Từ Vạn Kiếp và Thiên Trường đến kinh thành hình thành nên thế vạc ba chân, nếu Thoát Hoan tiến đánh một trong hai thì chắc chắn sẽ bị bên còn lại đánh úp. Cha tôi biết Thoát Hoan không dám động thủ, liền cử tướng Nguyễn Lộc đi ngược lên Vĩnh Bình chặn đường tiếp tế quân lương, tạm thời giành được lợi thế.
Lúc tôi và Trần Quốc Toản trở về thì đúng lúc Phạm Ngũ Lão dẫn thêm quân đến Vạn Kiếp hỗ trợ cho cha tôi, anh Quốc Nghiễn và Quốc Tảng cũng lên đường hỗ trợ cho đội quân của Nguyễn Lộc, còn Quốc Hiện và Quốc Uất thì đi do thám vẫn chưa trở về.
Thật ra trong số những người chưa trở về còn có bọn Trần Kiện, Trần Lộng, cả chị Anh Nguyên và chị Thụy Hữu. Không phải tôi đặc biệt chú ý đến họ, nhưng những mâu thuẫn xảy ra từ trước khiến tôi vẫn nơm nớp lo sợ dù bọn họ cũng không cùng một đội.
Rốt cuộc sáng hôm sau Quốc Uất và Quốc Hiện cũng trở về còn bốn người nọ vẫn bặt tăm, trong lòng tôi nhác thấy điềm không lành bèn xin Trần Khâm đích thân dẫn quân đi hỗ trợ. Lúc Trần Khâm còn đang lưỡng lự thì cả hai anh của tôi đều xin được đi theo, Trần Khâm mới gật đầu.
Chúng tôi lần theo dấu chân ngựa hướng mà họ từng đi qua. Chị Anh Nguyên và Thụy Hữu được lệnh đi dọc theo dòng sông Đáy hướng dần về kinh, theo dấu vết để lại thì chúng tôi đang đi đúng hướng. Tôi cho quân vừa đi vừa cảnh giác dọc đường, sợ rằng chị tôi vì bởi trúng tập kích của quân Nguyên nên không về được.
Nhưng chỉ đi được nửa đường thì lính tiên phong báo đã gặp được đội quân của bọn Trần Lộng, quả nhiên đi thêm một lát tôi đã thấy doanh trướng của quân ta lúp xúp sau tán cây.
Quốc Hiện dẫn đầu đám chúng tôi, bỗng nhiên hô lên:
"Kỳ lạ, có cả những người mà Anh Nguyên mang theo, bọn họ đi chung từ bao giờ thế?"
Quốc Uất ngay lập tức thúc ngựa lên phía trước, chưa đợi tới gần đã từ trên ngựa phóng xuống lao vào trong doanh, tôi cố sức chạy theo nhưng đã bị anh bỏ xa một khoảng. Phía đó bỗng truyền tới giọng nói của vài binh sĩ:
"Đây là trại của Văn Chiêu Hầu, các người là tướng lĩnh ở đâu!"
Anh tôi không nói nhiều lời trực tiếp đá văng tên đó qua một bên, binh sĩ đều đứng dậy tuốt gươm, tôi nhanh chân dẫn quân vào trong dõng dạc nói:
"Đây là Hưng Hiến vương ở Vạn Kiếp, kẻ nào dám cản?"
Trong đám binh lính gần phân nửa là người mà chị Anh Nguyên mang theo, lúc này mới đồng loạt bước ra nói:
"Bẩm vương, binh lính của Văn Chiêu hầu bảo rằng bị quân Nguyên tập kích nên chạy đến đây xin cứu trợ. Chương Hiến hầu lại đổ bệnh nên cứ chần chừ mãi không chịu dỡ trại. Sáng nay Anh Nguyên quận chúa gấp rút đưa chúng tôi đi tiếp viện cho Văn Chiêu Hầu, đến nơi thì nghe tin Văn Chiêu Hầu bị thương đang trú trong hang đá. Lát sau tôi thấy quận chúa ra khỏi hang, nhanh chóng rút quân trở về."
Quốc Uất anh tôi nghe thế, ngay lập tức trầm giọng hỏi:
"Vậy ban đầu chỉ có một mình Thụy Hữu bên trong thôi sao?"
Anh tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ không đợi trả lời đã nhanh như cắt bước về phía doanh trại, lửa giận của tôi bốc lên ngùn ngụt, tôi cầm kiếm chỉ vào đám binh lính của Văn Chiêu hầu, gằn giọng:
"Lần này đám các ngươi chết chắc!"
Vừa nói xong đã nghe xoạch một tiếng, cửa doanh trướng mở ra. Tôi thấy chị Anh Nguyên đang dìu chị Thụy Hữu bước ra cửa, trên tay chị vẫn cầm trường thương như trước, ánh mắt long sòng sọc.
Chị Thụy Hữu nhìn thấy anh tôi thì cả người run lên một cái, lại cúi mặt nép vào chị Anh Nguyên. Trong lòng tôi có dự cảm không lành, dù đã nắm chắc được bảy phần nhưng vẫn hy vọng mình đoán sai.
Chị Anh Nguyên thấy bọn tôi thì quát lên:
"Đến đúng lúc lắm, mau giết tất cả bọn chúng!"
Trần Kiện và Trần Lộng lúc này cũng từ doanh trướng đi ra, nghe chị Anh Nguyên nói vậy Trần Kiện liền đáp:
"Có sai phạm gì thì về cho Quan gia định đoạt, không đến lượt các người ở đây giễu võ giương oai."
Anh Quốc Uất ngay lập tức đấm cho hắn một cú khiến hắn hộc cả máu mồm. Từ trước tới nay anh tôi đối nhân xử thế rất ôn hòa, sống trong phủ vương luôn là người chịu thiệt, vậy mà bây giờ giận tới mức ra tay đánh người thì đủ hiểu anh đã căm tức đến độ nào. Tôi biết vẫn nên xem trọng chuyện lớn trước, nhưng nhìn Trần Kiện bị đánh lăn quay ra đất vẫn không nén nổi cảm giác sảng khoái trong lòng.
Gương mặt điển trai của Trần Kiện bị đánh đến méo xệch, vẫn nhếch môi cười ngồi dậy. Anh ta lau máu trên khóe môi, liếc mắt nhìn anh tôi cười nói:
"Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với vợ chưa cưới của ngài!"
Tôi kéo anh Quốc Uất lại, sợ anh tôi vì nóng giận quá mức mà làm chuyện không thể cứu vãn.
Chúng tôi đưa chị Thụy Hữu trở về, trên đường về chị ấy từ chối đi chung ngựa với anh tôi, chỉ ngồi tựa đầu lên vai chị Anh Nguyên nhìn về nơi xa xăm nào đó. Tôi cũng ngại hỏi chị Anh Nguyên đã xảy ra chuyện gì nên suốt dọc đường bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Chị Thụy Hữu bắt đầu nhốt mình. Chị Anh Nguyên thở dài nhìn tôi, trước mắt là muôn vàn tự trách.
Tôi chỉ biết an ủi chị, chị thủ thỉ bên tai tôi:
"Chị còn nghĩ Trần Lộng đương không ngu ngốc chạy về phía tây làm gì để quân Thát tóm được, hóa ra chính chị mới là kẻ ngu. Chị mang quân đi tiếp viện thì rơi vào bẫy của anh ta, em nói xem lúc chị vào hang đá thì anh ta đã làm gì? Nếu như chị bất cẩn không mang theo cây thương này thì kết cục có phải cũng giống như chị Thụy Hữu hay không?"
Thật ra trong tình huống đó ai mà nghĩ được bọn họ sẽ giở trò hèn hạ như vậy chứ, là phận nữ nhi khoác chiến bào ra trận không ngờ còn chưa bị địch giết thì đã bị những kẻ gọi là đồng đội hại chết rồi.
Bọn Trần Kiện và Trần Lộng sau khi trở về ngay lập tức đã bị triệu đến cung Trùng Hoa, đây là một cuộc xét xử kín giữa những người trong tộc, còn mấy người chúng tôi do là nhân chứng nên cũng may mắn được vào chầu.
Tôi nhìn anh Quốc Uất đứng tựa vào gốc lê ngoài sân, nhỏ giọng bảo anh cùng vào. Anh lắc đầu cười nhẹ, nói rằng sợ mình không kiềm chế được.
Tôi nép mình trong góc nhìn cuộc nói chuyện diễn ra, Trần Khâm và Thượng Hoàng ngồi trên thượng vị, hai bên tả hữu là Chiêu Minh Vương Quang Khải, Tĩnh Quốc Vương Quốc Khang, Nhân Thành Hầu Trần Duyệt, chỉ thiếu cha tôi hiện đang trấn giữ ở Vạn Kiếp chưa hay tin.
Tôi thở cũng không dám thở mạnh trước bầu không khí căng thẳng này, tất cả đều hướng mắt xuống hai kẻ đang quỳ bên dưới là Trần Kiện và Trần Lộng, tôi còn mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của Chiêu Minh Vương.
Cuối cùng chính Thượng hoàng là người lên tiếng phá vỡ cục diện rối rắm này, giọng nói ngài vẫn bình thản trước hai kẻ hèn mọn phía dưới, ngài hỏi:
"Biết trái đạo mà vẫn làm thì mang tội gì?"
Trần Kiện và Trần Lộng lúc này không còn mang vẻ giễu cợt tự mãn khi đối mặt với chúng tôi mà tỏ ra rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trần Kiện cúi đầu cung kính đáp:
"Thượng hoàng cho phép thần được nói!"
Sau đó ngẩng gương mặt trông qua có vẻ vô tội của mình lên, nhìn thấy Thượng hoàng gật đầu mới nói tiếp:
"Thần có tình với quận chúa từ lâu nhưng biết nàng đã có nơi chốn nên không dám ước mơ, hôm qua bất cẩn bị quân Thát phát hiện chúng thần mới tìm đến chỗ đóng quân của em ấy. Thần lại bất tài đổ bệnh, trong lúc sốt cao mê sảng không biết bản thân đã làm việc gì, tỉnh táo lại thì hối hận không thôi. Tội lỗi đã gây ra không có gì để chối bỏ, nguyện lấy thân chịu phạt."
Vòng vo một hồi thì ra là tự biện minh.
Tôi nhìn vẻ thành khẩn của anh ta bỗng cảm thấy buồn nôn, còn nhớ hôm đó anh ta chẳng thương tình đánh chị ấy ngã ngựa, hôm nay làm chuyện đồi bại này không loại trừ khả năng muốn ra oai với chúng tôi.
Đội quân của anh ta cũng toàn những kẻ ma mãnh, tám phần là bọn họ đã thông đồng cùng nhau. Trần Kiện này lấy lý do mê sảng không làm chủ được bản thân, tôi cũng không tin anh ta tài giỏi đến mức đương lúc bệnh mà có thể áp chế được một người như chị Thuỵ Hữu.
Không gian đang trầm mặc thì chị Anh Nguyên bỗng hét lên:
"Nói láo, chính anh đã thông đồng với Trần Lộng ức hiếp hai chúng tôi. Trần Lộng gạt tôi ra ngoài để anh thuận tiện ra tay với chị Thuỵ Hữu. Chính Trần Lộng cũng vậy, nếu như tôi không cảnh giác thì bây giờ ngay cả anh cũng đạt được mục đích rồi. Bây giờ bọn anh xong việc rồi muốn nói gì mà không được?"
Tôi không kịp ngăn cản chị Anh Nguyên nên chỉ nắm tay áo chị kéo lại. Nhưng dường như lúc này ngay cả sức lực của tôi cũng không bì được chị, chị như một con thú bị thương lồng lên, không một ai ngăn cản được sự cuồng nộ muốn trút giận lên những vật dơ bẩn trong tầm mắt của chị.
"Anh Nguyên, trước mặt bậc cha chú hãy nói năng cẩn thận, Thượng hoàng còn chưa hỏi tới!"
Anh tư Quốc Hiện lên tiếng quát nhẹ.
Chị Anh Nguyên cũng không đặt anh tư ở trong mắt, chỉ vào bọn Trần Kiện mà mắng:
"Hai người hèn hạ bọn mày, nếu cha tao có ở đây thì bọn mày không còn mạng để ngồi đây phân trần đâu!"
"Câm ngay!"
Tôi giật thót một cái, hoá ra là Tĩnh Quốc Vương tức giận tới mức đập bàn. Tĩnh Quốc Vương là cha của Trần Kiện, không khó hiểu khi ông ấy tức giận vì những lời lẽ của chị Anh Nguyên.
Lúc này chị Anh Nguyên dường như cũng nhận ra mình hơi quá phận bèn ôm mặt khóc thút thít.
Chiêu Minh vương thở dài nói:
"Thôi Anh Nguyên hãy ra ngoài đi."