Mặc cho hôn lễ của Mạc Trăn được cử hành khiêm tốn đến đâu, thế nhưng vẫn có không ít lời đồn về hôn lễ bị tuồn ra. Ví như thợ trang điểm cho hôn lễ là An đại thần An Dịch, ví như hiện trường hôn lễ long lanh lóng lánh cứ như đang đi trên thảm đỏ, còn ví như chú rể và cô dâu ân ân ái ái chọc mù mắt người khác như thế nào.
Sau khi trái tim tất cả các fan phải trải qua khảo nghiệm một lần lại một lần, các cô cảm thấy mình có thể thản nhiên đối mặt với bất kỳ Weibo khoe ái ân nào của Mạc Thiên Vương được rồi.
Vậy mà hôm nay, một lần nữa Mạc Thiên Vương lại khiêu chiến giới hạn chịu đựng của các cô.
Mạc Trăn v: Hôm nay đi cùng với bà xã tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi sắp được lên làm ba rồi, kính mong mọi người chúc phúc cho tôi.:)
...
"Ha ha ha ha ha ha, chúc mừng anh phải tiến vào thời kỳ mười tháng ngừng khởi nghiệp! 【 Bái bai 】"
"Chúc anh cùng với Ngũ cô nương chung sống vui vẻ 【 Bái bai 】"
"Nghe nói trong thời gian phụ nữ mang thai tỷ lệ đàn ông come out là vô cùng cao, tiếp theo anh có thể khoe giấy ly hôn được rồi. 【 Bái bai 】"
"Thích một idol như anh tôi cảm thấy mình thật là liều chết【 Bái bai 】"
...
Mạc Trăn kiên nhẫn đọc hết bình luận của fan, sau đó lại đăng một Weibo.
Mạc Trăn v: Mọi người cứ lừa tôi, rõ ràng bác sĩ nói sau ba tháng là có thể ‘khởi nghiệp’. ╭(╯^╰)╮
Tất cả các fan:...
Mẹ kiếp, rốt cuộc là tôi thích một người kiểu gì vậy! Ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha, cầm thú!
Lê Nhan cũng thấy Weibo này, cô đen mặt giật giật khóe miệng, một năm này phong cách của Mạc Thiên Vương đúng là biến chuyển không ngờ! Hơn nữa lại con mẹ nó không rớt fan, thật không khoa học!
"Cộp!"
Màn hình máy tính bị gập lại, Mạc Trăn không vui đứng phía sau Lê Nhan: "Bác sĩ đã dặn hiện giờ em phải bớt tiếp xúc với các sản phẩm điện tử, đúng rồi, điện thoại di động của em đâu, sau này cũng cố gắng không được dùng tới nữa."
Lê Nhan: "..."
Bà nó, mạng không cho lên, điện thoại cũng phải thu, chẳng thà dứt khoát bỏ lên núi sâu tu hành luôn cho rảnh nợ!
Giận dỗi nằm xuống giường chùm chăn lên, Lê Nhan đưa lưng đối mặt với Mạc Trăn. Mạc Trăn có chút bất đắc dĩ, cúi người xuống xoa xoa tóc cô: "A Diêu ngoan, bây giờ có bảo bảo rồi, không thể vụng về như trước kia nữa, nhất là đi bộ cũng phải thật cẩn thận."
Lê Nhan: "..."
Mẹ nó, ly hôn đi!
Mang thai là một chuyện cực kỳ cực khổ, dù là đối với Lê Nhan hay là Mạc Trăn. Lê Nhan phải đối mặt với một loạt phản ứng mang thai như nôn nghén sưng phù, còn Mạc Trăn phải đối mặt với cuộc sống bi thảm sờ được nhưng không ăn được.
Gần đây Mạc Trăn luôn xuất hiện trước ống kính với vẻ mặt chưa được thỏa mãn, fan nhìn thấy bày tỏ cực kỳ vui mừng.
