Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên trở lại văn phòng, khóa cửa kéo rèm, niêm phong không gian mình vào màn lại, ngăn thế giới ở ngoài. Văn phòng này đã từng thuộc về Tả Tri Ngôn, bây giờ là của cậu, so với hai năm trước, bày trí và bốc cục trong phòng không thay đổi gì, thứ duy nhất thay đổi là bên trong xuất hiện thêm nhiều vật dụng cá nhân của Giang Vấn Nguyên.
Những thành viên khác không biết, thật ra chỉ khi họ bàn bạc công việc mới có thể dùng bộ bàn ghế duy nhất trong phòng. Thường ngày khi ở một mình, cậu rất ít khi chạm đến chiếc ghế đã từng chứng kiến lượng công việc cực lớn trong cuộc đời Tả Tri Ngôn, cậu đều ngẩn người ngồi trên sofa nhìn bàn làm việc.
Giang Vấn Nguyên thả lỏng cơ thể đang căng chặt, nằm xuống sofa hai người. Cậu lấy tay che mắt, gỡ chiếc mặt nạ người đứng đầu hào nhoáng, phơi ra vẻ mệt mỏi của mình. Có một số vết thương, dù người đó có là thành viên lâu năm thân cận với cậu cũng không thể chia sẻ, cậu chỉ có thể một mình gánh chịu.
Vài tháng sau ngày Tả Tri Ngôn mất, mỗi đêm Giang Vấn Nguyên sẽ mơ thấy hình ảnh trước khi hắn ra đi và lời cuối cùng hắn chưa nói hết. Giang Vấn Nguyên nghĩ đến vô số khả năng, như Tả Tri Ngôn muốn nói mình vẫn muốn sống, hắn hối hận khi nhường cơ hội sống cho cậu, nghĩ đến mức nào cậu cũng không có được đáp án cuối cùng. Sau này Giang Vấn Nguyên dứt khoát không nghĩ nữa, bất kể Tả Tri Ngôn muốn nói gì, yêu cũng thế mà oán cũng vậy, tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Hai năm, hơi thở Tả Tri Ngôn để lại trong văn phòng đã biến mất, không khí nơi đây giờ đã biến thành của Giang Vấn Nguyên. Tả Tri Ngôn là trụ chống và trung tâm Thanh Điểu, là người Giang Vấn Nguyên có thể tin tưởng dựa vào. Giờ thì sao, dù mỗi thành viên khi gia nhập đều học một khóa về lịch sử tổ chức, họ cũng sẽ không khắc ghi Tả Tri Ngôn, họ chỉ sùng bái nhìn người đã thành công leo đến đỉnh của AJWY – Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên cảm giác Tả Tri Ngôn là một nắm cát trong tay mình. Cậu xuôi thời gian về phía trước, bất lực nhìn chúng trôi đi theo kẽ tay, càng ngày càng ít, cứ ít dần, ít dần đi, cậu không cách nào giữ Tả Tri Ngôn lại.
Giang Vấn Nguyên hy vọng chuyện Tả Tri Ngôn mất được sửa lại, nhưng cậu không thể ước sống lại hắn, tựa như cậu không thể ước Trần Miên sống lại vậy ——
Vòng thứ ba sau khi Tả Tri Ngôn chết, Giang Vấn Nguyên gặp lại Trần Miên trong trò chơi Bàn tròn.
Trạng thái tinh thần của hắn cũng không tốt lắm, Giang Vấn Nguyên có thể đoán được tình huống bên đó cũng không tốt lắm. Nhưng trước sau Trần Miên vẫn kiên trì với ý định của mình, muốn Giang Vấn Nguyên rời khỏi trò chơi. Giang Vấn Nguyên không giấu sự cám ơn Trần Miên từ sớm của mình, nói với hắn rằng Tả Tri Ngôn đã mất. Trần Miên im lặng thật lâu rồi hỏi cậu: "Nếu không rời khỏi trò chơi, có khả năng cậu sẽ phải trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy hơn nữa, cậu thật sự không đi sao?"
Giang Vấn Nguyên trả lời chắc nịch: "Không."
Từ đó về sau, Giang Vấn Nguyên bắt đầu kế hoạch vào màn trước những thành viên mình coi trọng. Trần Miên bị trò chơi Bàn tròn vây khốn, càng ngày càng ít khi xuất hiện trong màn chơi của cậu. Giang Vấn Nguyên ba chìm bảy nổi trong trò chơi, cảm giác cô đơn lẽo đẽo sau lưng cậu như hình với bóng. Đây là con đường lúc trước Trần Miên bước qua gai nhọn trải sẵn, Giang Vấn Nguyên lặp đi lặp lại cảm giác bị đâm máu tươi đìa, rồi vết thương chầm chận khép miệng.
Con đường này mệt mỏi gian nan, nhưng nó đáng giá.
Không có kết quả, lâu dần Trần Miên cũng từ bỏ chuyện khuyên Giang Vấn Nguyên rời khỏi trò chơi. Có lẽ Trần Miên đã sớm biết sẽ có ngày này, lúc chưa mất đã dựa vào hình thức trò chơi cùng Giang Vấn Nguyên lập chín bộ mã hệ thống. Mỗi lần hai người gặp nhau sẽ dùng chúng, như con kiến khuân đồ ăn, nhiều lần lặp lại, truyền từng chút tin tức cho Giang Vấn Nguyên. Số tin tức đó không hoàn toàn là chiều thuận, đôi khi sẽ lộn xộn lẫn lộn. Hai người như đặc công truyền tin cho nhau dưới mi mắt trò chơi Bàn tròn.
Tuy Giang Vấn Nguyên đã sớm có suy đoán, nhưng khi Trần Miên nó thẳng ra sự thật vẫn khiến cậu cảm thấy bàng hoàng.
Trần Miên là người chết sống lại, có lẽ "sống lại" cũng không chính xác lắm, nói thời gian quay ngược có lẽ đúng hơn.
Trong trí nhớ của Trần Miên, hắn và Giang Vấn Nguyên là thanh mai trúc mã, hai người cảm mến lẫn nhau, cứ vậy mà trở thành người yêu. Kết quả, khi họ nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, đột nhiên Giang Vấn Nguyên chia tay hắn, không hề nói bất kỳ lý do gì, từ đó biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Trần Miên. Trần Miên hiểu tính cậu, hắn không tin cậu sẽ vô duyên vô cớ làm vậy, hắn điên cuông tìm cậu nhưng trước sau không hề có tin tức. Đau khổ tìm kiếm ba năm, tin hắn nhận được lại là tin cậu mất.
Trần Miên tham dự tang lễ của cậu, giây phút từ biệt thi thể cuối cùng đã chịu cú sốc nặng, bị một bàn tay vô hình lôi vào vực sâu, từ đó trở thành người chơi của trò chơi Bàn tròn. Trần Miên vất vả lắm mới sống sót từ trò chơi về hiện thực, thi hài Giang Vấn Nguyên cùng với lúc trước khi hắn chưa vào trò chơi đã thay đổi, trong lồng ngực cậu có thêm một con rối xương không mặt.
Trần Miên vờ như từ biệt cậu lần cối, run rẩy đưa tay lấy nó ra. Trong nháy mắt, năng lực đặc thù của con rối đó hiện lên trong đầu hắn: Rời khỏi trò chơi Bàn tròn (giới hạn sử dụng ngoài trò chơi). Khoảnh khắc đó, Trần Miên mới biết cậu là người chơi của trò chơi Bàn tròn, vì không biết mình sẽ chết lúc nào nên mới chia tay hắn. Nhưng tại sao cậu lại đặt con rối không mặt trên thi hài của mình, cậu muốn cho ai?
Trần Miên ôm vô số nghi ngờ lần theo con đường Giang Vấn Nguyên đã đi qua. Hắn tìm được tổ chức Thanh Điểu, biết nhiều chuyện chuyện cậu trải qua trong trò chơi Bàn tròn, đây cũng là một phần nguyên nhân hắn biết chuyện xảy ra ở tương lai.
Không biết đã trả bao nhiêu máu xương và nước mắt, cuối cùng Trần Miên cũng đạt được cơ hội ước nguyện với trò chơi Bàn tròn. Tuy khi Trần Miên điều tra những chuyện Giang Vấn Nguyên trải qua trong trò chơi luôn cảm thấy có chỗ n ào đó không đúng lắm, nhưng hắn vẫn ôm tâm trạng bất an ước Giang Vấn Nguyên sống lại.
Cách trò chơi Bàn tròn làm cho người chết sống lại chỉ có một: quay ngược thời gian. Trần Miên hy vọng thời gian có thể quay lại đến trước khi Giang Vấn Nguyên vào trò chơi Bàn tròn, hắn thề phải bảo vệ cậu, thực hiện nguyện vọng của cậu, để cậu rời khỏi trò chơi Bàn tròn.
Trò chơi Bàn tròn thực hiện nguyện vọng của hắn, quay ngược thời gian, trở lại trước lúc Giang Vấn Nguyên vào trò chơi. Giang Vấn Nguyên khi sống lại đã quên hết ký ức có liên quan đến trò chơi Bàn tròn, vốn dĩ Trần Miên còn cảm thấy hơi may mắn, những ký ức đau khổ đó chỉ cần mình hắn gánh là đủ rồi. Nhưng trăm triệu lần hắn không ngờ được, dưới tình huống mình không hề có bất kỳ nguyện vọng gì lại tiếp tục vào màn. Nguyên nhân rất đơn giản, thời gian quay ngược chỉ thay đổi chuyện Giang Vấn Nguyên mất, không thay đổi thân phận người chơi của hắn.
Đột nhiên Trần Miên nhớ đến Giang Vấn Nguyên của trước khi quay ngược thời gian, vốn dĩ quan hệ hai người vẫn tốt mà, tại sao cậu lại chia tay đột ngột như vậy. Còn thêm con rối không mặt trên thi hài cậu, có phải trước đó cậu đã biết có một ngày hắn sẽ vào trò chơi không.
Thế nên, lần thứ hai trở lại trò chơi Bàn tròn, hắn rất bất an khiến cậu tăng cường các loại kỹ năng cần thiết cho trò chơi Bàn tròn, cũng điên cuồng tìm kiếm con rối không mặt. Sau khi có được rối, nỗi bất an trong lòng hắn vẫn không thể trấn an. Tuy hắn biết mình rất mạnh, lại có kinh nghiệm thông quan trò chơi Bàn tròn, nhưng khi hắn nhớ lại Giang Vấn Nguyên trước lúc thời gian quay ngược thì cảm thấy kỳ lạ vô cùng ——
Nếu ngày nào đó hắn bất hạnh chết trong trò chơi, không thể thông quan bàn tròn, có khả năng Giang Vấn Nguyên lại tiếp tục đi trên đường cũ, vào trò chơi ước hắn sống lại không?
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong tiềm thức thôi thúc hắn nghiên cứu trò chơi Bàn tròn, cũng làm loại thí nghiệm ăn rối. Sự đề phòng của Trần Miên rất chính xác, hắn bất hạnh mất trong trò chơi. Quá trình của màn chơi đó hắn rất mơ hồ, chỉ biết khi mình tỉnh lại đã phiêu lãng trong trạng thái linh hồn ở trò chơi Bàn tròn. Dự cảm của hắn linh nghiệm, quả nhiên Giang Vấn Nguyên cũng vào trò chơi Bàn tròn...
Sau khi Giang Vấn Nguyên vào trò chơi, cuối cùng Trần Miên cũng rõ âm mưu của trò chơi Bàn tròn. Hắn đoán trò chơi Bàn tròn có thể khống chế thời gian đối tượng bị đánh dấu là người chơi vào màn, hắn và Giang Vấn Nguyên có thể đang nằm trong vòng lặp vô hạn được nó thiết kế cẩn thận:
Đầu tiên Giang Vấn Nguyên mất trong trò chơi, Trần Miên vào trò chơi sống lại cậu → Trần Miên mất trước trong trò chơi, Giang Vấn Nguyên vào trò chơi làm hắn sống lại → Giang Vấn Nguyên mất trước trong trò chơi ...
Nhưng vòng lặp này đã xuất hiện bước ngoặt, vì hắn điên cuồng thí nghiệm, sau khi chết hắn có thể dùng một trạng thái khác tiếp tục sống sót trong trò chơi Bàn tròn, khiến Giang Vấn Nguyên mất đi ký ức hiểu rõ hoàn cảnh của họ.
Có điều dù Trần Miên không thí nghiệm thành công, thật sự Giang Vấn Nguyên cũng đã ý thức được chỗ không thích hợp. Từ đầu đến cuối, cậu không hề muốn ước cho Tả Tri Ngôn hay Trần Miên sống lại.
Trần Miên cảm thấy rất lạ khi Giang Vấn Nguyên có ý thức kháng cự trò chơi Bàn tròn, nó đã tẩy não chắc chắn không góc chết. Toàn bộn ký ức hắn có chỉ đơn thuần là chuyện phát sinh trong vòng lặp đơn, hắn từng muốn tìm lại ký ức trước đó, dùng mọi cách cũng không tài nào làm được.tm vô cùng tò mò, sự kháng cự của Giang Vấn Nguyên từ đâu mà có?
Nghi vấn của Trần Miên và Giang Vấn Nguyên được giải đáp trong trò chơi.
Màn chơi quỷ quái đó nhằm vào nhón tay người chơi, hai ngón cái của cậu đều bị quỷ quái nghiền nát, xương trắng lộ ra khỏi thịt. Trần Miên cũng có ở màn đó, cả hai nhìn xương ngón tay của cậu ——
Ngoại trừ phần xương của người bình thường, trên đó vậy mà còn vải dệt rối!
Ngón tay Giang Vấn Nguyên chưa từng bị gãy, lớn như vậy nhưng lần đầu cậu bị thế là ở màn chơi này, số vải đó rốt cuộc từ đâu ra? Có phải trong một vòng lặp nào đó, Trần Miên không ý thức được hoàn cảnh của mình, Giang Vấn Nguyên có ký ức nên thí nghiệm cùng loại với ăn rối như Trần Miên, lúc gãy xương ngón tay trong trò chơi đã tìm bác sĩ dùng vải rối bao lại?
Giang Vấn Nguyên dùng phương pháp này mang theo một phần con rối cùng vào vòng lặp, dưới ảnh hưởng của nó, mặc dù cậu không còn bất kỳ ký ức gì nhưng sâu trong tiềm thức lại bài xích chuyện trò chơi Bàn tròn hạ bẫy rập với mình. Đó cũng à nguyên nhân dù ngón cái cậu không hề bị thương nhưng lại thường bị đau vô cớ.
Ngón tay Giang Vấn Nguyên dùng con hươu cao cổ mà Tả Tri Ngôn để lại để chữa, nó có thể khôi phục vật thể và người về thời gian nhất định trước đó, Giang Vấn Nguyên có thể tiếp tục giữ lại vải của nó trong tay mình.
Cũng bởi ngón tay cậu tồn tại thứ không đáng có, suy đoán họ đang trong trạng thái cái chết tuần hoàn mới được chứng minh. Âm mưu của trò chơi Bàn tròn hoàn toàn bại lộ!
Giang Vấn Nguyên và Trần Miên có thể kiên trì trong cái chết tuần hoàn tìm được âm mưu của trò chơi Bàn tròn, chỉ có thể tả bằng hai từ "kỳ tích".
Họ đã trải qua quá nhiều đau khổ trong trò chơi Bàn tròn, nó lại dùng vòng lặp cái chết tăng thêm đau khổ cho họ. Ví như cái chết của Tả Tri Ngôn, tuy ký ức cậu bị tẩy xóa, nhưng một lần rồi lại một lần trải qua chuyện Tả Tri Ngôn nhường cơ hội sống lại cho mình, loại khổ ải đó khắc vào linh hồn cậu, không ngừng tăng lên.
Đây là một quá trình tiêu hao, chỉ cần một trong hai người Trần Miên và Giang Vấn Nguyên sai lầm, không thể tiếp tục vòng tuần hoàn, thì chỉ có cái chết chờ họ ở điểm cuối, mang đến kết cục cả hai cùng chết trong trò chơi, bị nó thu lấy linh hồn.
Bây giờ, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên dùng thời gian hai năm phát hiện âm mưu của nó, họ không thể tiếp tục để âm mưu đó tiếp diễn nữa. Hơn nữa vòng tuần hoàn này không giống những vòng trước, trước đó trò chơi Bàn tròn ngăn cách hai người gặp nhau, giờ đây Trần Miên dùng cách diệu kỳ tồn tại trong trạng thái linh hồn trong trò chơi, Giang Vấn Nguyên không còn phải chiến đấu một mình nữa, hai người họ hợp lực có thể trả đòn!
Trần Miên phiêu dạt trong trò chơi Bàn tròn, công tác chuẩn bị cho cuộc chiến gần như đã hoàn thành. Chỉ còn một việc quan trọng nữa, họ cần phải xác nhận chiến trường ở nơi nào.
Vấn đề này là Trần Miên nói, hắn đã ăn 99 con rối, lang thang ba năm trong trò chơi, hắn có thể cảm nhận được số rối không ngừng giảm, chỉ còn dư lại năm con rối năng lượng linh hồn.
Trần Miên chỉ lang thang bên trong mà thôi năng lượng đã hao nhanh đến vậy, trò chơi Bàn tròn thực hiện xoay chuyển thời gian chắc chắn phải tốn một nguồn năng lượng khổng lồ. Họ đang đứng giữa vòng lặp chết do trò chơi Bàn tròn thiết kế, nó lại không ngu, sao có thể lần nào cũng tốn một phần năng lượng khổng lồ quay ngược thời gian? Trần Miên đoán tình trạng bây giờ giống như thí nghiệm chuột bạch sống trong rương thủy tinh, đối với chuột bạch, rương sinh thái là thế giới của nó.
Công tác hai người chuẩn bị chính là xác định "rương pha lê sinh thái" trò chơi Bàn tròn đang cầm tù họ là gì , chỉ khi xác nhận được chiến trường, học mới có thể trả đòn nó.
Trần Miên và Giang Vấn Nguyên hẹn gặp nhau vào vòng đầu tiên Tết âm lịch năm sau, hoàn thành nhiệm vụ này. Quyết định của Trần Miên là đang nghĩ đến cảm nhận của cậu, dời lịch gặp về sau. Năng lượng của Trần Miên không còn dư nhiều, hắn không chờ được, nhưng hắn vẫn cho cậu sự bao dung lớn nhất.
Giang Vấn Nguyên cũng muốn hoàn thành công việc sớm một chút, chờ đợi trận quyết chiến với trò chơi Bàn tròn, nhưng cậu thật đã tồn đọng quá nhiều mệt mỏi, Trần Miên tiêu thời gian đếm ngược tử vong của mình chờ cậu, cậu chỉ có thể yên lặng đón nhận sự chăm sóc này. Hôm nay là ngày 29 âm lịch, mai là giao thừa, Giang Vấn Nguyên thả lỏng cơ thể cứng đờ, nằm nghỉ trên sofa một lúc thì không lấy tay che mắt nữa, nhìn về bàn làm việc của Tả Tri Ngôn.
Bất kể thời gian dài đến đâu, trong lòng cậu, chiếc bàn đó luôn thuộc về Tả Tri Ngôn.
Lúc nhìn hoặc ngồi trên ghế của nó, Giang Vấn Nguyên có thể cảm nhận được sức mạnh Tả Tri Ngôn cho cậu. Đây là tưởng niệm cuối cùng cậu dành cho hắn.
Giang Vấn Nguyên đã quyết định xong, giao thừa nghỉ một ngày, mùng một Tết – ngày giỗ tròn hai năm của Tả Tri Ngôn sẽ vào màn. Khoảng lặng ngắn trước chiến tranh, cậu cởi giáp, buông mình nghỉ ngơi một ngày...
Giao thừa năm trước Giang Vấn Nguyên sẽ chúc năm mới Lý Na và Dịch Khinh Chu, phát lì xì cho Lữ Kỳ Diệu, cùng mọi người xem xuân vãn. Nhưng năm nay cậu lại không làm gì cả, chỉ nhốt mình trong văn phòng cả ngày. Chuyện duy nhất khiến mọi người cảm thấy may mắn là ba bữa cơm được đầu bếp đưa tới cậu đều ăn hết. Người còn sống là được.
Trong văn phòng, ngoại trừ nghỉ ngơi thì Giang Vấn Nguyên còn làm một chuyện, cậu kiểm kê lại số rối gồm 170 con mình lấy được trong hai năm. Trần Miên đem thí nghiệm toàn bộ số rối mình có, Giang Vấn Nguyên dần giảm bớt số lần dùng rối nhưng cũng không thí nghiệm chúng. Ngoại trừ những con bị bán ra ngoài, trước mắt cậu còn 113 con.
Trong 113 con này, có hai con Giang Vấn Nguyên sẽ không mang vào trò chơi. Con đầu tiên là con rối không mặt có thể rời khỏi trò chơi Bàn tròn; con thứ hai chính là con rối cầm đàn violon – con rối trong màn Tả Tri Ngôn mất. Sau khi Giang Vấn Nguyên trở lại hiện thực đã cân nó, là 8×2.1=16.8g. Màn chơi đó có tổng cộng mười hai người, gồm cả Tả Tri Ngôn thì có tám người đã chết. 2.1g là một phần mười 21g trọng lượng linh hồn, cũng là bội số 2.1 của rối, là mảnh nhỏ linh hồn của người chơi hợp lại. Mảnh linh hồn của Tả Tri Ngôn bên trong rối, vĩnh viễn Giang Vấn Nguyên sẽ không dùng đến.
Bình thường Giang Vấn Nguyên chỉ mang một phần nhỏ rối vào màn, nhưng màn tiếp theo, trừ hai con bên ngoài, tất cả 111 con còn lại cậu sẽ đóng gói toàn bộ, đem theo vào trò chơi Bàn tròn, thực hiện thí nghiệm nổ ——
Giao thừa, 23:59.
Giang Vấn Nguyên ngồi trên sofa văn phòng, bên người chất đầy rối. Cậu nhìn kim đồng hồ trên tường, khi kim giờ và kim phút chồng lên nhau thì quay đầu lại, nhìn về phía bàn làm việc nói khẽ: "Năm mới vui vẻ, Tả Tri Ngôn."
Chúc Tết xong, tầm mắt cậu lần nữa chuyển đến con rối trong ngực.
Đây là một con rối hề đầy màu sắc đang cười, con rối màn đầu tiên của cậu cũng là con rối hề gỗ, vận mệnh có đôi khi thần kỳ như vậy. Cậu lấy được con rối hề trong một màn chơi, bây giờ dùng đến.
Giang Vấn Nguyên kích hoạt năng lực đặc thù của nó: Làm nhanh hoặc chậm màn chơi tiếp theo của trò chơi Bàn tròn.
Giang Vấn Nguyên hạ lệnh cho nó tua nhanh đến màn kế tiếp, ngay lúc này.
Con rối hóa thành vô số điểm sáng trong không khí, năng lực có tác dụng.
Bóng đêm quen thuộc tràn về, Giang Vấn Nguyên bị bàn tay vô hình kéo vào không gian trò chơi, ánh nến sáng lên, trò chơi sắp bắt đầu. Giang Vấn Nguyên thoáng nghiêng đầu nhìn bên trái cậu, như cũ là ghế trống quen thuộc. Màn chơi có tổng cộng hai mươi người, không có người mới, tất cả đều hiểu rõ quy tắc.
Con rối màn là bác sĩ mặc áo blouse trắng, nó cầm ống tiêm lớn, nghiêm túc đâm vào cơ thể người chơi rồi rút ra chức năng của họ. Giang Vấn Nguyên dựa vào kinh nghiệm bị thu chức năng nhiều lần phát hiện, vì ngón cái cậu có một phần rối, nên đa số chúng sẽ có thiện cảm với cậu, nhưng cũng có một bộ phận rối bài xích đồng loại ghét cậu. Vừa hay, con này thuộc loại đó. Nó ý tứ rút một phần cảm giác tay trái cậu làm vé vào.
Sau khi thu vé xong, con rối bác sĩ dùng giọng nghiêm túc nói: "Mong người bệnh chuẩn bị tốt, 60 giây sau tiến vào trò chơi."
Không gian trò chơi.
"Thiện cảm" con rối cho Giang Vấn Nguyên cũng không có tác dụng gì.
Đoàn người đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, trôi trong nhánh sông không lớn lắm. Đây là một miền sông nước.
Thứ cậu không biết cách đối phó nhất, chính là nước.
Danh Sách Chương: