Một quyền này của Mạc Trăn đánh không nhẹ, lúc Cao Thiên Thành rơi xuống đất có thể dễ dàng nghe thấy tiếng vang.
Bị đánh sõng soài nằm trên mặt đất, Cao Thiên Thành lau bên mép, trên mu bàn tay nhiễm một chút màu đỏ tươi nhạt: "Ha, Mạc Thiên Vương động thủ đánh người, tựa đề ngày mai đúng là đủ phân lượng."
Mạc Trăn hơi hơi híp mắt, lửa giận trong mắt vẫn chưa tiêu tán đi hoàn toàn: "Cô ấy là trợ lý của tao, tốt nhất mày nên cách xa cô ấy một chút."
"Trợ lý?" Cao Thiên Thành giống như nghe thấy câu chuyện cười, cười khẩy một tiếng bò dậy, "Nhìn mày khẩn trương như thế, tao còn tưởng cô ta là vợ mày ấy chứ."
Mạc Trăn không nói gì, chỉ vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua phía paparazzi đang ẩn nấp, xoay người kéo Lê Nhan lên xe: "Chúng ta đi."
Lê Nhan liếc Cao Thiên Thành, người sau thấy cô ngoảnh đầu lại nhìn mình, còn cười híp mắt vẫy tay với cô. Miệng Lê Nhan co giật, đi theo Mạc Trăn lên xe.
Từ bãi đậu xe công ty DS đi ra, cả một đường Mạc Trăn đều không nói một lời. Lê Nhan ngó người nào đó rõ ràng đang tức giận, ha ha cười khan hai tiếng: "Trăn Trăn, tại sao vừa rồi anh lại muốn cứu anh ta? Em đang định chuẩn bị thiến người đó."
Mạc Trăn: "..."
Anh bình định lại cảm xúc, mới nói: "Em không sao chứ?"
"Không sao ạ, từ lúc học vườn trẻ em bắt đầu đánh lưu manh rồi." Vẻ mặt Lê Nhan rất chi là tự hào, nhớ năm đó cô đánh ngã tất cả bọn lưu manh trong học viện, nghiễm nhiên trở thành... thủ lĩnh lưu manh.
Đột nhiên Mạc Trăn cảm thấy có lẽ mình làm chuyện thừa rồi, có thể thiến Cao Thiên Thành, cũng coi như là vì dân trừ hại. Trông thấy sắc mặt Mạc Trăn cuối cùng cũng không khó coi như vừa rồi, Lê Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm: "Trăn Trăn, ngày mai sẽ không lên đầu đề thật chứ?"
Mặc dù mới gia nhập Khải Hoàng không lâu, cô cũng biết công ty rất không thích nghệ sĩ có tai tiếng gì truyền ra, về loại chuyện đánh người này, nếu đối phương cố ý làm lớn chuyện, thậm chí có thể bị khởi tố.
"Tôi sẽ giải quyết." Tuy nói như vậy, nhưng Cao Thiên Thành cũng chẳng phải là hạng hiền lành gì, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hơn nữa bên cạnh Cao Thiên Thành tám chín phần mười có paparazzi, đây là ngầm nhận thức chung trong lòng mỗi người trong giới. Tuy Mạc Trăn biết vừa rồi trong bãi đậu xe rất có thể có paparazzi, nhưng anh vẫn không kiềm được xông lên đấm Cao Thiên Thành.
Lê Nhan cũng cảm thấy Mạc Trăn đang an ủi mình, cho dù cô không biết cam ngọt gì gì đó, nhưng nghe anh ta nói là tổng giám bộ phận khai phát gì đó, hình như cũng rất có dáng vẻ của ông lớn. Cô mặt mày ủ ê ngó Mạc Trăn, nếu tin "Mạc Thiên Vương động thủ đánh người" này bị tuồn ra thật, nhất định sẽ tạo cho anh ảnh hưởng rất lớn.
Mạc Trăn nghiêng đầu nhìn sang, nhoẻn miệng cười với cô: "Bây giờ tốt nhất là em nên nghĩ xem lát nữa chúng ta ăn cái gì cho ngon đi."
Miệng Lê Nhan giật giật, không nói gì nữa.
Trong bãi đậu xe, Cao Thiên Thành túm được paparazzi vẫn luôn theo mông mình từ khi ra cửa đến giờ. Tiểu ca paparazzi nhìn Cao Thiên Thành hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt mình, nghĩ đến anh ta đã từng lấy camera đập vỡ đầu ký giả, nhất thời cảm thấy đầu mình âm ỉ đau: "Đại hiệp tha mạng! Vừa rồi tôi không chụp cái gì hết!"
"Không chụp cái gì?" Trong mắt Cao Thiên Thành chợt lóe hàn quang, "Vậy một quyền này chẳng lẽ toi công rồi?"
Paparazzi hơi sững sờ, có chút vô tội chớp chớp mắt, "Ý cậu Cao là...?"
"Thấy tôi bị thương không? Đây chính là Mạc Trăn vừa đánh, biết tựa đề ngày mai nên viết thế nào rồi chứ?" Cao Thiên Thành chỉ vết thương bên mép, cả một mảng xanh tím còn mang theo tia máu, nhìn là biết rất đau.
"Biết, biết ạ!" Paparazzi gật đầu như giã tỏi, Mạc Thiên Vương đánh người tuyệt đối không phải vì Cao Thiên Thành trêu ghẹo con gái nhà lành. Dẫu sao mỗi ngày Cao công tử đều trêu ghẹo con gái nhà lành, mà có khả năng đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Thiên Vương đánh người!
Làm paparazzi ai mà chẳng biết điều, trước đó bởi vì kiêng kỵ Mạc Trăn nên anh ta do dự có nên công bố ảnh anh đánh người ra hay không, nhưng giờ có Cao công tử làm chỗ dựa, anh ta còn cách đỉnh cao của đời người còn xa nữa sao!
Đúng, không còn xa nữa!
Tiểu ca paparazzi sung sướng chạy về tòa soạn, bắt đầu biên soạn kịch bản, a không, là bài viết làm xoay chuyển cuộc sống của anh ta!
Xe Mạc Trăn cuối cùng dừng lại ở Thiên Hạ Cư, Lê Nhan có thể nghĩ đến nơi có món ăn ngon đều là những tiệm nhỏ ven đường, nhưng hiển nhiên Mạc Thiên Vương không có cách nào để ăn ở nơi đó.
Cho nên, cuối cùng anh đề nghị đi tới Khải Hoàn Môn.
Chỉ có điều sau khi đến đó, Lê Nhan mới phát hiện đây là nơi Hướng Vân Trạch dẫn cô tới lần trước, mà hình như anh cũng gọi nơi này là Khải Hoàn Môn.
"Món ăn ở đây rất tinh xảo, đặc biệt là cá chiên giòn, em nhất định phải thử một lần." Mạc Trăn và Lê Nhan cùng đi vào thang máy, thấy Lê Nhan nháy cũng không nháy nhìn mình chăm chú, không khỏi nhướn nhướn mày, "Sao vậy?" Chẳng lẽ là bị vẻ đẹp trai của mình mê hoặc rồi?
"Trăn Trăn, anh có biết một người tên là Hướng Vân Trạch không?"
Mạc Trăn: "..."
Tại sao lại đột nhiên nhắc tới Hướng Vân Trạch!
"Hướng Vân Trạch?" Mạc Trăn chớp chớp mắt, tựa hồ như đang suy tư.
"Vâng, anh ấy và anh đều học tiểu học đệ nhất thành phố A, còn cùng một khóa."
"... Ha ha, thế à?"
"Vâng, hơn nữa anh ấy cũng gọi nơi này là Khải Hoàn Môn."
Mạc Trăn: "..."
Cảm giác giống như... không gạt được rồi.
"À, em biết rồi! Anh ấy có nói theo đuổi một nữ sinh rất lâu, người đó chính là anh nhỉ!"
...
Mạc Trăn hít một hơi, mỉm cười nhìn Lê Nhan: "Cậu ta nói thế nào với em?"
Trong thời gian đợi đồ ăn không tính là quá lâu, Lê Nhan kể cho Mạc Trăn một câu chuyện tình yêu lãng mạn lại nhiệt huyết —— thiếu niên yêu mến thiếu nữ, vì bảo vệ thiếu nữ nên anh ta dũng đấu với đám thiếu niên hư hỏng ở phố bên cạnh, tuy cả người bị thương, nhưng thiếu niên dũng cảm ấy cũng chiến thắng bọn chúng, và được thiếu nữ xinh đẹp tặng... một cây kem.
Mạc Trăn: "..."
Anh cảm thấy mình cần phải "nói chuyện" thật tốt với Hướng Vân Trạch mới được, hơn nữa cái cây kem ở cuối kia, thực ra là Hướng Vân Trạch trả tiền.
"Tôi với cậu ta là bạn tốt từ nhỏ, bởi vì thân phận của tôi đặc thù, cậu ta không muốn tăng thêm phiền toái không cần thiết nên mới gạt bọn em."
"Bọn... em?" Lê Nhan tiêu hóa những lời này, "Chữ "bọn" đó, là chỉ Hương Ba?"
"Hương Ba?" Lông mày Mạc Trăn giật giật, bố mẹ nhà ai đặt cho con cái tên đặc sắc như vậy?
"Chính là bạn tốt của em, là super-fan của anh đó, ồ phải rồi, Weibo nó là Nước Nấu Chanh."
... À, thì ra là cô ta.
"Nhưng mà kể từ khi nó biết em chụp cùng với anh, đã mấy ngày rồi nó không để ý tới em." Nhớ tới chuyện này, Lê Nhan vẫn có chút phiền muộn. Trước kia lúc đi học dỗi nhau với Hương Ba, nhưng chưa bao giờ vượt quá một ngày, bây giờ vì một người đàn ông lại chiến tranh lạnh với cô.
"Cô ấy không biết em là trợ lý của tôi?"
Lê Nhan lắc lắc đầu: "Không biết."
"Vậy thì tốt, cô ấy mà biết có thể sẽ tuyệt giao với em luôn."
Lê Nhan: "..."
Không an ủi cô thì cũng thôi đi, nhưng cũng không cần bỏ đá xuống giếng như vậy chứ?
Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên xong, Mạc Trăn gắp một con cá chiên giòn vào bát Lê Nhan, anh vẫn nhớ lúc A Diêu không được ăn món này, đôi mắt nhỏ kia có bao nhiêu u uất.
" Cám ơn Trăn Trăn!"
Lê Nhan vui vẻ gắp cá lên, Mạc Trăn thấy cô nhai "rôm rốp", giống như vô tình nói: "Đúng rồi, Vân Trạch dẫn em tới đây khi nào?"
"Vào lễ tình nhân, anh ấy tỏ tình với em ở đây."
Mạc Trăn: "..."
Bữa cơm này không cần ăn nữa!
Thấy sắc mặt Mạc Trăn bỗng nhiên chìm xuống, Lê Nhan lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Nhưng em đã từ chối."
Được rồi, cái này anh biết, anh còn đặc biệt chạy tới quán bar tìm cậu ta cơ mà, kết quả là cậu ta được một người phụ nữ đón đi, mà nhắc tới... người phụ nữ đó không phải là Hương Ba chứ?
" Trăn Trăn?" Thấy Mạc Trăn giống như đang ngẩn người, Lê Nhan dò xét gọi một tiếng.
"Hả?" Mạc Trăn phục hồi tinh thần lại, lại gắp một con cá vào bát Lê Nhan, "Ăn đi."
"Trăn Trăn anh cũng ăn." Lê Nhan có qua có lại gắp một con cá chiên giòn vào bát Mạc Trăn. Mạc Trăn nhìn con cá vàng rộm trong bát, rũ mắt xuống, "DS tặng tôi mấy hộp sản phẩm dùng thử mới nhất, cái đó tôi cũng không dùng đến, em lấy dùng đi."
Lê Nhan ngửng đầu từ trong bát, một đôi mắt to nhìn người đối diện chằm chằm. Happy bathday lấy cờ hiệu "quà sinh nhật tuyệt nhất cho bạn gái", đàn ông đưa cái này cho phụ nữ, không khác gì bày tỏ tình yêu.
"Ồ, cám ơn." Cho dù chỉ là sản phẩm dùng thử mượn hoa hiến phật, nhưng Lê Nhan vẫn thấy hơi ngượng ngùng, còn có chút... ti tí vui vẻ.
Bữa cơm này ăn rất hài hòa, vậy nên Lê Nhan đã quăng bước nhạc đệm ở bãi đỗ xe ra sau đầu. Lúc tính tiền, Mạc Trăn thừa dịp Lê Nhan đi WC gọi điện thoại cho Đường Cường. Đường Cường vừa mới ăn cơm trưa ở công ty xong, đang muốn đi ngủ trưa lại nhận được cuộc gọi của Mạc Trăn.
Quái, anh mơ hồ có dự cảm xấu, "Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, nhất định không phải là chuyện gì tốt."
Đầu bên kia điện thoại hình như Mạc Trăn cười khẽ một tiếng: "Giác quan thứ sáu của anh luôn rất nhạy."
...
Đường Cường không nhịn được nhăn mày: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tôi đánh Cao Thiên Thành, hơn nữa có khả năng bị paparazzi chụp được."
Đường Cường: "..."
Trong lòng thăm hỏi Mạc Trăn một trăm lần, anh ta cố gắng để cho mình bình tĩnh một ít: "Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"
"Anh ta ở bãi đỗ xe trêu ghẹo Lê Nhan, tôi nhất thời không nhịn được."
"Ha ha, cậu muốn nói với tôi, cậu biết rõ ở đó có paparazzi, nhưng vẫn đi lên cho anh ta một quyền?"
Mạc Trăn im lặng không lên tiếng, Đường Cường lại tận dụng triệt để nói: "Mạc Thiên Vương đúng là bạn tốt của đám paparazzi, tin tức này đủ để bọn họ ăn một năm."
Anh ta nghĩ không ra, chẳng lẽ tình yêu có thể biến chỉ số thông minh của con người về số âm ư? Mạc Trăn là một người cẩn thận như thế, mà lại đánh người dưới tình huống này? Lại không phải là sắp tận thế.
Mạc Trăn thở ra một hơi, nói với microphone: "Anh cũng biết Cao Thiên Thành là hạng người gì, thấy anh ta mó máy tay chân với Lê Nhan mà tôi còn có thể nhẫn thì tôi không phải là đàn ông."
Lần này đổi thành Đường Cường im lặng, tin đồn về Cao Thiên Thành có bao nhiêu tồi tệ anh không xem tin tức cũng biết, các cô gái bị anh ta chơi qua thì càng không đếm xuể.
"Đi theo Cao Thiên Thành thì hơn nửa là ký giả của 《 Tinh bí 》, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ biên bọn họ." Giống như vô số lần trước đây, người cuối cùng thỏa hiệp vẫn là Đường Cường, "Nhưng bọn họ nắm được tin nóng như vậy, e rằng không dễ nói chuyện."
"Tôi biết, anh cứ thương lượng trước đi, có kết quả thì gọi lại cho tôi." Thấy Lê Nhan từ phòng vệ sinh đi ra, Mạc Trăn vội vàng cúp điện thoại.
Hai người chạy tới trường quay, đang chụp đến cảnh của Ôn Hiểu Hiểu. Lê Nhan nhìn vẻ mặt âm u của cô ta, theo bản năng lui về sau hai bước.
Mạc Trăn hóa trang xong thì mau chóng tập chung vào quay, không thể không nói anh là một diễn viên chuyên nghiệp vô cùng, cho dù trong lòng vẫn luôn trăm mối ngổn ngang, nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến buổi chiều quay chụp. Lê Nhan ngồi một bên, nhìn bộ dầu gội đầu Mạc Trăn vừa cho cô, mỉm cười chụp một tấm, gửi lên Weibo: " # Theo phong trào # Tôi muốn nói, thực ra người Mạc Thiên Vương nói trên thảm đỏ chính là tôi.:) "
Lê Nhan có hơn mười nghìn fan hâm mộ, giờ gửi một bài mới sẽ có người bình luận và chia sẻ. Cô nhìn nhắc nhở nhanh chóng nhảy lên, cười híp mắt mở ra kiểm tra.
"Lê tử phản ứng cũng quá chậm đi, bây giờ đã không lưu hành trò này rồi 233333."
"Nói nhảm, rõ rành rành anh ấy nói là tôi! Không phục tới chiến!"
"Chờ chút, hình trên hình như là dầu gội HB mới nhất thì phải? Sao cô có hả Lê tử!!"
"Hừ! Đưa cho tớ tớ sẽ tha thứ cho cậu!"
Lê Nhan thấy bình luận này thì khựng lại, mẹ nó, rốt cuộc Hương Ba cũng để ý tới cô! Chỉ là cái dầu gội này...
" Cái này là người khác tặng cho tớ, tớ lại tặng đi không tốt lắm đâu.:) "
Trần Thanh Dương: "..."
Đệch mợ, ly hôn! Sẽ không yêu nữa!