• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ghế da một mảnh ướt sũng, quần áo lẫn lộn chồng chéo vào nhau, không khí đặc quánh nồng đậm mùi tình dục vẫn còn chưa tan hết. Mai Linh thiếp đi ở chiếc giường nhỏ phía sau, trên người đắp hờ chiếc áo vest của hắn, lộ ra hai chân trắng nõn chồng chất những dấu yêu sậm màu.

Nước mắt ướt nhòe trên gương mặt ửng hồng còn chưa kịp khô, đôi môi đỏ bừng sưng lên, đáng thương đến mức khiến kẻ khác cũng phải mềm lòng.

Một bàn tay thuôn dài thô ráp áp vào gò má nóng rẫy, Hoàng Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cố gắng không làm ảnh hưởng đến người trong lòng.

Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mộng của hắn suốt năm năm qua. Đây là người hắn cả đời cũng không buông được, không nỡ buông, cũng là không có cách nào để buông.

- "Đi điều tra xem, chồng của cô ấy là ai".

Hoàng Phong ra lệnh cho đàn em ở đầu dây bên kia, xong, hắn đặt điện thoại sang một bên, nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của Mai Linh, thương xót mà hôn vào vết cắn bản thân đã để lại.

- "Mai Linh, em thật sự không còn cần tôi nữa sao?"

Suốt năm năm qua, kể từ khi bắt đầu có nhận thức trở lại, Hoàng Phong đã không ngừng cho người đi tìm kiếm tung tích của cô, bất kỳ nơi nào hắn cũng sai người dò la tin tức, thế nhưng thật kỳ lạ khi hắn không có cách nào biết được cô đang ở đâu, mỗi một lần nhận tin trở về là mỗi một lần hắn rơi vào thất vọng.

Cho đến hai tháng trước, khi bản thân vô tình gặp được đứa trẻ ở sân bay, không hiểu vì sao hắn lại có linh cảm rằng Mai Linh đang cách hắn rất gần.

Quay về cho người đi điều tra một lần nữa, cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng khi đã cho hắn tìm thấy được tên cô nằm trong bảng danh sách những hành khách đã đáp chuyến bay về lại Việt Nam.

Một đêm đó, Hoàng Phong mừng rỡ đến mức không tài nào ngủ được.

Hắn đã chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ của hai người cả tháng trời, lại ngàn vạn lần tự mình tưởng tượng ra cảm xúc của Mai Linh lúc nhìn thấy hắn sẽ như thế nào, ngay cả phải nói những gì cũng được hắn sắp xếp học thuộc trong đầu, chỉ là không ngờ, cuối cùng hắn lại nhận được một tin chấn động như vậy.

Kết quả, người thật sự bị làm cho bất ngờ không phải là Mai Linh mà lại chính là hắn.

Báu vật bản thân luôn nâng niu trong tay bị kẻ khác cướp mất, hắn sao có thể không hận.

Vuốt ve đỉnh đầu của người con gái một cách đầy cưng chiều, Hoàng Phong khom người hôn khắp gương mặt cô, trầm giọng nói khẽ bên tai:

- "Mai Linh, chúng ta đã thống nhất rồi, trừ khi tôi chết đi, nếu không, cả đời này em có chạy cũng không thoát được tôi đâu".

Dù cho có phải đập chậu cướp hoa thì hắn cũng nhất định phải để cô quay trở về bên cạnh mình.

Hoàng Phong vừa dứt lời, người nằm trên giường liền khẽ rì rầm cau mày khó chịu, có lẽ cô ngủ không được an giấc, trong cơn mơ màng còn nức nở mấy tiếng, cánh tay vô thức khẽ động đậy lại được hắn nắm lấy mà trấn an.

- "Ngoan, ngủ đi".

Nói rồi hắn dành sự dịu dàng đặc biệt của bản thân chỉ để xoa nhẹ tóc cô, yêu thương trong ánh mắt không cách nào khống chế được, si mê cuồng loạn chảy dài như thác đổ.

Mai Linh mệt mỏi ngủ một giấc đến gần tám giờ tối, lúc cô tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ, toàn thân đã được tắm rửa sạch sẽ, trên người lại còn đang mặc một chiếc váy lụa cao cấp.

- "Chết rồi!"

Hoảng hốt bật ra một tiếng than, cô vội quay đầu nhìn quanh để tìm điện thoại của mình, một lúc sau mới phát hiện ra nó đang nằm trên bàn trà gần đó.

Màn hình chớp sáng, thông báo hàng chục cuộc gọi cùng tin nhắn gửi đến từ Alan và một vài đồng nghiệp khác, Mai Linh quỳ trên sàn lót thảm nhung, cố nén lại căng thẳng, bấm gọi về cho cậu.

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Alan liền lo lắng hỏi:

- "Mai Linh, em đã đi đâu vậy? Sao bây giờ còn chưa về nhà?"

- "Em, em có chút việc gấp đột xuất. Nhưng mà bé Bill..."

- "Em đừng lo, lúc chiều không thấy em đến đón nên cô giáo của thằng bé đã gọi cho anh rồi, Bill đang ở cùng với anh, bao giờ em trở về thì đến đây đón thằng bé cũng được".

Nghe tới đó, Mai Linh mới có thể thở phào mừng rỡ. Cô vuốt ngược tóc, cắn môi nói:

- "Anh Alan, bây giờ em còn có việc chưa thể giải quyết ngay, thằng bé có thể tạm thời ở chỗ anh thêm một lúc được không? Em, em sẽ cố gắng trở về nhanh nhất có thể".

Ở phía bên kia, Alan quay đầu nhìn bé con đang ngoan ngoãn tự mình ngồi chơi ở trên ghế sofa rồi đáp:

- "Không vấn đề gì, cứ để anh chăm sóc cho Bill, nhưng mà Mai Linh, rốt cuộc em đang gặp phải chuyện gì vậy, có cần anh đến đó giúp em không?"

Alan và Mai Linh vốn chẳng khác nào người thân trong gia đình, cậu xem cô như em gái, luôn muốn quan tâm chăm sóc cho cô em nhỏ của mình.

Mai Linh nghe vậy thì liền cảm thấy ấm áp, không nén nổi xúc động mà mỉm cười:

- "Em không sao, anh cứ ở nhà đi, ngày mai còn phải đến công ty nữa".

Đột nhiên, sau lưng truyền đến cảm giác tê buốt, ý thức được nguy hiểm đang gần kề, cô vội xoay người, ngay lúc đấy bắt gặp được gương mặt âm u lạnh lẽo của hắn, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía cô, khiến cho trái tim trong lồng ngực Mai Linh không khỏi nảy lên một nhịp kinh hãi:

- "Anh à, bây giờ em có việc gấp, gặp lại anh sau nhé!"

Nói xong, cô vội vã cúp máy mà không kịp để đối phương đáp lại. Alan nhíu mày nhìn vào điện thoại rồi đi đến chỗ Bill đang ngồi, mỉm cười dịu dàng:

- "Hôm nay Bill ở với cậu một đêm chờ sáng mai mẹ sẽ về với con, có được không nào?"

Tuy rằng quấn mẹ, thế nhưng Bill là một đứa trẻ hiểu chuyện lại nghe lời, nó nhìn cậu một lúc rồi gật đầu:

- "Được ạ!"

Thật ra thằng bé cũng rất thích người cậu này, Alan đối xử với nó rất tốt, rất yêu thương nó, khiến cho nó cũng dành tình cảm đến cho cậu.

Trẻ con vốn rất nhạy cảm, chỉ cần là ai thật tâm đối đãi với nó thì nó cũng sẽ ngây ngô đáp lại một cách chân thành.

Phía bên này, Mai Linh đặt điện thoại xuống bàn, cô chống tay đứng dậy, đối mặt với người đàn ông đang khoanh tay trước ngực dựa vào cửa.

- "Em vừa nói chuyện với ai vậy?"

Hoàng Phong lạnh lùng hỏi, dáng vẻ rõ ràng rất không vui, nếu như để cho ai đó nhìn thấy có lẽ sẽ bị khí thế của hắn dọa cho cảm thấy kinh hãi.

Thế nhưng người đang ở trước mắt hắn là Mai Linh, cô tất nhiên không sợ người đàn ông này, sâu trong thâm tâm, giữa hai người đều biết rõ ai mới là người nắm được cán dao.

Đôi chân trắng như sứ, dưới ánh đèn lại càng như phát sáng, mấy đầu ngón chân hồng hồng xinh đẹp dẫm lên tấm thảm nhung lót sàn tiến về phía hắn.

Thân thể mềm mại thơm ngát thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải lụa mỏng manh, váy ngủ màu trắng ngà hai dây thiết kế tôn dáng khoe ra vòng eo thắt đáy lưng ong, hai bầu ngực sữa nầng nẫng được che đậy hững hờ bởi họa tiết ren đen quyến rũ, vòng ba tròn trịa mượt mà cũng chỉ may mắn được chiếc váy vừa đủ phủ ngang qua, chỉ cần cô hơi nhón chân duỗi người một chút thì sẽ hoàn toàn bị lộ rõ.

Đầu óc người đàn ông nóng bừng, ngón tay giần giật mất khống chế.

Bàn tay thon dài xinh đẹp đặt trên vai hắn, Mai Linh mỉm cười dịu dàng:

- "Anh có thật sự muốn biết không? Tôi chỉ sợ khi nói ra rồi...anh lại tức giận không không chế được".

Vừa dứt lời, một lực cực mạnh kéo cô áp sát vào người hắn, Mai Linh chỉ hơi hoảng hốt một chút, rất nhanh sau đó liền bình tĩnh trở lại.

Đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của người con gái, hắn cong một bên khóe môi lên, lộ ra nụ cười đầy hứng thú:

- "Hóa ra thời kỳ phản nghịch của em lại tới trễ như vậy, năm đó cứ nghĩ em ngoan ngoãn như thỏ con, không ngờ thật ra lại là một con mèo kiêu ngạo thích dùng vuốt nhọn để cào người khác".

Vừa nói, hắn vừa ngắm nghía bàn tay đeo nhẫn của cô, khiến cho Mai Linh nhớ đến tình cảnh vào lúc chiều mà hơi nhíu mày khó chịu:

- "Tôi cũng không ngờ anh lại có thể vô liêm sĩ đến mức này, ngay cả việc ăn nằm với vợ của người khác mà anh cũng dám làm".

Một tiếng cười trầm thấp phát ra ngay sau đó, người đàn ông cúi đầu nhìn xuống gương mặt yêu kiều của người con gái trong lòng mình, hắn dùng ngón tay cái mạnh mẽ vuốt ve đôi môi đỏ hồng vẫn còn chưa hết sưng, khiến Mai Linh khó chịu nhíu mày quay đi, để lộ ra vành tai mềm mại nõn nà, thuận tiện mời gọi hắn vui vẻ liếm láp.

Chất giọng trầm khàn đầy sức hút khe khẽ vang vọng, mang theo hơi thở nặng nề phả đến da thịt yếu ớt:

- "Cẩn thận cái miệng nhỏ của em đi. Nhưng mà, bởi vì là em, cho dù có phải giết chết tên đó tôi cũng dám làm".

Mai Linh bị hắn kích thích đến nổi cả người tê dại run rẩy, nào để ý đến lời hắn nói là gì nữa. Mày liễu thanh tú nhíu chặt, cô cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ chôn sâu trong cổ họng.

Bàn tay thuôn dài thô ráp lại bắt đầu không yên phận mà chu du khắp thân thể của cô, qua một tầng lụa mịn, da thịt chôn sâu bên dưới lại càng là thứ mật ngọt khiến hắn phát rồ.

- "Hoàng Phong, ưm...hức, anh...anh dừng lại".

Tên khốn này lại nổi cơn thú tính của hắn nữa rồi, thế nhưng mỗi khi ở trong lồng ngực dày rộng quen thuộc, cô lại không có cách nào có thể làm chủ bản thân, mà hắn cũng sẽ khéo léo khiến cho cô quên hết tất cả những thứ vẫn còn hiện hữu ở trần gian thế tục, đưa cô đến nơi mà chỉ có những cảm xúc thăng hoa.

Cong lưng ngả ra phía sau, Mai Linh như bị mê hoặc mà nghe theo sự dẫn dắt của người đàn ông phía trên, hai dây áo dễ dàng tuột xuống, lộ ra thứ hương phấn khiến hắn đê mê.

Hoàng Phong là đàn ông, hắn đương nhiên cũng có những thú vui nhục dục, thế nhưng những thú vui ấy chỉ xuất hiện khi hắn được ở bên cạnh người con gái mà mình yêu thương nhất.

Cảm xúc tự hào khi vuốt ve làn da đã nở rộ những nụ hoa đỏ ửng, đây là dấu tích hắn để lại trên người cô từ ban chiều, đánh dấu cho việc Mai Linh một lần nữa trở thành người phụ nữ của hắn.

Váy lụa rơi xuống đất, chiếc giường rộng lớn nhịp nhàng rung chuyển, tiếng thở dốc ám muội vang lên, kéo theo một hồi điên loan đảo phượng.

Nữa đêm, Mai Linh sau cuộc gối chăn mặn nồng thì mơ màng tỉnh giấc, cảm nhận đầu tiên chính là sự hiện diện của người đàn ông đang nằm phía sau. Hơi thở mạnh mẽ nhè nhẹ phả vào vùng gáy, cánh tay rắn chắc khoác lên eo, một tay khác luồn qua cổ đặt lên vai cô, chân hai người đan vào nhau. Dù cho đã chìm vào giấc ngủ say, người đàn ông bên cạnh vẫn không an tâm mà khóa chặt cô trong lồng ngực.

Màn hình điện thoại đặt trên đầu giường nhấp nháy thông báo tin nhắn, sợ sẽ bỏ lỡ mất chuyện quan trọng, Mai Linh liền rón rén với tay cầm di động lên, người chỉ vừa nhích tới một chút đã bị một lực kéo ngược trở về.

Hoàng Phong vẫn còn đang ngủ say nhưng lại nhíu chặt đầu mày, hắn rì rầm bất mãn gì đó, chờ đến khi Mai Linh an ổn nằm trong lòng rồi mới từ từ thả lỏng mà lại chìm vào mộng đẹp.

Vuốt nhẹ hai mắt, Mai Linh giảm ánh sáng điện thoại xuống thấp, sau đó nhấn vào cuộc trò chuyện trên mạng xã hội.

Gần hai giờ sáng rồi, vậy mà mấy chị em trong văn phòng vẫn còn chưa chịu đi ngủ, không biết xảy ra chuyện gì khiến cho bọn họ hưng phấn đến như vậy, tin nhắn nhảy liên tục, cô còn chưa kịp đọc thì nó đã nhảy mất.

Mai Linh cười cười, ấn mở trang tin nhắn ra xem, phút chốc, gương mặt vốn đang vui vẻ trở nên cứng đờ tái xanh.

Một bức ảnh chụp thoáng qua bóng lưng khi cô bước lên chiếc limousine của hắn, bởi vì chất lượng ảnh chụp không được tốt nên không thể xác định rõ được đó là ai, thế nhưng lại trở thành chuyên đề gây tò mò nhất, khiến mục tin nhắn của nội bộ nhân viên nữ trong công ty muốn nổ tung.

"Người đó là ai vậy, hình như đó là xe của chủ tịch hôm nay đến công ty thì phải".

"Mẹ ơi, chưa gì đã bị hớt tay trên rồi".

"Là người của bộ phận nào vậy? Sao lại có cơ hội chỉ vừa gặp một lần mà đã được chủ tịch để ý rồi".

"Là hồ ly tinh, chắc chắn là hồ ly tinh rồi. Khai mau, là con hồ ly nào".

"Hình như bóng lưng này hơi quen quen".

"Quen thì cũng không phải là bộ phận bên mình, không biết là yêu nghiệt phương nào".

"..."

Nhìn mấy dòng tin nhắn ngày một nhiều mà Mai Linh run tay đến nỗi đánh rớt điện thoại xuống giường, mí mắt giần giật.

Cô là hồ ly tinh????

Lại còn là yêu nghiệt?????

Nhưng rõ ràng là cô bị hắn ép buộc mà??????

Xoa nắn mi tâm mấy lần, Mai Linh lấy hết can đảm cầm điện thoại lên xem lần nữa, khi này đã có rất nhiều tin nhắn trôi qua, nhiều đến mức không thể đọc hết được, thế nên cũng chẳng thể biết bản thân cô đã bị rủa xả đến độ nào rồi.

"Cô hoa hậu lần trước bị bắt gặp đi cùng chủ tịch vừa lên bài khóc lóc kể khổ, hôm nay lại thấy chủ tịch để người khác lên xe. Haizzz, đúng là tình ái phức tạp quá".

"Thật ra em cũng không thích cô ta lắm, tư duy thì không có, chỉ có cái đẹp mã, chẳng khác nào bình hoa di động, bị bỏ cũng là chuyện thường thôi".

"Nhưng mọi người nói chị mới để ý, hình như anh ta trước giờ chưa bao giờ lên tiếng thừa nhận chuyện yêu đương của mình với bất cứ ai cả".

"Đúng đúng đúng, em cũng thấy vậy".

"Chậc, người ta có tiền, chuyện tình ái chỉ xem như qua đường thôi, làm gì có ai coi là thật đâu chứ".

"Không phải, em từng thấy anh ta công khai với ba người trên báo rồi".

Tin nhắn cuối cùng hiện lên khiến cho Mai Linh không khỏi chú ý đến. Cô nhìn chằm chằm vào đó, tò mò muốn xem thử những người đó là ai.

Hệt như suy nghĩ của cô, những người tham gia trò chuyện cũng nháo nhào lên muốn biết, thế nhưng phải đến tận một lúc sau, người nhắn tin cuối cùng mới trả lời lại:

"Một là vợ cũ, hai là một cô bé nào đó không rõ danh tính, còn người thứ ba thì vẫn còn mơ hồ lắm, nhưng nghe nói anh ta và người đó đã kết hôn rồi, chỉ là anh ta không để cho truyền thông báo chí biết mà thôi".

Đọc xong tin nhắn vừa được gửi đến, nhóm chat thật sự bùng nổ, ngay cả Mai Linh cũng bị từng dòng chữ ấy đâm đến hai mắt hoa lên. Trái tim trong vô thức trở nên nhức nhối dữ dội, như thể đang bị ai đó tàn nhẫn vặn nắn.

Ai có thể không biết, nhưng chẳng lẽ ngay cả cô cũng không rõ. Người thứ nhất đương nhiên là Huyền My, người thứ hai chính là cô, còn người thứ ba, người thứ ba...

Mai Linh ngẩn đầu ngây ngốc, bỗng dưng cảm thấy mờ mịt không biết tiếp theo nên làm gì.

Hóa ra, Hoàn Phong thật sự đã có người khác, vậy mà cô vẫn còn ảo tưởng cho rằng, dù có đi qua trăm hoa thơm cỏ lạ, thì vị trí độc tôn trong lòng hắn cũng chỉ có mình cô.

Cắn môi nén lại tiếng khóc, Mai Linh tắt màn hình điện thoại, chua xót quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang ôm chặt lấy mình.

Vị trí của cô hiện tại cũng đâu có khác gì trà xanh hay hồ ly tinh là mấy.

Nơi ngực trái của hắn vẫn còn in đậm dòng chữ tên của cô. Vậy thì lúc yêu đương với người khác, lúc ân ái với người khác, hắn có thể mang tâm trạng gì cơ chứ.

Bất giác, mi mắt cay rát, cảm giác buồn nôn cuộn trào khiến cho cô phải vùng dậy chạy vào nhà vệ sinh mà nôn khan.

Cô không muốn ở đây nữa, không muốn gặp lại hắn nữa, chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian hắn buông thả qua lại với vô số người là trong lòng cô lại ghê tởm cùng chua xót không cách nào chịu nổi.

Lại còn hiện giờ hắn đã có vợ, vậy mà vẫn vờ như đường hoàng đạo mạo yêu cầu cô phải ở lại bên cạnh mình.

Mai Linh yêu hắn là thật, thế nhưng cô sẽ không vì tình yêu mà đánh mất đi lương tri cùng danh dự của bản thân.

Ba giờ sáng, Alan đang say giấc thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cậu mơ màng nhấc máy trong cơn ngái ngủ, tiếng nấc nghẹn từ đầu dây bên kia vọng đến khiến cho Alan giật mình tỉnh táo.

Cánh cửa mở ra, Mai Linh mặt mũi đỏ bừng, thân thể nép trong chiếc váy lụa mỏng manh run lên bần bật. Gió lạnh thồi từng cơn buốt giá, khiến cho những giọt nước mắt đang lăn trên mặt cô nhanh chóng rơi xuống đất.

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm ấy, Alan hoảng hốt ôm lấy cô vào nhà:

- "Mai Linh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao, sao em lại ra nông nổi này, nói cho anh nghe đi".

Để cô ngồi lên sofa, Alan gấp gáp hỏi, sự lo lắng ấy là thứ tình cảm xuất phát từ sự quan tâm của tình thân cao đẹp đơn thuần nhất.

Người con gái vẫn còn khóc nức nở, cô không nhớ mình đã tìm được về đây bằng cách nào, chỉ biết rằng cô một mực chạy ra khỏi căn biệt thự ấy ngay trong đêm, tránh xa người đàn ông bạc tình ấy.

- "Em không muốn gặp lại anh ta nữa, cả đời này em cũng không muốn gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa".

Mai Linh vừa đau khổ lại vừa oán hận mà thốt lên, hai mắt sưng đỏ đáng thương khiến cho Alan cũng không đành lòng tiếp tục truy hỏi.

Đột nhiên, cô ngẩn đầu dậy, gấp gáp nói:

- "Bill đâu, Bill đâu rồi? Em muốn gặp thằng bé".

- "Được được, em đừng kích động, anh đưa em đi gặp con".

Alan vuốt lưng cố giữ bình tĩnh cho cô, sau đó đưa Mai Linh đến căn phòng mà bé con đang ngủ, ngay khi vừa nhìn thấy thiên thần nhỏ mang theo gương mặt hệt như người đàn ông ấy đang vô tư say giấc, Mai Linh liền không chịu nổi mà bổ nhào đến ôm lấy con mình vào lòng.

Bill bị tiếng ồn làm cho giật mình tỉnh dậy, nó lấy tay dụi mặt, ngọt ngào gọi:

- "Mẹ, mẹ đến đón Bill hả?"

Nghe con nói, Mai Linh trong lòng đau đớn khôn nguôi, bật khóc nức nở:

- "Bé ngoan, chúng ta không cần cha nữa có được không con? Chí có hai mẹ con mình thôi, chỉ hai mẹ con mình sống cùng nhau thôi có được không con?"

Bill bé nhỏ vừa dứt khỏi cơn say giấc vẫn còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì, nó nhìn mẹ mình đang không ngừng rơi lệ, cũng bị doa cho mếu máo đáng thương:

- "Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ khóc hả? Mẹ đừng khóc, đừng khóc, Bill xin lỗi mẹ, Bill thương mẹ mà".

Thằng bé chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, lúc nhìn thấy mẹ mình đang khổ sở như vậy, nó chỉ ngây thơ cho rằng bản thân đã gây lỗi gì đó khiến cho mẹ buồn phiền, hoàn toàn không hiểu được chuyện tình cảm phức tạp đang xảy ra giữa những người lớn, chỉ là cố gắng dang lấy đôi tay nhỏ bé để ôm mẹ thật chặt.

Alan đứng ngoài cửa thở dài, cậu khép cánh cửa lại, để hai mẹ con Mai Linh được ở bên cạnh nhau, lặn lẽ trở về phòng.

Sáng sớm, khi Hoàng Phong thức dậy thì gối chăn bên cạnh đã trở nên lạnh giá, người con gái đêm qua vẫn còn mềm mại trong lòng hắn giờ đây không thấy đâu.

Hắn đảo mắt, nhìn thấy túi xách và quần áo của cô vẫn còn để ở bàn trà thì không khỏi mỉm cười, cảm giác ngọt trào dâng lên nơi khóe môi.

Thế nhưng tìm khắp biệt thự một vòng hắn cũng không thể tìm thấy được cô.

Không chỉ vậy, mấy hôm sau hắn chờ đợi cũng không nhìn thấy Mai Linh đi làm.

Khi này, Hoàng Phong đã bắt đầu cảm thấy có vấn đề gì đó không được đúng lắm.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh đã có dợ con còn buông những lời ong bớm, iem con gái nhà cuê ngỡ đău tìm được bến bờ:)))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK