Ngày ấy bọn Lữ Mỹ trở về, cô đi tiễn lên máy bay, Quý Nhu cũng trở về theo. Lữ Mỹ muốn cô ta ở nhà dưỡng thai, Quý Nhu vốn không đồng ý, nhưng ngại tính tình của Quý Anh Bình, nên không thể không đồng ý, còn âm thầm tức hận trợn mắt nhìn Quý Nghiên vài lần, Quý Nghiên làm như không thấy.
Ngày đó Mạnh Thiếu Tuyền vừa vặn có một cuộc hội nghị quan trọng, không đi tiễn máy bay. Mà sau những chuyện đã xảy ra, Quý Nghiên cũng không còn gặp lại hắn.
Suy nghĩ bay xa dần dần thu trở lại, Quý Nghiên nói: "Không có."
Lữ Mỹ cười cười: "Vậy thì tốt, mẹ còn sợ sẽ quấy rầy đến con."
"Mẹ, có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì, mẹ chỉ là muốn hỏi một chút, chừng nào thì con trở lại? Còn vài tháng nữa là tới tết rồi, mẹ muốn chuẩn bị thật sớm."
Giọng nói bên kia thủy chung mang theo nụ cười, giọng điệu hòa ái có vẻ dịu dàng mà kiên nhẫn, hình như hôm nay tâm trạng của bà không tệ. Đối mặt Lữ Mỹ, Quý Nghiên đều luôn dễ dàng mềm lòng, giống như không đành lòng phật phần tâm ý này của bà, Quý Nghiên cũng không tự giác để giọng mềm nhũn nói: "Hẳn là không lâu nữa, còn có chút chuyện phải xử lý, xong việc con sẽ về."
Cô chính là như vậy, đối với người mình thật sự quan tâm, luôn rất khó quyết tâm tàn nhẫn.
Lữ Mỹ hoàn toàn yên lòng, lên tiếng: "Ừ, vậy mẹ chờ con."
Quý Nghiên im lặng, chợt không biết tiếp theo nên nói gì?
Giữa hai người, thật ra thì đề tài vẫn luôn thiếu thốn đến đáng thương.
Không giống Quý Nhu, cái gì cũng có thể tán gẫu với Lữ Mỹ, miệng cô ta ngọt, biết dỗ người, luôn có thể làm cho vẻ mặt Lữ Mỹ tươi cười. Khi còn bé, hai mẹ con liền thường dính ở trên ghế sofa, Quý Nhu kéo tay bà vùi ở trong ngực bà làm nũng, thỉnh thoảng Lữ Mỹ sẽ từ ái sờ sờ đầu của cô ta, không khí hòa hợp mà ấm áp, nụ cười hạnh phúc này, mỗi lần Quý Nghiên nhìn thấy, đều chỉ có thể âm thầm hâm mộ.
Chút khoảng cách này, hẳn là từ trong cuộc sống như thế dần dần kéo xa ra?
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, cô thủy chung không thân thiết bằng Quý Nhu. Nhưng vậy thì có gì quan trọng chứ? Dù sao cô cũng sẽ không đi cố ý thay đổi cái gì, cô không phải Quý Nhu, cũng không học được trò ra vẻ của Quý Nhu, cô chính là cô, là Quý Nghiên. Một Quý Nghiên bản chất nhất, thuần túy nhất.
"Đúng rồi, Nghiên Nghiên. . . . . ." Lữ Mỹ dừng một chút, do dự hỏi "Bạn trai con có muốn tới đây hay không?"
"Không được." Quý Nghiên nhíu mày lại, tầm mắt vô thức nhìn đến chỗ phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách xuyên qua cánh cửa truyền ra, cửa phòng tắm của nhà họ Bạch là chất liệu thủy tinh mờ, có thể mơ hồ thấy một bóng đen. Cô nói: "Anh ấy đương nhiên là có mấy chuyện bận rộn, hơn nữa đến lúc đó anh ấy sẽ phải ở cùng người nhà anh ấy."
Mặc dù rất muốn ở cùng anh, nhưng ngày này tốt nhất vẫn là ở cùng người nhà thì có vẻ tốt hơn chứ nhỉ? Hơn nữa hôm nay nhìn thấy gia đình bọn họ tụ tập, Quý Nghiên cảm thấy, tâm trạng của Bạch Thắng rất thả lỏng, tình cảm giữa bọn họ hẳn là rất tốt. Những người kia là anh chị em của anh, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù tính tình có lúc có chút tưng tưng, nhưng phần tình nghĩa cùng nhau làm bạn này, là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế.
Ngược lại, ở nhà họ Quý, cũng chỉ có em gái khắp nơi nhằm vào cô, còn có một em trai rõ ràng còn nhỏ tuổi nhưng lại cũng nhìn cô không vừa mắt. Hơn nữa thêm Quý Anh Bình, không khí như vậy, trừ trầm muộn ra thì chính là trầm muộn, trầm muộn đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Chính cô cũng còn không muốn trở về, như thế nào đồng ý cho Bạch Thắng đi theo cô chịu tội chứ? Huống chi, ngộ nhỡ sơ sẩy một cái quậy lên, theo tính tình của Bạch Thắng thì chắc chắn sẽ không định từ bỏ.
Bản thân anh đã đủ bận rộn, cũng không thể ngay cả một ngày lễ khó có được cũng không thể tận hưởng tốt đẹp.
Cho nên, Quý Nghiên vẫn luôn chưa từng nghĩ nói với Bạch Thắng chuyện trở về nhà họ Quý.
Mình cô đối mặt là đủ rồi, dù sao cũng đã sớm thành thói quen.
Lữ Mỹ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: "Được rồi, vậy khi trở về con nhớ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ đến sân bay đón con."
Quý Nghiên: "Không cần đâu, tự con trở về là được."
"Con bé ngốc, con còn khách sáo với mẹ cái gì? Đến lúc đó mẹ ngồi xe của nhà mình đi cho thuận tiện, cứ quyết định như vậy đi." Lữ Mỹ không đợi cô từ chối, tự quyết định nói.
Quý Nghiên không nói gì.
Lữ Mỹ hiếm khi chủ động quan tâm cô như vậy, thôi, cần gì làm khó dễ bản thân chứ.
Bà tới đón, còn có thể không cần trả tiền xe, cũng không cần thiết vì cái này mà đi tranh cãi.
"Được rồi, Nghiên Nghiên, mẹ cũng không nhiều lời nữa. Con nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Dạ."
Cúp điện thoại, Bạch Thắng vừa vặn tắm xong ra ngoài, trong phòng tắm anh có treo áo choàng tắm dự phòng, mặc lên người, lộ ra lồng ngực săn chắc hoàn mỹ. Trên mái tóc đen như mực còn nhỏ nước, anh cầm khăn lông, vừa lau chùi tóc vừa nhìn về phía Quý Nghiên, liền thấy cô cầm điện thoại di động, quây lấy chăn ngồi ở trên giường, giống như đang ngẩn người.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng nói thanh nhã mang theo ý cười nhàn nhạt, Quý Nghiên lấy lại tinh thần, liền thấy một bức tranh trai đẹp vừa tắm xong.
Bất giác cười cười.
Bạch Thắng nhíu mày, theo tầm mắt của cô nhìn mình một cái, không có chỗ nào kỳ quái."Sao vậy?"
Quý Nghiên lắc đầu: "Không có gì, chỉ là dang nghĩ, hai lần trước em nhìn thấy cái bộ dạng này của anh, anh đều là đang cùng cô gái khác ở chung một chỗ. Một lần là Bạch Tinh, một lần là Vân Song Chỉ, thật rất dễ làm cho người tưởng tượng."
"Cho nên?"
"Ưm, về sau anh có thể thu lại một chút hay không? Cứ tiếp tục khiêu gợi người khác như vậy, em sẽ chịu áp lực rất lớn nha! Còn nữa, về sau bộ dạng đi tắm của anh cũng chỉ có thể cho mình em thấy thôi." Quý Nghiên bá đạo nói.