• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hứa Thanh Thanh đứng trên lan can tầng thượng, mái tóc vàng óng theo chiều gió mà bay phất phới trên bầu trời đêm.

Trong đôi mắt là sự yên tĩnh đến kì lạ, ngước nhìn đám người thượng lưu đang bị cô ả dắt mũi dưới kia, khóe miệng hơi cong lên tạo thành vòng cung hoàn hảo.
Tầm mắt lướt qua từng ngõ ngách nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của những con người kia, đôi mắt nâu hơi nheo lại cảm thán một tiếng.

Lại không ngờ, ngay lúc cô ả không phòng ngờ, từ phía sau đã cất lên tiếng nói ấm áp của người đàn ông quen thuộc, khiến Hứa Thanh Thanh suýt chút nữa vì bất ngờ mà mất thăng bằng.
“Sao vậy, tìm không thấy người cô cần để tiếp tục màn kịch hửm?” - Hoắc Kỳ Vũ tiêu sái đứng bên cạnh cánh cửa, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, đôi mắt hắn sáng lên, như có như không mang thêm tia sát ý.
“Cuối cùng anh cũng ra mặt rồi sao? Vị anh trai quyền quý của tôi?” - Hứa Thanh Thanh cười, ngón ta di chuyển đến nút mở loa, chậm rãi tắt đi.

Điều đó nhanh chóng được Kỳ Vũ thu lại trong tầm mắt, khóe môi nhếch lên một đường khinh thường.
“Sao lại tắt âm thanh đi rồi, sợ rằng cùng tôi nói chuyện sẽ khiến những lời nói trước đó của cô lộ ra sơ hở hay sao? Một Hứa Thanh Thanh thủ đoạn đầy trời không ngờ lại có ngày sợ hãi lời của chính mình nói ra, nghe có nực cười không chứ?”

Hứa Thanh Thanh đứng trước lời khích tướng của Hoắc Kỳ Vũ, sóng mắt hơi lay động, tất nhiên cô ả cũng không phải loại người chỉ vì chút dọa nạt mà sợ hãi.
“Hoắc Kỳ Vũ, nếu anh đã lên đây cũng đồng nghĩa với việc những lời tôi nói không phải hoàn toàn là bịa đặt đúng chứ? Chẳng qua tôi có một vài thắc mắc, vì sao anh rõ ràng biết ngay từ đầu tôi chỉ đang giả vờ làm người em gái đã biến mất để tiếp cận nhưng anh vẫn dửng dưng giả vờ như không biết? Anh có âm mưu gì?”
Hoắc Kỳ Vũ đứng trước sự dò hỏi của Hứa Thanh Thanh, lấy im lặng làm câu trả lời, để cô ả chờ thật lâu, lâu đến mức không còn kiên nhẫn nữa thì hắn ta mới thực sự mở miệng đáp:
“Bởi vì cô cũng rất thiếu tình thương, từ trong đôi mắt kia của cô tôi cảm nhận được điều đó.

Nói thật, nếu cô không làm ra những hành động như thế này, tôi còn nghĩ rằng sẽ nhận cô thành em gái nuôi, cha mẹ tôi cũng rất tán thành điều đó.

Nhưng càng ngày thái độ của cô càng khác, nhờ cô mà tôi mới nhận ra một điều, rằng nguyên lai sự ghen tị của một con người có thể khống chế tâm trí của họ một cách mạnh mẽ như vậy.”
Dừng một đoạn, đôi mắt hắn hơi hướng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt có phần chấn động của người phụ nữ kia, khẽ cười:
“Hứa Thanh Thanh, cô đã hoàn toàn bán linh hồn cho thứ gọi là đố kỵ, để cho nó hoàn toàn nhấn chìm cô vào con đường tội lỗi.

Tôi nghĩ người mà cô nợ nhiều nhất vẫn là em gái tôi đấy.

Đến tận bây giờ Mộng Dao con bé vẫn chưa thể tin được rằng người mà con bé từng tín nhiệm như thế lại có thể làm ra những hành động đáng khinh như vậy.

Hơn hết, cô vẫn nên cảm ơn con bé, bởi lẽ trên đời này có lẽ chỉ còn mỗi con bé tin tưởng rằng sâu thẳm trong cô vẫn là một người tốt.”
Hứa Thanh Thanh nhướng mắt nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm, cất lên một tiếng cười lớn, nụ cười mang theo hơi thở chế diễu nồng đậm:
“Hoắc Kỳ Vũ, anh nói ra những lời ấy để tôi cảm thấy hối lỗi trước cô gái kia? Anh nghĩ giờ phút này tôi còn tâm trạng để suy nghĩ về người phụ nữ… Nên nói sao nhỉ, người từng thân thiết à? Đối với tôi cô ta chẳng qua là một hạt cát nhỏ trong cái tuổi thơ nhuốm màu bi thương mà tôi không muốn nhớ lại mà thôi.

