Hôm Ninh Phong xuất phát, anh không đánh thức Dung Tuân dậy. Chỉ sớm ra ngoài mua bữa sáng đặt lên bàn, sau đó lặng lẽ chụp một bức ảnh Dung Tuân lúc cậu đang ngủ, định chụp xong in ra rồi đặt trong ví tiền, như thế thì lúc nào cũng có thể lấy ra xem được. Vì không muốn đánh thức cậu mà anh thậm chí kìm nén không hôn cậu, chỉ lặng lẽ nhìn rồi nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi lên xe, Bách Phỉ thấy tinh thần của Ninh Phong khá tốt, có vẻ tối qua ngủ ngon, trong lòng liền an tâm hơn. Rất nhiều nghệ sĩ khi được nhận quay bộ phim đầu tiên đều khó tránh khỏi sẽ vì hưng phấn hoặc lo lắng khẩn trương mà ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, đặc biệt là buổi tối trước khi tham gia vào đoàn phim. Thực ra thì chuyện hồi hộp lo lắng này có thể hiểu được, nhưng từ đây cũng có thể thấy được tố chất tâm lý của người nghệ sĩ, kích thích tinh thần nhỏ như vậy nên điều chỉnh được, còn nếu sinh ra mất ngủ linh tinh thì khi ngày đầu gia nhập vào đoàn sẽ bị áp lực trong lúc quay phim, điều này sẽ khiến cho người đại diện tương đối đau đầu.
Chào hỏi Bách Phỉ xong, Ninh Phong thắt dây an toàn. Bách Phỉ khởi động xe tiến tới sân bay.
Ninh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tất cả mọi nhung nhớ đều là Dung Tuân, anh nhớ đến dáng vẻ cậu ngủ thật mềm mại, trắng trắng nộn nộn, nghĩ đến đây tâm anh như nhũn ra, khóe miệng cong cong ý cười, tuy rằng mới tách ra không bao lâu nhưng anh đã bắt đầu thấy nhớ cậu rồi.
Đến lúc xe dừng đèn đỏ, Bách Phỉ vừa quay đầu qua nhìn, liền thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của Ninh Phong. Nét tươi cười như thế này trên mặt anh phải nói là hiếm thấy, không phải Ninh Phong không cười mà chỉ là bình thường anh hay cười kiểu xã giao hoặc khiêm tốn, không phải điệu bộ vừa cưng chiều, dung túng lại có chút bất đắc dĩ, biểu cảm giống như thế này vẫn là lần đầu Bách Phỉ nhìn thấy. Với sự nhạy cảm trong nghề, trong lòng Bách Phỉ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Do dự một lát, chờ đèn giao thông chuyển màu xanh, xe lần nữa chạy, Bách Phỉ mới mở miệng hỏi: "Yêu rồi à?"
Ninh Phong quay đầu nhìn về phía Bách Phỉ, trong mắt mang theo một tia bất ngờ, anh không nghĩ anh ấy sẽ hỏi vấn đề này, nhưng ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của bản thân, cùng với trực giác của Bách Phỉ, đoán được cũng không phải khó.
"Đúng vậy." Ninh Phong thừa nhận một cách sảng khoái. Thứ nhất, chuyện tình cảm của anh và Dung Tuân không phải quá khó nhận ra, trước mắt anh sẽ không chủ động nói ra việc này nhưng nếu người khác hỏi, anh sẽ không phủ nhận, dù sao anh nghiêm túc đối với Dung Tuân, thừa nhận là một biểu hiện của việc chịu trách nhiệm. Thứ hai, chuyện này sớm muộn gì Bách Phỉ cũng phải biết, nếu anh ấy đã hỏi cũng đỡ tốn công anh phải báo riêng.
Đối với chuyện tình cảm của nghệ sĩ nhà mình, bất luận là người đại diện hay công ty thì đều sẽ lo lắng. Cho nên các nghệ sĩ trước khi ký hợp đồng với công ty thì hai bên sẽ thỏa thuận về vấn đề này. Dù sao chuyện tình cảm mà lộ ra sẽ dẫn đến nhiều phiền toái, hơn nữa ở mức độ nhất định còn bị mất fans, cho nên trên phương diện này cả người đại diện và công ty đều phải vô cùng cẩn thận.
Tuy nhiên thời điểm Ninh Phong ký hợp đồng, Ninh tổng không nhắc một chữ nào đến vấn đề tình cảm. Nói cách khác, Ninh tổng căn bản không cấm đoán chuyện này. Ninh Phong có ý định yêu đương, ông chủ đã không ngăn cản thì người đại diện như anh cũng không cần thiết phải ngăn cấm, Ninh Phong có thể tự giác nhận thức là được rồi. Bất quá, tuy không ngăn cấm, nhưng vẫn phải nhắc nhở đôi ba câu.
"Là bạn học sao?" Bách Phỉ hỏi. Thái độ nhìn rất tùy ý, tựa như đang lơ đãng mà hỏi thăm thôi.
"Vâng." Ninh Phong hơi hơi gật đầu, tạm thời không nên nói tên Dung Tuân ra.
Bách Phỉ trầm mặc trong chốc lát nói: "Hiện tại em đang là nghệ sĩ, hướng phát triển tốt. Ninh tổng không phản đối chuyện yêu đương của em, bên phía công ty không có lệnh cấm chuyện này, nhưng chuyện có bạn gái ít nhiều cũng phải chú ý một chút, chớ gây ra phiền toái mà ảnh hưởng đến tiền đồ. Có lẽ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vô hình chung nghe anh nói thế này sẽ khiến em cảm thấy anh xen vào việc người khác, nhưng vì tương lai của em, anh thấy bản thân cần thiết phải nhắc nhở em."
"Em hiểu mà Bách ca, anh yên tâm đi." Đối với các scandal tình cảm trong giới, Ninh Phong so với Bách Phỉ hiểu biết không kém. Có biết bao nhiêu nghệ sĩ đang nổi tiếng, cuối cùng hoàn toàn bị hủy vì chuyện tình cảm nam nữ.
"Ừ." Bách Phỉ gật đầu, dù sao sau khi Ninh Phong bắt đầu quay phim sẽ không có cách nào gặp mặt người yêu, cũng không được lộ tin tức ra ngoài nhiều. Chờ đến lúc Ninh Phong quay về trường học thì không biết đang trong tình huống thế nào, dù sao yêu xa rất dễ chia tay, cho nên tạm thời không cần lo lắng. (anh sao lại trù ẻo thế)
Sau khi đến thành phố R, Ninh Phong liền vào ở trong khách sạn mà đoàn làm phim đã sắp xếp. Tuy rằng Ninh Phong đang khá nổi nhưng dù sao trên phương diện điện ảnh cũng chỉ là người mới, có thể nói là không có địa vị gì đáng kể cả. Nơi nghỉ ngơi khẳng định sẽ không có biện pháp nào sánh bằng với các siêu sao khác.
Bất quá kinh phí của đoàn phim khá ổn nên đối xử với diễn viên không tệ, không vì anh là người mới mà tùy tiện sắp xếp chỗ ở, đoàn rất phúc hậu mà xếp cho anh một phòng tiêu chuẩn trong khách sạn năm sao. Ninh Phong một phòng, Bách Phỉ và trợ lý một phòng, rất tiện lợi.
Địa điểm của phim trường tương đối hẻo lánh, cho nên đa số người trong đoàn đều ở tại khách sạn gần phim trường này. Các diễn viên thời điểm không có việc gì đều sẽ sinh hoạt chung tại đây, mặc kệ là có quen biết hay không thì đa số đều sẽ chạm mặt nhau. Nếu gặp nhau mà quan hệ trong giới tương đối tốt, thì hẹn nhau cùng ăn bữa cơm, uống chén rượu thì có thể náo nhiện một phen, nhưng ngược lại nếu là thù địch gặp gỡ, vậy thì đúng là ánh mắt hình viên đạn bay loạn xạ, nhưng sẽ không gây náo loạn, giữ mặt mũi cho bản thân.
Bất quá điều kiện hiện tại chỉ có vậy, có tự nguyện hay không thì cũng phải thuận theo hoàn cảnh. Cho dù có là đại bài (người rất nổi tiếng) thì cũng không thể mỗi ngày ngồi hai tiếng trên xe từ khách sạn trong trung tâm thành phố mà tới phim trường được, riêng thời gian đi đi về về, lại còn hóa trang thì khẳng định không có thời gian mà ngủ luôn. Cho nên phàm đã là diễn viên chuyên nghiệp, đều sẽ không bao giờ bắt bẻ với chỗ ở do đoàn làm phim sắp xếp, còn những ai mà ra vẻ bắt bẻ, đi ngược lại ý của đoàn muốn chuyển đi, lại không thèm để ý đến việc bản thân có thể đi trễ ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim, những người như thế ra vẻ cũng chẳng được bao lâu, chỉ được vài hôm mà thôi. Nói trắng ra mấy người này đóng phim không phải vì tình yêu với nghiệp diễn mà chỉ yêu tiền mà thôi. (đoạn này t không chắc bản thân có hiểu đúng không nữa)
Valy hành lý do Dung Tuân sắp xếp giúp, vô cùng gọn gàng ngăn nắp, đồ dùng nào ở đâu Ninh Phong đều biết cả, quần áo cũng được phân loại rõ ràng. Ninh Phong chỉ cần giữ nguyên sự sắp xếp của Dung Tuân mà đặt vào tủ quần áo là xong, không cần Bách Phỉ hỗ trợ.
Sắp xếp đồ dùng xong xuôi, Ninh Phong thả lỏng nằm trên sô pha, gọi điện cho Dung Tuân.
Rất nhanh cậu đã bắt máy, trong thanh âm còn có ý cười hỏi anh: "Anh đến nơi rồi sao?"
"Ừm, vừa đến khách sạn, mới thu dọn một chút." Nghe thấy tiếng cậu, không chỉ không khiến anh bớt nhớ cậu mà ngược lại còn khiến anh mong cho bộ phim quay nhanh một chút còn về nhà.
"Chỗ ở thế nào?" Dung Tuân hổi.
Ninh Phong cười nhạt nói: "Cũng ổn. Phòng tiêu chuẩn khách sạn năm sao. Chờ lúc nào rảnh anh chụp ảnh cho em xem."
"Được." Dung Tuân đáp, sau đó lại hỏi: "Anh dùng bữa trưa chưa?"
"Chưa, anh vừa mới gọi đồ ăn thôi, lát nữa họ mới mang tới. Em thì sao?" Ninh Phong hỏi cậu
"Em cũng chưa. Tư Hiền vừa đặt pizza, đang chờ đồ ăn tới." Dung Tuân nói. Sau khi Tư Hiền đề nghị ăn pizza, Thương Kỳ cực kỳ tích cực hưởng ứng. Cậu cũng lâu lắm chưa ăn đồ ăn nhanh nên muốn thử nên liền đồng ý, bọn họ đặt một chiếc size lớn, lại thêm đồ ăn kèm linh tinh là đủ no, chia ra cũng không tốn kém bao nhiêu.
"Đừng ăn đồ ăn nhanh nhiều, phải ăn cơm vào mới tốt chứ." Vì không ở bên cạnh để chăm sóc cậu nên anh chỉ có thể nhắc nhở được thôi.
Dung Tuân cười đáp: "Em nhớ rồi mà."
Ninh Phong nghe xong bỗng im lặng một lát rồi mở miệng nói: "Anh nhớ em."
Dung Tuân trầm mặc, sau đó nhỏ nhẹ: "Em cũng nhớ anh."
Nỗi nhớ được thổ lộ thông qua ngôn ngữ truyền tới đối phương, nghe trong âm thanh như được hòa chung với kẹo bông gòn thơm ngọt, như nỗi nhớ được thấm đượm hương vị caramen, vừa ngọt nhẹ lại vừa đắng nhẹ vì không thể gặp nhau, hương vị đó dần dần dung nhập vào trong lòng, khiến cho nỗi nhớ dường như không thể cưỡng lại nhưng rồi không thể không nhẫn nhịn. (có nhất thiết phải miêu tả nỗi nhớ mà toàn đồ ăn như thế này không, đọc xong edit cũng khó chuyển sao cho nghe xuôi tai lắm T_T)
"Làm sao bây giờ? Anh muốn bỏ quay để về với em." Lời Ninh Phong nói ra không hẳn là lời nói đùa, có lúc trong nháy mắt anh thực sự có suy nghĩ này.
"Không được nói bậy." Dung Tuân không hy vọng anh làm như vậy, cậu mặc dù rất muốn gặp anh nhưng hơn cả vẫn không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh.
Ninh Phong cười khẽ, anh thật sự không phải nói bậy mà. Nhưng Dung Tuân đã nói nhưng vậy chắc chắn là cậu không đồng ý rồi, anh không muốn làm trái ý khiến cậu thất vọng, dù sao thì nghiệp diễn không chỉ quan trọng đối với anh mà bản thân cậu đã giúp anh rất nhiều, anh không thể cô phụ sự mong chờ của cậu được.
"Đã biết." Ninh Phong ôn nhu trả lời.
Hai người hàn thuyên thêm một lúc thì bên Dung Tuân Pizza tới, cơm Ninh Phong gọi cũng vừa vặn được mang lên phòng. Hai người hẹn nhau buổi tối nói tiếp rồi rồi cúp máy dùng bữa. Ninh Phong dùng bữa xong còn phải cùng Bách Phỉ đến chào hỏi mọi người trong đoàn phim, đến đây rồi không thể nhàn hạ mãi trong phòng được.
Cơm nước xong xuôi, Ninh Phong đi cùng Bách Phỉ đến gặp mọi người trong đoàn phim. Đạo diễn hay nhà sản xuất thì trước đó đã gặp rồi, chỉ cần đơn giản chào hỏi qua là được. Còn một nhóm diễn viên mới mà anh chưa từng gặp bao giờ, muốn gặp làm quen cùng một lần luôn. Trong nhóm này không có ai mà anh ấn tượng cả, nói cách khác những người này về sau có khả năng cũng không nổi tiếng lên được. Kỳ thực thì đây cũng là chuyện bình thường, một bộ phim truyền hình, cho dù là kinh điển, lập tức có thể khiến khán giả nhớ tên rất ít, họ thường sẽ chỉ ấn tượng với tên của nhân vật mà diễn viên đó nhập vai. Nếu tác phẩm tiếp theo không tốt hoặc không thường xuất hiện trên TV, vậy rất nhanh khán giả sẽ quên đi.
Còn đối với các diễn viên gạo cội, Ninh Phong đều biết cả, còn có thể hiểu đại khái được tính cách của từng người. Thái độ chào hỏi và nói chuyện của anh với những người này cung kính rất nhiều. Tuy nhiên anh sẽ không lôi kéo làm thân vội, chung quy hiện tại làm thế thì sẽ thành vãn bối lấy lòng tiền bối, chi bằng chờ sau này lúc quay phim dùng thực lực để nói chuyện. Các vị tiền bối gạo cội đi theo phái thực lực đều sẽ coi trọng kỹ năng diễn xuất, nếu khả năng không có thì dù chắp nối quan hệ cũng vô dụng mà thôi.
Nhóm diễn viên mới cùng trò chuyện một chỗ ngược lại tương đối cởi mở, bởi vì đây là lần đầu tiên quay phim, mới có một chút kinh nghiệm trong giới, đối với các chuyện thâm sâu trong giới cũng không hiểu rõ cho nên mở miệng nói chuyện đều thẳng thắn, vì thế tiếp xúc thấy tương đối hòa hợp.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Ninh Phong nghe một diễn viên nữ nói rằng gần đây có một siêu thị nước ngoài rất lớn, bên trong đều là thực phẩm nhập khẩu về, có rất nhiều đồ các siêu thị, cửa hàng bên ngoài không bán, cũng có nhiều đồ ăn ngon.
Ninh Phong nghe xong thấy hứng thú, sau khi nói chuyện xong liền nhắc trợ lý lái xe đưa anh tới siêu thị, chọn không ít đồ ngon, mua một túi bự, sau đó gọi điện chuyển phát nhanh đến lấy hàng. Đây đều là quà anh gửi về cho Dung Tuân, thành phố C không có siêu thị nước ngoài như thế này cho nên rất nhiều đồ ăn ngoại nhập hương vị thơm ngon muốn mua cũng không mua được. May sao bên này có bán, anh muốn mua cho Dung Tuân, có một số thứ khả năng không ngon bằng đồ quốc nội nhưng anh vẫn muốn cho cậu nếm xem.