Ngày sinh dự tính của Lê Nhan là vào tháng ba, đúng mùa vạn vật sinh sôi nảy nở. Bước vào tháng ba, Mạc Trăn gần như đẩy xuống hết tất cả các công việc có thể đẩy xuống, cả ngày lẫn đêm đều khẩn trương nhìn chằm chằm Lê Nhan. Mười tháng này Lê Nhan bị ‘quản giam’ vô cùng nghiêm khắc, ngay cả lúc trước chủ biên Chu nói muốn mình chụp bộ ảnh trang phục cho bà bầu cũng bị Mạc Trăn lạnh mặt từ chối.
Thực ra cô rất muốn chụp, nghe nói có không ít phụ nữ có thai đều bỏ tiền ra để chụp ảnh nghệ thuật, bây giờ người ta cho cô tiền mời cô đi chụp, lại còn bị người này từ chối. Mấu chốt là, cả ngày cô ở nhà rất buồn cmn chán.
Thật vất vả mới đến ngày sinh dự tính, cô cảm thấy cuối cùng mình cũng được giải thoát rồi.
Rốt cuộc tiểu sinh mệnh cũng được ra đời dưới sự trông đợi của mọi người. Sau khi giải quyết hết mọi chuyện trong bệnh viện, việc đầu tiên Mạc Thiên Vương làm là lên Weibo.
Mạc Trăn v: Tôi thuận lợi lên làm ba rồi, là con trai, đẹp trai giống y như tôi vậy.:)
...
Lần này fan hâm mộ không công kích anh nữa, dù sao tiểu sinh mệnh chào đời là một chuyện vui, mặc dù tâm không cam tình không nguyện, mọi người vẫn gửi cho anh rất nhiều lời chúc mừng.
Rất nhiều nghệ sĩ trong giới cũng rối rít gửi lời chúc mừng, Mạc Thiên Vương nhìn Lê Nhan vẫn còn mê man ngủ trên giường bệnh, trong mắt cũng sắp hóa thành một vũng nước.
Tên của cu cậu là do Mạc Trăn đặt, gọi là Mạc Thần Thụy, nhũ danh là Lê Nhan đặt, gọi là Thụy Thụy.
Lần đầu tiên Mạc Trăn nghe thấy cái nhũ danh này trên đầu chảy đầy dấu hắc tuyến, cái tên này có thể qua loa lấy lệ hơn nữa không?
Có điều ngẫm lại chỉ số thông minh của A Diêu nhà anh, đại khái cũng chỉ có thể nghĩ ra cái tên này.
Mạc Thần Thụy lớn lên rất xinh đẹp, ba tuổi đã cực kỳ đẹp trai, nhất là đôi mắt, tựa như bầu trời sao sáng ngời vậy, Lê Nhan vô cùng lo lắng sau khi cậu bé lớn lên sẽ gieo họa cho vô số thiếu nữ như ba cậu.
Nhưng Mạc Trăn từng vô tình hay cố ý nói qua, anh không tính để con trai cũng đi trên con đường giải trí này, dù sao con đường này có bao nhiêu vất vả anh rõ ràng nhất, anh vẫn hy vọng cậu bạn nhỏ Thụy Thụy có thể sống như những đứa trẻ khác.
Do đó khi Mạc Thần Thụy ba tuổi cũng không có một nhà truyền thông nào chụp được ảnh của cậu, có cũng chỉ là những ảnh mà Mạc Thiên Vương đăng lên Weibo, còn đều là trước một tuổi.
Nhưng truyền thông sao có thể từ bỏ ý định, con trai của Mạc Thiên Vương đấy, không cần bất kì một tờ báo nào, chỉ cần đăng một tấm hình là có thể giật tít! Nghĩ xem ba mẹ cậu bé gen tốt cỡ nào, là biết ngay cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy nhất định là rất rất đẹp trai!
Không chỉ truyền thông, đến cả rất nhiều tờ báo nổi tiếng và nhà quảng cáo cũng muốn nhờ cậu bạn nhỏ Thụy Thụy xuất hiện trước ống kính, nhưng đều bị Mạc Thiên Vương cự tuyệt. Nếu sau này con trai anh muốn bước chân vào giới giải trí anh cũng sẽ không kiên quyết phản đối, nhưng ít ra anh không muốn để cho tuổi thơ của cậu bé phải sống dưới ánh đèn flash.
Bởi vì Mạc Thiên Vương luôn bận rộn công việc, trên căn bản Thụy Thụy đều ở cùng với Lê Nhan, vậy nên cũng rất dính mẹ, ngay cả mặc quần áo cũng nhất định phải để mẹ mặc cho mới cảm thấy thoải mái.
"Mẹ, mẹ ơi nên rời giường rồi! Lê Nhan, mẹ dậy đi!" Mới sáng sớm, Mạc Thần Thụy đã cầm quần áo liều mạng gõ cửa phòng Lê Nhan, Lê Nhan bị đánh thức, đang định đẩy người bên cạnh ra mở cửa, kết quả đẩy hụt mới nhớ ra Trăn Trăn nhà cô đã ra nước ngoài quay phim rồi, một tuần nữa mới trở về.
Không có cách nào, cô đành mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa cho cu cậu.
"Mẹ ơi, mau giúp con mặc quần áo nào." Mạc Thần Thụy chạy vào phòng, giơ chiếc áo khoác nhỏ lên giương mắt trông mong nhìn cô. Vốn cô muốn dạy cậu bé tự mặc quần áo, kết quả vừa thấy đôi mắt nhỏ này thì lại mềm lòng, "a" một tiếng rồi cầm áo tròng vào người cậu.
"Mẹ mặc ngược rồi!" Cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy chui ra khỏi chiếc áo, tự mặc quần áo vào. Mặc xong, Lê Nhan hài lòng nhìn cu cậu, cúi người hôn một cái thật kêu lên mặt cậu: "Thụy Thụy thật đẹp trai!"
Cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy mở cờ trong lòng, cũng "bẹp" một cái lên mặt mẹ cậu: "Mẹ cũng rất xinh đẹp!" Nói xong lại "bẹp" một cái lên má bên kia, ngày thường có ba ở đây đều không cho cậu hôn mẹ, bây giờ thừa dịp ba không có ở đây, nhất định phải hôn thật nhiều.
Hai người rửa mặt xong thì xuống nhà ăn sáng. Nghĩ tới hôm nay được tới nhà ông cố ngoại chơi, Mạc Thần Thụy ăn sáng đặc biệt nhanh, mỗi lần đến nhà ông cố ngoại, cậu đều ở trong võ quán "lăn lê bò toài" cả một buổi chiều.
"Mẹ ơi con ăn xong rồi." Mạc Thần Thụy nâng cốc mình lên, miệng cốc hướng xuống dưới, ý bảo với mẹ ngay cả một giọt sữa cậu cũng không để thừa.
"Ừm." Lê Nhan thấy trong bát cậu bé đã nhẵn bóng, cũng mau chóng xử lý nốt đồ ăn của mình, "Thụy Thụy xem xe đã tới chưa, mẹ dọn chỗ này xong sẽ ra ngay."
"Vâng ạ." Mạc Thần Thụy trượt xuống ghế, đúng lúc mở cửa thì xe taxi cũng đậu ở đó. Tuy đã kết hôn sinh con, nhưng Mạc Trăn vẫn không để cho Lê Nhan lái xe.
"Mẹ, nhanh nhanh nào." Mạc Thần Thụy đứng ở cửa thúc giục, Lê Nhan cũng lười lau bàn, lau lau tay rồi đi ra.
"Mẹ ơi, hôm nay con muốn học cầm nã thủ cùng với đại sư huynh." Mạc Thần Thụy ngồi trên đùi Lê Nhan, ngước cái đầu nhỏ nhắn nhìn cô.
Lê Nhan giật giật khóe miệng, thầm nghĩ với cái thân hình bé xíu của con còn học cầm cái gì, người ta xách cổ áo một cái là có thể ném con ra sau đầu rồi. Thấy mẹ mình không nói lời nào, Mạc Thần Thụy không vui: "Đại sư huynh nói muốn dạy con."
Đại sư huynh trong miệng cậu bé thật ra là đại sư huynh của Lê Nhan, nhưng cậu bé vẫn gọi theo mẹ cậu.
"Tốt quá, đại sư huynh lợi hại lắm đấy, để cho anh ấy dạy con đi." Lê Nhan chỉnh lại cổ áo cho cu cậu, lúc này Mạc Thần Thụy mới khanh khách nở cụ cười.
Đến võ quán, Mạc Thần Thụy đã chạy thẳng vào trong. Bây giờ tuy Lê Nhan vẫn là trợ lý cho Mạc Trăn, nhưng do phải chăm sóc cho thằng nhóc này nên không thể một ngày 24 giờ đi theo anh như trước nữa, giống như lần này đi quay phim ở nước ngoài cô cũng không đi theo.
Thời gian rảnh rỗi, cô sẽ tới võ quán đóng vai huấn luyện viên dạy thuật phòng thân, có đôi khi cũng sẽ tới tạp chí chụp mấy bộ ảnh. Mặc dù đã sinh con, nhưng vóc người Lê Nhan đã khôi phục lại, hơn nữa năm nay cô mới 26 tuổi, vẫn trong độ tuổi xanh mơn mởn.
Bởi vì nghe nói hôm nay Mạc Thần Thụy sẽ tới, mấy cô bé ở gần đây đều chạy tới võ quán chơi, lúc thấy Mạc Thần Thụy thì thẹn thùng ửng đỏ cả mặt.
Mặc dù trước mặt Lê Nhan Mạc Thần Thụy rất thích làm nũng lại nói nhiều, nhưng ở bên ngoài lại rất trầm lặng, thường bày ra dáng vẻ cao lãnh.
Đúng là giống hệt như ba cậu.
Lê Nhan đang ở trong võ quán dạy cho mấy học sinh nữ, cũng không chú ý Mạc Thần Thụy chạy ra ngoài lúc nào. Chạy đến sân, thấy có một cô bé đang rấm rức khóc, cậu nhíu mi đi tới hỏi cô bé: "Sao em lại khóc?"
Giọng nói nhàn nhạt mát lạnh, nhưng khi cô bé ngước đầu lên nhìn thấy cậu thì nước mắt lập tức dừng lại: "Em bị lạc đường, không tìm thấy nhà mình ở đâu cả."
Lông mày Mạc Thần Thụy chau lại, thật ngốc nghếch, y như mẹ cậu vậy: "Em đừng khóc nữa, anh dẫn em đi tìm nhé." Đi theo Mạc Thần Thụy ra ngoài, đại sư huynh thấy cậu kéo một cô bé khóc sướt mướt đi ra, không nhịn được thầm "hừ" một tiếng trong lòng, thằng ranh này còn xảo quyệt hơn ba thằng bé nữa, mới tí tuổi đầu đã biết cưa cẩm bạn nhỏ nữ rồi.
Chỉ có điều khi nghĩ tới trị an khu vực này rất tốt, mà cô bé đó lại ở khu vực phụ cận gần đây nên anh cũng không đuổi theo.
Dọc theo đường đi Mạc Thần Thụy nghe cô bé thuật lại, đây là lần đầu tiên cô bé tới võ quán, là bị các bạn nhỏ khác cứng rắn kéo tới. Cậu hỏi các em tới đây làm gì, cô bé thành thật nói muốn xem một người tên là Mạc Thần Thụy.
Mạc Thần Thụy bĩu môi, hết ý kiến. Trong nhà trẻ cũng có nhiều cô bé nhìn cậu chăm chăm, thật ra thì cậu rất phiền não chuyện này.
Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng đưa cô bé về tới nhà, trước khi đi cô bé còn kéo góc áo cậu không chịu buông ra, làm cho mẹ cô bé cũng thấy ngượng theo. Mạc Thần Thụy rút vạt áo mình về, tiêu sái rời đi, nhưng đi được hai bước thì cậu phát hiện, hình như lần này đến lượt cậu lạc đường rồi.
Đi tới giao lộ phía trước, cái đầu nhỏ nhìn dáo dác khắp nơi, hình như đây không phải là con đường mà cậu cùng mẹ tới. Đang lúc cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy sầu não, thì ánh mắt cậu đột nhiên sáng ngời: "Ba?"
Cậu đi tới trước trạm xe bus, đứng đối diện với biển quảng cáo của Mạc Trăn giòn giã gọi một tiếng: "Ba."
Dĩ nhiên Mạc Trăn không đếm xỉa tới cậu.
Mạc Thần Thụy không vui, bình thường ở nhà ba không mấy thân thiết với cậu, bây giờ mình lạc đường ba còn không để ý đến mình nữa. Cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy vươn cánh tay nhỏ bé vỗ lên biển quảng cáo, lại gọi: "Ba!"
Không gọi được Mạc Trăn trả lời, ngược lại lại dẫn tới sự chú ý của một người qua đường. Anh ta đi tới, thấy cậu bạn nhỏ này thật xinh đẹp, theo bản năng muốn thân cận với cậu: "Cậu bạn nhỏ này, cháu làm sao vậy?"
Mạc Thần Thụy nhìn anh ta một cái, không để ý tới anh ta, tiếp tục gọi tấm quảng cáo là ba. Trong mắt người qua đường lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhìn dáng dấp cậu bạn nhỏ này xinh đẹp như vậy, hóa ra là một đứa ngốc.
Anh ta toét miệng cười, tận lực để cho mình nhìn hòa ái dễ gần hơn: "Cậu bạn nhỏ này, cháu đang tìm ba có đúng không? Ba cháu tên là gì, chú giúp cháu đi tìm nha?"
Mạc Thần Thụy xoay đầu lại, cuối cùng cũng nói với anh ta một câu: "Ba cháu là Mạc Trăn."
Người qua đường: "..."
Anh ta cảm thấy Mạc Thiên Vương quả nhiên rất có sức hút, ngay cả người bạn nhỏ như vậy cũng trở thành fan não tàn của anh.
Anh ta chỉnh lại cảm xúc, đưa tay kéo Mạc Thần Thụy: "Chú dẫn cháu đi tìm ba nhé, có được không?"
"Không được." Mạc Thần Thụy rút tay mình về, "Mẹ nói không thể đi cùng với người lạ."
Người qua đường cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù có hơi ngốc, nhưng vẫn được giáo dục rất tốt: "Vậy chú dẫn cháu đi tìm chú cảnh sát nhé?"
Anh ta nói xong lại kéo Mạc Thần Thụy, đúng lúc có một cảnh sát giao thông đi tuần tra ngang qua đây, thấy cảnh này lập tức dừng lại: "Anh là ai? Muốn làm cái gì?"
Người qua đường nhất thời bị hỏi đến ngu người.
Đồng chí cảnh sát vẫn không chớp mắt nhìn anh ta, thời gian này sự kiện trẻ em mất tích nhiều vô số kể, hơn nữa đứa bé này còn đẹp như vậy, người này nhất định là nổi lên ý xấu!
Người qua đường rất vô tội: "Cậu bé cứ gọi biển quảng cáo của Mạc Thiên Vương là ba, tôi chỉ muốn hỏi cậu bé có cần giúp đỡ không thôi."
Đồng chí cảnh sát nghi ngờ nhìn anh ta, cúi người xuống nhìn Mạc Thần Thụy: "Cậu bạn nhỏ, cháu tên gì?"
Mạc Thần Thụy thấy người này mặc đồng phục cảnh sát, mẹ đã từng nói với cậu gặp khó khăn thì tìm chú cảnh sát, cho nên cậu rất phối hợp trả lời: "Cháu tên là Mạc Thần Thụy, ba cháu là Mạc Trăn."
Cảnh sát giao thông: "..."
Người qua đường trưng vẻ mặt "Anh xem đi" hếch cằm với cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông kiên nhẫn hỏi: "Cháu có nhớ số điện thoại của ba cháu không?"
Mạc Thần Thụy suy nghĩ một chút, đáp: "Cháu nhớ số của mẹ."
Nhớ số điện thoại thì dễ làm rồi, cảnh sát giao thông lấy điện thoại của mình ra, bảo Mạc Thần Thụy đọc một dãy số. Điện thoại vừa mới kết nối, Mạc Thần Thụy đã đoạt lấy điện thoại: "Mẹ ơi, con nhìn thấy ba!"
"Hả?" Lê Nhan ngẩn người, "Ba con chẳng phải đang quay phim ở Pháp sao? Con thấy ba con ở đâu?"
"Ở giao lộ ạ, ba đang ở cùng với một chị gái xinh đẹp, con gọi ba ba cũng không để ý tới con!"
...
Cảnh sát giao thông cùng người qua đường nhìn qua biển quảng cáo của Mạc Trăn với danh mẫu Ariel, đồng thời trầm mặc. Bất kể ba cậu bé là ai, bây giờ bọn họ chỉ muốn mặc niệm thay cho anh ta.
Đầu kia điện thoại quả nhiên Lê Nhan nổi giận, cũng không quản tới sự chênh lệch thời gian, trực tiếp gọi cho Mạc Trăn.
Vừa lúc Mạc Trăn đang nghỉ ngơi, liếc điện thoại một cái, nhận máy: "Chuyện gì vậy A Diêu?"
"Anh đang ở đâu Trăn Trăn?"
"Anh đang ở trường quay, sao thế?"
"Gạt người! Thụy Thụy nói con gặp anh, còn nói anh ở cùng một chỗ với một chị gái xinh đẹp!"
Mạc Trăn: "..."
Anh cạn lời, một lát sau mới hỏi: "Thụy Thụy thấy anh ở đâu?"
"Ở giao lộ!"
"... Em chắc chắn nó thấy không phải là biển quảng cáo linh tinh các kiểu chứ?"
Lê Nhan: "..."
"Ha ha, để em hỏi con lại đã." Lê Nhan cúp điện thoại thật nhanh, tìm lại số vừa rồi gọi đi, nhưng lần này là cảnh sát giao thông nghe điện thoại.
"Chào cô."
Lê Nhan ngẩn người, lúc này mới phản ứng được bọn họ không cho Mạc Thần Thụy dùng điện thoại, sao cậu bé lại có thể gọi được?
Cảnh sát giao thông thấy đối phương không nói chuyện, tiếp tục nói: "Cô là mẹ của Mạc Thần Thụy sao?"
"Đúng vậy... "
"Bây giờ cậu bé đang ở chỗ tôi."
Lê Nhan: "..."
Đây là... gặp phải bọn bắt cóc?
"Tôi là cảnh sát, hiện giờ chúng tôi đang ở giao lộ trạm xe bus, cô mau tới đón cậu bé đi." Cảnh sát báo tên trạm, sau đó cúp máy. Tâm tình Lê Nhan có chút phức tạp nắm chặt di động, vị đồng chí cảnh sát này sợ rằng là cải tà quy chính hả?
Rất nhanh Lê Nhan đã tới trạm xe mà vị cảnh sát nói, Mạc Thần Thụy trông thấy cô, chạy nhanh tới: "Mẹ!"
Lê Nhan bế thằng nhóc lên, không vui nhìn cậu: "Thụy Thụy, sao con lại chạy đến chỗ này?"
"À, con vừa đưa một cô bé về nhà." Cậu sẽ không nói cho mẹ là cậu lạc đường đâu, mất mặt lắm!
Đồng chí cảnh sát thấy người mẹ xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, khó trách sẽ xem nhẹ đứa nhỏ, không nhịn được bước tới khuyên răn cô mấy câu. Lê Nhan xấu hổ đồng ý, đồng chí cảnh sát mới lái xe rời đi. Người qua đường thấy Lê Nhan trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, cũng không nhịn được bảo cô ít theo đuổi minh tinh thôi, đến cả cậu bạn nhỏ cũng bị dạy hư mất rồi.
Lê Nhan: "..."
Chờ mọi người đi hết, cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy còn không quên tố cáo: "Mẹ, mẹ nhìn kìa, ba đó!"
Lê Nhan thuận theo ngón tay be bé của cu cậu nhìn sang, quả nhiên là biển quảng cáo của Mạc Trăn. Cô chọc chọc mặt Thụy Thụy, nói: "Cái này là ảnh quảng cáo của ba con, chứ không phải ba."
Mạc Thần Thụy không hiểu nhìn cô: "Quảng cáo là cái gì?"
"Quảng cáo chính là... Quảng cáo."
Mạc Thần Thụy: "..."
Bỏ đi, cậu đến nhà trẻ hỏi cô giáo sau vậy.
Lúc Mạc Thần Thụy năm tuổi, cuối cùng Mạc Trăn cũng chấp nhận phỏng vấn của một nhà truyền thông, nhà truyền thông này từ lúc Mạc Thần Thụy sinh ra đã bắt đầu xin bản thảo, xin đến tận bây giờ, Mạc Trăn cũng bị cảm động. Nhưng vẫn có một vài điều kiện, đó là chỉ được phỏng vấn ở nhà, hơn nữa không thể chụp ảnh hay quay video.
Tuy là như vậy, nhưng cô em phóng viên cũng mừng đến chảy nước mắt, nắm được bài độc nhất vô nhị này, nhất định là cô có thể được thăng chức! Hơn nữa có thể được gặp cậu bạn nhỏ Mạc Thần Thụy, đúng là quá vinh hạnh!
Mạc Thần Thụy năm tuổi so với năm ba tuổi nảy nở hơn chút, dung mạo cực kỳ giống Mạc Trăn, ở trong trường học làm mê đảo rất nhiều các bạn nhỏ, song cậu vẫn rất thích dính Lê Nhan.
Khi cô em phóng viên thấy cậu bé thì trái tim nhũn cả ra, đây quả thực là Mạc Thiên Vương phiên bản mini! Thật muốn xông lên hôn một cái! =3=
Đối với người ngoài Mạc Thần Thụy vẫn luôn lạnh nhạt, lúc này nhìn thấy phóng viên cũng chỉ lười biếng rúc trong ngực mẹ không buồn đứng lên, Lê Nhan bảo cậu chào cậu mới miễn cưỡng chào một tiếng.
Phóng viên ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, lấy bút thu âm và máy tính xách tay ra, nói ngắn gọn lời mở đầu, sau đó bắt đầu hỏi những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.
"Cậu bạn nhỏ Thụy Thụy, bình thường cháu thích cái gì nhất?"
"Võ thuật."
"Thụy Thụy thích mẹ hay thích ba hơn?"
"Mẹ."
"Tại sao?"
"Bởi vì ba chỉ hôn mẹ mà không hôn cháu."
Phóng viên: "..."
Cô cảm thấy hình như cô đã không cẩn thận hỏi ra vấn đề không nên hỏi rồi.
Lê Nhan cũng có hơi ngượng ngùng, chỉ có Mạc Trăn vẫn ngồi nguyên bên cạnh như không có chuyện gì. Phỏng vấn kết thúc, cô em phóng viên nhìn Mạc Thần Thụy cầu thơm thơm, kết quả bị cậu nhóc lạnh mặt từ chối.
Trái tim cô em phóng viên tan vỡ, tại sao mới năm tuổi mà đã cao lãnh như vậy QAQ, cô còn ảo tưởng Mạc Thiên Vương phiên bản thu nhỏ hôn mình nữa QAQ.
Tiễn cô em phóng viên đi, Mạc Trăn bảo Mạc Thần Thụy trở về phòng. Mạc Thần Thụy cho rằng ba nhất định lại ức hiếp mẹ, nằm lỳ trong ngực Lê Nhan sống chết không chịu đứng dậy, còn hung tợn trừng anh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Mạc Thần Thụy âm thầm quyết định, lần sau nhất định phải bảo đại sư huynh dạy cho mình thêm mấy chiêu nữa, cậu không tin không đánh lại ba!
Đuổi Mạc Thần Thụy đi, Mạc Trăn cũng xua Lê Nhan vào phòng. Đặt nụ hôn lên môi cô, Mạc Trăn vuốt mái tóc đen nhánh của cô: "A Diêu, Thụy Thụy đã năm tuổi rồi, chúng ta sinh thêm cho con một em gái đi."
Lê Nhan: "..."
"Em không muốn sinh đâu, sinh con đau lắm. QAQ "
Mạc Trăn cười khẽ đẩy cô xuống giường, nằm đè lên cô rồi cắn cắn tai cô: "Không đau, tin tưởng anh."
Lê Nhan: "..."
Dĩ nhiên là anh không đau rồi, khốn nạn!