Cái gì? Cái gì cái gì ? Tình huống gì đây?
Đồng Thiên Ái khóc?
" Thiên Ái! Làm sao vậy? Có phải tớ nói gì không đúng không? Làm sao mà khóc?" Lần này, Phương Tình chấn động, vội vàng vòng qua bàn ăn, ngồi bên cạnh cô.
Đồng Thiên Ái không nói gì, chỉ liều mạng lắc đầu.
"Thiên Ái! Thiên Ái! Thiên Ái! Vậy cậu khóc cái gì ? Đừng dọa tớ à!". Phương Tình kinh ngạc, Đồng Thiên Ái là người vô cùng lạc quan, cư nhiên lại bị cô chọc khóc.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, nhìn Phương Tình. Một đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm, hồng đến kỳ cục. Mà đáy mắt cô, toàn bộ là gương mặt Phương Tình.
Giờ phút này cô, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ.
Nhìn cô mấy giây, rốt cuộc òa khóc lên một tiếng, cả người ngả về phía Phương Tình, ôm chặt lấy cô.
Mọi người xung quanh chăm chú nhìn vào hai người, Phương Tình nghĩ mình chỉ còn có cách đào một cái lỗ, sau đó chui xuống dưới.
Trường hợp gì đây? Cứ làm như cô đang khi dễ cô ấy vậy!
"Thiên Ái! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!" Thật là nhức đầu! Cô nhất định là khắc tinh của mình a!
Đồng Thiên Ái lúc này mới ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt trên mặt, ngẹn ngào nói, "Tớ không có á! Chuyện gì cũng không có! Tớ chỉ là quá cảm động thôi!"
Phương Tình vô cùng tức giận, cô khóc đến rả rích ồn ào , cuối cùng, cư nhiên chỉ nói với cô, là bởi vì quá cảm động? Rõ là. . . . . .
Quá đơn thuần quả nhiên không tốt! Tính tình của cô làm cho người khác đau đầu.
Lúc ra khỏi phòng ăn đã gần hai giờ chiều rồi.
Đi thẳng hết con đường mòn, rẽ qua bãi tập, chính là cổng trường.
Người đến người đi đầu đường, thỉnh thoảng chạy qua mấy chiếc xe.
Vỉa hè đối diện, một chiếc xe ô tô dừng lại. Xa xa nhìn lại, mà có thể nhìn thấy Quý Hướng Phàm ngồi ở ghế lái. Mặc Tây phục, áo sơ mi trắng noãn, hơn nữa còn rất đẹp trai.
Ánh mắt của anh, bởi vì bị Phương Tình phát hiện ra, trở nên sáng chói.
Ngay giây tiếp theo, khóe miệng cong lên, nở ra một nụ cười.
Phương Tình nhận được nụ cười của anh, trong lòng nảy lên một tia ngọt ngào, lại cố ý đi chậm lại. Bĩu môi, dường như muốn khảo nghiệm sự kiên nhẫn đến đáng thương của anh.
Đồng Thiên Ái tiến nhanh về phía trước, đột nhiên liếc sang bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng Phương Tình đâu, Quay đầu thì thấy cô đang ở phía sau mình.
"Tiểu Tình, sao cậu đi chậm như vậy, Quý đại ca vẫn chờ !"
Phương Tình tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, đi tới bên người cô, nhỏ giọng nói, "Ngày hôm qua, khi tớ phát hiện trên người anh ta có một cọng tóc của phụ nữ, cho nên tớ hôm nay quyết định không để ý tới anh ta nữa!"
Ách. . . . . . Tóc? . . . . . .
Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn Quý Hướng Phàm cách đó không xa, lại nghiêng đầu nhìn Phương Tình, " Hai người đang chiến tranh lạnh sao?
Vẫn ngồi trong xe, Quý Hướng Phàm nhìn thấy họ dừng bước, nói thầm với nhau, trong lòng cảm thấy có chút không đúng. Rốt cuộc không nhịn được, mở cửa xe.
Ai bảo anh ngày hôm qua vội vàng xã giao, không biết từ đâu lây dính một sợi tóc, đắc tội Phương đại tiểu thư !
Từ vỉa hè bên này, tiến tới gần họ.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà đi đến bên cạnh Phương Tình, kiên nhẫn nói, " Hôm nay đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh sẽ nấu những mốn em thích!"
"Tôi không đi!" Phương Tình xoay mặt, cố ý giận dỗi nói.
Quý Hướng Phàm ngược lại không có tức giận, gương mặt ôn hòa, đưa tay cầm tay của cô, "Tốt lắm! Đừng làm bộ trẻ con nưa. Mẹ anh nói lâu ngày không gặp em, rất nhớ em."
" Thiên Ái! Cậu cũng đi nhé! Đi đến cô nhi viện, sau đó thuận tiện ăn cơm tối luôn!" Nghiêng đầu hướng tới Đồng Thiên Ái đáng yêu nói.
Phương Tình không quan tâm, vẩy ra tay bị anh cầm, nhưng không hất ra được, vừa trừng mắt liếc anh một cái. Cục tức được gỡ xuống, liền không sao nữa.
"Thiên Ái! Cậu gần đây sắc mặt không tốt, có phải hay không lại một ngày đều ăn qua loa. Cùng đến nhà Hướng Phàm ăn cơm đi!" Nói xong liền kéo tay Đông Thiên Ái đi.
Đồng Thiên Ái vội vàng lui về phía sau một bước dài, cười khan mấy tiếng, "Tớ không đi á! Tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi! Tiểu Tình cậu đi gặp mẹ chồng tương lai, tớ đi làm cái gì!"
Phương Tình nghe thấy mấy chữ mẹ "chồng tương lai" không khỏi đỏ mặt.
Lại nói, một lát tớ còn phải đi làm ! Tốt lắm! Các cậu đi đi! Tớ đi đây!" Vừa nói vừa vội vàng xoay người, bước chân càng lúc càng nhanh.
Dường như là muốn chạy trốn hoặc là muốn né tránh sự hâm mộ trong lòng.
Mẹ. . . . . . Con cực kỳ lâu chưa từng ăn cơm mẹ nấu.... ...
Ngồi trong xe buýt, Đồng Thiên Ái tựa đầu vào cửa sổ. Xe buýt lắc lư, đầu cô cũng lắc lư theo. Từng cái từng cái, đập vào cửa sổ xe.
Điện thoại di động chợt rung lên. Đồng Thiên Ái giật mình, cô không muốn nhận.
Nhưng nó dường như muốn trêu cô, tiếp tục rung. Có chút phiền não, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình, "Đại Biến Thái" ba chữ, lóe ra.
Chần chờ một chút, nhận nghe điện thoại.
"Thiên Ái!" Thanh âm của anh, xuyên thấu qua điện thoại di động, cứ như vậy kích động ở trong lòng.
Đồng Thiên Ái trong vô thức đã ửng hồng hai má, nhưng cố giả bộ trấn định "Uy" một tiếng.
Yên lặng chốc lát, anh nhàn nhạt hỏi, "Hôm nay..... Trôi qua như thế nào. . . . . . Buổi trưa ăn cái gì. . . . . ."
Hử? Sao lại hỏi cái này?
" Ngày hôm nay bình thường, buổi trưa ăn cơm rang trứng cộng thêm trà sữa". Động Thiên Ái trả lời đầu đuôi ngọn ngành. Cô có cảm giác như mình đang hồi báo lịch trình vậy.
Đột nhiên, bên đầu điện thoại kia không có tiếng vang. Qua thật lâu thật lâu, cũng không nghe được thanh âm của anh.
Ngồi trong xe buýt có chút ồn ào, Đồng Thiên Ái cầm điện thoại, đợi một phút, cuốc cùng gác máy.
Một giây sau, điện thoại tiếp tục rung.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK