• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Giang Vấn Nguyên hết lòng tin tưởng Lục Vũ, nhưng nhà ba tầng liên quan đến chuyện xưa thế giới, vì cẩn thận nên cậu vẫn hỏi nhiều một câu: "Vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là trung tâm đường nhỏ, nhà ba tầng cách trung tâm hai km, chúng ta đứng ở vị trí cây nhiệt độ bình thường, hẳn không thể thấy được nhà ba tầng mới đúng. Anh thực sự nhìn thấy nhà ba tầng mà không phải ảo giác chứ?"

Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Lục Vũ hiểu rõ mình đã nóng vội vì màn chơi không có NPC, đã nói vài lời không nên nói.

Lục Vũ không hề ỷ vào bản thân biết chân tướng trò chơi, giải thích cho Giang Vấn Nguyên: "Hoàn cảnh và khí hậu thế giới này không phù hợp điều kiện hình thành ảo ảnh, nhưng không thể phủ nhận, thế giới này có tồn tại hiện tượng giả. Thứ nhất. Chúng ta ở hai đầu khác nhau của con đường tìm được hai tòa nhà cổ kính; thứ hai, sau khi vào màn, mặc kệ đi trong rừng hay trên đường bao lâu cũng không tìm được nhà ba tầng đối diện; thứ ba, đứng ở vị trí cây cối nhiệt độ bình thường này không chỉ nhìn thấy nhiều ba tầng mà còn có thể nhìn được nhà bốn tầng! Ba điều này phủ định lẫn nhau, chắc chắn tồn tại manh mối giả nào đó."

"Không chỉ nhà ba tầng mà anh còn nhìn thấy nhà bốn tầng?!" Giang Vấn Nguyên trầm tư một lúc, "Vậy anh miêu tả một chút, hai tòa nhà anh nhìn thấy có dáng vẻ gì."

Đập vào mắt Lục Vũ không phải là hai tòa nhà cổ kính mà là đường nhỏ nối liền giữa chúng, "Từ vị trí của chúng ta đến nhà bốn tầng có thể nhìn rõ ràng tỉ mỉ thềm đá ở cửa lớn, khoảng cách chỉ chừng 200m, nhà ba tầng cũng không khác mấy. Điều này giống với kết quả ban đầu chúng ta đo được, hai tòa nhà này cơ bản đối xứng nhau qua trung tâm đường nhỏ. Nhà cổ có ranh giới rõ ràng với đường nhỏ nên tôi mới loại trừ khả năng ảo giác.

Giang Vấn Nguyên không hỏi tiếp nữa mà hỏi một vấn đề không liên quan, "Mỗi khi anh kết thúc tìm kiếm bên ngoài trở về như thế nào? Chủ yếu kể tình huống sau khi tay anh dính dịch axit."

Lục Vũ dựa theo yêu cầu của cậu lược bỏ thông tin rồi trả lời: "Trước khi tay bị thương tôi chọn đi đường khác trở về, tiện đường tìm xem có trái cây hoặc thú nhỏ gì nữa không. Sau khi tay bị thương thì không còn thong thả như vậy. Hôm qua tôi bị thương lúc bắt gà mái, vị trí khi bắt được nó tương đối gần đường nhỏ nên lập tức chạy lên, dùng tốc độ nhanh nhất trở về. Sáng nay khi tìm nhà ba tầng, vì dầm mưa quá lâu, miệng vết thương khá khó chịu nên bọc tay trước ngực vùi đầu chạy về, chạy còn nhanh hơn tối qua một chút."

"Đặt cánh tay bị thương của anh dưới ô, đừng dầm mưa nữa." Giang Vấn Nguyên im lặng một lúc, hoàn toàn nghiêng dù về chỗ Lục Vũ. Cậu kẹp cán dù vào nách rồi mới lấy một kính viễn vọng lớn từ balo ra đưa Lục Vũ.

Lục Vũ nhận kính thì cậu nói: "Nếu anh có thể nhìn rõ ranh giới giữa nhà cổ và đường nhỏ, vậy khẳng định chúng không gây ảo giác thị lực. Có điều không loại trừ khả năng chúng gây ảo giác trực tiếp cho đại não. Vì hành động mỗi người chơi có khác nhau, nên loại hình ảo giác này chắc chắn không thể thống nhất toàn bộ chi tiết nhận biết. Chỉ ra điểm khác nhau của nhà bốn tầng trước mặt và nhà bốn tầng chúng ta vừa trở ra tôi sẽ công nhận anh không gặp ảo giác."

Trong lời Giang Vấn Nguyên thật ra đã khoanh vùng phạm vi cho Lục Vũ rồi. Nhận thức của hắn và Giang Vấn Nguyên về nhà bốn tầng khác biệt xuất hiện khi họ tách ra hành động. Khoảng thời gian hắn một mình rời đi, phạm vi hoạt động của cậu rất có thể tập trung ở sảnh lầu một, phòng ngủ chính và phòng bếp.

Lục Vũ điều chỉnh tiêu cự kính viễn vọng quan sát ba nơi này, một lúc thì lấy xuống, "Tôi tìm thấy điểm khác biệt, cửa sổ phòng bếp nguyên bản hoàn hảo, bây giờ lại có một cửa bị đập nát. Câu trả lời chính xác không?"

Giang Vấn Nguyên gật đầu khẳng định câu trả lời này.

Cửa sổ bếp là sáng nay cậu tự mình đập. Giang Vấn Nguyên tin Lục Vũ nhưng sẽ không mù quáng tin người khác, dù biểu hiện của Từ Châu rất vô hại nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn phòng bị y. Vì Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy, để tránh Từ Châu biến bếp thành không gian kín rồi đầu độc CO cậu, cậu đã đục vỡ một cửa kính đảm bảo thông gió.

Cửa sổ bếp là loại mở ra kiểu cũ, hơn nữa sáng nay bị vỡ lúc Lục Vũ đã đi. Sau khi tìm kiếm về, vì vết thương trên tay đau đớn nên hắn sẽ không chuyển lực chú ý lên chuyện cửa sổ. Hắn nói được điểm này, Giang Vấn Nguyên đã tin hắn không phải gặp ảo giác mà thực sự thấy nhà bốn tầng. Theo cách này, nhà ba tầng đối diện cũng không phải ảo giác.

Giang Vấn Nguyên cau mày, "Khoảng cách hai căn nhà lại ngắn lại! Chúng ta không cách nào đến nhà ba tầng, cũng không thấy ai từ đó đến tìm chúng ta. Hai nhóm người chơi bị một lá chắn vô hình ngăn cách, không thể đến căn nhà đối diện. Trên vách tường nhà bốn tầng viết hai chữ "chạy mau" bằng máu..."

Giang Vấn Nguyên cảm thấy cậu cũng sắp tiếp cận chân tướng thế giới này rồi.

Mưa rơi không ngừng, nhiệt độ cao không đổi, hai tòa nhà cổ đối xứng nhau không ngừng dịch sát lại, rừng rậm cực nóng, dịch axit có tính ăn mòn cực mạnh có trong rừng, đồ vật trong hai tòa nhà cổ không hề bị ăn mòn.

Vốn dĩ Giang Vấn Nguyên hoài nghi có thể khu rừng là lưng một con quái vật cực lớn nào đó, nhưng giờ cậu lại có cái nhìn hoàn toàn khác. Màn chơi này vẫn như cũ là một bộ phận của con quái khổng lồ, nhưng bộ phận này không phải lưng. Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng nói với Lục Vũ: "Chúng ta đang ở trong miệng quái vật?"

Lục Vũ nghiêm túc trả lời: "Vô cùng có khả năng."

Cơn nóng khác thường là nhiệt độ cơ thể.

Mưa rơi không ngừng là nước bọt.

Khu rừng cực nóng là khoang miệng.

Hai tòa nhà cổ màu trắng là hai hàm răng trên dưới.

Vậy nên Giang Vấn Nguyên mới cảm thấy hai tòa nhà này không phải cho người ở.

Giờ đây khoảng cách giữa hai ngôi nhà biến đổi là do quái vật đang chầm chậm khép miệng, hai nhóm người chơi ở hai tòa nhà là thứ sắp bị nó nuốt xuống bụng. Để ngừa đồ ăn chạy trốn, quái vật dùng hai tòa nhà cổ ngăn người chơi rời đi, không cho họ biết được hoàn cảnh của mình!

Giang Vấn Nguyên cảm thấy sự thật này quá khủng khiếp, quái vật coi họ là đồ ăn, căn bản sẽ không tha cho họ. Nhưng họ đang ở trong miệng nó, còn có thể trốn chạy đến nơi nào.

Giang Vấn Nguyên lấy trái dây thường xuân trong balo ra, giãy giụa lần cuối nói: "Nếu nhà cổ thực sự là răng, dây thường xuân kia sẽ là kẽ răng của nó. Đồ ở kẽ răng sẽ là gì?"

Sau khi hít một hơi sâu, Giang Vấn Nguyên bỏ quả đỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn vào. Cảm xúc mềm mại đàn hồi không hề giống khi người ta ăn quả, mà giống khi gặm một miếng thịt hơn. Chẳng trách Từ Châu nói trái cây màu đỏ, chẳng trách nó không có hạt. Quái vật ngụy trang hàm răng thành nhà ở của con người, như vậy miếng thịt này là chủng loại gì, không cần nhiều lời cũng rõ.

Giang Vấn Nguyên nhổ thịt quả trong miệng ra, nhắm mắt làm ngơ nhét nó lại vào balo, "Cấu tạo cơ thể quái vật này thật đặc thù, nó không có lưỡi, dạ dày và miệng rất gần nên thỉnh thoảng sẽ có người bị dịch dạ dày của nó ăn mòn. Vị trí hiện tại của chúng ta rõ ràng có nhiệt độ thấp hơn khu rừng cực nóng, có lẽ đây là khóe miệng nó. Trước tiên chúng ta xác định khu này có bao nhiêu cây bình thường đi, đây chính là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta.

Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ che chung một cây dù, bắt đầu kiểm tra nhiệt độ những cây xung quanh. Hai người không ai nhắc đến người chơi trong nhà bốn tầng, những người đó đã trúng kế của quái vật, cho rằng khu rừng cực nóng bên ngoài vô cùng nguy hiểm, chỉ có nhà cổ mới an toàn.

Miễn là họ thăm dò chiều dài con đường nhiều hơn chút, hoặc đồng ý đứng ra tìm cây có nhiệt độ bình thường cũng họ, sẽ có cơ hội tránh được một kiếp. Nhưng họ không làm gì cả, họ nguyện ăn lá cây, vỏ cây đỡ đói, như rùa rụt cổ canh ở nhà bốn tầng không chịu đi ra, chờ người khác qua màn thì mang theo họ cùng đi khỏi. Chờ bọn họ bây giờ chỉ một con đường chết.

Chuyện này không phải Giang Vấn Nguyên thấy chết không cứu. Con rối có thể dẫn đường chỉ có một con, dù Lục Vũ có trí nhớ siêu phàm có thể nhớ được đường đi từ nhà cổ đến đây, cũng không thể đảm bảo con đường này vẫn luôn như vậy. Giang Vấn Nguyên đành bất lực...

Hai người đi một vòng, thẳng đến khi gặp phải thân cây cực nóng thì lập tức lui về mảnh đất có cây bình thường. Khu vực bình thường không lớn, chỉ vỏn vẹn 32 cây.

Trời đã tối hẳn, Giang Vấn Nguyên sợ Lục Vũ bị lạc trong rừng nên không cho hắn đi tìm đồ ăn. Hai người rúc vào nhau, cầm ô ngồi dưới một tàn cây nhiệt độ bình thường. Phạm vi cây dù có hạn, hai người trưởng thành cùng ngồi chung vẫn sẽ bị xối. Tuy thân thể rất khó chịu, bụng cũng rất đói, nhưng có thể im lặng cùng Lục Vũ dựa vào nhau, cảm giác không quá chán ghét.

Hai người phòng thủ chừng nửa giờ, Giang Vấn Nguyên nâng người dậy, "Lục Vũ, mau đứng lên, nhiệt độ cái cây này biến đổi!"

Lục Vũ hơi mơ màng, hắn sờ vào thân cây, "Không nóng mà."

Giang Vấn Nguyên duỗi tay men theo vai sờ mặt hắn, da thịt trong tay nóng bỏng, Lục Vũ phát sốt.

Lục Vũ không phải người sắt, ba ngày rồi luôn làm việc cường độ cao, tiêu hao thể lực rất lớn. Hơn nữa tay hắn còn dính dịch dạ dày của quái vật, sau khi cắt thịt đi lại liên tục bị mưa nước bọt ăn mòn. Lục Vũ có thể kiên trì đến giờ mới phát bệnh đã là chuyện khó tưởng tượng.

Giang Vấn Nguyên đỡ Lục Vũ đứng dậy, Lục Vũ kho khan hai tiếng, giọng nói cũng khàn đi, "Ánh sáng hai tòa nhà cổ lại gần nhau hơn lúc mới tối nhiều. Bây giờ nhiệt độ cơ thể tôi quá cao, không cảm giác được độ ấm cây cối thay đổi, tuy mắt cậu không tiện nhưng vẫn cần phải dựa vào cậu để phán đoán khu vực an toàn."

Hẳn là Lục Vũ đã khó chịu đến giới hạn, nhưng hắn vẫn kiên trì xác nhận lại nhiệt độ trong khu vực cây bình thường với Giang Vấn Nguyên một lần. 32 cây ban đầu đã giảm bớt sáu cây, chỉ còn lại 26.

Dựa vào tốc độ cây bình thường giảm mạnh như hiện tại, có khả năng không đợi đến ngày thứ tư thì quái vật đã khép miệng hoàn toàn rồi. Ban ngày Lục Vũ chịu quá nhiều mệt mỏi, bệnh tới như núi đổ, vừa giám sát liên tục hai tòa nhà cổ vừa duy trì tỉnh táo là rất khó.

Giang Vấn Nguyên không để ý đến sự phản đối của Lục Vũ, đỡ hắn đến tán một cái cây bình thường. Cậu để Lục Vũ ngồi dưới tàn cây, để lại dù cho hắn. Giang Vấn Nguyên lấy dây thừng leo núi trong balo ra, thắt nút trên thân cây Lục Vũ đang dựa vào, rồi cậu lại chống gậy đi ra ngoài, hễ gặp một cây bình thường sẽ quấn một vòng, cứ vậy tiến lên. Sau khi quấn liên tiếp bốn vòng thì chạm cây có nhiệt độ bình thường cuối cùng ngoài rìa.

Giang Vấn Nguyên đứng ở cây ngoài rìa, tay phải chống gậy, tay trái áp lên thân cây, mắc dây thừng leo núi còn dư lên khủy tay trái. Cậu im lặng đứng trong mưa cảm nhận nhiệt độ cây biến hóa, cũng bảo vệ Lục Vũ đang sốt mơ màng.

Khi báo thức mười phút vang lên lần thứ bảy, cây Giang Vấn Nguyên chống dần tăng nhiệt độ, khu vực an toàn của họ lại giảm đi một chút. Giang Vấn Nguyên không kinh động Lục Vũ, lần theo hướng dây thừng lui về sau.

Giang Vấn Nguyên không ngờ lần thứ ba cây tăng nhiệt độ lại đến nhanh như vậy, mới chỉ hai mươi phút thân cây cậy chống đã tăng nhiệt độ ào ào. Khu vực an toàn là hình tròn thu nhỏ dần từ ngoài vào, bây giờ khu vực đó chỉ còn cây Lục Vũ đang ngồi và vài cây xung quanh mà thôi.

Giang Vấn Nguyên không biết lần tăng nhiệt tiếp theo sẽ đến khi nào, hơn nữa tính chất của nước mưa đã thay đổi nhỏ, tuy tiếp xúc không ăn mòn da nhưng sẽ mang lại một vài đau đớn nhỏ.

Giang Vấn Nguyên không lo được cho Lục Vũ nghỉ ngơi, cậu lần theo dây thừng trở lại bên người hắn, lắc mạnh bả vai, "Tỉnh dậy, tỉnh dậy bây giờ chúng ta rất nguy hiểm!"

Dưới sự lay gọi không ngừng của Giang Vấn Nguyên, Lục Vũ khó khăn kiểm soát cơ thể đang bệnh, loạng choạng đứng dậy. Hắn dồn trọng lượng cơ thể lên người Giang Vấn Nguyên, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cậu, "Cám ơn cậu canh giữ nhiệt độ thay đổi, tôi nghĩ ngơi một chút đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

Giang Vấn Nguyên còn lâu mới tin hắn, nhiệt độ hắn còn cao hơn trước nữa kìa. Nhưng người bệnh cần được chăm sóc, Giang Vấn Nguyên không tranh cãi với hắn, "Không cần khách sáo, hai tòa nhà cổ còn cách nhau bao nhiêu?"

Giờ đã là đêm khuya, ánh nến trong hai tòa nhà đã tắt hết. Lục Vũ lấy đèn pin cường độ cao xem xét hai bên một lúc rồi trả lời: "Còn 80m. Rất nhanh sẽ kết thúc."

Giang Vấn Nguyên đỡ lấy phần lớn trọng lượng Lục Vũ, vỗ lưng trấn an hắn, "Nếu anh khó chịu thì nghỉ tiếp một chút đi, tôi muốn xác nhận lại số lượng cây nhiệt độ bình thường một lần nữa. Bây giờ nước mưa bình thường đã biến đổi như axit, tôi không biết con quái này có phải có đặc tính giống với ếch xanh, có thể lật toàn bộ dạ dày không. Lỡ may nó lật dạ dày, chúng ta cần khẩn trương tìm được nơi an toàn nhất."

Lục Vũ ôm lấy Giang Vấn Nguyên, không chịu cử động, "Không cần, tôi biết vị an toàn ở đâu. Là trung tâm khoảng cách hai tòa nhà, cũng là chỗ hiện tại của chúng ta, không cần rời khỏi."

Lần thứ tư nhiệt độ tăng đến rất nhanh, mới năm phút, khu vực an toàn lập tức chỉ còn cái cây bình thường chỗ Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ. Giọng nói bình tĩnh của Lục Vũ vang lên, "Còn 10m cuối cùng!"

Báo xong vị trí hai tòa nhà, Lục Vũ thoáng kéo dãn khoảng cách cả hai, "Trèo lên cây đi."

Giang Vấn Nguyên không yên tâm, "Còn anh?"

"Tôi đương nhiên lên đó với cậu, tuy cây này không lớn nhưng có khả năng chịu nhiệt độ cao, rất chắc." Giúp Giang Vấn Nguyên leo lên rồi thì Lục Vũ cũng theo lên.

Hai người vừa leo đến thì hai tòa nhà cổ bắt đầu va chạm dữ dội, ngay cả khu rừng bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng, tựa như đã xảy ra động đất cấp 8.

Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy, hoàn toàn không biết hình ảnh như thế nào, chỉ có thể nắm chặt lấy nhánh cây nhiệt độ bình thường. Nhánh cây trong lòng bàn tay cậu chầm chầm tăng nhiệt độ, nếu cái cây cuối cùng này cũng vậy thì còn nơi nào là an toàn đây?

"Trần Miên, lại đây!" Lục Vũ ném dù, ôm eo Giang Vấn Nguyên bế cậu lên. Hắn canh khi mặt đất rung lên thì cúi thấp hông, thảy Giang Vấn Nguyên lên trên.

Khi miệng quái vật sắp khép lại hoàn toàn, tầng mỏng như mây bao ở miệng quái vật sẽ bị rách, muốn thoát khỏi số phận bị nuốt chỉ có duy nhất cơ hội lần này để trốn. Cái cây bình thường cuối cùng là nơi gần khóe miệng quái vật nhất, chỉ cách tán cây một mét. Nhưng mắt Giang Vấn Nguyên không tiện, thời gian có thể trốn lại quá ngắn, căn bản không đủ cho hai người bò đến môi quái vật. Từ khi bắt đầu Lục Vũ đã quyết định dùng mạng mình để đổi mạng Giang Vấn Nguyên.

Nhưng Lục Vũ không ngờ, ngay khi hắn sắp thảy cậu lên thì bản thân lại hoa mắt, cơ thể như bay lên không trung, dưới vô số điểm sáng khi kích hoạt rối, hắn không còn sức rơi vào lồng ngực cậu, bị ném ra ngoài khi quái vật khép miệng.

Trong tiếng nuốt khủng khiếp của quái vật, toàn bộ những người chơi xấu số bỏ mạng, không một ai sống sót.

Giang Vấn Nguyên ôm chặt Lục Vũ, nói khẽ bên tai hắn: "Lục Vũ, anh nghĩ tôi là ai? Chỉ cần tôi muốn nghĩ thì dù mắt không nhìn thấy tôi vẫn đoán được anh nghĩ gì. Anh cảm thấy tôi sẽ để chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai ư?"

Từ khi Lục Vũ ôm cậu dưới tàn cây bình thường thì Giang Vấn Nguyên đã cảm thấy có gì đó không đúng. Trong trò chơi hắn luôn rất kiềm chế, Giang Vấn Nguyên không tin vì bệnh nên hắn yếu đuối đi, chắc chắn đã xảy ra gì đó rồi.

Bắt đầu khi khu vực có nhiệt độ bình thường giảm bớt, Giang Vấn Nguyên cực kỳ rõ ràng khu vực an toàn này không phải nơi an toàn chân chính, họ vẫn trong miệng con quái kia như cũ. Nhưng Lục Vũ không hề nhắc chuyện làm sao rời khỏi, khẳng định hắn đã thấy gì đó nhưng lại không nói với cậu. Liên tưởng đến chuyện hắn lưu luyến ôm cậu, Giang Vấn Nguyên nghĩ cẩn thận lập tức đoán ra hắn muốn bỏ mình để cứu cậu. Nhưng chính Lục Vũ cũng không xác định nếu mình tiếp tục chết trong trò chơi Bàn tròn lần nữa sẽ có kết cục thế nào.

May thay Giang Vấn Nguyên có con rối cậu bé. Công dụng: Tìm lại bất cứ thứ gì của bạn bị mất đi. (giới hạn sử dụng: đồ vật bị mất trong trò chơi.)

Giang Vấn Nguyên xoay người đè Lục Vũ bên dưới, sải chân cưỡi lên người hắn, "Lục Vũ, tôi nói anh biết, trong thế giới này anh có thể không tin bất kỳ ai, nhưng anh phải tin tôi! Đây không phải thỉnh cầu, không phải mệnh lệnh, tôi đang trần thuật một sự thật khách quan."

Lục Vũ chăm chú nhìn Giang Vấn Nguyên, dù hai mắt cậu đã mù nhưng hắn vẫn thấy bên trong lóe ra một tia sáng, chói đến mức khiến mắt hắn bỏng rát, khiến hắn không kiềm được muốn rơi lệ. Đây là người hắn yêu, vậy nên hắn mới hy vọng cậu rời khỏi trò chơi, rời xa những đau khổ cậu không nên nhận.

Lục Vũ không đáp lại cậu, "Chúng ta nên rời khỏi trò chơi, cơ thể tôi cần điều trị kịp thời."

Hắn nắm tay Giang Vấn Nguyên, dùng tay chạm vào vật mềm như bông nào đó.

Giang Vấn Nguyên không nhìn được cảnh không gian chuyển đổi, nhưng từ lúc nhiệt độ rút đi thì cậu biết mình đã trở lại không gian bàn tròn. Cậu duỗi tay sờ vào khay trước ngực, chạm vào viên pha lê chứa chức năng cơ thể. Pha lê vỡ vụn, thị lực của cậu trở về.

28 chiếc ghế lúc đầu giờ chỉ còn 3 ghế.

Một ghế của Giang Vấn Nguyên, một ghế của Lục Vũ, ghế cuối cùng là ghế trống ban đầu.

Trò chơi Bàn tròn không có NPC đã khó đến vậy, Giang Vấn Nguyên không dám tưởng tượng khi bàn ngồi đầy người sẽ khó đến mức nào. Vừa trải qua một hồi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, Giang Vấn Nguyên thực sự không nghĩ đến chuyện sẽ vào màn tiếp theo nữa, cậu không biết rốt cuộc Trần Miên dựa vào loại ý chí nghị lực gì mới có thể kiên trì chơi một màn rồi lại tiếp một màn như vậy.

Giang Vấn Nguyên ấn chọn nghỉ ngơi, ánh sáng lóe lên đưa cậu về hiện thực. Dầm mưa axit thật lâu trong trò chơi khiến da toàn thân cậu đau âm ỉ, thật sự không còn sức đối phó với đống việc Tả Tri Ngôn cho cậu.

Giang Vấn Nguyên vừa ôm con cừu đi đến cửa đã trông thấy Đan Hiểu Nhiễm đi qua đi lại phía trước.

Đan Hiểu Nhiễm nhìn Giang Vấn Nguyên mang con rối ra thì sửng sốt, sau đó lại vui mừng: "Anh trở về từ trò chơi rồi, còn lấy được rối nữa, tốt quá!"

"Cám ơn." Giang Vấn Nguyên mỉm cười, "Cô tìm tôi có chuyện gì à? Kế hoạch tôi đưa tiến hành không luận lợi?"

Đan Hiểu Nhiễm lắc đầu, "Không. Khi anh vào màn mang điện thoại dự phòng, Vĩnh Tiền gọi điện thoại chính cho anh không được bắt mắt nên gọi cho em. Anh ấy nói em bảo anh lúc nào rảnh thì trả lời điện thoại ngay lập tức."

Giang Vấn Nguyên nghĩ Vĩnh Tiền cố ý mượn cơ hội không gọi được cho cậu anh anh em em với Đan Hiểu Nhiễm, cậu vén áo lên cho cô ấy thấy làn da bị mưa axit xối đỏ lên, "Tôi đến bệnh viện kiểm tra rửa da rồi gọi lại cho anh ấy."

Đan Hiểu Nhiễm ngăn Giang Vấn Nguyên lại, "Không phải, em không nói giỡn với anh đâu. Thái độ anh Vĩnh Tiền rất nghiêm túc, nhưng em hỏi chuyện gì thì anh ấy không chịu nói cho em. Em nói em sợ chuyển lời không rõ ràng, an ấy mới nói là chuyện về C."

Giang Vấn Nguyên lập tức quay về phòng mình, cầm điện thoại thường dùng lên gọi cho Vĩnh Tiền.

...

"Lục Vũ, tôi nói anh biết, trong thế giới này anh có thể không tin bất kỳ ai, nhưng anh phải tin tôi! Đây không phải thỉnh cầu, không phải mệnh lệnh, tôi đang trần thuật một sự thật khách quan."

(Anh Túc: Tui đọc tui quắn quéo đó mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK