Giang Mộ Bình vừa mở điện thoại ra đã thấy một thông báo nhóm chat, anh bị Thiệu Viễn Đông add vào một nhóm chat tên là “Liên hoan họp lớp 12-8”.
Trước đó Thiệu Viễn Đông đã từng đề cập với anh về buổi họp lớp. Thiệu Viễn Đông nhắn tin sang cho anh:
[Có muốn add Thành Nham vào đây không? Cậu hỏi Thành Nham chút xem cậu ấy có muốn đi ăn liên hoan không.]
Thành Nham đang nằm ngửa trên sô pha chơi game, anh lên tiếng gọi Giang Mộ Bình đang rót nước ở trong bếp: “Cục cưng ơi, rót cả cho em một cốc nước với, có chút khát.”
Giang Mộ Bình đáp lại một tiếng, Thành Nham lại nói: “Dùng cái cốc có quai em mới mua nhé, cái màu xanh ấy.”
Giang Mộ Bình mở tủ thủy tinh đựng chén bát ra, nhìn thoáng qua rồi lấy ra ‘tân sủng’ sắp tới của Thành Nham.
Giang Mộ Bình bê ly nước tới ngồi cạnh bên Thành Nham, Thành Nham giương mắt lên, sau đó ngồi dậy nhận lấy cốc nước, cười nói: “Cám ơn cục cưng nhé.”
Giang Mộ Bình mở miệng nói: “A Nham, các bạn cùng lớp cấp ba tổ chức một buổi họp lớp, em có đi không?”
Thành Nham uống một ngụm nước, có chút thắc mắc: “Em đi làm gì?”
“Em cũng là bạn cấp ba của anh.”
“Cũng nhiều năm như vậy rồi, trừ anh ra, cả Thiệu Viễn Đông nữa, em chưa từng gặp lại những người khác.” Thành Nham nói, “Em cũng học với anh chưa đến hai năm cấp ba, chắc chắn bọn họ cũng chẳng nhớ ra em đâu, đi thì lúng túng lắm.”
“Anh nhớ rõ em mà.” Giang Mộ Bình nói, “Thiệu Viễn Đông cũng nhớ.”
Thành Nham nâng mắt lên nhìn anh, nghĩ một lát rồi cười nói: “Vậy thì đi thôi.”
Sau đó, Thiệu Viễn Đông add Thành Nham vào nhóm chat.
Các bạn cũ trong nhóm chat về cơ bản đều có phương thức liên lạc của nhau, mọi người đều biết ai là ai, ngoại trừ Thành Nham vừa mới được thêm vào là không ai biết cả.
[Trần Dục Kiệt: Sếp Thiệu, ông kéo anh bạn nào vào đấy?]
[Thiệu Viễn Đông: Thành Nham]
[Trần Dục Kiệt:?]
[Thiệu Viễn Đông: Sao thế, không nhớ ra à]
Trong nhóm chat im lặng chừng hai giây, sau đó lập tức trở nên náo nhiệt.
[Văn Yến: người cậu mới add vào chính là Thành Nham?]
[Cố Hiểu Du: @CY* Thành Nham? Người thật?]
*CY: viết tắt pinyin của Thành Nham – Chéngyán
[Vương Trì: Được nha sếp Thiệu, ngay cả Thành Nham mà cậu cũng liên hệ xong rồi ]
[Trần Dục Kiệt: Có phải người thật hay không đấy, nổ một con ảnh thật không che được không ]
[Cố Hiểu Du: Từng này tuổi rồi còn chơi cái trò bắt người ta gửi ảnh thật không che các thứ, sao cậu giống mấy ông chú bóng dầu thế @Trần Dục Kiệt ]
[Trần Dục Kiệt: Thì vốn là ông chú rồi mà [buồn] nhưng mà không bóng dầu ]
“Vẫn có rất nhiều người nhớ rõ em.” Giang Mộ Bình nói với Thành Nham.
Thành Nham mỉm cười, phát hiện ra trong nhóm chat có người @ mình.
[Thiệu Viễn Đông: @CY người mới tung ảnh ]
Sau đó những người khác cũng bắt đầu tám chuyện theo đội hình, một loạt tin nhắn “người mới tung ảnh” nổi lên màn hình.
