___
Bên ngoài cục Dân chính, Ngô Minh tò tò đi theo cha mẹ. Nhìn đôi vợ chồng già nắm tay nhau thắm thiết, cô nhóc ngượng nghịu: "Em xin lỗi thầy, em không biết cha mẹ ly hôn để mua nhà."
Ưng Đồng Trần cười đáp: "Không sao, chỉ cần em nín khóc là được."
Ngô Minh thẹn thùng gãi đầu: "Em sẽ không khóc nhè nữa."
Cha mẹ Ngô Minh đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, cười rộ lên: "Con bé làm phiền thầy quá, chi bằng vợ chồng tôi mời thầy bữa cơm canh đạm bạc nhé."
"Không cần đâu. Cháu có chút việc, không quấy rầy gia đình bác nữa." Ưng Đồng Trần cười nói.
Ngô Minh vẫy tay, đột nhiên cô nhóc thì thầm hỏi: "Thầy ơi, sau này em đến nhà Trác Tử gặp thầy được không ạ?"
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên, đoạn anh cười phá lên, hạ thấp giọng: "Thầy nghĩ em sẽ gặp được Trác Tử nếu đến nhà thầy chơi đấy."
Ngô Minh trợn tròn mắt, gập đầu cái rụp rồi cười toe toét: "Vâng ạ! Nhất định em sẽ tới!"
Sau khi tạm biệt gia đình bác Ngô, Ưng Đồng Trần về văn phòng Ngôn Vực làm việc tiếp, hoàn thành xong công việc mới đứng dậy về nhà.
Bấy giờ ông chú đang xem phim Mỹ, thấy anh về liền đứng dậy hâm nóng bữa khuya cho anh.
"Sao hôm nay cháu về muộn thế?" Ông chú hỏi.
"Văn phòng có việc cần cháu xử lí. Có lẽ mấy hôm nữa sẽ càng bận hơn."
Ưng Đồng Trần ngồi vào bàn ăn, mệt mỏi đến độ nằm bò ra bàn. Mãi đến khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, anh mới từ từ tỉnh lại, thấy mâm cơm cơ man nào là cua mà cười tít mắt.
"Chú cũng ăn đi."
"Tất nhiên rồi."
Ông chú ngồi xuống đối diện anh. Trong lúc hai người im lặng bóc cua, Ưng Đồng Trần chợt lên tiếng: "Tại sao chú nấu cua ngon thế?"
Ông chú cười ha ha: "Ý cháu là sao? Chú nấu những món khác dở à?"
"Chú tự hiểu mà, chắc cháu không cần nói thẳng đâu ha." Ưng Đồng Trần ăn cua: "Nom chú không giống người biết nấu ăn."
Tay ông chú khựng lại, cụp mắt nhìn miếng cua, làm thinh một hồi mới trả lời: "Bởi ông ấy thích ăn cua."
Ưng Đồng Trần sửng sốt mất một lúc mới hiểu ra ông ấy là ai: "Chú Lai ư?"
"Ừm." Ông chú mỉm cười: "Chú cố gắng rất lâu mới nấu được món cua ra hồn, thế nhưng ông ấy không ăn."
Ưng Đồng Trần lẳng lặng ăn cua, chỉ còn tiếng nhóp nhép vang lên trong căn phòng.
"Dạo này chú thường mơ thấy ông ấy, nhưng mặt mũi ông ấy như nào lại sắp quên rồi. Thời trai trẻ chẳng ngại thốt ra những lời sến sẩm, nào là mãi mãi không quên anh... Nếu ông ấy không quay về, chú sẽ thất hứa mất." Ông chú cười tự giễu.
"Hơi mặn." Ưng Đồng Trần vứt vỏ cua xuống.
"Tào lao." Ông chú khịt mũi: "Chú nhắm mắt nấu cua cũng không bị mặn."
Ưng Đồng Trần bĩu môi.
Ông chú nghĩ ngợi chốc lát, hỏi: "Cháu biết vì sao dạo này chú thường mơ thấy ông ấy không?"
Ưng Đồng Trần nhìn tiết trời bên ngoài: "Sắp đến mùa xuân ư?"
"Nỡm." Ông chú nói bằng giọng bông đùa: "Là do cháu và thằng oắt Trác Thù suốt ngày chim chuột trước mặt chú, nhìn mà mắc ói."
Ưng Đồng Trần: "Nỡm."
Ông chú: "Cháu mới nỡm."
Ưng Đồng Trần: "Chú nỡm nhất."
"Thôi thôi không nói nữa." Ông chú xót xa: "Đừng để bầy cua của chú nghe thấy, kẻo chúng không được nhắm mắt xuôi càng xuống hoàng tuyền."
Ưng Đồng Trần: "..."
"Đúng rồi, sao cháu về một mình? Tên nhóc kia không đưa đón cháu à?" Ông chú hỏi.
"Hôm nay cháu không đến công ti anh ấy." Dưới ánh mắt đùa cợt của ông chú, anh nói tiếp: "Trước kia tiện đường nên mới đi cùng."
Ông chú nào có tin, châm chọc: "Một cuộc điện thoại cũng không có, coi chừng nó bỏ rơi cháu."
"... Cháu không ăn nữa." Ưng Đồng Trần đứng dậy đi tắm.
Ông chú cười ầm lên, nhẩn nha ăn phần cua còn lại. Ông rửa bát đĩa xong, thấy Ưng Đồng Trần hút thuốc ở ban công, bèn hỏi: "Sao mặt cau mày có thế kia?"
Ưng Đồng Trần ngoái đầu lại nhìn ông. Anh nhả đầu lọc thuốc lá ra, xoay người ngắm nhà cửa trong khu dân cư rồi giương mắt về phía thành thị mờ ảo dưới bầu trời đêm: "Chúng ta chuyển nhà đi."
"Chuyển đến đâu?"
Ưng Đồng Trần cúi đầu dập tắt điếu thuốc, nhoẻn miệng cười: "Khu biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố."
Ông chú vỡ lẽ: "Chuyển đến gần nhà Trác Thù à?"
"Dạ." Ưng Đồng Trần gác tay lên lan can: "Bác trai bác gái đều rất tốt bụng, khi về già chú sẽ có người bầu bạn. Nếu chú cứ một thân một mình ở đây sẽ sinh cảm giác cô đơn, cả nghĩ."
"Quả là một ý kiến hay." Ông chú biết tỏng nhưng không vạch trần, chỉ tủm tỉm: "Khốn nỗi giá nhà ở đó đắt lắm."
"Cháu sẽ cố gắng." Ưng Đồng Trần nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi mở mắt, ánh mắt sáng ngời lấp lánh: "Nhanh thôi, chúng ta sẽ mua được căn nhà khang trang hơn."
Ông chú vỗ vai anh: "Ừm. Mà văn phòng cháu có thiếu lao công không? Chú nghĩ mình làm được."
"... Chú chỉ cần ở nhà soạn bản thảo thôi."
Trước khi ngủ, Ưng Đồng Trần lại kiểm tra điện thoại, một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc cũng không có. Anh chủ động gọi cho hắn, một lát sau mới có người nhấc máy.
"Có chuyện gì?" Trác Thù hỏi.
Ưng Đồng Trần cứng họng, hình như không có chuyện gì thật. Anh đành trả lời: "Không có gì, em cúp máy nhé?"
Trác Thù: "Ừm."
"?"
Ưng Đồng Trần tắt máy trong sự ngỡ ngàng, đặt điện thoại ở một bên, nhắm mắt đi ngủ. Thật lâu sau, trong căn phòng tối om phát ra tiếng rống vang dội: "Đệt mợ!"
Trác Thù không biết mình đã vô tình chọc giận đối phương, vẫn miệt mài lên mạng tìm kiếm từ khóa... các cách cầu hôn lãng mạn. Kể từ khi đưa ra quyết định, hắn tự nhủ rằng phải chuẩn bị chu đáo cho màn cầu hôn. Dù sao nhà nước vẫn chưa công nhận hôn nhân đồng tính nên việc đến cục Dân chính đăng kí kết hôn là điều bất khả thi. Vậy nên hắn quyết tâm tạo ra một màn cầu hôn thật ấn tượng!
Sau mấy giờ tra cứu và chọn lọc, hắn tổng kết được vài điểm mấu chốt.
Hoa tươi, bóng bay, nhẫn cưới và lời thề ước.
So easy.
Hắn lập tức soạn ra kế hoạch A...
Đặt mua hoa tươi từ một cửa hàng online. Nhân lúc tan ca sẽ dẫn Ưng Đồng Trần đến xe hơi, mở chiếc cốp xe giấu muôn vàn đóa hoa ra. Trước khung cảnh lãng mạn ấy, dẫu là người lạnh lùng cỡ nào cũng sẽ mềm lòng mà thôi! (Lưu ý: Không được tặng Năm – Ba và thực phẩn chức năng vì em ấy không thích.)
Cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến ấm áp. Tiếp đó đưa em ấy về căn nhà đã được trang trí xinh đẹp. Trong căn phòng tràn ngập bóng bay, dẫn em ấy bước đi trên con đường lung linh ánh nến. Tranh thủ bầu không khí lãng mạn êm đềm, hắn sẽ quỳ một chân xuống, lấy nhẫn ra, tuyên thệ và rơi lệ một cách chân thành nhất.
Mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng ra cảnh họ ăn mừng, tất nhiên là phải "hưởng thụ" từ thư phòng, phòng khách, phòng ngủ đến ban công.
Càng nghĩ "chú họa mi" trong lồng càng kích động. Hắn hưng phấn đến mức mất ngủ, đành quét tước dọn dẹp nhà cửa. Mỗi khi dọn đến chỗ nào là hắn lại nghĩ đến cảnh tượng xảy ra ở đây vào ngày mai, loạt soạt loạt soạt, tốc độ quét dọn càng nhanh hơn.
Hậu quả của việc hưng phấn quá mức là thức khuya.
Rạng sáng 3 – 4 giờ hắn mới vào giấc, 7 giờ đã phải thức dậy đến công ti.
Trác Thù gọi tài xế đến tận nhà đón mình, tranh thủ chợp mắt chốc lát lúc ngồi ở ghế sau xe hơi. Khi đến văn phòng, hắn mới sực nhớ ra một chuyện, hắn chưa mua hoa và chưa tìm người trang trí nhà!
Hơn hết là... nhẫn đâu?!
Hắn vội vã lao đến trung tâm thương mại, đặt hoa ở một cửa hàng cao cấp: "Xin hãy gói hết những bông hoa đẹp nhất trong cửa hàng, ngoại trừ hoa hồng, nó quá tầm thường."
Nhân viên cửa hàng hỏi: "Anh chắc chắn muốn mua hoa ở tiệm em ạ?"
"Ừ." Trác Thù xem đồng hồ, vội vàng dặn dò: "Chiều nay tôi cần."
"Vâng." Nhân viên gật đầu lia lịa.
Trác Thù tiếp tục rảo bước đến cửa hàng trang sức kim cương lớn nhất trong trung tâm thương mại, dành cả buổi để lựa chọn. Nhân viên vừa thấy quần áo hắn mặc đã biết là khách sộp, đon đả tiếp đón: "Anh muốn chọn kiểu dáng như nào?"
"Có nhẫn cầu hôn không?" Trác Thù hỏi.
"Có ạ." Nhân viên dẫn hắn đến một quầy hàng bên trong: "Tất cả sản phẩm ở đây đều đẹp, nhẫn kim cương là..."
Trác Thù: "Bỏ qua, tôi cầu hôn đàn ông."
Nhân viên: "..."
May thay nhân viên là người từng trải, đã xem rất nhiều phim gay hiện đại nên không bất ngờ, nhanh chóng dẫn hắn đến khu vực khác: "Những cặp nhẫn đôi này đều phù hợp cho nam. Xin hỏi người yêu anh đeo cỡ nào?"
Trác Thù im lặng.
Trời ạ! Hắn không biết!
Hắn cẩn thận nhớ lại ngón tay Ưng Đồng Trần, dựa theo kí ức, vẽ vòng tròn vào tờ giấy: "Đại khái to như này."
Nhân viên: "."
Anh là khách hàng khó nhằn nhất mà tôi từng phục vụ đó!
"Thưa quý khách, anh vẽ như vậy khó tìm được kích cỡ phù hợp lắm. Chi bằng anh mua cặp nhẫn này, nếu rộng thì có thể sửa." Nhân viên mỉm cười tư vấn.
"Cũng đúng." Trác Thù chọn một cặp nhẫn có kiểu dáng đẹp mắt đi thanh toán.
Tiếp theo là tìm người trang trí nhà.
Có điều thời gian gấp gáp, làm sao tìm được người đến làm ngay...
Thoắt cái, hắn nghĩ ngay đến ba kẻ ăn hại.
Trác Tử đang ở nhà viết chương mới cho bộ fanfic. Lúc nhận được cuộc gọi của Trác Thù, trong đầu nó toàn là hình tượng chủ tịch bá đạo chuẩn mực của Tấn Giang, nhưng bên tai lại vang lên lời dặn dò của chủ tịch bá đạo dỏm nhà mình.
"Em và cha mẹ trang trí căn chung cư giúp anh."
Trác Tử hỏi: "Anh trang trí nhà làm gì?"
"Cầu hôn."
"Lãnh đạo cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!" Trác Tử dừng gõ chữ, hiên ngang giơ tay làm động tác chào.
Sau khi quay về công ti, Trác Thù dặn một nhân viên xuống lầu lấy hoa, mang chúng đến xe hơi.
Chuẩn bị hết thảy xong, hắn mới yên tâm mà tập trung vào công việc.
Buổi trưa, hắn đến căng-tin ăn cơm một mình, nhưng cơm hôm nay khó nuốt quá! Rõ ràng hương vị vẫn như mọi khi nhưng sao lại khó nuốt đến vậy!
Bấy giờ có nhân viên ngồi kế bên hỏi: "Hôm nay anh Ưng lại không đến ạ? Chúng em nhớ anh ấy ghê."
"Nhớ cái gì mà nhớ, không được nhớ." Trác Thù xụ mặt về văn phòng, nhìn bàn bên cạnh thiếu vắng bóng người, lặng lẽ thở dài.
Thoạt đầu hắn muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nào ngờ đối phương chỉ ở đây có vài ngày, vừa mới rời khỏi đã khiến hắn chẳng thiết ăn cơm.
Không dằn được nỗi nhớ nhung trong lòng, Trác Thù bèn gọi điện cho Ưng Đồng Trần. Đầu dây bên kia hỏi: "Có chuyện gì?"
Trác Thù: "Hình như không có chuyện gì."
Ưng Đồng Trần: "Vậy anh cúp máy đi."
"Ừm."
Trác Thù cúp máy, một dấu chấm hỏi chầm chậm hiện lên trong đầu.
Cuộc đối thoại vừa rồi thật quen thuộc.
Hắn định gọi điện lại, nhưng nghĩ đến món quà bất ngờ tối nay, hắn quyết định kiên nhẫn thêm chút nữa.
"Anh đang chờ ai gọi điện ạ?" Thấy Ưng Đồng Trần thỉnh thoảng nhìn điện thoại, thư kí mở lời: "Hay là anh gọi điện trước rồi mở cuộc họp?"
"Không cần." Ưng Đồng Trần xụ mặt tắt điện thoại: "Tiếp tục đi."
Ưng Đồng Trần làm việc đến tận tám giờ tối mới xong. Lúc xuống lầu, anh mở điện thoại ra thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Trác Thù. Anh gọi lại cho hắn: "Có chuyện gì?"
"Anh đang đứng ở cổng văn phòng."
"Chờ lâu chưa?"
"Nửa tiếng."
"Em xuống ngay."
Trác Thù vừa cúp máy đã nhận được cuộc gọi từ Trác Tử: "Anh ơi, bao giờ anh mới về? Cha mẹ đói lả rồi kìa."
"Mọi người ăn lót dạ trước đi." Trác Thù nói: "Anh và Đồng Trần sẽ ăn tối ở nhà hàng."
Nhác trông thấy bóng người đi tới, Trác Thù mặc kệ em gái lải nhải, cúp máy ngay lập tức. Hắn chạy đến đón Ưng Đồng Trần: "Tối nay em muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được." Ưng Đồng Trần khép hai vạt áo khoác lại, vừa đặt tay lên cửa xe đã bị Trác Thù ngăn lại.
"Khoan đã, anh có món quà muốn tặng em. Em biết hôm nay là ngày gì không?"
Ưng Đồng Trần ngẩn người, ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không biết hôm nay là ngày gì...
"Ngày kỉ niệm yêu nhau?" Anh dè dặt ướm hỏi.
Trác Thù cười lắc đầu.
"Ngày kỉ niệm hôn môi?"
Trác Thù lắc đầu.
"... Vậy hôm nay là ngày gì?" Giọng Ưng Đồng Trần yếu xìu.
Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt bất lực: "Hôm nay là thứ sáu."
"... À, vậy thì sao?"
"Thì anh muốn tặng quà cho em."
"?"
Trác Thù dắt Ưng Đồng Trần ra đuôi xe. Thấy Trác Thù định mở cốp xe, bóng ma tâm lí ùa về khiến Ưng Đồng Trần kinh hãi, cuống cuồng đè nắp cốp xuống: "Hay là đừng tặng nữa?"
"Không, anh phải tặng, chắc chắn em sẽ thích món quà này." Trác Thù hết sức tự tin mở cốp xe ra. Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Ưng Đồng Trần, song sự ngạc nhiên, thích thú, cảm động hay vui quá khóc nấc lên trong dự kiến... đều không xuất hiện! Chỉ thấy mặt Ưng Đồng Trần trắng bệch như tờ giấy, bàn tay siết chặt lại.
Sao lạ thế nhỉ?
Trác Thù quay phắt lại nhìn những bó hoa trong cốp xe, vẻ mặt cứng đờ giống Ưng Đồng Trần. Rõ ràng hắn đã bỏ hoa hồng tầm thường và đặt mua loài hoa đẹp nhất trong tiệm... Nhưng hắn không ngờ loài hoa bán chạy nhất của tiệm đó lại là hoa cúc!
Những đóa cúc trắng, cúc vàng run bần bật trong gió lạnh, cực kì giống với sinh mạng điêu tàn của hắn...
Ưng Đồng Trần lạnh lùng cười: "Em không biết hôm này là ngày gì."
Trác Thù: "Em yêu hãy nghe anh giải..."
Ưng Đồng Trần: "Nhưng ngày này năm sau chắc chắn là ngày giỗ của anh."