À, cũng phải cảm ơn cô ta, nếu không thì tôi đã không phải lâm vào tình cảnh như lúc này… Tất cả đều là lỗi của cô ta đấy!”
Từ sau lưng Hoắc Kỳ Vũ, Linh Châu bước ra, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, đôi mắt nâu nhìn vào người bạn từng thân của mình giờ phút này lại đang gián tiếp trách mắng mình, Linh Châu không khỏi cười khổ.


Đây không phải Hứa Thanh Thanh mà cô ấy từng biết…
“Hóa ra trong mắt cậu, tôi lại chính là nguồn cơn khiến cậu chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Hứa Thanh Thanh bị sự xuất hiện bất ngờ của Linh Châu mà sững người lại, tuy nhiên rất nhanh sau đó lấy lại tâm tình của mình.
“Không phải hay sao? Nếu đã lựa chọn mất trí nhớ thì hãy biến mất luôn đi, nếu cậu không quay về, nếu không xuất hiện trước mặt Kỳ Vũ, chẳng phải bây giờ tôi vẫn có thể giả làm một thiên kim tiểu thư?”
“Đủ rồi Thanh Thanh, đừng nói nữa, đã đủ lắm rồi!” - Linh Châu không nhịn được mà hét lên thất thanh.

- “Cậu rõ ràng biết, thứ vốn không thuộc về mình, cho dù đã nắm chắc chắn như thế nào rồi nó cũng sẽ tự động rời khỏi lòng bàn tay cậu mà thôi.

Thanh Thanh, thứ cậu hướng đến rõ ràng là hẻm cụt, nơi không có ánh sáng, vì sao cậu cứ nhất quyết muốn đâm đầu vào? Vì sao chứ?”
“Không vì gì cả, tôi chỉ cảm thấy quá buồn cười, buồn cười vì ông trời bất công.

Cậu sinh ra là một công chúa, cho dù trước đây hiện tại, cốt cách công chúa của cậu chưa hề thay đổi, cho dù cậu mất tích bao nhiêu năm, mỗi đêm vẫn có người nhớ thương cậu.

Nhưng vì sao tôi đã cố gắng thay đổi như vậy, cố gắng để hòa nhập, cố gắng để trở thành người ưu tú như vậy.


Những tưởng tôi đã có tất cả nhưng hóa ra tôi lại không có gì cả.”
"Linh Châu, năm đó người nhận nuôi tôi, thực chất chính là người cha sinh thành ra tôi, cậu biết không, tôi chính là sự cố ngoài ý muốn của ông ta, là kết quả của những đêm thác loạn mà ông ta đã làm trong quá khứ… Nhận tôi về bởi vì ông ta nhận được tin bởi vì những năm tháng ăn chơi mà ông ta đã bị vô sinh, và tôi chính là huyết thống dơ bẩn còn sót lại trên cõi đời này của ông ta.

Cậu tưởng rằng như vậy thì ông ta sẽ yêu thương tôi?
Không, không hề, chính ông ta đã đem tôi trở thành người dơ bẩn, một đứa trẻ còn chưa tới tuổi vị thành niên đã phải học những kỹ năng trên giường để mua vui cho những đối tác làm ăn mà ông ta cần tới… Ha, nghe có nực cười không chứ? Cho đến khi Lâu Vĩnh xuất hiện, lão đại cứu vớt tôi khỏi vũng bùn lầy, cho tôi một cuộc sống mới, tôi đã dành toàn bộ sự trung thành dành cho ngài ấy… Để rồi vì một người phụ nữ khác, ngài ấy dễ dàng ném tôi đi như vậy."
“Linh Châu, tôi trước đây rõ ràng không làm điều gì sai, thứ tôi tìm kiếm chẳng qua chỉ là chút tình thương xuất phát từ tâm, như vậy là đòi hỏi quá đáng lắm sao? Hà cớ gì lợi dụng tôi xong rồi lại dễ dàng vứt bỏ tôi như vậy?”
***
Người gây ra tổn thương cho người khác thực chất đã trải qua những tổn thương gấp nhiều lần.

Chịu đựng đến khi trái tim méo mó, nghĩ rằng người khác cũng phải giống như mình… Là đáng thương, cũng thật đáng trách..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK