Mục lục
Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy lại có thể để ý đến chuyện này. Lấy tính tình của Mẫn Cẩn Phong thì cho dù người khác có chết trước mặt anh, anh cũng sẽ không nháy mắt một cái mới đúng.

"Không phải." Bạch Trì nói: "Phong muốn đưa Mẫn Ấu đến đảo đặc công nhưng thằng bé không đồng ý, hai người liền bắt đầu cãi nhau."

"Ba chính là muốn đuổi con đi, sau đó một mình độc chiếm mẹ." Mẫn Ấu tức giận bất bình nói.

Y Mạt Thuần im lặng. "Sao tự nhiên lại có cảm giác hậu cung tranh giành tình cảm thế này?"

Haiz, ai bảo vóc người cô quá xinh đẹp mê người đáng yêu, đúng là không có cách nào khác nha! Y cô nương tự luyến thở dài nói: đúng là làm người khác tức chết mà. . . . . . (ý là người khác ghen tức Mạt Thuần)

Mẫn Cẩn Phong vô cùng lạnh nhạt nói: "Con không có vợ sao? Không có thì tự mình tìm đi, suốt ngày nhớ thương vợ người khác, con cho rằng như vậy rất có tiền đồ sao?"

Mọi người: ". . . . . ."

Y Mạt Thuần không nhìn hai người họ đấu võ mồm nữa, đưa chân đá đá Mẫn Ấu. "Con nói thử xem, giáo viên của con đã kết thâm cừu đại hận gì với con? Mà lại cho nổ phòng làm việc của người ta thô bạo như vậy."

Y Nhân: "Chuyện như vậy dì nhất định phải dùng cái giọng điệu kiêu ngạo này để nói sao?" (Y Nhân là con của Y Bối Nặc)

"Dĩ nhiên." Y Mạt Thuần nhướn mày.

Thằng bé này rất có phong thái của cô năm đó.

"Hôm nay chủ nhiệm lớp con thấy mẹ đưa con đi học, sau khi tan lớp đến tìm con, nói bóng nói gió muốn hẹn mẹ ra ngoài ăn cơm." Mẫn Ấu quệt mồm nói.

Sau một hồi yên lặng, Y Mạt Thuần phun nước miếng.

Sắc mặt Mẫn Cẩn Phong đen như đít nồi.

Ứng San nhướng mày, xem trò vui.

Hàn Niệm nói: "Là cái ông chú người Địa Trung Hải đó hả?"

"Dạ."

"Thằng cha đó lấy tự tin ở đâu ra mà nghĩ cô nương đây sẽ coi trọng hắn chứ?" Y Mạt Thuần cong môi, xinh đẹp cười một tiếng.

Giọng của Mẫn Cẩn Phong trầm thấp truyền đến. "Con trả lời tên đó thế nào?"

Tuân theo nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, Mẫn Ấu trả lời: "Con nói, thầy đang si tâm vọng tưởng sao?"

"Sau đó thì sao?"

"Hắn sửng sốt một chút, con nhớ tới lần trước anh ba (Mẫn Y Hàm) có cho con mấy viên thuốc nổ model mới nhất, con còn chưa có cơ hội thử sức công phá, nên liền lấy hắn thử thuốc."

"Phụt, thật đáng thương, người ta còn chưa làm cái gì! Ngược lại đã bị con làm cho sợ hãi, không có chơi quá mức đó chứ?"

Mẫn Cẩn Phong trầm mặt nói: "Chờ hắn làm cái gì rồi thì còn có thể chỉ bị chút trình độ này thôi sao?! Đối với loại người không nhìn rõ bản thân đáng giá bao nhiêu này thì phải làm cho hắn mở to mắt tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n, biết cái gì là người hắn không thể mơ ước, Y Hàm cho con bao nhiêu thuốc nổ? Cầm đi, có thể nổ thêm nhiều lần nữa."

Mọi người im lặng.

Y Mạt Thuần quả quyết đá anh một cái, đây là cái giáo dục vặn vẹo gì?

Mẫn Ấu ngước mắt, lần đầu tiên sâu sắc tán thành với lời của ba mình.

Ngày hôm sau, Ứng San và Y Mạt Thuần đến bệnh viện thăm Bạch Thắng, thuận tiện làm thủ tục xuất viện.

Ai ngờ vừa lúc gặp phải Vân Song Chỉ ở cửa bệnh viện, hiển nhiên cô ta là đến thăm bệnh, Ứng San hừ lạnh, biết tin cũng nhanh thật!

Vân Song Chỉ cũng nhìn thấy bọn họ, cô ta đi tới, lễ phép mỉm cười, chào hỏi hai người. "Con chào bác gái, dì."

Y Mạt Thuần cười đến rạng rỡ, trong mắt lại là một mảnh yên ắng, không chút tình cảm nói: "Cái tiếng dì này tôi nhận không nổi, nếu Vân tiểu thư không ngại thì vẫn nên gọi tôi Mẫn phu nhân đi."

Vân Song Chỉ vốn là mỉm cười, nhất thời nụ cười cứng đờ, hơi lúng túng.

Ứng San không nóng không lạnh nói: "Vân tiểu thư tới bệnh viện là có việc gì muốn làm sao?"

Bà là biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Vân Song Chỉ đương nhiên biết, cô đã đoán được tới bệnh viện có thể sẽ đụng phải Ứng San, cũng sớm đoán được nếu họ nhìn thấy cô thì sẽ là loại thái độ này, sẽ khó xử cô. Cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhịn một chút thì sẽ qua thôi, nhưng khi thật sự đối mặt một màn này thì trong lòng Vân Song Chỉ vẫn có chút đau buồn. Cô cắn cắn môi, dịu dàng nói: "Con nghe nói anh Thắng ngã bệnh, cho nên mới tới thăm một chút."

Ứng San nhếch môi, giống như nghe được chuyện cười, ánh mắt lộ ra khinh thường nhìn Vân Song Chỉ, không chút khách khí nói: "A, cô là lấy thân phận gì mà đến thăm nó?"

Vân Song Chỉ sửng sốt một chút, không ngờ bà sẽ hỏi như vậy, lập tức không nói nên lời.

"Cô không phải là vợ nó, cũng không phải là bạn nó, cô đối với con trai tôi mà nói chỉ là một người qua đường không quá quan trọng, dựa vào cái gì mà muốn gặp thì gặp chứ?" tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Giọng của Ứng San gần như là lạnh lẽo, mang theo khí thế của người từ trên cao nhìn xuống, khiến người ta có một loại cảm giác khó gần.

Người quen thuộc đều biết tính tình của bà, cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn. Thế nhưng khi bà thật sự nhắm vào một người nào đó thì lực sát thương lại là cực lớn.

Trước kia Vân Song Chỉ ở Cục Quốc An, Ứng San đối với cô ta vẫn tính là khách sáo, nhưng còn Ứng San vênh váo hung hăng như bây giờ thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, đối với cô ta mà nói không thể nghi ngờ là rất không quen. Hơn nữa công thêm khí thế có sẵn của bản thân Ứng San thì đối mặt với bà gây khó dễ, Vân Song Chỉ không hề có sức chống cự.

Y Mạt Thuần thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, trong mắt lộ ra một tia ai oán, cả một bộ dạng của nữ chính khổ vì tình, trong lòng liền vô cùng sảng khoái. Cô gái này chính là thiếu ngược, cô ta càng khó chịu thì Y Mạt Thuần càng vui mừng, đáng đời!

"Bác gái, con biết con có lỗi với anh Thắng, lúc trước con còn trẻ không hiểu chuyện, mới có thể phạm sai lầm. Bác cho con một cơ hội, chúng ta nói chuyện một chút được không?" Vân Song Chỉ hơi cầu xin, trong lời nói hết sức tôn trọng.

Ứng San cười lạnh. "Còn trẻ không hiểu chuyện? Vân Song Chỉ, cô thật biết nói đùa! Chỉ năm chữ nhẹ nhàng như vậy liền muốn xóa đi những chuyện kia sao, cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi hả?"

Như vậy mà cô ta cũng nói được, đúng là mặt dày!

Ứng San nhớ tới những anh em đã chết của Cục Quốc An, còn có mấy năm nay Bạch Thắng phải chịu khổ sở liền chỉ muốn một phát súng bắn chết cô ta, nhưng bà vẫn cố chịu đựng.

Bạch Thắng thật vất vả mới thoát khỏi quá khứ, có khởi đầu mới, Vân Song Chỉ bây giờ muốn quay đầu lại, quả thực là nằm mơ! Bà đột nhiên cảm thấy, so với giết cô ta thì từ từ hành hạ, nhìn cô ta khổ sở hình như càng thêm hả giận.

Một phát súng liền giải quyết thì cũng quá lợi cho cô ta.

Người của nhà họ Bạch cũng cực kỳ bao che, Bạch Thắng còn nổi tiếng là đứa con có hiếu, mẹ con hai người tình cảm cực tốt. Bạch Thắng là do Ứng San đào tạo, từ nhỏ học tập, võ thuật đều là do Ứng San dạy anh, tình cảm của Bạch Thắng đối với mẹ anh là vô cùng sâu đậm. Vân Song Chỉ muốn trở lại bên cạnh Bạch Thắng thì trước tiên phải qua được cửa của Ứng San, nếu không cái cửa kia của Bạch Thắng cô ta chắc chắn là không qua được. Vân Song Chỉ nào dám đắc tội Ứng San, đây chính là một nữ vương đó nha.

"Con không phải có ý này." Vân Song Chỉ thấy Ứng San tức giận liền vội vàng giải thích.

Bây giờ cô phải loại bỏ thành kiến của Ứng San đối với cô, còn lần trước xem thái độ của Bạch Thắng thì hoàn toàn không định chấp nhận cô. Huống chi bên cạnh anh còn có một Quý Nghiên, Bạch Thắng đối với Quý Nghiên đến tột cùng có mấy phần thật lòng, Vân Song Chỉ vẫn không thể xác định.

Quý Nghiên đối với cô mà nói, cũng là một uy hiếp rất lớn.

Cô càng thêm không thể nào chọc cho Ứng San không vui nữa.

Vẻ mặt Ứng San lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Nếu cô đã muốn nói, được, tôi cho cô một cơ hội."

Ánh mắt Vân Song Chỉ lộ ra vui mừng, không ngờ bà nhanh như vậy liền mềm lòng.

Y Mạt Thuần nghi ngờ nhìn Ứng San, rõ ràng đang hỏi: giữa chúng ta còn có chuyện gì đáng nói nữa sao? Chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.

Ứng San cười nhạt, ba người đến quán cà phê gần bệnh viện, Ứng San lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.

Điều kiện của quán cà phê rất thanh tịnh và đẹp đẽ, trong quán mở nhạc êm dịu, cũng không có nhiều người, rất yên tĩnh. Họ chọn một vị trí ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn chọn món lên, Ứng San và Y Mạt Thuần gọi thức uống cho mình, Vân Song Chỉ gọi cà phê, nhân viên phục vụ liền rời đi.

"Có chuyện gì mau nói." Vẻ mặt Ứng San hời hợt

Vân Song Chỉ mím môi, đối mặt Ứng San như vậy, cô vẫn là có chút không dễ chịu. Nhưng cũng may là cô sẽ không biểu hiện ra. Từ nhỏ Vân Song Chỉ đã lớn lên ở nhà họ Ngôn, được học rất nhiều thứ, mà Ngôn Quyết đào tạo cô lại càng thêm tốn rất nhiều công sức, không keo kiệt nửa phần, gần như cái gì cô cũng được học qua một lần, liên quan đến phương diện nào cũng biết rất rộng rãi. Cho nên về lễ nghi tất nhiên là không cần phải nói, thật ra trên người Vân Song Chỉ đã có sẵn phong độ của người trí thức, rất có khí chất thiên kim lễ tiết cổ điển, phong thái tao nhã, dáng vẻ mười phần.

Cô nói: "Bác gái, phải, con biết bác bất mãn với con, đây cũng là do tự con tạo thành. Nhưng mà, con đối với anh Thắng là thật lòng, con nghĩ con có quyền được quan tâm anh ấy, bác nói có đúng không?"

"Ngừng." Ứng San nghe không nổi nữa, bàn tay duỗi ra trước ngực, ra hiệu dừng lại. "Thứ nhất, trước tiên sửa xưng hô của cô một chút, vừa nghe cô kêu tôi bác gái, cả người tôi liền nổi da gà, thật hành hạ tôi! Thứ hai, thật lòng? Vân Song Chỉ, cô có thấy mình hơi buồn cười hay không? Cô có thứ này sao? Cô biết hai chữ này viết như thế nào không? Dám ở đây nói tiếng thật lòng với tôi, cô còn chưa đủ tư cách."

Ứng San quả nhiên là một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, nói toàn những câu cứng rắn. Nói thẳng đến mức làm mặt Vân Song Chỉ lúc xanh lúc trắng lần lượt thay đổi, vẻ mặt có chút không nhịn được. Cô phản bác: "Không phải như vậy, cho tới bây giờ con cũng chưa từng muốn lừa anh ấy. Bác gái, không, Bạch phu nhân, người cũng không phải là con, tại sao có thể kết luận con không phải thật lòng chứ? Đây đối với con mà nói là quá không công bằng."

Ứng San giống như nghe được chuyện cười. "Cái thật lòng của cô đáng giá bao nhiêu tiền? Không cần tôi vứt đi, coi như ném xuống đất thì cũng chỉ sẽ bị người xem thành đồ bỏ đi, nhìn cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái. Cô muốn ở bên con trai tôi sao? Vậy nói thật cho cô biết, không thể nào."

Cho tới bây giờ cô ta cũng không muốn lừa nó sao?

Chuyện cười! Có ai cầm súng gác trên huyệt thái dương của cô ta sao? Làm chính là làm, nếu hào phóng thừa nhận thì tốt, ít nhất ấn tượng của bà về cô ta cũng sẽ không kém như thế, cô gái này ít nhiều có chút chỗ đáng khen. Nhưng cô ta một lòng biện hộ chô mình, điệu bộ giống như cô ta mới là người bị hại vậy, cực kỳ khiến Ứng San ghê tởm.

Đường là mình chọn, ai cũng ép không được bạn. Coi như thực sự có người ép buộc được bạn, nếu bạn thật sự không đồng ý thì cũng đừng có làm theo. Còn nếu đã làm thì phải dám nhận, chứ nếu cứ nói hối hận liền hối hận, vậy thì trên thế giới này còn phải có bao nhiêu thảm kịch xảy ra nữa đây? Ai cũng đi làm chuyện xấu, dù sao làm xong rồi trở lại như lúc ban đầu là được, không có liên quan gì đến mình! Đến lúc đó chính phủ và cảnh sát hẳn là nên khóc ròng rồi.

Ánh mắt Vân Song Chỉ có chút đỏ, hơi kích động nói: "Nhưng con yêu anh ấy, mặc kệ bác có chịu tin hay không thì con vẫn thật sự yêu anh ấy."

"Ha . . ." Ứng San chê cười, Y Mạt Thuần đang xem cuộc vui sảng khoái, chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới cửa, cô sửng sốt một chút, ngay sau đó liền sáng tỏ. Cô đã nói Ứng San lấy đâu ra lòng thảnh thơi mà dây dưa với Vân Song Chỉ như thế, nhưng hoá ra là như vậy, âm hiểm mà cực kỳ âm hiểm. . . . . . Cô lấy cùi chỏ đẩy đẩy Ứng San.

Ứng San nghiêng đầu nhìn cô ấy, Y Mạt Thuần bĩu môi hếch cằm ra hiệu phía cánh cửa, Ứng San nhìn sang, nhướng đuôi lông mày lên, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhạt.

Vân Song Chỉ thấy phản ứng này của hai người, cũng theo tầm mắt của hai người nhìn về phía cửa, bỗng chốc con ngươi co rụt lại, có chút sững sờ.

Tại sao Quý Nghiên lại tới đây?

Quý Nghiên mới từ trong bệnh viện đi ra, trên người đã thay bộ quần áo khác, thiết bị trong phòng bệnh của Bạch Thắng có thể so với đãi ngộ của Tổng Thống, cái gì cũng có, hết sức đầy đủ. Cũng không có bao nhiêu mùi thuốc, cho nên Quý Nghiên thoạt nhìn không có chút nào là không gọn gàng.

Cô mặc một chiếc áo ngoài màu xám tro, phối với một cái thắt lưng màu sáng, nhất thời tăng cảm giác cao quý lên. Phía dưới là quần bó đen đơn giản ôm sát đôi chân thon dài mảnh mai, kết hợp với túi xách Chanel cổ điển, càng làm lộ ra khí chất quý phái đồng thời lại không mất đi vẻ thanh xuân. Hơn nữa bộ quần áo này còn là Ứng San mua cho cô, mặc dù bình thường bà cũng chỉ mặc ba màu trắng đen xám, phối hợp cũng rất đơn giản, nhưng không thể không nói, thẩm mĩ quần áo của Ứng San là cực tốt, mua quần áo cũng đều rất hợp với phong cách của Quý Nghiên. Vốn là thanh thuần động lòng người như em gái nhà bên lại nhất thời lắc mình một cái liền biến thành một cô gái cao quý trang nhã.

Vân Song Chỉ sinh lòng không vui, Bạch phu nhân là có ý gì? Bà tìm cô nói chuyện mà lại gọi Quý Nghiên tới, là cố ý khiến Quý Nghiên đến xem cô diễn trò cười sao?

Lấy trình độ bao che của Ứng San thì hoàn toàn có thể làm cho mình mất mặt trước Quý Nghiên.

Vân Song Chỉ nắm chặt tay, trong mắt lộ ra một tia không cam lòng, trong lòng cô cũng là người tâm cao khí ngạo, làm sao có thể cho phép mình bị bêu xấu ở trước mặt Quý Nghiên? Nhưng cô không dám phản kháng Ứng San, Ứng San xuất thân là sát thủ quốc tế, luôn luôn làm theo ý mình, vô cùng tự do. Mà cha con nhà họ Bạch lại cực kỳ chiều theo bà ấy, ở nhà họ Bạch, Ứng San là quyền uy tuyệt đối.

Mặc kệ như thế nào, Vân Song Chỉ cũng không dám phản kháng bà.

"Quý tiểu thư, xin chào, đã lâu không gặp." Vân Song Chỉ đứng dậy, mang theo mỉm cười, kín đáo chào hỏi Quý Nghiên.

Khoảng cách giữa hai người không tới một mét, Quý Nghiên mới vào cửa thì cũng ngẩn người, không ngờ lại gặp Vân Song Chỉ. Trong tin nhắn Ứng San chỉ kêu cô đến quán cà phê gần bệnh viện, cũng không có nói là chuyện gì, Quý Nghiên còn đang suy nghĩ là có chuyện gì? Họ không vào bệnh viện, lại gọi cô ra, nhưng vào phút chốc nhìn thấy Vân Song Chỉ thì cô liền mơ hồ có đáp án.

"Chào Vân tiểu thư." Quý Nghiên nhàn nhạt đáp lại. Cô là người có tính tình rất dứt khoát, không thích chính là không thích, huống chi mới vừa nghe Mẫn Luyến Y nói những lời kia xong, cô tự nhiên không có ấn tượng tốt gì đối với Vân Song Chỉ, cũng không giả bộ nổi dáng vẻ thân thiện. Cho nên mặc dù trong lời nói sẽ không thất lễ nhưng nét mặt của cô từ đầu đến cuối vẫn là lành nhạt xa cách.

Y Mạt Thuần bày ra khuôn mặt tươi cười, thân thiết nói: "Nghiên Nghiên, tới đây ngồi đi."

Quý Nghiên chạy tới bên kia, Vân Song Chỉ cười lạnh trong lòng, cô ta thật sự cho rằng mình là ai? Sao dám tỏ thái độ như vậy với cô?

Cô có thể chấp nhận lời nói lạnh nhạt của Ứng San, cũng có thể chấp nhận Y Mạt Thuần không thèm nhìn và khinh thường, nhưng lại không thể chịu được Quý Nghiên giả bộ ở trước mặt cô, một kẻ đến sau như cô ta, có tư cách gì chứ?

"Chăm sóc Thắng cả ngày rồi con có mệt không? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không." Y Mạt Thuần cười híp mắt nói.

Chân ở dưới mặt bàn lặng lẽ đá Quý Nghiên một cái, còn nhân tiện đưa mắt ra hiệu cho cô: he he, con gái, phối hợp chút nha.

Quý Nghiên giựt giựt khóe miệng, phối hợp "Dạ" một tiếng.

"Không mệt, tiểu Bạch nghỉ ngơi suốt đêm, lại uống cháo thuốc, tình trạng đã tốt hơn rất nhiều rồi." Cô nói.

Y Mạt Thuần nhất thời càng cười vui vẻ hơn, ngoan!

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Mặt Ứng San không hề lộ cảm xúc gì giơ tay lên, nhân viên phục vụ lập tức bước đến, Ứng San nói: "Thêm mấy phần điểm tâm ngọt."

Y Mạt Thuần ung dung nói: "Quả nhiên vợ đúng là khác, chẳng phải tiểu Thắng Thắng ghét nhất là uống thuốc sao, vừa ngửi thấy mùi thuốc liền giống như gặp đại địch, lông mày nhíu chặt. Người nào khuyên cũng vô dụng, đã vậy lỗ mũi nó còn thật thính, trộn có chút xíu thuốc vào trong thức ăn nó cũng không ăn nổi, sau đó chết sống cũng sẽ không tiếp tục động đũa nữa. Ứng San cũng lo âu muốn chết, đây là lúc khó trị thằng nhóc chết tiệt này nhất, người nào đó hẳn là lúc trước cũng đã từng thử qua rồi đúng không, chỉ là cũng may, bây giờ cuối cùng cũng có con có thể trị nó. Quả nhiên đúng là người được chọn, dì rất ngạc nhiên, con là dùng cách gì làm cho nó ngoan ngoãn nghe lời như vậy?"

Trong lời nói của Y Mạt Thuần nhằm vào ý vị rõ ràng như vậy, kẻ ngu mới nghe không hiểu.

Mặt Vân Song Chỉ tái nhợt.

Nhưng sự chú ý của Quý Nghiên cũng không có đặt trên vấn đề này, vừa nghe Y Mạt Thuần nhắc tới chuyện Bạch Thắng uống thuốc, trong đầu vô thức lại nghĩ tới chút hình ảnh, cô lúng túng ho hai tiếng, lỗ tai cũng khẽ ửng hồng. Quý Nghiên nói: "Quả thật rất khó trị, con cũng không ngờ, tiểu Bạch thế mà lại ghét uống thuốc như vậy. Con cũng phải quấn anh ấy thật lâu, thật vất vả mới làm xong."

Đâu chỉ là quấn thật lâu, quả thực là bị chiếm hết tiện nghi.

Lúc trước Mẫn Luyến Y có đề cập với cô một lần chuyện Bạch Thắng rất ghét uống thuốc, cô còn nửa tin nửa ngờ, thế nào cũng không thể liên hệ Bạch thiếu gia dù đứng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt cũng không đổi sắc và đứa trẻ ưỡn ẹo quậy nửa ngày không chịu uống thuốc kia với nhau, nhưng sau khi trải qua một lần thì cô đã hoàn toàn tin. Bạch Thắng quả thật còn khó trị hơn đứa trẻ kia.

Cô vừa mới bưng cháo đi vào, chuẩn bị để cho anh uống. Kết quả Bạch Thắng chỉ là cầm chén đưa lên mũi ngửi một cái, đôi mắt dễ nhìn liền nhíu lại. "Có mùi thuốc."

Quý Nghiên muốn khóc rồi.

Bạch Thắng cầm chén đặt trên tay cô rồi đẩy trả lại cô, bộ dạng hết sức ghét bỏ, lạnh nhạt nói: "Anh không thích uống thuốc."

Wow, Bạch thiếu gia, thuốc là thích mới uống sao? Nói vậy chẳng phải mấy tiệm thuốc nên sớm đóng cửa hết sao, còn phải mở tiệm thuốc làm gì?

Quý Nghiên dụ dỗ lại dụ dỗ, nhưng vị đại gia này lại chính là không chịu thoả hiệp.

Lắc đầu một cái, chôn đầu nằm trong gối, dù cô nói mỏi miệng, anh cũng không chịu lỏng miệng ra.

Mềm không được, Quý Nghiên quyết định cứng rắn.

Cô đưa tay muốn xoay đầu Bạch Thắng qua, nhưng Bạch Thắng tựa như đã sớm biết trước, thật nhanh vén chăn đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ cười nhìn Quý Nghiên.

Quý Nghiên chụp hụt, lại vừa nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Thắng, liền hận không thể trực tiếp xách anh ném xuống cửa sổ.

Hai người lại ở trong phòng bệnh rượt đuổi nửa ngày, Quý Nghiên bị anh làm cho mệt bở hơi tai, rốt cuộc bùng nổ.

Cô chống nạnh, hơi có chút khí thế phụ nữ chanh chua hô: "Bạch Thắng, rốt cuộc anh có ăn cháo thuốc hay không?"

Bạch Thắng không có phản ứng, Quý Nghiên đặt mông ngồi trên giường, mặt đỏ lên vì tức giận, thở phì phò. Cô chưa từng nghĩ tới, dụ dỗ một người lớn uống thuốc thế nhưng lại khó khăn như vậy.

Hu hu, Ứng San là làm thế nào để nuôi anh lớn được như vậy?

Bạch Thắng đi tới, liếc nhìn bát trong tay cô, nhướng mày, rất có kích động muốn quay đầu liền đi ra ngoài. Nhưng vừa nhìn thấy nét mặt của Quý Nghiên, anh lại bỏ cái suy nghĩ này đi, giọng thanh nhã chậm rãi nói: "Em đồng ý anh một điều kiện, anh liền uống nó, như thế nào?"

Quý Nghiên ngước mắt lên, miễn cưỡng nói: "Điều kiện gì?"

"Em uống một hớp, anh liền uống một hớp."

"Đơn giản như vậy?" Quý Nghiên nghi ngờ hỏi.

"Ừ." Bạch Thắng lên tiếng.

Quý Nghiên nhất thời thở phào nhẹ nhõm. "Sao không nói sớm."

Không đúng! "Anh sẽ không gạt em chứ?"

Bạch Thắng lắc đầu, giọng thề son sắt. "Không lừa em."

Quý Nghiên yên tâm, bưng bát lên, múc một hớp cháo đặt ở trong miệng, trong cháo có vị cay đắng nhàn nhạt, nhưng nếm kĩ thì không thấy nữa. Quý Nghiên vừa định nói tới phiên anh. Kết quả chỉ thấy một bóng đen chụp xuống, môi bị người che lại, cháo trong miệng cũng bị hút sang miệng anh.

"Ăn như vậy ngon hơn nhiều." Anh hơi cười hả hê.

Quý Nghiên bất giác phát hiện mình lại bị chiếm tiện nghi, sắc mặt đỏ lên, đưa tay lên án nói: "Anh lại gạt em."

Bạch Thắng nhướng mày, vô tội nói: "Ưm, anh đâu có?"

"Anh đã nói em uống một hớp, anh uống một hớp mà."

"Phải"

"Anh nói chuyện không đáng tin gì hết." Đáng ghét! Không chỉ có không uống cháo, còn bị anh trắng trợn chiếm tiện nghi.

Bạch Thắng thong thả ung dung nói: "Anh nói anh sẽ uống..., nhưng đâu có nói nhất định sẽ uống trong bát. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trong miệng em không phải có cháo sao? Cho nên anh không lừa em, đúng là em uống một hớp, anh uống một hớp."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Như vậy cũng được?

Mẹ nó, còn có thể âm hiểm hơn chút nữa không?

Bạch Thắng cười đến cảnh xuân tươi đẹp. "Còn có rất nhiều cháo thuốc chưa uống xong, chúng ta tiếp tục."

Quý Nghiên vạch đen đầy đầu. "Muốn uống tự anh uống đi."

Bạch Thắng nói: "Vậy anh không uống."

Quý Nghiên: "Này!"

"Hoặc là em đút anh giống như vừa rồi, hoặc là anh liền không uống, em chọn đi." Bạch Thắng nằm ngửa ở trên giường, cực kỳ giống một đứa trẻ to xác khó hầu hạ.

Quý Nghiên muốn xù lông rồi. "Tiểu Bạch, anh nói thật đi, có phải anh bị cái vật thể không xác định gì đập trúng đầu lại không nói cho em biết đúng không?"

Tại sao anh bị bệnh một cái liền trở nên làm cho người ta nhức đầu như vậy?

"Ưm, cái chuyện cười này một chút cũng không buồn cười."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Suy nghĩ lập tức bay xa, cô phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang nhìn cô, ánh mắt Vân Song Chỉ rất là không tốt Quý Nghiên vô tội nghĩ, cô chỉ là thất thần thôi mà, hình như đâu có làm gì khác đâu?

Vì thế, trừng cô như vậy làm gì?

Quý Nghiên không biết, một câu vừa rồi của cô, người bình thường nghe vào không có gì, nhưng lọt vào tai Vân Song Chỉ thì lại như là cực kỳ khoe khoang.

Cô nhớ tới trước kia lúc hai người vẫn còn ở cùng nhau thì có một lần Bạch Thắng bị trúng đạn, ban đêm phát sốt. Cả người anh mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, Vân Song Chỉ muốn cho anh uống thuốc, nhưng anh làm sao cũng không chịu phối hợp, sau đó anh lại khát, Vân Song Chỉ liền nhân cơ hội trộn lẫn một chút thuốc bột ở trong nước, đút cho anh uống..., ai ngờ anh mới vừa uống một hớp, lập tức nhướng mày, nghiêng đầu ngã nằm xuống trên gối một cái, không chịu uống muỗng thứ hai nữa.

Anh rất nhạy cảm với thuốc và ghét nó, thật sự có lúc còn đến mức người thường khó có thể hiểu nổi.

Cách gì Vân Song Chỉ cũng đã dùng qua nhưng Bạch Thắng vẫn không có phản ứng, không thèm kêu rên một tiếng. Sau đó vẫn là Ứng San mạnh mẽ nhét hết thuốc vào trong miệng anh bắt anh nuốt xuống, anh không thoải mái, mặt mày đều khó chịu nhăn lại. Vân Song Chỉ đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn, trong lòng không hiểu sao thoáng qua một tia đau lòng. Cô mím chặt môi, làm cho mình ép phần đau lòng này xuống, chờ đến khi Bạch Thắng thật sự nuốt hết thuốc xuống, Ứng San mới buông tay, anh lầu bầu một tiếng, ngã đầu xuống lại ngủ thiếp đi.

Nhưng anh là người ghét thuốc như vậy, lại vì Quý Nghiên mà có thể tâm cam tình nguyện uống thuốc.

Này nhìn như là một chuyện nhỏ, nhưng nghĩ kĩ lại thì có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được?

Ban đầu cô đã hao hết tâm tư, suy nghĩ nhiều cách như vậy nhưng anh cũng không chịu vì cô mà hé miệng một chút.

Anh và Quý Nghiên chỉ mới quen biết bốn, năm tháng, Bạch Thắng thật sự yêu cô ta như vậy sao? Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Mà làm cho anh vì cô ta có thể không tiếc tất cả?

Lòng Vân Song Chỉ chợt đau nhói, không phải vậy, không phải như thế. . . . . .

Chỉ là bởi vì khi đó anh không tỉnh táo mà thôi, anh bị sốt mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết. Nếu như anh tỉnh táo, biết cô vì để cho anh uống thuốc mà khổ cực như vậy thì chắc chắn anh sẽ không đành lòng từ chối cô.

Quý Nghiên chẳng qua là may mắn thôi, chọn đúng lúc mà thôi!

"Lần trước trong bữa tiệc của bá tước Kirsten, Bạch thiếu gia nói Quý tiểu thư là của vợ sắp cưới của anh ấy. Tại sao chưa từng nghe nói tin tức hai người đính hôn? Cũng không thấy Quý tiểu thư đeo nhẫn đính hôn." Vân Song Chỉ che miệng cười nói, từ đầu đến cuối đều giữ thái độ đúng mực, dáng vẻ khéo léo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK