Trong căn hộ chỉ có một mình Đồng Thiên Ái.
Trong đầu buồn bực nên đã ngủ thẳng đến buổi chiều, chợt từ trên giường bật dậy.
Nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức, thì đã 1 giờ 2 phút rồi ! Trời ơi! Lại trễ rồi!
Lão giáo sư mặc dù nói cô không cần tới lớp, nhưng cô cũng thể không đi. Ai! Làm học sinh thật thê thảm mà.
Một lát còn phải suy nghĩ một chút thế nào đi lấy lòng lão đầu tử kia, mua chút não bạch kim? Ách. . . . . . Dường như quá khoa trương. . . . . .
Vội vàng đánh răng rửa mặt, sau đó chạy đi mang giày.
Lúc cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn thấy cục giấy, động tác trên thay chậm lại.
Mới đi được một chiếc giày, giật mình, hướng phía khay trà đi đến.
Rốt cuộc vẫn phải đưa tay cầm lên cục giấy, có chút chần chờ, một lần nữa lại mở ra, nét chữ cứng cáp lại đập vào đáy mắt. Ngay tiếp theo, khuôn mặt của anh cũng giống như đang ở ngay trước măt.
"Ngô.... ..."
Khụ. . . . . . Đồng Thiên Ái! Ngươi ở đây đang suy nghĩ cái gì vậy? Lại có thể nghĩ đến cái tên biến thái chết tiệt đó?
Cô lần nữa đem vo thành một cục, muốn ném xuống mất. Tay dừng ở giữa không chung, không cử động nữa.
Vừa giật mình, lại đi tới tủ giày, kéo ba lô đeo vào lưng, cất miếng giấy đi.
Chu mỏ, tiếp tục mang giày.
Xoay người, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh khổng lồ, cửa đóng lại trong nháy mắt, không thấy gì nữa.
***
Luân Đôn Anh Quốc
Sân bay Heathrow
Tại lối đi dành cho khách quý, nam tử trung niên mặc âu phục màu đen trang nghiêm chờ. Bên cạnh anh, mấy tên hộ vệ áo đen theo thứ tự đứng ra, mà anh, hiển nhiên là đứng đầu.
Ở một lối đi khác, người đàn ông thân hình cao lớn bỗng nhiên thoáng hiện.
Áo khoác HugoBoss màu đen, đem vóc người anh càng thêm cao ngất, giàu có và cương vị. Áo sơ mi Ferre hoa mĩ màu đỏ tía làm cho cả người có vẻ lưu loát cùng nhiệt tình.
Mấy chục cuộc hành trình nhỏ cũng không khiến cho anh mệt nhọc, ngược lại, như thường ngày, thần thái lấp lánh.
Mà môi của anh, cười như không cười, trong ánh mắt mang chút trào phúng và miệt thị.
Đi thẳng tới lối ra, đi qua đoàn người bên cạnh cũng không có dừng lại.
Nam tử trung niên cùng mấy tên hộ vệ áo đen khi anh đi tới trong nháy mắt, cung kính cúi đầu, đều là 90 độ khom lưng cúi người chào, bày tỏ trăm phần trăm tuyệt đối trung thành.
Người đàn ông cũng không có nhìn về phía bọn họ một cái, cũng không có gật đầu ý bảo, đối với cái chủng loại này hành lễ, dường như là tập mãi thành thói quen.
"Thiếu gia." Nam tử trung niên cẩn thận đi theo ở bên cạnh anh, nhỏ giọng hô.
Người đàn ông rốt cuộc lên tiếng rồi, "Quản thúc, lần này bọn họ lại đang giở trò gì."
Liên hệ quốc tế đường dài, đem gọi anh trở về. . Anh cũng muốn xem một chút, lần này đến tột cùng vì cái gì mà không chịu nổi, phải làm lớn chuyện. Tốt nhất là đừng để anh thất vọng!
"Quản thúc không biết! Xin thiếu gia tha thứ cho tôi ngu độn!" Bị kêu"Quản thúc" nam tử trung niên vội vàng mà trả lời.
Người đàn ông không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía lối ra.
Đoàn người rốt cuộc đi ra khỏi sân bay. Đặc biệt ở bên ngoài, một số xe thể thao màu đen đã chờ sẵn.
Người đàn ông trực tiếp đi về phía xe ferrari, khom người ngồi vào bên trong xe. Những người còn lại rối rít chạy chậm ngồi vào mấy chiếc xe thể thao.
"Lái xe đi!" Người đàn ông hướng tài xế nói.
Chiếc xe nổ máy, những chiếc xe thể thao cũng chậm rãi tiến về phía trước.
Giống như là như một trận gió, biến mất ở chỗ không xa.
Bờ sông Thames.
Xe vững vàng đi về phía trước, xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy bờ sông, công viên xinh đẹp, thi thoảng còn có ngọn lửa bừng bừng dấy lên ở chỗ nhà hàng cùng quán cơm.
Đầu đường náo nhiệt, rất đông người tản bộ, chạy bộ.
Xe chạy qua đám người, không biết bao lâu. Dừng lại ở một biệt thự rộng lớn.
Cửa lớn tự động mở , phát ra tiếng kêu nặng nề.
Đạp vào mắt là một bể nước khổng lồ, hợp thành một tuyến. Những Thủy Châu phun nước ở giữa không chung, dâng lên bột nước trắng xóa, giống như những viên trân châu đắt giá.
Xe chậm rãi lái vào biệt thự, xuyên qua nhiều vườn hoa tươi tốt, ở khoảng cách biệt thự 100 mét thì dừng lại.
Một người làm đã đợi từ lâu, vội vàng bước nhỏ tới chiếc ferrari, cẩn thận mở cửa xe, cúi đầu nói, "Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!"
Người đan ông cuối cùng cũng nhích thân thể, bước chân, tiếp cả người từ trong xe đi ra.
Tháng mười Anh Quốc Luân Đôn. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Gió thu từ từ thổi qua, đem tóc anh thổi tan, một vài sợi không kiềm chế được, kiêu căng trong gió tán động, dưới ánh nắng mặt trời khúc xạ màu vàng kim.
Nhìn về phía biệt thự tráng lệ, nhíu mày. Thật lâu sau hương về phái đại sảnh đi tới.
Đột nhiên một bóng dáng màu hồng chạy tới phía anh, ôm chầm lấy anh, chút nữa đem anh té xuống đất. Đem anh cả người trở thành cây Iuga , mà cô tựa như một con gấu Koala.
" Du Ty Kỳ! Mau nhảy xuống" Người đàn ông nghiến răng nghiến lưoij kêu lên một tiếng.
"Gấu khôngala" lại cứ bám dính trên người anh, hai tay nhỏ bé dùng sức ôm chặt anh, yếu ớt cự tuyệt, " Em không muốn! Em muốn ôm Tần ca ca!"
Không sai, người bị kêu "Tần ca ca", chính là Tần Tấn Dương.
Tần Tấn Dương sắc mặt càng ngày càng khó coi, đưa tay vừa muốn đem cô từ trên người mình kéo ra, "Anh đếm tới ba, em không từ trên thân anh xuống, đừng trách anh động thủ!"
" Em không muốn! Em không muốn! Em chính là không muốn!"
Du Ty Kỳ uất ức chu mỏ, bộ dạng sắp khóc.
Mắt tinh liếc thấy người tới, lại càng khóc to, " Mẹ, Tần ca ca vô duyên vô cớ hành hung người nhà".Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK