• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, Chu Khải là bị người nâng lên xe cứu thương đi bệnh viện.



Đối với chuyện xe cứu thương dừng lại trước cửa CLB Ung Phúc, mọi người đều thấy nhiều không trách.



Tới loại địa phương này, phần lớn không phú cũng quý, không cẩn thận đắc tội một người nhìn như thực tầm thường trong đó cũng không biết bản thân mình tại sao lại chết. Không biết đêm nay là ai coi tiền như rác không có ánh mắt đắc tội đến người không dễ chọc đây.



Việc này Giang Niệm không biết, Hứa Tân Di cũng không biết.



Giang Niệm đang do dự không biết nên nói chuyện này với Hứa Tân Di như thế nào.



Hứa Tân Di cũng đang do dự, cũng không biết ngày mai với tên khốn Chu Khải kia muốn đòi hỏi cái gì nữa đây, dựa theo hiểu biết của cô về tính cách Chu Khải, chuyện này khẳng định sẽ không bò qua dễ dàng như vậy. Nếu cô thật sự muốn giải quyết hoà bình, khẳng định tên khốn đó sẽ kiêu căng ngạo mạn trước mặt cô.



Hành vi tiểu nhân thường làm.



Không được, cô chịu không nổi ủy khuất này.



Nếu tên khốn Chu Khải kia thật sự dám đứng trước mặt mình la lên hét xuống, cô chỉ sợ bản thân nhịn không được sẽ cầm bình rượu gõ nát đầu heo tên khốn đó. Nếu con heo đó dám đề nghị gì gì đó với cô, cô sẽ dùng đả heo bổng một gậy đập nát trứng hắn.



Cùng lắm thì giải tán, Chu Khải cũng chỉ là một Mc nhỏ bé mà thôi, không có gì là không thể đắc tội.



Quyết định xong, Hứa Tân Di cũng không thấy lo lắng do dự nữa.



Giang Niệm lắp bắp đứng ở trước cửa văn phòng của cô không dám bước vào.



Cậu không muốn gây phiền toái thêm cho Hứa Tân Di, nhưng nếu không nói, thì không biết thằng súc sinh Chu Khải kia sẽ làm chuyện gì với chị Tân Di và công ty này nữa...



Cậu suy sụp ngồi xổm xuống, bực bội vò đầu, mọi chuyện đến bây giờ không muốn cũng đã xảy ra, xét đến cùng là do cậu quá xúc động, lại không có năng lực xử lý chuyện này sạch sẽ.



An Nhã đến đưa kịch bản phim điện ảnh cho Hứa Tân Di, thấy Giang Niệm ngồi vò đầu trước cửa phòng, thấy kỳ quái hỏi: "Em tìm Tân Di có việc gì? Sao không đi vào? Ngồi đó điếm kiến chơi hả!"



"Có chút việc."



"Vậy vào chung với chị luôn đi."



An Nhã đẩy cửa ra, Giang Niệm lù đù đi theo sau.



"Ê, con kia, kịch bản đã gửi đến rồi nè, đến tự xem đi."



"Là bộ phim thời kỳ cận hiện đại, thuộc dân quốc, thành viên trong đoàn phim chị đều giúp em nhìn qua hết rồi, ở chung khá tốt, không phải đoàn phim làm ẩu tả cho qua. Hiện tại đọc thử xem có thích tính cách của nhân vật đó không để còn trả lời dứt khoát với người ta..."



An Nhã nói xong chuyện của mình, nhìn Giang Niệm: "Giang Niệm có việc tìm em kìa."



Hứa Tân Di tạm thời bỏ tập kịch bản xuống, nhìn Giang Niệm, "Tìm chị chuyện gì?"



"Tối hôm qua, em đi tìm Chu Khải."



"Cái gì!"



Hứa Tân Di đứng bật dậy, nhìn cậu: "Em biết rõ tên đó là một tên khốn nạn là một tên cặn bã em tìm tên đó làm gì? Chị đã nói rồi, chuyện này để chị tới xử lý, em đi tìm tên khốn đó khẳng định người có hại là em. Tối hôm qua tên khốn đó có nói lời gì vũ nhục em không?"



An Nhã cũng hận sắt không thành thép mà nhìn cậu: "Giang Niệm, em đi tìm tên khốn đó làm gì? Em cho rằng tên khốn đó sẽ tiếp thu lời xin lỗi từ em sao? Loại người này chỉ biết làm trầm trọng vấn đề thêm thôi, em có bị tên đó làm gì không, hay là em có đồng ý điều kiện gì với tên khốn đó không?"



Giang Niệm lắc đầu: "Tối hôm qua em đạp tên khốn đó hai chân, còn dùng chai rượu đập vào đầu hắn."



Hứa Tân Di: "......"



An Nhã: "?"



Hai người bốn mắt nhìn nhau.



"Thực xin lỗi chị Tân Di, tối hôm qua em không khống chế tốt cảm xúc..."



Hứa Tân Di dẫn đầu phản ứng lại đây: "Em đánh tên khốn đó? Có phải tên khốn đó nói cái gì đó xúc phạm đến em hay không?"



Giang Niệm giữ vững im lặng, tỏ vẻ cam chịu.



Hứa Tân Di nháy mắt hiểu được, Chu Khải ở trong ngành rất có " thanh danh ", cái " thanh danh " này không phải phải ý tốt, ỷ vào cậu của mình là giám đốc truyền hình, chỉ là một Mc nhỏ cũng dám hoành hành ngang ngược, tiềm quy tắc không biết bao nhiêu thực tập sinh mới vừa vào nghề.



Tối hôm qua, khẳng định là nói gì đó với Giang Niệm, nếu không sao Giang Niệm lại ra tay ra chân đánh tên khốn đó?



"Không sao, chị còn tưởng rằng có chuyện gì to tát lắm, đánh người mà thôi... Đánh thì cứ đánh, không có hại là được."



An Nhã nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Cái gì kêu đánh thì cứ đánh?"



"Chị Tân Di, người là em đánh, nếu Chu Khải tìm chị phiền toái, chị cứ giao em ra là được, em sẽ không liên lụy công ty cũng sẽ không liên lụy chị..."



Hứa Tân Di càng nghe càng thấy phiền, bàn tay vung lên, vô cùng dũng cảm nói: "Không sao, chuyện nhỏ, yên tâm, mọi chuyện để chị lo, em bận việc gì thì cứ lo làm, nơi này chị còn có chút việc..."



Giang Niệm ấn đường nhíu lại: "Chị Tân Di, em... Em đánh Chu Khải."



"Chị biết, không sao, yên tâm, việc này có chị ở đây, tên khốn Chu Khải đó không dám động vào em."



An Nhã nghĩ đây là Hứa Tân Di ráng căng mặt mũi trước mặt nghệ sĩ nhà mình, không chọc phá cô, chỉ là chờ sau khi Giang Niệm rời khỏi, hỏi lại Hứa Tân Di.



"Chị nói nè Hứa đại tiểu thư, đánh người mà chỉ là việc nhỏ thôi sao, đánh không phải người khác, chính là cháu ngoại trai của giám đốc đài truyền hình, là Mc có kinh nghiệm mười năm trong giới. Tới, nói nói thử coi, việc này quý cô tính giải quyết như thế nào đây hả?"



Đánh người, thật ra là có chút khó giải quyết.



Trước đó, Giang Niệm từng bỏ ngang chương trình, cũng chỉ là chuyện trên mặt mũi, hiện tại đánh người, Chu Khải muốn truy cứu pháp luật, mấy chuyện dính líu đến pháp luật này cô thật đúng là giữ không được Giang Niệm.



Nhưng, ba Giang Niệm cũng không phải là loại người để người khác tùy ý khi dễ con trai cưng của mình, còn có cái tên Giang Hoài không coi ai ra gì kia, người xem pháp luật chỉ là hạt cát, sao có thể nhìn cậu em cưng của mình bị người khác ném vào ngục tù?



Cho nên việc này, căn bản không cần lo lắng.



Hừ! Giang Niêm có Giang Thành và Giang Hoài, bản thân cô cũng có ông nội và Dịch Dương, tên khốn đó dám động vào cô, hắn chuẩn bị sẵn tinh thần nát trứng đi là vừa.



Văn phòng vang lên tiếng đập cửa, cô trợ lý nhỏ đẩy cửa đút đầu vào nói: "Chị Tân Di, Chu Khải tới, đang đợi trong phòng nghỉ, nói muốn gặp chị và Giang Niệm, em đã kêu toàn thể nhân viên trong công ty bao vây xung quanh phòng nghỉ rồi, hiện tại chị có muốn gặp tên đó không?"



Hứa Tân Di và An Nhã liếc nhau.



Nhanh như vậy?



"Tên đó mang theo bao nhiêu người tới?"



"Chỉ dẫn theo có một người."



"Một người?"



Hứa Tân Di đứng dậy: "Chơi nổi, chị lập tức đến."



Chỉ dẫn theo một người, Hứa Tân Di một chút cũng không sợ, anh dũng đi về phía trước, đẩy ra cửa phòng nghỉ.



"Chu... "



Chữ " khải " còn ở trong cổ họng, nhìn thấy hiện trạng của Chu Khải, Hứa Tân Di mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng.



Chủ yếu là Chu Khải... Quá thảm.



Băng gạc một vòng lại một vòng quấn trọn đầu, không lọt một sợi tóc ra ngoài, mà không biết có còn sợi nào hay không? Mặt bầm dập sưng phù, hình như mũi còn bị gãy, môi nát nhừ không nhìn ra hình dáng, cũng không biết dàn tiền đạo có còn cái nào hay không?



Hai tay trái phải đều bó thạch cao, cả thân trên đều quấn băng gạt, cho dù có mặc áo ngoài cũng có thể nhìn thất được, thương thế thoạt nhìn không hề nhẹ, hai mắt sững sờ vô hồn nhìn về phía xa xăm, một bộ dáng ngu si.



Hứa Tân Di hít hà một hơi.



Như thế nào mà ra... Giang Niệm ra tay nặng như vậy sao?



Không phải nói chỉ đạp hai chân, nện một chai rượu thôi sao?



Bộ dạng Chu Khải sao giống như chơi nhảy bungee thất bại vậy? Rốt cuộc bộ dáng thảm hại này của Chu Khải từ đâu mà có?



Thấy có người đứng ở trước cửa, người đàn ông đi theo Chu Khải tới vội đứng dậy đón chào: "Chào cô, Hứa tiểu thư, tôi là quản lý của Chu Khải, Lý Thấm."



Hứa Tân Di chần chờ duỗi tay nắm hờ xem như chào hỏi, cũng lặng lẽ tặng cho An Nhã một ánh mắt đầy nghi hoặc.



Không phải nói bị đánh hả? Tại sao thái độ của quản lý tên khốn này lại tốt đến như vậy, làm như người ra tay đánh người là Chu Khải vậy?



An Nhã đáp trả lại cho cô một ánh mắt " đừng hỏi, chị cũng không biết ".



Hai người bước vào trong phòng nghỉ, Chu Khải thấy Hứa Tân Di, biểu tình dại ra nhất thời kích động lên, trong miệng nói gì đó, chỉ thấy tên đó nói không nên lời, nhưng vẫn nhìn Hứa Tân Di ô ô ô ô kêu hoài không ngừng.



"Chu tiên sinh đây là..." Hứa Tân Di thấy Chu Khải muốn nói gì đó, nghi hoặc nhìn Lý thầm.



"Chuyện là thế này, lần này tôi và Chu Khải tới, là muốn cúi đầu nói lời xin lỗi với cô và Giang Niệm."



Hứa Tân Di giật mình: "Xin lỗi?"



Đùa hả trời?



Thái độ Lý Thấm khiêm tốn có lễ phép: "Chuyện chương trình lần trước, là Chu Khải làm không đúng, chúng tôi có trách nhiệm nói tiếng xin lỗi với công ty của cô."



Xin lỗi? Hứa Tân Di xấu hổ cười cười, bộ hôm nay mắt trời mọc từ phía tây hả?



Nhưng duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười của người khác, nếu Chu Khải là tới xin lỗi cầu hòa, cô cũng không thể làm quá, cười nói: "Chuyện đó tôi đã nghe Giang Niệm nói, thật ra thằng bé cũng có làm sai..."



Hứa Tân Di lời nói còn chưa nói xong, Chu Khải kích động lắc đầu, trong miệng ô ô ô càng thêm lớn, tức giận nhìn Lý Thấm.



Lý Thấm hiểu ý, lấy di động ra, mở màn hình lên.



Chu Khải dùng ngón tay duy nhất kia may mắn không bị gãy, chọc màn hình, không bao lâu chọc ra được một câu đưa cho Hứa Tân Di đọc.



―― là lỗi của tôi, ngày đó không nên nói loại lời nói này với Giang Niệm ở trên chương trình.



"Loại lời nói này?"



Chu Khải lại chọc chọc màn hình.



―― Tôi không nên nói với Giang Niệm kêu cậu ấy đi ăn máng khác, muốn bao nuôi cậu ấy.



Bao nuôi?



Hứa Tân Di thật đúng là không nghe Giang Niệm nhắc tới việc này.



Khó trách, Giang Niệm lại không nói tiếng nào bỏ ngang không quay.



Loại chuyện này cô còn không thể nhịn huống chi tính tình thiếu gia như Giang Niệm, có thể nhịn mới là lạ.



"Như vậy, vậy anh chờ một lát..."



Hứa Tân Di biểu tình lạnh xuống, nghiêng đầu nhìn An Nhã nói: "Chị kêu Giang Niệm tới đây."



An Nhã gật đầu đi ra ngoài.



Chu Khải tiếp tục ở trên màn hình chọc chọc.



―― Ngày hôm qua tôi không nên nói muốn ném Giang Niệm vào tù hai mươi năm, lại càng không nên nói muốn công ty cô phá sản.



―― thật sự vô cùng xin lỗi, xin cô và Giang Niệm tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ nói loại lời nói này nữa.



Hứa Tân Di nhìn vết thương trên người tên khốn đó, trong lòng đại khái cũng hiểu rõ đôi chút.



Đây là bị người khác đánh...



"Chu tiên sinh, vết thương trên người của ngài là..."



Lý Thầm trả lời thay Chu Khải: "Đêm qua Chu Khải hẹn Giang Niệm ở CLB Ung Phúc, kết quả bị anh trai Giang Niệm gặp được, nên... Nói chuyện hai ba câu..."



"Nói chuyện hai ba câu?" Cái này không giống nói hai ba câu bình thường.



Chỉ sợ còn có tiếp xúc thân mật, còn vô cùng kịch liệt đi?



Chu Khải kích động ở trên màn hình chọc a chọc a chọc.



―― Còn có Dịch tiên sinh.



Hứa Tân Di nhướng mày: "Dịch Dương?"



Lý Thấm khách khí cười nói: "Tuy rằng thiếu phu nhân và Dịch tiên sinh còn chưa có công khai, nhưng tối hôm qua Dịch tiên sinh đã thừa nhận quan hệ giữa hai người. Nhưng thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không nói ra ngoài."



Chu Khải cũng liên tục gật đầu.



"Dịch Dương cũng..." Hứa Tân Di nhìn nhìn Chu Khải, không ngờ thủ đoạn của Dịch Dương lại tàn nhẫn đến như vậy?



Không có khả năng là anh ấy... Đâu ha?!



Cánh cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Giang Niệm thở hồng hộc đi đến, vẻ mặt đề phòng nhìn Chu Khải: "Ông tới tìm tôi có chuyện gì?"



An Nhã cũng phi nước đại lại đây: "Chị còn chưa nói xong em chạy nhanh đến như vậy làm gì?"



Thấy Giang Niệm, Chu Khải vội vàng đứng dậy, sử dụng thân thể chồng chất vết thương khom lưng 90 độ với Giang Niệm, biểu đạt lời xin lỗi chân thành tha thiết nhất của mình.



Giang Niệm bỗng nhiên lui về phía sau một bước.



Lý Thấm cười nói: "Chu Khải là đang xin lỗi cậu, ngày đó, anh ta không nên nói chuyện như vậy với cậu."



Giang Niệm đáy mắt đề phòng biến mất, mờ mịt nhìn Hứa Tân Di.



"Đừng nhìn chị, là anh trai của em."



"Anh trai em?"



"Ngày hôm qua, lúc nhị thiếu gia ở CLB Ung Phúc, anh trai của cậu vừa lúc gặp, nên nói hai ba câu với Chu tiên sinh, Chu tiên sinh thật sự cảm thấy vô cùng sâu sắc rằng không nên đối xử với nhị thiếu gia như vậy, cho nên muốn chân thành xin lỗi thiếu gia đây. Chu tiên sinh, ngài nói đúng không?"



Chu Khải liên tục gật đầu, miệng không ngừng ô ô ô.



"Nhưng tôi cũng khá tò mò, vết thương trên người Chu tiên sinh, là Giang Hoài đánh hay là Dịch Dương đánh?"



Ở lúc ấy, dưới tình huống cái loại này, Chu Khải nơi nào thấy rõ là đá mình, ai đánh mình? Chỉ nhớ rõ có một đám vệ sỹ ùa vào, ấn hắn lên trên mặt đất mỗi người tay đấm chân đá, đánh hắn gần chết mới thôi, hai đại boss chỉ đứng ở một bên nhìn, đơn phương bị đánh, trường hợp một chút cũng không hỗn loạn.



Không có một âm thanh nào ngoại trừ tiếng đấm đá cùng âm thanh gãy xương, kèm theo tiếng rên rĩ của hắn. Mấy người vệ sỹ đó cùng với Dịch Dương và Giang Hoài không hề lên tiếng.



Lúc đó hắn chỉ biết đau, đau đến chết lặng, còn có người dùng chân đè, chà đạp bộ phận đó của hắn, sợ là đã tuyệt tử tuyệt tôn, không còn sử dụng được nữa.



Có người bẻ từng ngón tay một của hắn, có người dùng bình rượu lần lượt nện vào đầu hắn, có người xoay trật từng khớp tay của hắn rồi bẻ lại, có người đánh liên tiếp vào miệng hắn, răng cũng rụng vài cái, cuộc tra tấn cứ thế tiếp diễn cho đến khi hắn ngất đi.



Chu Khải nhớ đến tình cảnh lúc hắn đến bệnh viện, sau khi tỉnh, bác sĩ nói hắn sống sót được đã là kỳ tích, cánh tay trái gãy từng khớp xương một, tai phải cũng không tốt hơn bao nhiêu, chấn động não, não có máu bầm, lá lách bị vỡ, xương sườn gãy gần hết, xương hông cũng không thoát khỏi, cũng may chưa bại liệt.



Cả cơ xương gương mặt hắn đều cần chỉnh sửa lại. Còn bộ phận sinh dục... Chu Khải đã không còn cảm giác gì nữa...



Chu Khải rùng mình, không muốn nhớ lại nữa, cố sức chọc chọc mấy chữ ở trên màn hình.



―― Dịch tiên sinh và Giang tiên sinh không có đánh tôi.



Hứa Tân Di gật đầu. Còn rất thức thời.



"Giang Niệm, cậu nghĩ như thế nào, muốn tha thứ Chu Khải hay không?"



Giang Niệm nhìn lướt qua vết thương trên người Chu Khải, lạnh nhạt nói: "Bỏ qua."



Chu Khải đứng dậy, lại lần nữa chuẩn bị khom lưng 90 độ tỏ vẻ cảm ơn.



Giang Niệm không quan tâm, việc này nếu đã đi qua, sẽ không có phiền toái nữa, cậu cũng lười so đo.



"Chị Tân Di, em có chút việc, đi trước."



"Đi đi."



Giang Niệm rời khỏi phòng nghỉ, móc di động ra, mở danh bạ do dự nửa ngày, click mở dãy số của Giang Hoài, gửi một tin nhắn qua.



Thực mau, tin nhắn đã được trả lời: "Thật sự muốn cảm ơn, đêm nay về nhà ăn một bữa cơm."



Giang Niệm nhìn, sau một hồi mới trả lời một chữ " Được ".



Phòng nghỉ, Hứa Tân Di hỏi rành mạch rõ ràng mọi chuyện xảy ra tối qua, đại khái chải vuốt rõ ràng.



Chính là tên khốn Chu Khải này muốn chà đạp Giang Niệm, kết quả bị Giang Niệm đạp hai chân nện một chai rượu, tưởng chuyện đến nơi đây đã kết thúc. Nếu không hôm nay Chu Khải tới là để vấn tội, chứ không phải để xin lỗi.



Đáng tiếc, tên đó không được may mắn, nói ẩu nói tả, vừa vặn bị Giang Hoài và Dịch Dương đi ngang qua nghe thấy, bị dạy dỗ một chút xíu.



Tiễn đi Chu Khải vâng vâng dạ dạ, An Nhã đứng ở phía sau cảm thán, nói: "Cái nhóm nhà tư bản ác độc này, đáng chết, kẻ có tiền thật là thích!"



Hứa Tân Di suy nghĩ gì đó, nói: "Chị, tối nay em có cần chuẩn bị gì đó để cảm ơn Dịch Dương không?"



An Nhã mỉm cười, biểu tình ái muội: "Giúp em chuyện lớn như vậy, đương nhiên cần phải đặc biệt cảm ơn mới được..."



"... Chị... chị đừng hiểu lầm được chưa?"



"Ok. Chị hiểu."



"..."



Chạng vạng mới về đến nhà chính, Hứa Tân Di ở phòng khách thấy bác Trần, hỏi Dịch Dương đã trở về chưa.



Bác Trần cười tủm tỉm chỉ vào trên lầu: "Thiếu gia ở phòng làm việc."



Mới vừa nói xong, đã không thấy bóng dáng Hứa Tân Di đâu.



Mới vừa lên đến cửa thang lầu ba, thì thấy Dịch Dương từ trong phòng làm việc ra tới, cô bắt trớn chạy rồi phóng lên trên người Dịch Dương, đôi tay gắt gao bám vào cổ anh, hai chân gắt gao ôm chặt ở trên eo anh, tư thế như gấu koala.



"Ông xã, cảm ơn anh nhiều lắm nha!"



Dịch Dương thình lình bị nhiệt tình của Hứa Tân Di dọa nhảy dựng, ôm chặt phần eo sau lưng của cô, phòng ngừa cô ngã xuống: "Làm gì đó?"



"Em đều đã biết hết rồi nha! Ngày hôm qua có phải anh ở CLB Ung Phúc đánh Chu Khải một trận phải không? Tên khốn nạn Chu Khải kia nên bị anh dạy dỗ như vậy. Anh biết không, hôm nay tên khốn đó đến công ty tìm em xin lỗi, kỹ càng tỉ mỉ kể chuyện tối hôm qua anh là như thế nào dạy dỗ tên khốn đó, anh thật sự kêu vệ sỹ đập bẹp con heo đó hả?"



Hứa Tân Di lanh mồm lanh miệng, Dịch Dương chưa kịp che miệng của cô lại đã bị cô nói ra hết trơn, ánh mắt liếc về phía trong phòng làm việc, ấn đường nhíu chặt: "Đừng nói bậy."



"Cái gì mà nói bậy? Em đều đã biết, anh cũng đừng dấu làm gì, Chu Khải còn nói, là anh nói, sau này nếu tên khốn đó lại đến làm phiền em, anh sẽ đánh gãy chân tên khốn đó! Làm tên khốn đó lăn ra khỏi giới giải trí. Lần trước anh vì ta phong sát Hứa Vi Nhân, lần này lại vì em xử lý Chu Khải, em cũng không biết nên..."



Dịch Dương lập tức che lại miệng Hứa Tân Di, sắc mặt nghiêm nghị nhìn ra phía sau: "Ông nội, ông đừng nghe Hứa Tân Di nói bậy, không có chuyện đó đâu."



Hứa Tân Di chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng làm việc, chỉ thấy Dịch phu nhân đỡ ông nội Dịch đang đứng cách cô hai mét, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô và Dịch Dương.



Bốn người, tám con mắt nhìn nhau, hình ảnh đứng yên năm giây.



"... Ông nội, mẹ..."



Hứa Tân Di chậm rãi trượt từ trên người Dịch Dương xuống, đứng ở phía sau Dịch Dương, nuốt một ngụm nước miếng, yếu yếu mà cười: "Vừa rồi con chỉ là nói..."



Mắt thấy ông nội đảo đầu gậy, giơ lên, Hứa Tân Di chậm rãi lui về phía sau hai bước, ngập trong đầu óc đều là " cái nồi này mình phải nghĩ cách ném cho Dịch Dương ", ấn đường vừa nhíu, lời lẽ chính đáng, nói:



"Ông nội, vừa rồi con nói mấy lời đó đều là sự thật, đều là Dịch Dương làm, con cũng cảm thấy anh ấy làm thật quá đáng, sao có thể tàn nhẫn đến như vậy kia chứ? Tùy tùy tiện tiện phong sát người khác, còn đánh người khác nữa."



"Tuy rằng chúng ta có tiền có thế, nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm như vậy nha, ông cứ từ từ dạy lại anh ấy đi nha, con... Con có hơi đói, con đi xuống lầu xem dì Trần làm xong cơm chưa đây."



Nói xong, xoay người nhanh nhẹn chạy một nước xuống lầu.



Đến phòng khách, còn có thể nghe được giọng của Dịch Dương vang từ lầu ba xuống.



"Ông nội... Ông nghe con giải thích, ông đừng... Đau ――"



"Hứa Tân Di!!!"



Hết chương 68

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK