Trở lại đoàn làm phim, Ninh Phong liền gọi điện cho Dung Tuân báo cho cậu biết anh đã về đến khách sạn. Sau đó lại gọi cho Thiên Niệm để hỏi về chuyện liên quan đến Lý Tình.
Thiên Niệm cười nói rằng đó đúng là Lý Tình, hiện tại Lư Kha và Lý Tình đang tán tỉnh lẫn nhau, tuy Thượng Lỗi tức giận nhưng không dám nháo một trận lớn với Lư Kha, dù sao trong tay hắn vẫn còn nhiều tài nguyên có giá trị đối với Thượng Lỗi. Chỉ cần chờ tới lúc đào hết các tài nguyên có giá trị trong tay Lư Kha thì nhất định ngày hai người đó gây nhau không còn xa nữa. Phóng viên kia là do Lý Tình sắp xếp, nhằm thêm dầu vào lửa trong mối quan hệ của Thượng Lỗi và Lư Kha.
Kỳ thực lúc đầu bọn họ chỉ muốn nhờ Lý Tình phá hỏng mối quan hệ của Thượng Lỗi và Lư Kha nhưng không ngờ là Lư Kha lại thực sự thích Lý Tình. Mỗi lần cô gọi điện cho Tống Bân đều phải oán giận một phen, nói rằng khi tiếp xúc với Lư Kha, càng tiếp xúc càng cảm thấy hắn thật cặn bã. Có lần Lý Tình còn ngẫu nhiên nghe Lư Kha nói chuyện điện thoại với người khác, hắn còn khoe chuyện hắn lên giường với Thượng Lỗi. Con gái vốn không thể nào chấp nhận nổi chuyện đàn ông lại đem chuyện riêng tư khoe khoang nói ra bên ngoài như vậy, cho dù không phải nói về cô nhưng tuyệt đối tên đó nhân phẩm có vấn đề.
Lư Kha một bên thân thiết nóng bỏng với Lý Tình, hứa hẹn một đống thứ, còn bên kia Thượng Lỗi cũng không hề nhàn rỗi. Hắn vừa tận dụng triệt để tài nguyên trong tay Lư Kha, vừa đè ép Lý Tình, khiến cô không ngóc đầu lên được. Lý Tình thực ra cũng chả quan tâm xem mình có nổi trong giới hay không, dù sao cô cũng chả ở lại trong cái vòng này lâu. Nhưng bị mọi người khắp nơi lan truyền nói bậy về mình, cô nhất định sẽ không vui. Cho nên một chút sự đồng cảm lúc đầu của cô với Thượng Lỗi khi gặp phải tên cặn bã Lư Kha cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Giới giải trí chính là một khu chiến trường, còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của cô nữa, khiến cô càng kiên quyết rời khỏi nơi này.
Biết được đối phương là Lý Tình thì Ninh Phong an tâm hơn rồi. Hơn nữa Thiên Niệm và Tống Bân đều biết rõ mọi chuyện thì Ninh Phong cũng không còn lo lắng gì nữa. Sau đó hai người lại hàn thuyên thêm về chuyện sắp tới Thiên Niệm sẽ gia nhập tổ làm phim, vì đang trong phòng riêng nên Ninh Phong không cố kỵ, nói ra tình trạng hiện giờ trong đoàn cho Thiên Niệm biết.
Dung Tuân nói chuyện rõ ràng với Hướng Ngạn xong thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Hướng Ngạn cũng rất nghiêm túc nhắc nhở cậu một số điều, ví dụ như không được tùy tiện đến Gay bar, cũng không được tùy tiện tiếp xúc với những người trong giới, kết giao bạn bè trong giới cần phải cẩn thận. Trong trường học cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng, tuy rằng một số người không bài xích, đặc biệt là mấy cô nương trong câu lạc bộ văn học, nhưng không có nghĩa xã hội ai cũng thế, cho nên cần chú ý, bảo vệ chính mình.
Hướng Ngạn cũng truyền đạt lại cho Dung Tuân rất nhiều kinh nghiệm sống của bản thân giúp cậu biết thêm không ít.
Buổi tối sau khi hai người ăn cơm trở về, dưới lầu ký túc xá trước khi tách ra, Dung Tuân nói với Hướng Ngạn: "Chủ nhiệm, về sau nếu anh tìm được người yêu, nhớ cho em gặp mặt, em có thể giúp anh nhìn một chút."
Hướng Ngạn cười nói: "Tốt nha. Nhưng mà nhớ là trước khi anh tìm được người yêu thì em cố gắng đừng đừng trước mặt anh tú ân ái, anh sợ mình không chịu nổi kích thích."
Dung Tuân cười cười nói: "Em sẽ cố gắng." Cậu không thể đảm bảo trăm phần trăm được, vì nhiều lúc chỉ cần đứng trước mặt Ninh Phong, cậu sẽ muốn gần gũi anh mà không quan tâm gì đến xung quanh.
"Được rồi, lên phòng đi. Về sau có vấn đề gì đừng ngại cứ gọi điện cho anh." Hướng Ngạn mỉm cười nói. Việc anh nói thích Dung Tuân cũng không phải xúc động nhất thời, anh cũng đã trải qua một khoảng thời gian quan sát. Nhưng nếu Dung Tuân đã có người yêu đáng tin cậy thì anh sẽ không làm kẻ thứ ba xen vào giữa hai người. Bất quá anh vẫn rất thích tính cách của Dung Tuân, cảm thấy rất hợp với cậu, cho nên mới nhiệt tình kết bạn như vậy.
"Vâng, anh cũng sớm về phòng đi thôi." Dung Tuân đáp. Qua cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Dung Tuân đã hiểu hơn về Hướng Ngạn, cũng thấy được sự chân thành của anh, cho nên mới nguyện ý kết bạn với anh. Có lẽ hai người họ muốn trở thành bạn bè tri kỷ thì còn một đoạn đường dài nhưng hiện tại đã xác định lẫn nhau có thể trở thành bạn bè đã là một bước tiến quan trọng rồi.
Mấy ngày sau đó, Ninh Phong vẫn bận rộn đóng phim như cũ, mỗi ngày đều nói chuyện với Dung Tuân thông qua điện thoại. Còn Dung Tuân cũng vẫn sinh hoạt đều đều, có tiết thì đi học, không có tiết thì ở yên trong phòng sáng tác, sinh hoạt vừa đơn giản lại bình yên.
Các đồ dùng nội thất cho nhà mới của hai người tầm khoảng cuối tháng này sẽ được chuyển tới, sắp xếp lại sẽ tốn một khoảng thời gian, không vội vào ở ngay nhưng vẫn tràn ngập sự mong chờ.
Hôm nay sau khi tan học, Dung Tuân trở về phòng, tắm xong thì ngồi vào máy tính tiếp tục sáng tác. Bữa tối thì đã nhờ Tư Hiền mua giúp, cậu không cần phải ra ngoài nữa.
Đăng nhập QQ, avatar của biên tập nháy điên cuồng, tựa như một thiếu nữ không biết mệt mỏi. Dung Tuân click mở ra, liền thấy tin nhắn nhắn lại.
Biên tập pi pi: Đại Đại, có ở đó không? Có nhà xuất bản muốn xuất bản truyện của anh, không biết anh có đồng ý không? Tôi đưa QQ bên biên tập bản quyền cho anh, nếu có mong muốn thì trực tiếp nói chuyện với bên đó nha.
Sau đó, biên tập liền đưa tài khoản QQ bên biên tập cho cậu.
Tác phẩm của mình tự nhiên được nhà xuất bản nhìn trúng, đây đối với cậu đúng thực là kinh hỉ. Phải biết rằng, yên ổn từ lúc đàm phán cho đến khi xuất bản không đơn giản, đa số đề kết thúc sau khi hai phía đưa ra số liệu phân tích lợi nhuận, hợp lý thì mới có thể quyết định xuất bản tiếp hay không (đoạn này t dịch không chắc lắm)
Dung Tuân ổn định lại tâm trạng nói: Tôi biết rồi, tôi sẽ liên hệ với bên đó, cảm ơn.
Biên tập rất nhanh đã trả lời lại
Biên tập pi pi: Tốt. Tóm lại chúc mừng đại đại.
Khâm Tuân: Cảm ơn
Sau đó Dung Tuân add thêm QQ biên tập bản quyền, bắt đầu bàn về chuyện xuất bản.
Đối với việc ký hợp đồng xuất bản, Dung Tuân ôm thái độ vô cùng cẩn thận, bên phía trang mạng văn học cũng vậy, là một trang mạng văn học, bọn họ bước đầu chuyển mình cho rằng nhóm "Đại thần" chống đỡ, còn muốn thành công hơn cần phải có chiến lược. Việc xuất bản đối với bọn là một cách truyền thông mạnh mẽ, vì trên poster truyền thông sẽ có tên trang mạng bọn họ. Cho nên bên phía trang mạng, họ sẽ không qua loa, mà thậm chí còn phải cẩn thận từng hạng mục một, mới không uổng phí nỗ lực trước đó.
Trước đó bên phía mạng đã xuất bản một số bộ, tuy rằng chưa ra truyện nhưng trên cơ bản thì hợp đồng đã ký xong. Cho nên trên phương diện này tương đối có kinh nghiệm. Mà Dung Tuân tuy rằng tin tưởng năng lực làm việc của bên mạng nhưng sẽ không mù quáng ký hợp đồng. Sau khi nghe xong bên biên tập bản quyền giới thiệu xong, liền bảo họ gửi hợp đồng qua. Cậu sẽ gửi cho luật sư xem giúp, nếu có vấn đề sẽ yêu cầu thay đổi lại.
Thực ra đây đều là kinh nghiệm cho Ninh Phong dạy cậu, bất luận là hợp đồng gì cũng cần phải để luật sư xem qua, đừng ngại phiền toái, dù sao chuyện này cũng cần người chuyên nghiệp đứng ra xem đảm bảo. Loại chuyện hợp tác này thường thường đều là trước tiểu nhân sau quân tử, mới có thể hợp tác vui vẻ, tránh tranh cãi không cần thiết sau này.
Trước đó lúc bên trang mạng văn học ký hợp đồng với Dung Tuân cũng có luật sư tham dự, cho nên lần này cậu yêu cầu được xem trước hợp đồng rồi mới bàn tiếp thì bên trang mạng cũng không có ý kiến gì nữa. Việc chia lợi nhuận thế nào thì lúc ký hợp đồng cả bên tác giả và bên trang mạng đều sẽ quy định rõ ràng, cho nên sẽ không ảnh hưởng gì. Mà luật sư của Dung Tuân xem chủ yếu là phần nội dung, nhằm giúp tối đa hóa lợi ích của Dung Tuân, đồng thời hạn chế tối đa kẽ hở của hợp đồng tránh tranh cãi sau này. Hợp tác tuy rằng phiền toái nhưng khẳng định hai bên đều sẽ không dị nghĩ, vô cùng quan trọng.
Bên biên tập bản quyền rất nhanh đã gửi hợp đồng cho Dung Tuân. Cậu liền nói chờ luật se xem rồi sẽ báo lại.
Nói chuyện với biên tập bản quyền xong cậu liền lấy di động nhắn tin cho Ninh Phong --Anh rảnh thì gọi điện cho em, em có chuyện tốt kể anh nghe.
Chuyện cao hứng như vậy, Dung Tuân đã gấp không chờ nổi muốn chia sẻ với Ninh Phong. Cho dù chuyện này về sau thành hay không thành, đều là bước đầu khẳng định thực lực của cậu, chỉ cần thế đã khiến cậu rất vui rồi.
Ý cười trên khóe miệng không hề giảm xuống, cửa phòng ngủ liền bị gõ vang.
Dung Tuân tưởng Thương Kỳ hoặc Tư Hiền về mà không mang chìa khóa liền ra mở cửa.
Không ngờ người đứng bên ngoài lại là Quy Hoành.
Quy Hoành không hay tới phòng bọn họ lắm, nhưng lại rất hay hẹn Thương Kỳ ra ngoài ăn cơm, mỗi lần trở về, tâm trạng của Thương Kỳ đều rất vui.
"Sao đột nhiên lại tới đây? Vào đi." Dung Tuân mỉm cười nói. Trước kia mỗi khi tới thăm, Quy Hoành thường gọi điện thoại tới trước, không ngờ lần này đột nhiên đến tìm."
Quy Hoành có chút do dự hỏi: "Thương Kỳ có trong phòng không?"
Dung Tuân chớp chớp mắt nói: "Không, cậu ấy có tiết. Cậu không biết sao?" Cậu nhớ không nhầm thì Quy Hoành có thời khóa biểu của Thương Kỳ mà.
Quy Hoành nghe vậy liền thở phào, sau đó liền đưa một túi đồ ăn vặt to bự cho Dung Tuân nói: "Giúp tôi gửi túi này cho Thương Kỳ."
"Hả?" Dung Tuân khó hiểu nhìn hắn, Quy Hoành trực tiếp đưa không phải nhanh hơn sao?"
Quy Hoành cười cười nói: "Tôi về trước đây."
"Này! Cậu không đợi Thương Kỳ về sao?" Quy Hoành vừa tới đã đi như thế này là lần đầu tiên, giống như đang muốn tránh né Thương Kỳ vậy.
"Không được, cậu nói với cậu ấy giúp tôi, gần đây tôi hơi bận, khả năng sẽ không hay tới tìm cậu ấy nữa, nhắc cậu ấy tự chăm sóc bản thân cho tốt." Quy Hoành nói xong liền vẫy tay chào Dung Tuân rồi bước nhanh rời đi.
Dung Tuân nhìn túi đồ ăn không nhẹ trên tay mình, suy đoán không biết có phải Quy Hoành lại chọc giận gì Thương Kỳ hay không? Bất quá nhìn qua không giống, Thương Kỳ gần đây biểu hiện vẫn bình thường mà, cảm giác giống như Quy Hoành đơn phương tránh Thương Kỳ mới đúng.
Thật đúng là không hiểu chuyện giữa hai người họ là thế nào, Dung Tuân không phải người thích bát quái chuyện người khác, nghĩ có lẽ mấy ngày nữa lại ổn thôi nên không để tâm nhiều nữa.
Đúng lúc này di động Dung Tuân vang lên, cậu liền đặt đồ ăn gửi cho Thương Kỳ lên bàn, nhanh chóng nhận điện thoại.
Cuộc gọi là Ninh Phong gọi tới. Biết được tác phẩm của Dung Tuân có khả năng sẽ được xuất bản, Ninh Phong vui thay cho cậu. Nói luật sư bên kia anh sẽ liên hệ giúp, đến lúc đó cậu chỉ việc gửi hợp đồng qua là được.
Dung Tuân đáp ứng, cảm giác có anh ở bên, cậu có thể yên tâm biết bao.
Lịch quay của anh hôm nay đã xong, buổi chiều không có việc gì, cũng không về khách sạn mà tiếp tục ở lại đoàn tỏ ra nghiêm túc học tập kỹ thuật diễn xuất, xoát độ hảo cảm của đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch. Mấy tiểu xảo thế này Ninh Phong không phải không biết, chẳng qua là trước kia khinh thường không thèm dùng. Hiện tại lại thấy thật có tác dụng. Cũng may anh không phải diễn cảnh nào nên có gọi điện thoại nói chuyện một chút cũng chẳng ảnh hưởng tới ai.
Đúng rồi, vừa rồi Quy Hoành tới, mang cho Thương Kỳ một túi lớn đồ ăn nhờ em chuyển giúp, sau đó liền vội rời đi. Cảm giác quái quái." Dung Tuân cười nói.
"Hửm?" Theo hiểu biết của Ninh Phong về Quy Hoành, hẳn phải là người sẽ nghênh ngang trực tiếp mang đồ ăn giao cho đối phương mới đúng chứ nhỉ.
"Cảm giác như đang tránh Thương Kỳ ấy. Nhưng em lại thấy bọn họ không có cãi nhau, cũng không biết là có chuyện gì nữa." Dung Tuân nói: "Cảm thấy cứ như con trai theo đuổi con gái nhưng ngại trực tiếp đưa quà cho đối phương nên phải nhờ gửi hộ vậy."
Dung Tuân lơ đãng nói ra một câu lại khiến trong lòng Ninh Phong đánh cái bộp. Có lẽ trực giác này có cảm giác hơi vớ vẩn, nhưng ngộ nhỡ mà đúng thì chuyện này không thể không để tâm được. Xem ra anh phải tìm lúc nào đó gọi điện cho Quy Hoành, hỏi thăm kỹ càng một chút mới được.