tới giờ nghỉ trưa em dẫn Thành Nham đi tham quan trường học của chúng ta một chút nhé, giới thiệu cho bạn nghe về tình hình của trường.”
Tôi ngẩng đầu, Thành Nham đang hướng mắt nhìn tôi, tôi cũng liếc nhìn cậu ấy một cái.
“Vâng.” Tôi đáp.
Trước khi đi tham quan trường học, tôi vẫn tự giới thiệu chút.
Sau khi rời khỏi phòng học, tôi chủ động nói với cậu ấy: “Tôi tên là Giang Mộ Bình.”
“Thành Nham.” Cậu ấy trả lời thật ngắn gọn. Hiện tại cậu ấy đang đứng rất gần tôi, tôi có thể nghe được rõ ràng giọng nói khàn khàn của cậu ấy.
Cậu ấy nói rất ít, dường như đi theo tôi toàn bộ hành trình mà không trao đổi thêm cái gì. Trên sân thể dục có người đang đánh bóng rổ, Thiệu Viễn Đông đã ở trong đám người kia rồi, cậu ta thấy tôi liền ném bóng cho người khác rồi chạy tới.
“Mộ Bình, chơi bóng!” Thiệu Viễn Đông hét to với tôi.
”Không chơi đâu.” Tôi nói, “Tôi phải dẫn bạn học mới đi thăm trường.”
Thiệu Viễn Đông liếc mắt dò xét Thành Nham, sau đó nở nụ cười thân thiện: “Trường học có cái gì mà tham quan chứ, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy tòa nhà, đi chơi bóng với bọn tôi không?”
“Không chơi.” Thành Nham cự tuyệt Thiệu Viễn Đông, lại nói với tôi: “Lớp trưởng, cậu cứ đi chơi bóng đi, tôi có thể tự đi xem được.”
Cậu ấy gọi tôi hai tiếng ‘lớp trưởng’ với giọng nói rất xa cách. Tôi không biết tại sao cậu ấy biết tôi là lớp trưởng, chắc là đoán được. Tôi cũng chẳng biết có phải là do cậu ấy không nhớ rõ tên tôi nên mới gọi tôi như thế hay không.
Vì thế, tôi lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tôi tên là Giang Mộ Bình.”
Cậu ấy sửng sốt giây lát, lại nhìn tôi nói: “Ừ, tôi biết. Làm sao vậy?”
Thiệu Viễn Đông nắm lấy bả vai tôi, trên người đầy mồ hôi, hào sảng nói: “Cậu ta tên là Giang Mộ Bình, còn tôi tên là Thiệu Viễn Đông, chào cậu nhé bạn học mới!”
“Chào cậu.”
“Thật sự là không chơi bóng với bọn tôi hả?”
Thành Nham lắc đầu.
Lần đầu tiên Thành Nham và Thiệu Viễn Đông giao lưu với nhau vô cùng hòa hợp, tôi nghĩ cậu ta có thể kết giao với người bạn học mới này, nhưng sau đó lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Lúc tan học, trong lớp không còn nhiều người, tôi ở lại lớp làm bài tập chờ mẹ đến đón. Bỗng nhiên cánh cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra, “rầm” một tiếng đập vào trên tường.
“A! Lớp trưởng! May quá cậu còn chưa về, Thiệu Viễn Đông và Thành Nham đang đánh nhau, cậu mau qua đó xem đi!”
Tôi đứng bật dậy: “Ở đâu?”
“Ngay tại cửa sau của thư viện ấy!” Tôi và người bạn học kia nhanh chóng chạy đến hiện trường, trước khi đến tôi vốn không ngờ rằng khung cảnh lại hỗn loạn như vậy. Thành Nham trông gầy lắm, vóc dáng cũng thấp hơn một khúc so với tên to con Thiệu Viễn Đông, bọn họ đang vật nhau trên mặt đất, Thiệu Viễn Đông đang áp chế Thành Nham, giơ một nắm đấm lên muốn vung xuống.
Cô bạn bên cạnh theo bản năng mà che kín mắt, tôi bước tới giữ lấy cổ tay của Thiệu Viễn Đông.
“Điên rồi à?” Tôi giữ chặt Thiệu Viễn Đông.
Thiệu Viễn Đông quay đầu lại, ánh mắt hơi đỏ ngầu, biểu cảm này như thể bảo hôm nay cậu ta mà không đánh chết Thành Nham thì sẽ không chịu bỏ qua.
Tôi nhìn thoáng qua Thành Nham đang bị Thiệu Viễn Đông đè dưới thân, Thành Nham dùng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ nhìn lại tôi, khóe miệng còn bị đánh rách rướm máu. Thiệu Viễn Đông đánh cậu ấy, mà Thiệu Viễn Đông lại là bạn của tôi, ánh mắt của cậu ấy như đang nói cho tôi biết rằng tôi bị tội liên đới.
Nắm tay Thiệu Viễn Đông vẫn còn rất mạnh mẽ, tôi phải dùng sức để túm lấy, nói: “Đứng dậy.”
“Tại sao tôi phải đứng dậy! Đệt mẹ hôm nay tôi phải đấm chết nó!”
Tôi có chút khó chịu: “Cậu không đứng dậy phải không?”
Thiệu Viễn Đông cau mày liếc mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt toát ra vẻ không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng Thành Nham ra. Tôi vươn tay về phía Thành Nham ý muốn kéo cậu ấy dậy, lại bị Thành Nham né tránh.
Tôi liền biết tôi đã bị khép vào tội liên đới rồi.
Sau khi Thành Nham đứng lên, cậu ấy nâng cánh tay lên quệt đi vết máu bên khóe miệng, nhặt cặp sách từ dưới đất lên rồi bước đi.
Chỉ có vài người đứng xem ở đây, tôi thuyết phục được hai người đánh nhau dừng lại, mấy người xem náo nhiệt kia cũng liền tản đi.
Tôi hỏi Thiệu Viễn Đông: “Có chuyện gì thế?”
“Nó quấy rối Diệp Lâm, tôi không đánh nó thì đánh ai?”
Diệp Lâm là nữ sinh mà Thiệu Viễn Đông thích, cô ấy là một bạn học rất được chào đón trong khối của chúng tôi, thành tích thì bình thường, ngoại hình lại rất xinh xắn, xinh xắn đến mức Thiệu Viễn Đông cũng không thể tránh được.
Tôi nghĩ, Thành Nham có một khuôn mặt như vậy hẳn là không đến mức khó coi mà ra nông nỗi phải đi quấy rối nữ sinh.
“Sao cậu lại biết cậu ấy quấy rối Diệp Lâm?” Tôi đưa ra nghi vấn.
“Tôi còn có thể biết bằng cách nào chứ, đương nhiên là chính cô ấy nói cho tôi biết.”
“Cậu đã xác minh chưa?”
“Việc này mà còn cần xác minh à? Diệp Lâm ăn no rửng mỡ đi vu oan cho nó?”
Có lẽ thật sự là ăn no rửng mỡ, ấn tượng của tôi đối với bạn học nữ này không tốt lắm bởi vì trước đây cô nàng đã có chút tai tiếng rồi.
“Cho dù thật sự có chuyện đó, cậu cũng nhất định cần phải động tay động chân sao?”
“Là nó khiêu khích trước.” Thiệu Viễn Đông to tiếng, “Cậu vừa nãy không ở đây không thấy được cái bản mặt khinh thường của nó, nó còn nói mắt tôi có vấn đề.”
Tôi bật cười một tiếng, mặt Thiệu Viễn Đông lập tức đen thui: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì.”
Khuôn mặt của Thiệu Viễn Đông cũng rươm rướm máu, sức chiến đấu của Thành Nham cũng rất mạnh mẽ, rõ ràng là một sự kiện ẩu đả ác liệt trong trường học nhưng tôi lại sinh ra một chút tâm lý đám đông vui sướng khi người gặp họa.
Tôi nói: “Nhớ đến bệnh viện xử lý miệng vết thương, tôi đi đây.”
“Cậu không cùng đi với tôi à?”
“Tôi lên lấy cặp sách, lát nữa mẹ tôi tới đón rồi, hay cậu cùng về với tôi?”
“Á, không cần đâu, tôi cũng không muốn dì thấy được bộ dạng như quỷ của tôi hiện giờ, mai mốt khi nói chuyện với ba tôi kiểu gì cũng sẽ lại nhắc tới vụ này.”
Ba mẹ Thiệu Viễn Đông điều hành một công ty nước ngoài nên thường xuyên phải bay ra nước ngoài, rất ít khi về nhà.
Hôm nay mẹ tôi khó có được một ngày tan làm đúng giờ, lúc tôi ra tới cổng trường, xe mẹ tôi đã đỗ bên ven đường rồi.
Tôi ngồi vào trong xe, mẹ quay đầu hỏi tôi: “Con muốn ăn gì?”
“Con không có món gì vô cùng muốn ăn lắm.”
“Chúng ta ghé chợ ẩm thực xem xem.”
Khi tới gần chợ ẩm thực, tôi nhìn thấy bóng dáng Thành Nham bên ngã tư đường, cậu ấy đang vững vàng cất bước dọc theo hàng ngô đồng trên lối dành cho người đi bộ. Cậu mặc áo polo trắng đồng phục mùa hạ, vạt áo bị cơn gió nhẹ thổi bung lên.
“Nhìn gì vậy con?” Mẹ hỏi tôi.
“Bạn học của con.”
Mẹ tôi nhìn theo ánh mắt của tôi.
“Thằng bé đang trên đường về nhà hả?” Mẹ tôi đi chậm lại, bắt kịp Thành Nham, “Thằng bé ở đâu, chúng ta cho cậu ấy đi nhờ một đoạn đường.”
“Con không biết.”
Mẹ tôi nở nụ cười: “Con chẳng làm tròn chức trách của lớp trưởng gì cả.”
Xe chậm rãi dừng lại bên người Thành Nham, ánh mắt Thành Nham từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tôi hạ cửa xe xuống, hô gọi cậu ấy: “Thành Nham.”
Thành Nham dừng bước chân lại, sau đó gật đầu.
“Ôi trời.” Mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi, “Mặt thằng bé làm sao vậy? Đánh nhau với người ta à?”
Thành Nham quay người lại đối diện với tôi, biểu cảm thoáng chút kinh ngạc.
“Lớp trưởng.” Cậu ấy khàn giọng gọi tôi, sau đó lại nhìn mẹ tôi, nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép nói: “Chào dì ạ.”
“Ôi, chào cháu. Cháu ở đâu nhỉ? Chúng ta đưa cháu đi một đoạn đường.”
“Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn dì.”
“Không sao đâu, lên xe đi.”
“Thật sự không cần đâu ạ.”
Thành Nham hơi cúi người xuống, có ý muốn rời đi.
Tôi gọi cậu ấy lại: “Thành Nham.”
Thành Nham quay đầu lại, im lặng nhìn tôi.
“Tuy rằng tôi là bạn của Thiệu Viễn Đông, nhưng cậu không thể khép tôi vào tội liên đới.”
Cậu ấy sửng sốt hồi lâu, dường như không thể hiểu được ý trong lời tôi nói.
“Tội liên đới cái gì cơ?” Tôi nghe được tiếng mẹ khẽ hỏi tôi.
Qua một lúc lâu sau, Thành Nham mới mấp máy môi nói: “Tôi không buộc tội liên đới cậu.”
Khóe miệng cậu ấy hơi gợi lên một độ cong nho nhỏ, tôi cảm thấy hẳn là cậu ấy vừa nở nụ cười.
Cậu ấy lại khẽ nói: “Lớp trưởng, cậu buồn cười thật đấy.”
Cho tới bây giờ, chưa có một ai dùng từ ‘buồn cười’ để nhận xét về tôi cả. Tôi tạm cho rằng hai chữ ‘buồn cười’ mà cậu ấy nói là ‘hài hước”.