Thành Nham cười nói: “Đã qua nhiều năm vậy rồi mà Thiệu Viễn Đông vẫn còn thiếu đòn như thế.”
Giang Mộ Bình với tay ra muốn lấy di động của Thành Nham. Thành Nham mỉm cười đưa sang: “Làm gì đấy?”
“Trừng trị cậu ta.” Giang Mộ Bình lấy điện thoại di động của mình gửi sang cho Thành Nham một tấm ảnh dìm lúc Thiệu Viễn Đông say rượu, sau đó lưu về điện thoại của Thành Nham rồi gửi vào trong nhóm.
Mọi người trong nhóm phá lên cười sảng khoái.
Thiệu Viễn Đông gọi một cuộc điện thoại đến đây, hắn biết ảnh dìm này chắc chắn là do Giang Mộ Bình gửi, cho nên hắn gọi thẳng sang cho Giang Mộ Bình.
“Cậu nói xem cậu có thiếu đạo đức hay không hả? Cậu mau thu hồi lại cho tôi, bằng không tôi sẽ đi kiện cậu xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”
“Kiện đi,” Giang Mộ Bình nói, “Tôi quen biết vài luật sư không tệ.”
“Muốn kiện cậu thì tôi đi tìm Nghiêm Thanh không phải là xong rồi sao, còn phải dùng luật sư cậu giới thiệu chắc.” Thiệu Viễn Đông lầu bầu với anh, cười ha ha nói: “Cậu nói xem, những người này mà biết cậu và Thành Nham kết hôn thì sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?”
Những người còn lại trong nhóm chat lại tiếp tục trò chuyện.
[ Năm nay Diệp Lâm sẽ đến chứ? Tôi muốn nhìn thấy người nổi tiếng ]
[ Họp lớp các năm trước cô ấy cũng có đến bao giờ đâu, phỏng chừng năm nay cũng không đâu ]
[ Cô ấy không có trong nhóm nhỉ? Năm nay hẳn là sẽ không đến rồi ]
[ Vị người nổi tiếng này đúng là kiêu ngạo quá ]
[ Theo nguồn tin đáng tin cậy: Năm nay Diệp Lâm có đến ]
[ Sao cậu biết? ]
[ Tôi nói chuyện riêng đó, chẳng qua người ta là người của công chúng, không thể tùy tiện vào nhóm chat, phải bảo vệ thông tin cá nhân.]
Thành Nham nhìn cuộc đối thoại trong nhóm chat, ngẩng đầu lên nhìn Giang Mộ Bình: “Diệp Lâm là ai? Bạn cấp ba của chúng ta còn có một người nổi tiếng sao?”
“Em không nhớ ra à?”
“Ai nhỉ? Em không có chút ấn tượng gì với cái tên này.”
“Vậy em có nhớ lúc em với Thiệu Viễn Đông đánh nhau hồi cấp ba không?”
“Có nhớ.”
“Chính là vì cô Diệp Lâm này.”
Thành Nham ngẩn người, trong đầu hiện lên những kí ức vụn vặt, anh có chút kinh ngạc: “Cô ấy giờ làm người nổi tiếng? Rất là ít tiếng tăm hả? Sao em lại chưa từng nghe đến tên của cô ấy nhỉ.”
Giang Mộ Bình nở nụ cười: “Không hẳn là ít tiếng tăm, khi làm người nổi tiếng thì cô ấy đã đi đổi nghệ danh rồi, bây giờ tên là Diệp Thuần.”
Diệp Lâm mới bắt đầu nổi lên mấy năm gần đây, lúc mới vào giới giải trí vẫn luôn ở trạng thái không bật lên hẳn nhưng cũng chẳng chìm nghỉm, tài nguyên tầm thường và không có tiếng tăm gì. Vài năm trước, một bộ phim dân quốc mà cô diễn bất ngờ hot lên, giúp cô trở thành nữ diễn viên nổi tiếng hàng đầu.
Giang Mộ Bình thoạt nhìn không giống một người sẽ chú ý đến những ngôi sao trong giới giải trí cho lắm, Thành Nham uống một ngụm nước, mắt cười híp lại: “Anh thế mà lại biết rất rõ chuyện của cô ấy.”
Giang Mộ Bình nói: “Bọn họ năm nào cũng thảo luận trong nhóm.”
Bạn học cũ là người nổi tiếng, quả thật đáng để thảo luận.
“A Nham, rốt cục năm đó em với Thiệu Viễn Đông xích mích ầm ĩ là vì chuyện gì?”
Thành Nham nở nụ cười: “Đều mấy chuyện tuổi trẻ, ai mà còn nhớ chứ.”
“Năm đó Diệp Lâm thích em.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham nghe một đằng nói một lẻo: “Ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng mà phẩm chất con người không tốt lắm.”
Giang Mộ Bình nắm cằm Thành Nham quay lại đối diện với mình.
“Đừng có mà đánh trống lảng.”
Thành Nham ăn ngay nói thật: “Năm đó cô ấy đúng là thích em, còn tới thổ lộ với em.”
“Vậy tại sao sau đó lại biến thành em quấy rối cô ấy?”
“Thiệu Viễn Đông bảo với anh như thế à?”
Giang Mộ Bình gật đầu.
“Có thể là do em từ chối rất thẳng thừng nên tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy chính là kiểu người không ăn được thì đạp đổ trong truyền thuyết à?” Thành Nham nói xong liền bắt đầu cảm thấy vui vẻ, “Em bảo em không thích cô ấy, cô ấy lại hỏi em thích kiểu con gái như thế nào, em trả lời là dù sao cũng không phải là kiểu như cô ấy.”
Diệp Lâm rất kiêu ngạo, nói khó nghe chút thì là ngạo mạn, ỷ vào việc Thiệu Viễn Đông có ý với mình nên cứ đưa đẩy mập mờ với cậu ta mãi. Mấy chuyện này năm đó Giang Mộ Bình đều nhìn thấu, cho nên ấn tượng của anh với Diệp Lâm vẫn là không tốt đẹp gì.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng khiêu khích cằm Thành Nham, thờ ơ mà hỏi: “Thế nên là em thích kiểu nào?”
“Anh nói em của năm đó hay là của hiện tại?”
“Năm đó và hiện tại.”
“Năm đó kiểu nào cũng không thích, còn hiện tại thích kiểu như anh.”
Thật ra đáp án đã rất rõ ràng, Thành Nham cũng không phải là nói dối để làm cho Giang Mộ Bình vui. Bởi vì Giang Mộ Bình đều biết rõ hồi trẻ năm đó Thành Nham ra sao, rồi đến tuổi thành gia lập nghiệp lại như thế nào.
“Vậy còn anh?” Thành Nham hỏi. Anh nhớ rõ Giang Mộ Bình từng nói rằng mình đã tự ý thức được tính hướng của bản thân từ hồi cấp ba.
Giang Mộ Bình nói: “Là kiểu như em.”
Thành Nham nhìn anh.
Giang Mộ Bình lại bổ sung thêm: “Năm đó và hiện tại, đều là em.”
Ngày họp lớp, Giang Mộ Bình phải tăng ca ở trường học, trễ một chút mới có thể qua. Thành Nham đành phải tự mình đến trước.
Thật ra anh vốn định chờ Giang Mộ Bình rồi cùng nhau đi bởi vì anh không muốn một mình mình phải đối mặt với những người bạn cũ không quá quen thuộc này, nhưng nhỡ đâu hai người cùng đến muộn thì cũng không hay lắm.
Bàn tròn trong gian phòng đã được ngồi kín một nửa, có người đang nói chuyện phiếm, có người thì nghịch di động. Lúc Thành Nham tiến vào, ánh mắt mọi người đều cùng nhau nhìn ra phía cửa.
Thành Nham gật đầu: “Chào mọi người.”
Có một người đàn ông đứng lên: “Thành Nham?”
“Ừ.”
“Thật sự là cậu! Tôi là Trần Dục Kiệt, học sinh tiêu biểu môn thể dục ấy, còn nhớ tôi không?”
Thành Nham ngại ngùng nở nụ cười: “Không nhớ rõ lắm.”
“Hay lắm, thẳng thắn như vậy, giả bộ một chút cũng được mà, dù gì tiết thể dục năm đó chúng ta còn cùng nhau chơi đá cầu đấy.”
“Thành Nham, nhiều năm như vậy rồi sao cậu vẫn không thay đổi xíu gì vậy, nhìn cũng trẻ quá rồi.”
