Mạc Phong Thần kéo tay cô ra về.
- “ Nhưng … còn buổi tiệc?”
- “ Có mặt như vậy là đủ rồi!”
- “ Nhưng mà tôi ……… tôi đói.”
- “ Có muốn thử đồ ăn tôi nấu không?”
- “ Liệu ăn được không đó?”
- “ Thử là biết!”
- “ Được! chúng ta về thôi.”
nghe Mạc Phong Thần nói tự tay anh sẽ làm đồ ăn cho cô nên Tuệ San vô cùng thích thú.
Cô chủ động khoác tay anh kéo Mạc Phong Thần ra xe.
Chiếc Rolls Royce Boat Tail nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc sầm uất này và dừng lại ở một siêu thị nhỏ ven đường.
- “ Anh cần mua gì hả?”
- “ Chẳng lẽ nấu ăn mà không cần nguyên liệu được sao?”
- “ Tôi nghĩ ở nhà cũng rất nhiều đồ mà!”
- “ Hôm nay chúng ta không về nhà cũng không về Mạc Gia!”
- “ Hứm??? thế đi đâu?”
- “ Đến rồi em sẽ biết!”
Tuệ San có hơi tò mò nhưng cô lại vô cùng yên tâm vì ở bên cạnh Mạc Phong Thần - anh luôn mang lại cho cô một cảm giác an toàn.
Mạc Phong Thần đẩy chiếc xe đựng rất nhiều đồ, anh như muốn đem cả siêu thị về nhà luôn vậy, đi đến đâu cũng có một vài ánh mắt hướng về họ đặc biệt là các cô gái trẻ luôn nhìn Mạc Phong Thần với ánh mắt thèm thuồng, thi thoảng Tuệ San lại lén nhìn anh, cảm giác của cô lúc này thật tuyệt, cùng nhau mua đồ rồi cùng nhau nấu ăn, nghĩ thôi mà Tuệ San chợt cười thầm.
- “ Mặt tôi có gì sao?”
- “ Gì cơ?”
- “ Thế sao em nhìn tôi rồi tự cười thầm?”
- “ Đâu có! tôi có cười gì đâu?”
- “ Không có gì qua nổi mắt tôi đâu!”
- “ Hừm!!! đúng là không qua nổi mắt anh.”
- “ Được rồi! thanh toán trước đã.”
Sau khi thanh toán cả đống đồ, Mạc Phong Thần tự mình xách ra xe, sau đó anh còn nhanh chóng đi đến gần Tuệ San mở cửa xe giúp cô, tay anh vô thức che đầu cho cô để tránh cô va vào thành xe.
Những hành động đó càng khiến Tuệ San rung động, thực sự cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Mạc Phong Thần bước vào xe, anh đưa cho cô hộp bánh táo.
- “ Đói quá thì ăn tạm đi!”
- “ Sao anh biết tôi thích loại bánh này?”
- “ Lần nào về Mạc Gia tôi cũng đều thấy em và bà Nội ăn nó.”
- “ Đúng! bà nội cũng rất thích bánh táo!”
- “ Thích thì ăn đi! tôi cũng mua rất nhiều cho bà rồi!”
- “ Đúng là cháu trai hoàn hảo ha! ….
có phải đây là lần đầu anh đi siêu thị mua đồ không?”
- “ Không hẳn! nhưng chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
- “ Biết ngay mà! thảo nào anh mua nhiều đồ như vậy, cả những thứ không cần thiết anh cũng mua mà chẳng thèm xem nó là gì.”
Mạc Phong Thần chỉ cười mà không nói thêm gì thêm, nụ cười càng khiến tim Tuệ San thổn thức mà, Tuệ San vui vẻ ăn hết hộp bánh Táo.
Chiếc xe dừng lại ở một khu chung cư hạng sang, Mạc Phong Thần lái xe xuống hầm để đậu xe nhưng nhân viên bảo vệ không hề kiểm tra thẻ của xe anh như những xe khác nên Tuệ San có chút ngạc nhiên.
- “ Biết là anh giàu mua bao nhiêu nhà cũng được nhưng sao ở đây nhân viên bảo vệ lại không kiểm tra thẻ xe hay đại loại là thẻ cư dân với anh nhỉ? tôi nghe nói an ninh ở khu chung cư này rất nghiêm ngặt, toàn người giàu có sống ở đây thôi đó.”
- “ Vậy có lẽ em biết hơi ít rồi!”
- “ Hay anh được ưu tiên hả?”
- “ Không!”
- “ Thế sao họ không kiểm trả thẻ của anh như những người khác.”
- “ Tôi có một tấm thẻ đỏ mà không ai có được!”
- “ Thẻ đỏ? là thẻ gì?”
- “ Là sổ đỏ đó!”
- “ Ha… hả???”
- “ Sao phải ngạc nhiên?”
- “ Ừ ha! sao phải ngạc nhiên nhỉ? Mạc Thị làm chủ rất nhiều trung tâm thương mại lớn nhỏ kia mà, khu chung cư này thì có là gì chứ?”
- “ Ở đây là tài sản mà ông bà ngoại để lại cho mẹ.
Quyền sở hữu không thuộc Mạc Thị.”
- “ Ý anh Mạc phu nhân làm chủ ở đây sao?”
- “ Ừm!”
- “ Woaaaaa, chắc gia thế của ông bà ngoại anh cũng khủng lắm nhỉ? liệu ba mẹ anh kết hôn có phải là hai nhà mai mối không? chứ tôi hay thấy giới siêu giàu toàn kết thông gia với nhau thôi chứ chẳng có tình yêu gì cả.”
- “ Nhưng ba mẹ tôi là ngoại lệ.”
- “ Nói như thế là ba mẹ anh yêu nhau mới kết hôn?”
- “ Đúng!”
- “ Woaaa…thật ngưỡng mộ quá đi!”
- “ Được rồi! em ấn thang máy tầng 50 đi.”
- “ Tầng cao nhất hả?”
- “ Ừm!”
- “ Để tôi giúp anh xách đồ!”
- “ Không cần!”
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất, tầng này có cả một ban công với view nhìn đâu cũng đẹp, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố trong tầm mắt, Mạc Phong Thần dùng dấu vân tay để mở cửa.
Vừa vào nhà, ánh đèn sáng tự động bật lên, phòng khách siêu rộng với cách trang trí đẹp đến hoàn hảo đập vào mắt cô, khiến Tuệ San phải thốt lên
- “ Đẹp thật đó! Mạc Phong Thần, tôi có thể tham quan một chút được không?”
- “ Tuỳ em!”
Tuệ San thích thú đi xung quanh căn nhà, nó phải rộng đến vài trăm mét vuông mất, nhưng chiếc váy dạ hội dài lê thê khiến Tuệ San có chút không thoải mái, cô thử tìm đại tủ quần áo trong phòng, mở ra thì chỉ có vài chiếc áo sơ mi, Tuệ San đoán là của anh nên không trần trừ mà liền thay ra, dáng người Tuệ San rất nhỏ nên khi mặc chiếc áo cũng trở thành váy luôn rồi.
Sau khi thăm thú hết mọi ngóc ngách, Tuệ San mặc nguyên chiếc áo sơ mi của anh bước ra phòng bếp.
Mạc Phong Thần đang chăm chú vào món anh làm nên cũng không để ý cho lắm, khi nghe thấy tiếng bước chân của cô anh mới ngước lên nhìn, chợt Mạc Phong Thần sững lại vài giây.
- “ Có cần tôi giúp anh không?”
- “ Tuệ San! em là đang muốn quyến rũ tôi đó hả?”
- “ Đâu có!”
- “ Em biết em mặc như thế này rất mê hoặc người khác không?”
- “ À! chiếc váy dạ hội kia dài quá nên tôi tìm đại áo của anh mặc ấy mà!”
- “ Em không sợ tôi làm gì em sao?”
- “ Không! ở bên anh tôi thấy rất an toàn, rất vui.
Mà anh từng nấu ăn rồi hả?”
- “ Đây là lần đầu tôi nấu cho người khác!”
- “ Nếu như vậy thì tôi là người đầu tiên sao?”
- “ Ừm!”
- “ Thế còn cô gái đó?”
- “ Em đang nói đến Tô Lạc Lạc?”
- “ Cô ấy là mối tình đầu của anh hả?”
- “ Cũng không hẳn nhưng cứ cho là thế đi!”
- “ Trước đây hai người quen biết nhau như thế nào?”
- “ Em muốn biết sao?”
- “ Tại tôi có hơi tò mò chút.”
- “ Tôi quen Lạc Lạc trong một bữa tiệc, lúc đó tôi không may làm vỡ chiếc cốc và bị thương, Tô Lạc Lạc thấy thế đã lấy từ trong túi ra một chiếc băng dán hình con thỏ rất dễ thương dán vào vết thương giúp tôi.
Cũng trùng hợp là chú của cô ấy vài ngày sau chuyển đến ở gần với khu nhà của Mạc Gia.”
- “ Cô ấy ở với chú sao?”
- “ Ừm! ba mẹ Lạc Lạc mất trong một vụ tai nạn khi cô ấy còn rất nhỏ, nên chú ruột đã nhận nuôi và xem Lạc Lạc như con gái.”
Nhắc đế ba mẹ khiến Tuệ San có chút buồn, Mạc Phong Thần thấy thế liền tắt bếp rồi kéo cô ra phía ban công.
Tuệ San không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi theo anh.
Mạc Phong Thần lật tấm vải ra Tuệ San vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc kính viễn vọng trước mặt.
- “ Nghe nói em thích ngắm sao!”
- “ Anh tự chuẩn bị hả?”
- “ Phải! em nhìn thử xem!”
Tuệ San rưng rưng nhìn Mạc Phong Thần.
- “ Cảm ơn anh!”
- “ Chỉ cần là em thích!”
- “ Em Thích Anh!”.
Danh Sách Chương: