___
Đúng sáu giờ mười lăm phút, tiếng chuông báo thức vang lên.
Ưng Đồng Trần xốc lại tinh thần, tắt đồng hồ báo thức. Anh kéo khóa lều xuống xem xét bên ngoài, bấy giờ phía chân trời đã khoác lên mình tấm áo bàng bạc như bụng cá. Một bàn tay to lớn thò ra nắm tay anh: "Ngủ tiếp đi."
Ưng Đồng Trần ngáp ngủ: "Dậy đi, chẳng phải anh nằng nặc đòi ngắm mặt trời mọc sao?"
Trác Thù mở mắt ra thấy Ưng Đồng Trần há miệng ngáp nên cũng ngáp theo: "Anh sợ em mệt mà."
Ai chẳng biết ngáp là hiện tượng có thể lây.
Ưng Đồng Trần thấy hắn ngáp, không nhịn được mà ngáp thêm lần nữa: "Nhanh lên, em phải rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này."
Trác Thù ngáp: "Làm gì đến nỗi khỉ ho cò gáy, anh thấy cũng được phết. Đúng là thể xác và tâm hồn đều thăng hoa!"
Ưng Đồng Trần ngáp: "Anh bớt tào lào, dậy đi."
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, ngoài lều vang lên giọng của Mạnh Công và Chân Minh Hâm.
"Họ dậy rồi."
Ưng Đồng Trần mặc quần áo chỉnh tề rồi kéo Trác Thù dậy. Ai dè Trác Thù lại giật mạnh tay về làm anh lảo đảo ngã nhào vào lồng ngực hắn.
"Anh..."
Trác Thù tủm tỉm hôn Ưng Đồng Trần.
"Úi trời." Chân Minh Hâm đi ngang qua thì bắt gặp, cậu vội bịt mắt Mạnh Công: "Không cần gọi họ dậy nữa."
Đợi hai người kia đi hẳn, Trác Thù mới chui ra khỏi lều cùng Ưng Đồng Trần.
Ráng đỏ nhàn nhạt nhuốm màu lên rặng núi xanh, theo thời gian trôi qua, sắc hồng dần dà loang ra hết thảy áng mây.
Hai người ngồi trước lều, phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn quang cảnh núi non tịch liêu dưới làn sương mù sớm mai.
Và ngay trong khoảnh khắc núi cao mây ngàn giao thoa chớp nhoáng ấy, vầng thái dương đỏ rực chầm chậm ló dạng.
Sương lãng đãng trôi, mây mù giăng lối, vạn vật như thể tỉnh giấc mang đến nắng vàng và hơi ấm.
Một ngày mới bắt đầu.
Ưng Đồng Trần nhìn thẳng phía trước, chẳng hiểu sao cõi lòng anh nhẹ bẫng. Đương lúc anh định lên tiếng thì Chân Minh Hâm ngồi cách anh không xa xuýt xoa: "Cảnh sắc đẹp quá, đẹp quá. Em muốn làm thơ ghê."
Mạnh Công: "Mời."
Chân Minh Hâm: "Nắng ló sông đây, hồng hoa vượt lửa. Em ước bây giờ được ăn dẻ cười."
(*) Nắng ló sông đây, hồng hoa vượt lửa: Trích trong Nhớ Giang Nam kì 1 của Bạch Cư Dị, câu sau là tác giả chế thêm. Bản dịch thơ của Hoàng Giáp Tôn, nguồn thivien.net.
Trác Thù: "..."
Bạch Cư Dị nghe mà muốn đội mồ sống dậy!
Mạnh Công vỗ tay: "Thơ hay thơ hay, chúng mình đặt tên cho bài thơ này đi, gọi là Nhớ XX nhé? Ngọn núi này tên gì nhỉ?"
Chân Minh Hâm đăm chiêu: "Đây hẳn là một ngọn núi vô danh, chúng mình đặt tên cho nó đi. Bây giờ chúng mình đang ngồi dựa lưng vào nhau, chẳng mấy chốc phải rời xa chốn này, không thể không đứng dậy tách nhau ra... Chi bằng đặt tên cho nó là núi Tách Lưng nhé?"
Mạnh Công: "Tuyệt."
Trác Thù: "..."
Ưng Đồng Trần: "..."
"Giải tán giải tán, thu dọn hành lí đi." Trác Thù phất tay.
*
Trác Thù sắp xếp đồ đạc mà họ mang theo vào ba lô rồi đeo lên, song hành động ấy khiến hắn phải khẽ nhíu mi. Chỉ một thoáng thay đổi nét mặt của hắn cũng lọt vào mắt Ưng Đồng Trần, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Anh không sao." Trác Thù lắc đầu.
Ưng Đồng Trần lẳng lặng nhìn hắn, bất thình lình cởi ba lô trên lưng hắn xuống. Trác Thù muốn tránh né nhưng lại bị ánh mắt anh ngăn cản. Anh vén áo hắn lên thấy trên tấm lưng hắn có hai vết rách da dài chừng nửa xen-ti-mét, xung quanh sưng phù tím bầm lên.
Anh chợt hiểu ra, tối qua không có đèn đuốc chiếu sáng nên anh không hề hay biết lưng hắn bị thương. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Tối qua té ngã bị thương đúng không?"
"Hử? Bị thương à?" Trác Thù chột dạ: "Anh chẳng thấy đau gì cả."
Ưng Đồng Trần nghe mà chỉ muốn tẩn hắn một trận xem hắn có đau hay không, ấy nhưng khi đặt tay xuống lại dịu dàng vô ngần. Sau đó anh nhặt ba lô đeo lên lưng: "Đi thôi."
"Thật sự không sao mà." Trác Thù định giật ba lô về nhưng không ngờ Ưng Đồng Trần lại nắm lấy tay hắn.
Trác Thù ngẩn người, khóe miệng chợt cong lên, nếu bây giờ bắt hắn leo cầu thang một mạch lên tầng năm cũng không mệt.
Trác Thù được Ưng Đồng Trần dắt tay suốt chặng đường xuống núi, túi đồ nặng trịch cũng là do Ưng Đồng Trần đeo. Vốn dĩ hắn cảm thấy mất mặt nhà chồng, có điều lúc ngoảnh đầu lại thấy Mạnh Công vạm vỡ dắt tay người tình Chân Minh Hâm bé bỏng, trên vai vác chồng hành lí cao ngất ngưởng làm hắn yên tâm hơn nhiều. Thấy Chân Minh Hâm kể chuyện tiếu lâm chọc cười Mạnh Công, hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: "Đồng Trần, em mệt không? Cần anh pha trò không?"
Ưng Đồng Trần đáp: "Không cần."
"Anh hỏi em câu này." Trác Thù hỏi: "Tấm ảnh chụp một con cá mập say rượu gọi là gì?"
Ưng Đồng Trần: "..."
Thấy Ưng Đồng Trần không trả lời, hắn lặng lẽ buông tiếng thở dài, vắt óc tìm chủ đề nào khác hay ho hơn. Sau khi đi được thêm đoạn nữa, Trác Thù đột nhiên nghĩ ra một câu chuyện thú vị, bèn nói: "Đổi câu khác nhé. Nếu..."
Ưng Đồng Trần: "Ảnh cưới."
(*) Bức ảnh cá mập say rượu = bức ảnh cá mập mê man (昏鲨照) đồng âm với ảnh cưới (婚纱照), cả hai đều phát âm là hūn shā.
Trác Thù:...
Em nghiêm túc nghe câu hỏi của anh đúng không?!
Ban nãy im lặng là để suy nghĩ tìm đáp án đúng không?!
Trác Thù cười thầm, hỏi thêm mấy câu nữa. Lần nào Ưng Đồng Trần cũng im thin thít một lúc mới nghiêm túc trả lời, tựa như cung phản xạ của anh cần ngần ấy thời gian để hình thành.
Sau một hồi hỏi đáp, họ đã đến cầu thang làm bằng đá, rốt cuộc đường đi cũng đỡ gập ghềnh hơn phần nào. Bốn người tìm tảng đá ngồi nghỉ chân, Trác Thù tình cờ nhìn lướt qua chỗ Chân Minh Hâm, hắn nhớ đến buổi thuyết giảng đầy tâm huyết tối qua. Vì để cảm ơn tấm lòng của thầy Chân Minh Hâm, hắn lại gần nói: "Cảm ơn thầy Chân."
Chân Minh Hâm ngạc nhiên: "Cảm ơn vì điều gì?"
"Tiết học của cậu giúp anh rất nhiều." Lại nhớ đến đêm trăng nồng nàn hôm qua, Trác Thù suýt nở nụ cười tà mị đạt tiêu chuẩn của giới chủ tịch.
Chân Minh Hâm chầm chậm trợn tròn mắt: "Anh thành công à?"
Trác Thù mỉm cười bí hiểm: "Đúng vậy."
Nụ cười trên môi Chân Minh Hâm sượng trân, khóe miệng méo xệch: "Vì cớ gì?! Rốt cuộc là vì cớ gì?!"
Trác Thù bất ngờ: "Chẳng lẽ cậu thất bại?"
Hồi tưởng lại tối hôm qua suýt bị Mạnh Công quăng xuống chân núi, cậu không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Bọn họ vừa đi vừa dừng chân nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đến chân núi. Do Mạnh Công và Chân Minh Hâm không có xe nên Trác Thù đành phải chở họ đến sân bay.
Sau khi tạm biệt, Trác Thù sắp xếp lại lộ trình mà mình cần đi rồi nhanh chóng đưa Ưng Đồng Trần đến khu nghỉ dưỡng. Lần này họ không leo núi, chỉ ngâm mình trong suối nước nóng ở khách sạn một ngày và thẩn thơ tản bộ xung quanh rồi lên xe về nhà.
"Khi nào em chính thức nghỉ việc?" Trác Thù hỏi.
Ưng Đồng Trần đang nhắn tin với thầy giáo vụ, đáp: "Ngày mai em sẽ đến trường thu xếp đồ đạc, hoàn thành xong thủ tục là chính thức nghỉ."
"Còn gì nữa không?"
Ưng Đồng Trần đọc tin nhắn trong nhóm chat của lớp, mỉm cười: "Ngày mai sẽ công bố kết quả thi hết năm nên lớp em tổ chức buổi liên hoan, tụi nhỏ mời giáo viên đến."
Trác Thù cười bảo: "Em định tạm biệt trực tiếp à?"
"Ừm, có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu." Ưng Đồng Trần ngừng chút rồi nói tiếp: "Anh chở em đến K.W đi, em muốn mua ít quà."
Hôm sau Ưng Đồng Trần đến trường bàn giao lại công việc mất cả buổi. Ngoại trừ những công việc đến quan đến nhiệm vụ giảng dạy, anh còn để lại tệp tài liệu ghi chép thông tin cá nhân và một số vấn đề cần chú ý ở mỗi học sinh.
Đợi đến khi hoàn thành gần xong thủ tục, anh về văn phòng thu dọn đồ đạc. Bấy giờ các đồng nghiệp mới biết anh nghỉ việc.
Mọi người ai cũng thắc mắc, nhưng hễ ai hỏi lý do thì Ưng Đồng Trần chỉ trả lời là vì vấn đề cá nhân. Các đồng nghiệp không tiện tọc mạch thêm, đành chúc xã giao mấy câu.
Phó Lữ buồn thối ruột: "Ài, tổ tiếng Anh chúng mình mất đi trai đẹp rồi."
Trịnh Thực Nam là người đau lòng nhất: "Sao lại đột ngột thế? Tôi không đồng ý! Cậu nghỉ rồi ai sẽ ăn sáng cùng tôi!"
Ưng Đồng Trần đáp: "Còn bạn gái anh mà."
Trịnh Thực Nam cười phá lên, vỗ vai anh, thì thầm hỏi: "Cậu xin nghỉ đột ngột như vậy là do tìm được bến đỗ nào tốt hơn đúng không? Ngôi trường nào đó? Đầu xuân năm sau chúng ta tụ tập ăn uống nhé?"
"Không phải trường học." Ưng Đồng Trần cười, lấy danh thiếp đưa cho Trịnh Thực Nam: "Sau này tôi sẽ dồn hết tâm huyết cho văn phòng của mình."
Trịnh Thực Nam: "."
Quá đáng, douma thật quá đáng.
Giữa trưa, Ưng Đồng Trần mời các đồng nghiệp ăn cơm, nhân tiện tặng quà chia tay cho họ và cả thầy chủ nhiệm. Nhớ những ngày đầu anh chân ướt chân ráo đến trường làm giáo viên, thầy chủ nhiệm đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Thầy chủ nhiệm bùi ngùi: "Thật ra chuyện này... Ài thôi chú không nhiều lời nữa. Cháu cũng biết chú luôn coi trọng lớp giáo viên trẻ như cháu. Chỉ cần sau này cháu chăm chỉ làm việc thì tương lai ắt sẽ thành công."
"Cháu cảm ơn." Ưng Đồng Trần thật lòng cảm ơn: "Chắc chắn cháu sẽ thực hiện được điều đó, thầy cũng giữ gìn sức khỏe."
Buổi chiều Ưng Đồng Trần ngủ một giấc rồi thức dậy dọn dẹp phòng ốc. Anh ra ban công, giương mắt nhìn về phía trường học trong chốc lát.
Nên chuyển nhà rồi.
Buổi tối, tại một nhà hàng sang trọng ở phụ cận trường học, trong một căn phòng tràn ngập tiếng hò hét loạn xị ầm ĩ.
Kì nghỉ hè không bị ràng buộc bởi những quy định của nhà trường nên các học sinh được chơi thả ga, quậy tưng bừng.
Ai nấy đều khoác lên mình những bộ cánh riêng. Các bạn nữ xúng xính váy áo và trang điểm xinh đẹp. Cùng với đó, có không ít bạn nam chải chuốt tóc theo kiểu dáng người lớn, mặc bộ quần áo bảnh bao nhất.
Sư Đề Vĩ cố ý đến tiệm cắt tóc để tạo kiểu vuốt ngược giống Trác Thù, mặc tây trang, hết sức tự tin bước vào phòng ăn. Cậu nhóc nhìn lướt qua một lượt là đã nhận ra Trác Tử nổi bật giữa đám đông.
Trác Tử không mảy may hay biết mình đã lọt vào tầm ngắm của "con công xòe đuôi" nào đó. Trong lúc buôn chuyện với các bạn cùng bàn, cô nhóc tình cờ liếc thấy một bóng người đen sì từ đầu đến chân, vì quá hoảng hốt nên nó đã lỡ miệng gọi anh làm mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhao nhao trêu họ nên kết bái anh em.
Sư Đề Vĩ: "..."
Trong khi cả lớp nhốn nháo cười đùa thì Ban Chương đi đón thầy chủ nhiệm lớp. Ưng Đồng Trần và cậu cùng nắm tay Ban Tiểu Mân xuất hiện ở cửa khiến tiếng reo hò trong phòng càng bùng nổ dữ dội hơn.
Giáo viên dạy các môn khác đều bận việc nên không góp mặt được, kết quả chỉ có một mình Ưng Đồng Trần đến. Anh được học sinh mời lên ngồi ở vị trí chủ tọa.
Trong buổi liên hoan, cả lớp thấy thầy chủ nhiệm không nhắc tới điểm thi nên cũng thoải mái hơn.
Ưng Đồng Trần lẳng lặng nhìn tụi nhỏ cười đùa giận dỗi. Anh dỏng tai hóng hớt chuyện trong trường, nào ngờ lại hóng được tin đồn của chính mình. Hai nữ sinh ngồi gần anh đang thảo luận tại sao thầy Trịnh Thực Nam không đến, một người nói rằng thầy Trịnh đưa cô Sanh Vu về quê nên vắng mặt.
"Ài, vậy nghĩa là thầy Ưng và thầy Trịnh BE phải không?"
"Chứ còn gì nữa. Mà cậu nói be bé thôi kẻo thầy Ưng nghe được, thầy sẽ đau lòng."
Ưng Đồng Trần: "?"
Trác Tử ngồi cạnh hai nữ sinh đó, không nhịn được nữa nên nói chen vào: "Các cậu toàn nói vớ vẩn, thầy Ưng yêu người khác rồi."
Cả phòng ồn ào bỗng nhiên im phăng phắc.
Mấy chục đôi mắt tỏa ra ánh sáng mang tên "hóng hớt" đồng loạt dồn về phía Ưng Đồng Trần.
Trác Tử á khẩu...
Lúc nãy tui nói vừa đủ nghe thôi mà, các cậu cài máy nghe trộm à!
"Ờ..." Trác Tử gãi đầu: "Thật ra vừa nãy tui chỉ đùa..."
"Đúng vậy." Ưng Đồng Trần thản nhiên gật đầu, tiếp tục đút sữa cho Ban Tiểu Mân, cười nói: "Thầy đang hẹn hò."
Thần dân lớp A2: Biểu cảm khiếp sợ!
Không một ai dám ho he câu nào, lát sau, tiếng hét chói tai vang lên phá banh nóc nhà.
"Trời má! Thầy nói thật ạ? Chuyện này có đáng tin không?"
"Tại sao Trác Tử lại biết? Không hổ là cán sự môn tiếng Anh!"
"Không biết người yêu thầy là thần tiên phương nào, có phải là giáo viên trường mình không nhỉ?"
"Sao thầy không dẫn bạn gái đến chơi ạ? Chỉ thêm một bộ bát đũa thôi mà, tụi em không ki bo mấy đồng bạc ấy đâu!"
"Em xin thầy đó, em muốn được gặp bạn gái thầy, hu hu."
Ưng Đồng Trần khẽ cong môi, không giấu được nét cười trìu mến hiện lên trong đôi mắt.
Thần dân lớp A2: Ôi đệt, đây đúng là hơi thở của tình yêu! Thế là xong, đóa hoa kiêu sa lạnh lùng của lớp mình bị hái rồi! Rốt cuộc là tên nào trộm!
Chỉ có Trác Tử và Ban Chương – hai người duy nhất biết rõ sự tình đưa mắt nhìn nhau. Sau rồi Ban Chương phì cười, Trác Tử thấy thế cũng thở phào một hơi, nở nụ cười theo bạn.
Tuy nhiên sự kiện thầy chủ nhiệm thừa nhận đang yêu đương không phải là kích thích lớn nhất, bởi vì thông tin thầy nghỉ việc xuất hiện ngay sau đó mới là vết thương chí mạng dành cho tụi nhỏ.
Phòng ăn lại chìm vào im lặng.
Ban Chương nhìn Trác Tử nhưng Trác Tử lại ngạc nhiên lắc đầu nguầy nguậy với cậu, chứng tỏ cô nhóc cũng không biết gì.
Ưng Đồng Trần không muốn tụi nhỏ chịu thêm đả kích nữa. Thấy cả lớp lặng ngắt như tờ, anh đành lên tiếng: "Thầy xin lỗi... Bữa tối nay thầy mời, các em cứ ăn tự nhiên."
Ai nấy đều bốn mắt nhìn nhau, nét mặt hiện rõ sự không cam lòng. Cả đám tranh nhau nói:
"Vấn đề không phải là tiền cơm! Hu hu hu."
"Có phải do tụi em thi cuối kì không tốt nên ban giám hiệu gây rắc rối cho thầy không ạ? Hay là thầy thất vọng về tụi em quá?"
"Thầy ơi thầy đừng đi, em sẽ cố gắng học thật giỏi."
"Đúng đó ạ, sang năm tụi em nhất định sẽ chăm chỉ học hành. Em còn chưa hoàn thành bài tập thầy giao mà."
"Trác Tử, cậu biết tại sao thầy nghỉ việc không? Cậu mau khuyên thầy ở lại đi."
Mắt Trác Tử đỏ hoe, đang định gặng hỏi nguyên do thì thấy trong đôi mắt thầy cũng ánh lên nỗi niềm không nỡ...
Mãi lâu sau, Ban Chương đột nhiên lên tiếng: "Chắc chắn thầy có lý do nên mới xin nghỉ."
Ưng Đồng Trần gật đầu: "Ừm, xin lỗi, thầy có lý do cá nhân nên không thể tiếp tục dạy các em. Chúc các em học hành thật tốt."
Một vài nữ sinh đã rưng rưng nước mắt, các nam sinh cũng lặng thinh chẳng nói chẳng rằng. Ngay cả những học sinh hay nghịch ngợm, quậy phá cũng khó có thể chấp nhận được sự thật này.
Ưng Đồng Trần vốn đã không giỏi an ủi người khác, huống chi là phải an ủi cả tập thể nhiều người như vậy. Có điều, anh biết những đau thương mất mát này chỉ thoáng qua trong chốc lát. Con đường tương lai còn rất dài, biết đâu đến cuối năm, tụi nhỏ đã quên mất người thầy chỉ đồng hành vỏn vẹn nửa năm với chúng.
"Được rồi, chẳng phải các em muốn chơi tăng hai sao?" Ưng Đồng Trần dịu giọng: "Hình như quán Karaoke ở ngay gần đây nhỉ?"
Ban Chương đáp: "Vâng, thầy muốn đi cùng tụi em không ạ?"
"Thầy bận chút việc rồi, không làm phiền lớp nữa. Các em chơi tiếp đi, nhớ chú ý an toàn nhé." Ưng Đồng Trần nhìn điện thoại, cất bước đi một mạch về phía cửa, vẫy tay: "Tạm biệt các em."
Ưng Đồng Trần vừa rời khỏi được một lúc, nhân viên phục vụ đẩy xe đựng đồ vào phòng. Tầng trên đặt một chiếc bánh kem cỡ lớn, xung quanh bánh kem và ở tầng dưới là các hộp quà xếp chồng lên nhau.
Nhân viên phục vụ: "Đây là quà mà anh Ưng chuẩn bị cho các em, các em nhận đi."
Mọi người đều ngỡ ngàng, lại gần xem thì thấy mỗi hộp quà đều được dán mảnh giấy ghi tên người nhận.
Một bạn nữ cầm lấy hộp quà của mình, bóc ra xem: "Là kính bảo vệ mắt, đợt này mắt tớ lại tăng số cận thị."
"Đây là giày đá bóng mà tớ muốn mua bao lâu nay."
"Quà của tớ là một chiếc túi xách dễ thương."
Ban Chương mở hộp quà của mình ra, bên trong đựng hai chiếc áo bông lớn nhỏ khác nhau, kèm theo đó còn có tất và bao tay. Khóe mắt cậu cay cay nhưng vẫn cố nén giọt nước mắt.
Sư Đề Vĩ cũng nghẹn ngào: "Tại sao của tớ lại là Thiện Lợi trọn bộ 38 tập?"
(*) Thiên Lợi trọn bộ 38 tập: hiểu nôm na đây là bộ sách về học tập.
Bấy giờ, những học sinh đứng gần cửa bỗng lao ra ngoài, các bạn khác thấy vậy cũng ào ào chạy theo. Sư Đề Vĩ là người chạy đến cuối cùng, lúc đến cổng nhà hàng thì thấy mọi người đã dừng lại.
"Thầy Ưng đâu? Sao không đuổi theo nữa?"
Sư Đề Vĩ chen lên đằng trước, nương theo tầm mắt của mọi người mà nhìn về phía chiếc xe đậu trước cổng.
Một người đàn ông đứng bên cạnh ghế phó lái, hắn buông tay xuống rồi xoay người lại. Lúc thấy họ, hắn hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười: "Các em ăn xong rồi à?"
Mọi người: "..."
Sư Đề Vĩ: Sao anh Trác lại ở đây?!
"Xin lỗi, anh mượn thầy Ưng của các em một chút nhé." Trác Thù nhoẻn miệng cười, vòng sang bên kia mở cửa xe.
Giờ đây Sư Đề Vĩ mới nhìn thấy rõ người ngồi ở ghế phó lái chính là thầy Ưng!
Ưng Đồng Trần ngoảnh mặt sang, lập tức đối diện với một đám học sinh đang ngây ra như phỗng.
"..."
Ưng Đồng Trần khẽ mỉm cười với tụi nhỏ.
Mãi đến khi chiếc xe hơi chạy mất hút, cả lớp mới sực tỉnh khỏi cảm xúc bàng hoàng và hoài nghi.
Một bạn nữ đứng phía trước lẩm bẩm: "Chắc không phải chỉ có mỗi tớ thấy anh Trác mở cửa cho thầy Ưng đâu ha?"
Người đứng bên cạnh tiếp lời: "Chắc cũng không phải chỉ có mỗi tớ thấy họ hôn nhau đâu ha?"
Sư Đề Vĩ chợt nhớ ra kì nghỉ tết Dương lịch, thầy chủ nhiệm đi ra từ sau lưng anh Trác...
Ban Chương nói: "Lớp mình sẽ chúc phúc cho thầy chứ?"
"Ừm! Tất nhiên rồi."
Mọi người đồng loạt gật dầu, sau đó đổ dồn ánh mắt về phía Trác Tử.
"Trác Tử, cậu không thể độc chiếm thầy Ưng như vậy! Sau này tụi tớ sẽ đến nhà cậu chơi!"