“Thật sự liếc mắt một cái là nhận ra.”
“Vẫn đẹp trai như vậy.”
Mọi người tranh nhau nói chuyện, Thành Nham nhất thời không biết nên trả lời ai.
Trần Dục Kiệt ‘chậc’ một tiếng: “Thì ra là Thành Nham không nhận ra tôi bởi vì tôi thay đổi rất nhiều, già quá rồi.”
Lập tức có người dỗ dành nói: “Không già không già, phải nói là cậu ‘chín chắn’.”
Với Thành Nham mà nói, hầu hết mọi người ở đây đều mang gương mặt xa lạ, chỉ có một vài người thay đổi không nhiều anh mới hơi hơi có chút ấn tượng.
Thành Nham tìm một chỗ ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Những người khác cũng lục tục đến, chỉ còn mỗi Giang Mộ Bình và Diệp Lâm là chưa tới.
“Ông lớp trưởng của chúng ta sao còn chưa tới thế?”
“Cậu ấy vừa nhắn tin vào nhóm bảo phải tăng ca, giờ mới bắt đầu đi, chắc là một lát nữa sẽ tới.”
Thành Nham đang định nhắn tin cho Giang Mộ Bình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Trần Dục Kiệt hỏi anh: “Thành Nham, cậu không nhớ ra tôi, vậy cậu còn nhớ lớp trưởng của chúng ta không?”
Thành Nham nói: “Có nhớ.”
Trần Dục Kiệt chỉ vào anh, híp mắt cười: “Cậu ta tên là gì?”
“Giang Mộ Bình.”
“Quả thật là còn nhớ, ngay cả tên cũng nhớ rõ. Thành Nham, cậu như vậy làm tôi cảm thấy dường như tôi thật sự không quan trọng gì trong mắt cậu.”
Có người trêu ghẹo nói: “Đây là ưu thế của người vừa học giỏi vừa đẹp trai đấy.”
“Học giỏi thì khỏi nói đi, còn cái đẹp trai này thì tôi vẫn có liên quan đấy.” Trần Dục Kiệt sờ cằm nói.
“Ra cửa rẽ phải có WC, ông chủ Trần nhanh đi soi gương chút đi.”
Bầu không khí trong căn phòng thật vui vẻ, Thiệu Viễn Đông ngồi một bên cười mà không nói gì.
Chuyện Thành Nham năm đó đột nhiên rời trường học khó tránh khỏi làm các bạn học cũ thắc mắc, có người hỏi: “Thành Nham, năm đó sao cậu tự nhiên lại chuyển trường vậy?”
“Tôi không chuyển trường, tôi … bỏ học.”
Mọi người đều cả kinh.
“… Vì lí do gì thế?”
“Lí do cá nhân.”
“Sau này cậu có học lại không?”
“Không có.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu chuyển trường.” Văn Yến ngồi bên cạnh Thành Nham, nói với anh: “Rất nhiều người đều nghĩ cậu chuyển trường, thầy Giang còn đến nhà cậu tìm cậu.”
Thành Nham nhìn cô: “Giang Mộ Bình?”
“Đúng vậy, cậu ấy còn đến hỏi cô giáo, lúc đó tôi cũng ở văn phòng, tôi nhớ rất rõ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó à,” Văn Yến dịu dàng nở nụ cười, “chính là không có sau đó nữa.”
Năm đó Văn Yến là học sinh tiêu biểu môn ngữ văn của lớp họ, hiện giờ đang là một cô giáo dạy văn cấp ba. Cô nói chuyện rất điềm đạm, mang theo một chút hương vị nhã nhặn: “Lúc cậu tới bất ngờ, lúc cậu đi cũng im hơi lặng tiếng, không lưu lại cái gì cả, thầy Giang cũng chẳng có cách nào sáng tạo ra sau đó.”
“Thành Nham, vậy hiện tại cậu đang làm gì?” Có người hỏi.
Thành Nham có chút không tập trung mà trả lời: “Nghệ nhân xăm hình.”
“Công việc này đỉnh đấy, rất ngầu!”
“Ngại quá, tới trễ rồi.”
Giọng nói Giang Mộ Bình vang lên từ phía sau, Thành Nham quay đầu lại, mọi người cũng nhìn ra phía cửa.
“Ôi chao, lớp trưởng của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi, tới muộn tự phạt một ly đi.”
“Người ta tăng ca mà, có lí do chính đáng.”
“Vậy phạt nửa ly.”
Giang Mộ Bình đặt cặp tài liệu ở nơi để đồ, cười nói: “Sẽ không uống rượu.”
“Vậy uống nước trái cây, nào nào nào, đưa nước trái cây lên đây cho lớp trưởng cũ của tôi.”
Giang Mộ Bình rất tự nhiên mà hướng về phía Thành Nham, Trần Dục Kiệt thấy thế lập tức đứng dậy đi đến cạnh Thành Nham, tay khoác lên vai Thành Nham.
“Nào, lớp trưởng, kiểm tra năng lực ghi nhớ của cậu chút,” Trần Dục Kiệt vỗ vỗ bả vai Thành Nham, “Còn nhớ anh đẹp trai này là ai không?”
Giang Mộ Bình thoáng đưa mắt nhìn Thành Nham, không trả lời ngay.
“Không phải chứ, một khuôn mặt đẹp trai dễ nhận ra như vậy mà cậu cũng không nhớ sao?”
Cố Hiểu Du cười nói: “Tôi đoán chắc chắn cậu ta còn nhớ.”
Giang Mộ Bình mỉm cười đối mặt với Thành Nham: “Sao tôi lại không nhớ ra tiên sinh của mình chứ.”
Mọi người sửng sốt, đều có chút không phản ứng được.
Trần Dục Kiệt chậm rãi thu cánh tay đang khoác lên người Thành Nham trở về: “Có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu nhỉ.”
Văn Yến là người đầu tiên bừng tỉnh, cô đột nhiên trợn trừng hai mắt: “Thầy Giang, cậu với Thành Nham… Hai cậu kết hôn rồi.”
Trừ Thiệu Viễn Đông ra, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, cả căn phòng phút chốc trở nên yên tĩnh. Cố Hiểu Du vừa mới uống ngụm nước trái cây, nghe vậy thiếu chút nữa phun ra ngoài.
“Đệt,” Trần Dục Kiệt hết hồn đến mức chửi thề, “Thật hay giả đó?”
Giang Mộ Bình ngồi xuống bên cạnh Thành Nham, cầm lấy tay anh, giơ lên cho mọi người xem đôi nhẫn cưới trên ngón áp út.
Văn Yến nhẹ giọng hỏi: “Hai người các cậu sao lại ở bên nhau vậy?”
Giang Mộ Bình nói: “Nói ra thì dài lắm, ăn cơm trước đi, tôi có chút đói. Còn ai chưa tới không?”
“Còn Diệp Lâm, cô ấy bảo chúng ta cứ ăn trước không cần chờ.”
“Vậy không chờ nữa, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”
Quan hệ hôn nhân của Thành Nham và Giang Mộ Bình đã biến thành tiêu điểm của buổi họp lớp lần này, bất luận mọi người tán gẫu chuyện gì thì đề tài đều xoay xung quanh hai người họ.
“Không phải hai cậu đã bên nhau từ hồi cấp ba rồi đấy chứ?”
“Cựu lớp trưởng à, cậu đây là trong hoàn cảnh khó khăn mà vẫn phạm tội nhé, đầu têu yêu sớm.”
“Cậu nói gì thế, lớp cấp ba của chúng ta đầy người yêu sớm, tại sao lớp trưởng lại không được yêu sớm?”
Thiệu Viễn Đông nói: “Tôi làm chứng, ai cũng có thể yêu sớm, nhưng Giang Mộ Bình chắc chắn sẽ không yêu sớm, tôi chính là người nhìn cậu ta trưởng thành mà.”
Giang Mộ Bình thoáng nhìn sang phía Thiệu Viễn Đông, anh mỉm cười nói với mọi người: “Chúng tôi yêu đương bình thường.”
Đúng hơn mà nói, hẳn là yêu muộn.
Thiệu Viễn Đông lập tức phá đám: “Dẹp đi, yêu đương bình thường cái gì chứ, rõ ràng là kết hôn chớp nhoáng.”
Thành Nham nhẹ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Đều là đàn ông độc thân lớn tuổi, kết hôn chớp nhoáng thì sao chứ.”