Bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, Đàm Nhu Nhi từ từ mở mắt ra, dựa vào tầm nhìn của mình, cô liền đoán nơi này là phòng làm việc của Lâu Vĩnh.
Chăn bông ấm áp che kín cơ thể được bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng tách ra.
Đôi chân trắng nõn dưới lớp áo phông dài màu trắng lộ ra trong không trung.
Đàm Nhu Nhi hơi nheo mắt, nhẹ nhàng bước đến phía cửa, vặn tay cầm bên dưới, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Đập vào mắt cô là khung cảnh hộ nghị nghiêm túc, mà những người có mặt lúc này đều là thế hệ tinh anh tài giỏi của tổ chức, toàn bộ đều là những thanh niên mới qua tuổi đôi mươi.
Nhìn thấy người mở cửa phòng họp là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp thì ánh mắt đều sáng rực như đèn pha của ô tô.
Nếu không phải bị âm thanh hắng giọng của lão đại kéo lại, có lẽ bọn họ sẽ cứ như vậy thất thố tròn mắt nhìn cô gái này mất.
Đàm Nhu Nhi cũng vì cái hắng giọng kia của Lâu Vĩnh mà tìm thấy vị trí hiện tại của hắn đang bị một đám thanh niên bao quanh kia.
Lâu Vĩnh đương nhiên đã nhìn thấy cô, đem đám người đang vây quanh mình cách xa một chút, bàn tay của hắn đưa lên, hơi vẩy vẩy như muốn nói cô hãy tới bên này.
Đàm Nhu Nhi hiểu được dụng ý của hắn, tuy rằng có chút xấu hổ bởi vì mỗi bước chân của mình đều bị mọi người trong căn phòng này để ý, nhưng đi mãi rồi cũng tới nơi.
Vừa tiến đến trước mặt của Lâu Vĩnh, cô mới nhận ra một vấn đề là bên cạnh hắn không hề có chiếc ghế nào để ngồi xuống.
Đôi mắt đen mờ mịt nhìn vào nụ cười ranh mãnh của nam nhân, ngay vào thời điểm cô còn hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo, người đàn ông đã vươn tay ra kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Một hành động chỉ mất vài giây ấy vậy lại khiến cả phòng phải ngỡ ngàng đến vài phút.
Đám thanh niên tinh anh lúc nãy đang xuân tâm nhộn nhạo liền lập tức phải đem mấy tư tưởng đó ném ra khỏi bộ não.
Trong lòng lập tức hồi tưởng xem lúc nãy bản thân có làm ra hành động thất thố nào trước mặt cô gái này hay không… Toàn bộ con người có mặt tại đây lúc này không hẹn mà có cùng một suy nghĩ: “Lão đại ra mắt chị dâu…”
Vì sao không ai thông báo cho đám thanh niên bọn họ biết bọn họ còn có một chị dâu xinh đẹp duyên dáng như này chứ? Nếu biết trước là vậy thì bọn họ đã đầu quân cho tổ chức sớm nữa rồi.
Đàm Nhu Nhi bị hành động đột ngột của Lâu Vĩnh tác động, không kịp phòng ngừa gì mà ngã vào lòng hắn, vầng trán láng mịn như có như không cọ vào phần cổ áo của nam nhân.
Đôi mắt sáng trong hơi ngước lên nhìn khuôn mặt hắn, hai má không đánh phấn cũng đã hồng lên một mảng.
Nhỏ giọng trách cứ:
“Không đứng đắn!”
“Thật oan uổng, anh đây là đang sợ em không tìm được chỗ ngồi nên mới làm như vậy, không hề có tâm tư khác nhé.
Trừ khi bé con nào đó đang có tâm tư xấu xa nên hai má mới hồng lên như vậy.”
Đàm Nhu Nhi bị nam nhân trêu chọc, mím môi không chịu đáp, cô biết rõ nếu cùng tên cáo nào đối khẩu, cô sẽ chẳng thể nào có cửa thắng cả.
Nếu đã biết trước kết quả như vậy, thà rằng cô im lặng trước cho lành thân…
Lâu Vĩnh làm sao không nhìn ra tâm tư nhỏ của bé con cơ chứ, tuy nhiên hắn không dễ dàng để cô lủi đi như vậy, mục đích ban đầu mang cô đến đây chính là cho cô được quen với tổ chức này, hơn cả chính là đem cô đánh dấu chủ quyền, cho những người ở đây biết vị trí chị dâu quyền lực của bọn họ đã có người ngồi vào.
Tuy mục đích cơ bản đã hoàn thành nhưng đối với một người như Lâu Vĩnh hắn tất nhiên chỉ nhiêu đó là chưa đủ.
Vươn tay ra xoa đầu cô, khóe miệng cong lên thành vòng cung kinh diễm động lòng người.
“Mới tỉnh ngủ?”
Đáp lại hắn là một cái gật đầu nhẹ.
“Đã đói chưa?”
Gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Đàm Nhu Nhi hơi nheo mắt nhìn Lâu Vĩnh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh bây giờ có đồ ăn sao?”
Hắn chỉ cười cười, hơi cúi đầu xuống, môi mỏng chỉ cách vành tai mát lạnh của cô vài milimet, hơi ấm từ hơi thở của hắn truyền tới khiến cô có hơi nhột.
“Tất nhiên, chỉ cần em thích, thịt của anh cũng cho em ăn được.”
Đàm Nhu Nhi mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, thật muốn thoát khỏi vòng tay của hắn mà chạy khỏi đây ngay lập tức, nhưng sức lực của cô làm sao có thể so sánh với một nam nhân cao một mét chín cơ chứ, cơ thể sau một đợt dãy dụa, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn yên tĩnh trong lồ ng ngực của nam nhân.
“Ăn bánh bao nhân khoai ngọt.”
“Được, để anh đi làm cho em.”
“Anh không họp hả?” - Bị câu trả lời nhanh chóng của Lâu Vĩnh gây bất ngờ, Đàm Nhu Nhi có chút mờ mịt hỏi lại.
Lúc cô đến thì bảng phía sau chỉ mới viết được vài con chữ, còn có người đang đứng lên nói gì đó.
Toàn bộ những chi tiết ấy đều nói với cô rằng cuộc họp thực tế chỉ mới diễn ra cách đây không lâu, làm sao lại có thể xong ngay để cho hắn đi làm bánh bao được cơ chứ?
“Đừng nghĩ nhiều, họp xong lâu rồi, chẳng qua là soát lại một chút vấn đề mà thôi.
Không tin em có thể hỏi nhân viên của tôi.”
Đàm Nhu Nhi nghi ngờ nhìn hắn, lại nhìn về phía những thanh niên kia, ai cũng trưng ra nụ cười của một con gà công nghiệp gật đầu liên tuc như đang mổ thóc.
Nhu Nhi hơi mím môi, trong đầu suy nghĩ, nơi đây hắn chính là chủ, là lão đại, là thế lực to lớn.
Hắn nói đã họp xong thì ai dám cãi là chưa xong?! Cô không cần hỏi cũng đủ hiểu.
Nhưng vừa hay cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, vậy nên đành giả vờ tai điếc mắt mờ mà tin tưởng hắn.
Trên đường đi theo hắn, cô bỗng nhiên ngờ ngợ một điều… Nơi này có phòng bếp nấu ăn sao?.
Danh Sách Chương: