Tấn Phát dẫn người đi vào bên trong phòng tiếp khách của biệt thự, đây là nơi trước đó Trường Quân đã được mời làm khách mời danh dự của ông Smith, ông trùm dầu mỏ tại Jazz.
Nếu không phải ông Smith và vợ ông ta đều bị nổ chết tại chỗ, Tấn Phát chắc chắn sẽ cho rằng ông Smith chính là thủ phạm muốn trừ khử Trường Quân, bởi vì Trường Quân đang có ý định đặt một chân vào thị trường dầu mỏ tại nơi này.
Nếu ngay cả ông Smith và Trường Quân đều có chuyện, vậy ai sẽ là ngư ông đắc lợi đây?
Mang theo suy nghĩ này, Tấn Phát đã đi tới phòng đãi khách quý, bên trong cũng đã biến thành một đống đổ nát, vừa mới bước vào bên trong, Tấn Phát đã lập tức đụng phải một bãi nhầy nhụa thịt và nội tạng lẫn lộn vào nhau, hoàn toàn không xác định được danh tính của người bị hại.
Tuy nhiên Tấn Phát biết đây không phải Trường Quân, dựa vào chiều cao của cái xác, anh ta có thể chắc chắn điều đó.
Bên ngoài phòng khách không tìm thấy người, Tấn Phát tiếp tục đi sâu vào trong, tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc đã hết hy vọng tìm được người sống, bởi vì ở bên trong chính là tâm nổ.
Trong mắt Tấn Phát hiện lên sự tàn khốc, bàn tay siết chặt đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên chằng chịt, trông vô cùng đáng sợ, đừng thấy thường ngày Tấn Phát cà lơ phất phơ vô tư tùy tiện, một khi nổi lên ý muốn giết chóc thì sẽ lập tức biến thành ác quỷ altula đến từ địa ngục đòi mạng người.
Nếu anh em của anh ta nằm lại tại nơi này, anh ta nhất định sẽ khiến ba đời tên thủ phạm đứng sau màn kia và toàn bộ đảo Jazz này chìm sâu xuống đáy đại dương, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.
Một thuộc hạ đi vào, cung kính báo:
\- Fly, chúng tôi đã tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của Seven đâu cả.
Tấn Phát nặng nề gật đầu, nói:
\- Tiếp tục tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, trước khi tìm được Seven, không ai được phép dừng lại.
\- Rõ.
Tên thuộc hạ kia nhanh chóng rời đi, Tấn Phát một mình đi lại trong phòng sách, theo lý thuyết, nơi này là nơi phát ra vụ nổ, nếu người mà kẻ sau màn nhằm vào là Trường Quân, vậy thì có đến chín mươi phần trăm anh đang ở đây.
Tấn Phát đi tìm xung quanh thì chỉ nhìn thấy toàn là đồ vật thì nổ cháy khét, vừa rồi lửa đã được dập tắt, nhưng xung quanh vẫn còn tàn tro bốc khói lên, Tấn Phát đi tìm mọi ngóc ngách, bới từng viên gạch tường bị đổ sập lên, đến khi đi tới một đống gạch gỗ màu đen do bị đốt cháy chồng chất lên nhau, cuối cùng Tấn Phát phát hiện một chiếc caravat vẫn còn nguyên vẹn.
Hai mắt của Tấn Phát trợn to, miệng hô một tiếng "không thể nào" rồi trực tiếp dùng tay đào bới, giữa một đống hoang tàn như thế mà chiếc caravat lại nguyên vẹn thì chắc chắn có điều quái lạ, biết đâu đây cũng chỉ là kỳ tích!
Quả nhiên, sau một hồi đào bới, kỳ tích thật sự đã xuất hiện, một bàn tay vẫn còn lành lặn lộ ra, tuy trên bàn tay có không ít vết trầy rướm máu, nhưng Tấn Phát lập tức nhận ra đây là tay của Trường Quân, bàn tay này anh ta đã nhìn suốt hai mươi năm, sao có thể không nhận ra được chứ.
Tấn Phát lập tức hô to gọi người tới, nhiều người nhanh tay, một lúc sau đã đào được Trường Quân ra, anh! vẫn còn sống.
Trường Quân lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy người tới là Tấn Phát, anh lại chìm vào bóng tối.
\- Quân!
Tấn Phát lập tức đỡ lấy anh, sau đó quay sang ra lệnh cho thuộc hạ:
\- Mau chuẩn bị máy bay trực thăng, gọi cả Nice tới, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.
Anh ta có cảm giác nơi này vẫn còn nguy hiểm, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, sau này muốn đi cũng sẽ rất khó, đáng lẽ bây giờ nên đưa Trường Quân đến bệnh viện có đủ cơ sở y tế chữa trị, nhưng anh ta không thể phớt lờ trực giác của mình.
Mà trên thực tế, trực giác của Tấn Phát đã đúng.
Đám người Tấn Phát vừa đưa Trường Quân ra khỏi căn biệt thự đã bị nổ tan tành không bao lâu, chi họ hàng thứ hai của ông Smith đã dẫn một đám rất đông người đuổi theo.
Họ lấy danh nghĩa báo thù cho ông bà Smith muốn lấy cho bằng được mạng Trường Quân, họ nói với người bên ngoài rằng, vụ nổ này do người của Trường Quân sắp đặt với mục đích cướp lấy độc quyền mỏ dầu, việc anh bị nổ trúng là do anh tự làm tự chịu, cho dù họ có truy sát anh thì cũng đúng lý hợp tình mà thôi, cảnh sát cũng không làm gì được họ.
Phải thừa nhận một điều, đảo Jazz là nơi vũ lực thống trị, nhà tù chỉ nhốt kẻ thua trận nhỏ yếu, đây là nơi công lý được cân đo bằng tiền vàng, mạng người chỉ là con kiến nhỏ không hề đáng một đồng.
Khi Tấn Phát biết được tin tức này trong lòng phẫn nộ không thôi, toàn thân anh ta phát ra hơi thở chết chóc.
Đáng chết! Chỉ là một đám ô hợp vậy mà lại dám đuổi giết Trường Quân, nếu không phải có thế lực lớn phía sau chống lưng, anh ta không tin họ dám làm càn như thế.
Rốt cuộc kẻ sau màn này muốn gì? Đầu tiên là bắt cóc nhóc Công Nam kia ra oai phủ đầu Trường Quân, sau đó lại dùng thủ đoạn hèn hạ đuổi giết họ, vậy mà họ lại chỉ có thể bị động thừa nhận sự công kích, thậm chí còn không biết được mình sắp gặp phải điều gì.
Mẹ nó, cảm giác làm con mồi thế này không sảng khoái gì cả.
Đừng để anh ta biết được kẻ sau màn là ma quỷ phương nào, nếu không anh ta nhất định sẽ biến kẻ đó thành cô hồn thật sự luôn!
Lúc này Tấn Phát và một thuộc hạ đắc lực tên Jun đang dìu Trường Quân chạy tới chiếc xe đang đậu cạnh bìa rừng, mấy thuộc hạ khác đều đã chia ra bảo vệ xung quanh ba người, phía trước là khu rừng tiềm tàng nguy hiểm không lường trước được, phía sau lại có một đám người mang vũ khí đuổi theo, tình cảnh bây giờ không khác gì bốn bề thọ địch.
Chạy một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy được mấy chiếc xe.
Đang lúc mọi người leo lên xe thì đột nhiên tiếng súng nổi lên bốn phía, thuộc hạ lập tức móc súng ra bắn trả nhưng những kẻ kia đều quen thuộc với địa hình ở đây, thuộc hạ của Trường Quân không phải đối thủ khi đấu trong sân địch, không bao lâu sau tất cả đều bị bắn hạ.
Tuy nhiên ba người trung tâm cũng đã an toàn ngồi vào xe, khi vào xe xong, Jun khởi động xe lập tức lao đi, chạy khoảng mười phút, Trường Quân mở mắt ra lần thứ hai, tuy lúc nãy anh bất tỉnh, nhưng cũng không phải không cảm nhận được xung quanh, vì thế ít nhiều vẫn hiểu được tình huống cụ thể của mình.
Anh nhìn qua Tấn Phát ngồi ở bên cạnh mình, giờ phút này mặt mũi của Tấn Phát còn trắng hơn cả anh, Trường Quân nhíu mày hỏi:
\- Cậu bị thương à?
Tấn Phát thấy Trường Quân tỉnh lại, trong lòng thở phào một hơi, nghe anh hỏi vậy, lập tức xua tay tỏ vẻ dửng dưng nói:
\- Lúc nãy bị đạn xẹt qua phần mềm ở chân, vết thương không sâu, tôi đã băng bó lại rồi, vẫn còn có thể chạy nhảy được.
Trường Quân nghe xong trong lòng cảm thấy có điều không đúng, nhưng bây giờ anh rất mệt, cả người anh không còn chút sức lực nào cả, vì thế tạm chấp nhận câu trả lời của Tấn Phát, dựa vào người anh ta nhắm mắt hồi sức.
Danh Sách Chương: