• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sảnh sân bay người đến người đi vô cùng náo nhiệt.



Giang Hoài thu hồi tầm mắt nhìn lên bầu trời, chuyển lên trên người Hứa Tân Di, mỉm cười, nói: "Hứa tiểu thư, thật cảm ơn cô tới đưa Giang Niệm, để tôi đưa cô về?"



Hứa Tân Di ngoài cười nhưng trong không cười: "Nào dám làm phiền Giang tiên sinh đưa, tài xế ở bên ngoài chờ, tôi tự trở về là được rồi."



"Hứa tiểu thư yên tâm, tôi chỉ là muốn cảm ơn cô đã tận tình chăm sóc Giang Niệm trong khoảng thời gian này mà thôi."



"Không cần, Giang Niệm là nghệ sĩ trong công ty tôi, chăm sóc thằng bé là việc nên làm, Giang tiên sinh không cần khách khí như vậy."



Trong mỗi câu từ trong lời nói, tất cả đều là cự tuyệt cùng khách sáo.



Giang Hoài hơi hơi mỉm cười: "Hứa tiểu thư lời này... Giống như tôi là thú hoang nguy hiểm chết người vậy."



Anh còn nguy hiểm đáng sợ hơn thú hoang. Hứa Tân Di chửi thầm.



Tuy rằng cốt truyện đã sớm tan vỡ không còn một mảnh, nhưng Giang Hoài thân là nam chủ, việc này Hứa Tân Di không bao giờ quên, thiếu giao tiếp không cần quen biết nhiều, nước giếng không phạm nước sông, đối với cô tới nói có ích không có hại.



"Yên tâm, hiện tại tôi đang hợp tác với Dịch thị, quân tử không đoạt thứ tốt của người khác. Huống chi, Giang Hoài tôi muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền... Chẳng lẽ nhất quyết phải coi trọng một người phụ nữ đã chồng? Tôi chỉ là thấy tò mò đối với Dịch thiếu phu nhân, muốn tâm sự với Dịch thiếu phu nhân một chút thôi."



"Tò mò?"



Giang Hoài từ dưới lên trên đánh giá cô: "Tò mò sức quyến rũ của Dịch thiếu phu nhân."



Một luồng lạnh lẽo theo ánh mắt Giang Hoài từ lòng bàn chân lên tới mặt, Hứa Tân Di thoáng lui về phía sau hai bước: "Nơi nào so được với sức quyến rũ trêu hoa ghẹo nguyệt tuyệt đỉnh của Giang tiên sinh."



"Tôi? Trêu hoa ghẹo nguyệt? Hứa tiểu thư thật là oan uổng tôi."



"Giang tiên sinh khiêm tốn, tôi xem Giang tiên sinh có tiền có quyền, phái nữ âm thầm ái mộ Giang tiên sinh chắc là chất đống như núi. Chỉ là đáng tiếc, trước đó chỉ nghe nói qua scandal tình cảm của Giang tiên sinh và Hứa Vi Nhân tiểu thư, sau đó thì không có tin tức gì hết trơn"



Hứa Tân Di nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Lại nói tiếp, Hứa Vi Nhân tiểu thư thật lâu chưa thấy xuất hiện qua, không biết gần đây đang bận chuyện gì nữa."



"Cô không biết?"



"Biết gì?"



Hứa Tân Di mơ hồ,hỏi lại: "Có liên quan gì đến tôi?"



"Cô thật sự không biết."



Giang Hoài chắc chắn một câu, tiếp theo sau lại cười, nói: "Nếu Hứa tiểu thư không biết, vậy chuyện này xem như tôi bán một cái nhân tình cho Hứa tiểu thư?"



Nhìn biểu tình Hứa Tân Di nghi hoặc khó hiểu, Giang Hoài nói: "Trước đó Hứa Vi Nhân vẫn luôn cho rằng con trai của mình là của Dịch tiên sinh. Cho nên tìm đến tận bệnh viện làm xét nghiệm ADN, cô ta mang theo tờ báo cáo xét nghiệm ADN đi tìm Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân cáo trạng đòi công bằng."



"Sau đó việc này càng ngày càng lớn, đi tới tận cục cảnh sát, cảnh sát làm chứng, đứa trẻ xác thật không phải của Dịch Dương, đến lúc này Hứa Vi Nhân mới từ bỏ. Nhưng Dịch tiên sinh rất không hài lòng đối với chuyện này. Cho nên phong sát Hứa Vi Nhân, hiện tại ở giới giải trí, không một ai dám hợp tác với Hứa Vi Nhân."



Hứa Tân Di lạnh mặt: "Việc này là do anh nhúng tay?"



"Hứa tiểu thư, không có bằng chứng không thể oan uổng tôi. Huống chi hiện tại tôi đang hợp tác với Dịch thị, Hứa tiểu thư nói lời này làm tôi có hiềm nghi châm ngòi ly gián nha."



"Hứa Vi Nhân vẫn luôn co quan hệ mật thiết với anh, anh đừng nói việc này anh không biết."



"Tôi và Hứa Vi Nhân tiểu thư chỉ là quan hệ theo nhu cầu, không có thân mật giống như cô nghĩ. Huống chi, Hứa tiểu thư nhìn tôi giống một hiệp sĩ nhiệt tình tiếp mâm sao?"



"Không giống." Mà anh chính là...



Hứa Tân Di trong lòng yên lặng trở về một câu.



Giang Hoài là một tên tra nam, không bao giờ đối xử chân thành với ai, nhưng trong tiểu thuyết, Hứa Vi Nhân càng có thủ đoạn, làm Giang Hoài trở thành một hiệp sĩ nhiệt tình tiếp mâm, còn không hỏi đứa bé là con của ai.



"Cho nên tôi và Hứa Vi Nhân tiểu thư thật sự không có gì."



Trở mặt còn rất vô tình.



Hứa Tân Di không rảnh tội nghiệp thay Hứa Vi Nhân, cô không rộng lượng như vậy. Lúc trước Hứa Vi Nhân đẩy cô rơi xuống nước cô vẫn còn nhớ kỹ. Hiện tại không bỏ đá xuống giếng, chính là lòng tốt cuối cùng cô dành cho cô ta.



"Giang tiên sinh chê cười, chuyện của ngài và Hứa Vi Nhân tiểu thư không quan hệ với tôi. Nếu không có việc gì, tôi đi về trước, có cơ hội lại gặp sau."



Nói xong, Hứa Tân Di tránh còn không kịp nhanh chân rời đi.



Loại người này, vẫn là thiếu tiếp xúc sẽ tốt cho bản thân.



Nhìn bóng dáng Hứa Tân Di hấp tấp chạy trốn, Giang Hoài theo bản năng cười.



Ở trên đường quay trở về công ty, Giang Hoài dựa vào phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần.



Giang Niệm đã đi, hiện giờ ở trong nước, anh xem như đã không còn vướng bận gì, hợp tác với Dịch thị tạm thời coi như thuận lợi, hạng mục một khi đã bắt đầu khởi động, thực lực của Giang thị sẽ nâng cao một bước.



Một tiếng sau, xe tới trước cửa công ty, sau khi giải quyết xong chuyện của Giang Niệm, công việc mấy ngày này của Giang Hoài ùng ứ không ít, giai đoạn hợp tác với Dịch thị không thể thiếu cảnh giác, từng giây từng phút anh đều phải nhìn chằm chằm thật kỹ.



Mới vừa bước vào thang máy, trợ lý đã đến gần lỗ tai anh nói hai ba câu, Giang Hoài ấn đường nhíu lại, sau khi tự hỏi, mới trả lời: "Mang cô ta đến phòng nghỉ chờ tôi."



"Dạ được, tổng giám đốc Giang."



Người tới là Hứa Vi Nhân.



Thật ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Vi Nhân tới, chỉ là mỗi lần Giang Hoài đều không muốn gặp cô, anh có thể đoán được mục đích hôm nay Hứa Vi Nhân tới làm cái gì.



Bước vào phòng nghỉ, Hứa Vi Nhân ngồi chưa được bao lâu đã nghe được âm thanh mở cửa, từ trên sô pha đứng dậy, thần sắc đau buồn khổ sở mà nhìn Giang Hoài.



Nếu là còn có cách nào, cô cũng sẽ không tới tìm Giang Hoài.



Chỉ là cô đã bị Dịch Dương phong sát, máy bạn tốt trong giới giải trí giờ tránh cô như tránh tà, những người đàn ông từng theo đuổi cô, đột nhiên sửa lại thái độ, đối xử vô cùng lãnh đạm với cô, thậm chí có người từng đưa ra yêu cầu bao nuôi cô, những người này đồng loạt biến mất khỏi tầm mắt cô.



Trong lòng cô rất rõ ràng, những người này không đáng tin cậy.



"Tìm tôi chuyện gì?"



"Phía trước anh nói sẽ giúp tôi tìm cha của con tôi!"



Giang Hoài chậm rãi đi vào, ngồi ở trên sô pha, không hề nhìn cô: "Thật đúng là chuyện cười, cô thân là mẹ, mà lại tới tìm tôi hỏi ai là cha của con cô?"



"Nhưng anh đã nói sẽ giúp tôi điều tra!" Hứa Vi Nhân phẫn nộ hét lên.



"Đúng vậy, tôi từng nói qua, hơn nữa xác thật tra ra được."



"Tra được? Ai?"



Giang Hoài ngước mắt, lạnh lùng nhìn đáy mắt Hứa Vi Nhân trần trụi tham lam cùng dục vọng: "Người đó là..."



Anh hơi hơi mỉm cười, "Nhân viên khách sạn."



"Cái gì?"



Hứa Vi Nhân hiển nhiên không tin: "Nhân viên khách sạn?"



"Đúng vậy, tôi đã tìm ra camera an ninh ngày đó. Hơn nữa tôi cũng tìm được người nhân viên khách sạn kia, giáp mặt hỏi anh ta, anh ta thừa nhận, Hứa tiểu thư, cô có cần yêu cầu thông tin về người nhân viên khách sạn này không? Nếu cô muốn tìm cha cho con mình, không muốn con trai mình bị mắng là con hoang, không có ba... Tơi có thể cung cấp miễn phí thông tin cá nhân của người đó."



Hứa Vi Nhân hốt hoảng lui về phía sau vài bước.



Hiển nhiên không thể tin được sự thật này.



"Không... Sao có thể... Năm đó sao có thể là một người bình thường... Không phải sự thật"



"Đó là phòng VIP... Người thường sao có thể lẫn vào tầng VIP được... Tiểu Đồng lớn lên đẹp như vậy, sao có thể có cha là người làm công ăn lương bình thường... Anh gạt tôi!!!"



"Nhân viên khách sạn, tiền lương thấp, địa vị thấp, cho dù vẫn còn làm cho đến bây giờ... Chắc cũng chỉ đến cái vị trí giám đốc quèn là cùng... Hứa tiểu thư thấy chướng mắt?"



Bỗng ánh mắt Giang Hoài lạnh dần, nhìn thẳng vào mắt Hứa Vi Nhân, chất vấn: "Khoan, cô vừa nói, tầng VIP người bình thường không thể tùy tiện ra vào... Sao cô có thể vào, trong khi bản thân lại say khướt, cô có chủ mưu từ lâu..."



"Chuyện này không có khả năng! Tôi không có... Lúc đó, là bạn tôi, là bạn tôi... Muốn tác hợp tôi với Dịch Dương... Tôi không có..."



Hứa Vi Nhân tránh né ánh mắt của Giang Hoài, nói năng lộn xộn, lắc đầu phủ định câu trả lời về cha của con trai cô: "Tuyệt đối không thể là nhân viên khách sạn!"



"Không sao, tôi có số điện thoại và địa chỉ của người đó, nếu cô có thắc mắc tự đi mà hỏi." Nói xong, anh đặt ngược một tấm danh thiếp ở trên bàn trà, chờ Hứa Vi Nhân tới lấy.



Ánh mắt Hứa Vi Nhân nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp kia, trong lòng đang phân vân.



Cô vẫn luôn đều rất rõ ràng bản thân mình muốn chính là cái gì, một chức vị giám đốc nho nhỏ của khách sạn căn bản không thể thỏa mãn tham vọng của cô, càng không thể làm cô thực hiện ước mơ của mình.



Nếu thật dẫn con đến nhận, như vậy tuổi già của cô chỉ sẽ quanh quẩn gạo dầu muối tương dấm trà, những ngày tháng bình thường đạm mạt như vậy, không phải là điều cô muốn.



Điều cô muốn, một giám đốc nho nhỏ của khách sạn không cho được!



Nghĩ vậy, Hứa Vi Nhân hung hăng nhìn Giang Hoài: "Anh gạt tôi, tôi không tin. Nếu anh không chịu thật lòng điều tra giúp tôi, như vậy tự tôi đi điều tra, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được cha của con trai tôi."



Nói xong, cô không chút do dự kéo cửa, bước nhanh rời đi.



Cô thà để con cô không có cha, còn hơn cha nó chỉ là một người làm công ăn lương ba cọc ba đồng, ngồi chết trên cái ghế giám đốc quèn. Anh ta không thể cho cô cuộc sống giàu sang, càng không thể giúp cô thực hiện ước mơ trở thành ảnh hậu, làm người phụ nữ quyền lực nhất giới giải trí Trung Quốc. Là hình tượng của mỗi người phụ nữ.



Nếu người đó thật sự là cha của con trai cô, vậy cô đành xin lỗi thằng bé. Cô phải nuôi dạy nó trở thành người thành đạt, điều cô làm không được, nó phải làm thay cô.



Đó chính là lý do cô sinh nó ra, nó chính là mộng tưởng của cô... Nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Biết vậy khi đó cô phun nước hoa kích dục ít một chút, chừa một phần lý trí lại thì cũng không đến mức ngủ lầm người.



Nhưng rõ ràng cô đã hỏi bạn cô thật kỹ, cô ta cũng xác nhận tối đó Dịch Dương sẽ đến nghỉ ngơi tại căn phòng đó, không thể nhầm lẫn.



Không, cô không tin, nhất định là Giang Hoài lại giở trò, giống như với Dịch Dương. Cô sẽ tự mình điều tra, không cần ai giúp nữa, dù có lâu đến đâu cũng được...



Giang Hoài nặng nề ngã người ra sau sô pha, trong không khí còn tàn lưu mùi nước hoa trên người Hứa Vi Nhân.



Từ khi nào, Hứa Vi Nhân mềm mại ngã vào trong lòng ngực anh, anh cũng từng khen mùi hương say lòng người này của cô.



Ha, gặp dịp thì chơi, còn không thì như thế nào.



Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý cầm theo một tập hồ sơ đi vào.



Tập hồ sơ này là Giang Hoài dặn trợ lý đứng chờ nửa tiếng sau hãy đưa tới, chỉ tiếc là Hứa Vi Nhân rời đi quá sớm, chú định nhìn không tới giấy tờ báo cáo trong tập hồ sơ này.



Như vậy sau này cô cũng đừng trách anh, anh đã cho cô nhiều cơ hội, nhưng cô lại từ chối đánh mất nó.



Giang Hoài cũng không có xem, anh chỉ là thờ ơ nhìn mấy chữ cái to trên bìa hồ sơ.



"Báo cáo xét nghiệm ADN", mở ra, chỉ một tờ là có thể biết kết quả, nhưng Giang Hoài không có mở ra.



Kết quả đã không quan trọng.



Anh cầm lên tấm danh thiếp ở trên bàn trà trước mặt, ngón cái vuốt ve mấy chữ in hoa nổi trên tấm danh thiếp, tiếc nuối thở dài.



Thông tin trên danh thiếp không phải giám đốc khách sạn gì gì đó, mà là hai chữ cái to " Giang Hoài ".



Thật là đáng tiếc, chỉ kém một chút thôi.



Người đàn bà Hứa Vi Nhân này, vẫn trước sau như một, thích tự cho là thông minh, ích kỷ, giả dối, tham lam, làm việc không từ thủ đoạn, ngay cả con ruột của mình cũng không buông tha.



Nếu đứa trẻ mới sinh, anh có thể buộc cô ta lựa chọn một là giao con cho anh, anh cho cô ta điều cô ta muốn, hai là giữ lấy đứa nhỏ từ nay về sau sống chết hai mẹ con cô ta sẽ không liên quan gì đến anh.



Mà đứa trẻ đã được cô ta nuôi nấng hung đút ra tính cách, không thể bẻ lại. Nếu nhận về sẽ chỉ làm gia tộc họ Giang tuột dốc không phanh, đứa nhỏ đó sẽ lấy tất cả tài sản cung phụng cho cô ta, sẽ chỉ nuôi nấng lòng tham của cô ta. Một khi đã có lòng tham, còn tự cho bản thân thông minh... Sẽ chỉ hại mình hại người...



Một người có lòng tham không đáy, không bao nhiêu là đủ với cô ta.



Cha ruột sao?



Giang Hoài ngắn ngủi cười lạnh một tiếng, anh thừa nhận mới là con anh, không thừa nhận, vĩnh viễn đều không liên quan đến anh. Nói anh máu lạnh vô tình cũng được, anh sẽ không cưới một người phụ nữ vào cửa mà lúc nào cũng đề phòng, ngủ chung với một chai thuốc độc, anh không điên.



Anh cầm lấy tập hồ sơ "báo cáo xét nghiệm ADN", bật lửa đốt một góc.



Lửa nháy mắt lan tràn, mắt nhìn đã mau cháy tới ngón cái, nhưng anh nắm chắc rất chắc, trước một giây lửa cháy lan đến gần, buông lỏng tay ra, cuối cùng một góc giấy chìm trong ánh lửa ở trong không trung đốt thành tro bụi, dư lại một góc nhỏ rơi xuống dưới ống quần của anh.



Mùi nước hoa trong phòng bị mùi giấy thiêu đốt che dấu.



Giang Hoài đứng dậy, phủi phủi ống quần dính bẩn, sửa sang lại tây trang, bước nhanh rời khỏi phòng nghỉ.



――――



Giang Niệm đang trong thời kỳ bay lên dứt khoát lựa chọn xuất ngoại đào tạo sâu, đã ra ngoài dự kiến của các fans. Thời điểm đăng thông báo đào tạo sâu trên trang Weibo, phía dưới bình luận toàn là tiếng kêu rên của fans.



Thân là fans, đương nhiên là hy vọng thần tượng của mình có thể xuất hiện nhiều trên truyền thông, nhưng " xuất ngoại đào tạo sâu, không biết ngày về " chín chữ này, trực tiếp nổ mạnh trong fandom.



Có fans hi vọng đừng đi, có rưng rưng chúc phúc, có fans lý trí phân tích khuyên giải, không bao lâu hashtag # Giang Niệm xuất ngoại đào tạo sâu # lên lên top một hot search.



"A a a a... Tại sao lại như vậy!!! Hai ngày trước mới trở thành fan của Giang Niệm, tại sao nhanh như vậy đã xuất ngoại!!!"



"Sao không nói trước một tiếng với fans mà đã xuất ngoại? Có nghĩ tới cảm nhận của chúng tôi hay không? Thật là độc ác!"



"Không biết ngày về? Lúc trước trở thành fan là vì gương mặt đẹp trai của cậu ta, hiện tại còn tới cái không biết ngày về... Hừ, giới giải trí lại không phải chỉ có mình cậu đẹp trai, thất vọng."



"Chúc phúc, chờ con trai quay về [ trái tim ]"



"Ô ô ô... Mẹ vĩnh viễn ở nhà chờ con trở về!"



"Xuất ngoại du học, vài năm sau khẳng định phải làm lại từ đầu, thật vất vả mới nổi tiếng, cách có một đêm đã giã từ sự nghiệp, thật vuốt mồ hôi vì tính cách đó của Giang Niệm."



"Mọi người lý trí một chút đi, hiện tại Niệm Niệm tuổi còn nhỏ, không phải xuất thân chính quy, dựa mặt tồn tại không được lâu trong cái giới có mới nới cũ này, công ty làm như vậy chính là nghĩ dùm cho tương lai của Niệm Niệm. Tôi thân là fans mommy, tôi duy trì quyết định của Niệm Niệm, cũng duy trì quyết định của công ty!"



Có lẽ là việc Giang Niệm xuất ngoại đã thành kết cục, những người từng trạnh canh mà bỏ tiền thuê IT bôi đen Giang Niệm đã bị Giang Hoài ngâm nước lạnh, nên hiện tại không một ai dám bôi đen cậu nữa, oanh oanh liệt liệt vài ngày sau, fans tiếp nhận hiện thực này.



Rốt cuộc chuyện về Giang Niệm đã xong.



Mà đang ở lúc này, bộ điện ảnh đầu tay của đạo diễnTừ đã bắt đầu đến ngày khởi động máy.



Hứa Tân Di đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, ông nội Dịch và cùng Dịch phu nhân không đành lòng chia tay Tân Di trong thời gian dài, cũng đành buông tay cho cô đi, ngồi trên xe Dịch Dương đến phim trường.



Trên xe, mặt mày Dịch Dương đen xụ xuống, trên thực tế, bắt đầu từ một tuần trước, sắc mặt của anh chưa từng tốt ngày nào.



Hiện tại xem như là thời gian tuần trăng mật của hai người, vợ chồng người ta đang ngọt ngào, hận không thể dính nhau cả ngày, đúng là thời điểm tình cảm tốt nhất, nhưng Hứa Tân Di lại bỏ anh đi quay phim, vừa đi đã hơn hai tháng.



Huống chi trong đoàn phim còn có "nhân vật nguy hiểm", tâm trạng Dịch Dương có thể tốt mới là lạ.



Hứa Tân Di cọ lại gần, ôm cánh tay anh, làm nũng dựa vào trên vai anh: "Nhiều nhất hai tháng mà thôi, hai tháng sau em sẽ trở lại bên cạnh anh, đừng giận nữa mà, được không anh, ông xã ~~"



"Anh biết."



"Vậy tại sao anh lại xụ mặt?"



Dịch Dương ấn đường nhíu chặt, nét mặt như trời vào đông lạnh buốt xương.



"Hứa Tân Di, anh biết nam chủ là Hàn Kiêu, ở đoàn phim em thành thật dùm anh, mỗi tối đều phải video call với anh, một tuần sau anh sẽ bớt thời giờ đi thăm em một lần, đừng có mà sáng ba chiều bốn, nghe rõ chưa?"



Hứa Tân Di âm thầm trợn trắng.



―― "Sáng ba chiều bốn... Cần thiết nói khó nghe đến như vậy sao? Cái đó phải gọi là đôi mắt thẩm mỹ biết thưởng thức cái đẹp mới đúng."



Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng còn phải lời ngon tiếng ngọt bảo đảm: "Em bảo đảm, tuyệt đối sẽ không sáng ba chiều bốn, anh tin em đi!"



Dịch Dương: "... "



"Đừng nóng giận, tới, hôn cái nè." Hứa Tân Di ngưỡng đầu nhìn anh chu chu miệng.



Dịch Dương cười lạnh, chỉ thích sử dụng chiêu này dỗ anh.



Cũng không chê anh phát chán sao?



Vẻ mặt anh vô cùng ghét bỏ, cũng cúi đầu hôn lên.



Anh hôn như muốn nuốt sống cô, anh hôn mút đến tê môi cô, mới thâm nhập vào trong, chơi đùa với chiếc lưỡi của cô, như muốn hôn một lần cho đủ. Tân Di cũng tùy anh, cho chút thịt vụng sau này cô bớt chịu khổ.



Nhưng không biết sau này người chịu khổ là cô hay là anh nữa



Góc của ad:



Chương sau là chương kết thúc chính truyện, ad edit chỉ còn có 3 trang nữa là xong, chắc 10 phút sau con dân sẽ có truyện đọc tiếp.



Hết chương 85

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK