Cô cảm thân toàn không chỗ nào không đau, cả người giống như bị trọng thương vậy. U oán nghĩ đến tương lai học võ sau này mà càng thêm hận đời. Sao mà sống đây, giờ nghĩ đến mấy người bị huyến luyện làm sát thủ mà mình khâm phục đến nỗi muốn lập đền, ba bữa mà thờ phụng.
" Há miệng!" Nhìn bản mặt đã mệt còn bày đặt suy tư, làm sao cũng thấy ngốc.
" Ực,...ọe, kinh quá!!!! Nước gì vậy ba?!" Bị cắt đứt suy nghĩ làm cô hơi mất hứng nhưng thấy tên nhóc kiêu ngạo kia chịu xuống cấp phục vụ thì đắc ý nhắm mắt, há miệng. Đang vui vẻ uống thì nhận ra hương vị kinh khủng không thể tả. Nôn ra không kịp. Tức khí hét lên với hắn.
" Cái đồ mắt chó nhìn người thấp. Ngươi có biết nước này quý thế nào không mà nôn ọe thế hả?" Cậu cũng nóng nảy lên rồi.
" Mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm, còn trách ta là sao?" Cô nộ khí xung thiên đứng bật dậy chỉ vào mặt hắn quát. Hàng quý hiếm phải báo trước chứ, làm cô xót đến phát điên. Ớ, sao...sao cô lại đứng lên được, cơ thể như có một luồng nhiệt hòa tan từng tế bào.
Cô nhắm mắt hưởng thụ. Trong lòng nhảy nhót. Hura! Hura! Quen biết tên này hai ngày mới chiếm được chút lợi.
" Nhìn cái vẻ mặt đắc ý của ngươi kìa. Đây là nước sinh mệnh, uống nó cho dù ngươi bị huấn luyện mệt mỏi, đau đớn cở nào cũng không chết được. Từ giờ lo mà dốc hết sức ra học. Ta cũng không nhẹ tay với ngươi nữa." Nhếch khóe miệng nói. Ánh mắt lóe lên tia tính toán sâu xa rồi rất nhanh biến mất.
" Ặc!!! Thôi rồi lượm ơi!" Khốn mà, để cô tự sướng tý hắn chết à. Nghe hắn nói là hắn còn nương tay. Hắn mạnh tay chắc mình bèo nhèo hơn cái bánh bèo luôn quá. Trong miệng lan tràn mùi vị đắng chát của nước. Cô ôm mặt ngồi xuống ghế. Bặm môi, học thôi.
Nhưng nhìn chữ, rồi chống cầm nghe giảng, cô thật cảm thấy như vịt nghe sấm vậy, ngòai chữ nhất, nhị, tam, vương, lâm ra thì cô thua. Mí mắt bắt đầu có xu hướng tăng cân. Cố gắng chăm chú nghe nhưng vẫn không hiểu nổi cách giảng dạy của lão sư. Mấy thằng nhóc ngồi xung quanh thì hý hoáy viết khí thế. Cô cắn răng, không thể bị thua mấy tên tiểu tử này được, lật sách ra, khí thế hùng hùng đọc, tập viết mấy chữ đơn giản rồi dịch ra tiếng việt, cứ viết một chữ một trang.
Phẩy phẩy tay, xoa bóp cái vai mỏi. Tay mệt nhưng cô rất vui, bây giờ cô biết viết chữ cha, nương rồi. "Hắc hắc."
" Ngươi cười cái gì?! Nhìn mấy chục trang giấy lộn này đi. Ngươi có chăm chú học thật không vậy? Tư thế cầm bút là quan trọng nhất mà ngươi nhìn tay ngươi đi, đây là bút lông, không phải bút ở chỗ ngươi. Lãng phí giấy tốt của ta mà. Ngu ngốc!!!" Tức khí nói một tràng sau đó kiêu ngạo bay đi, để cô chết trân trong gió.
Chó cắn mà, lão sư ảo cũng chỉ dạy viết rồi đọc chữ thôi, có dạy tư thế cầm bút đâu chứ. Cô phải vắt óc hết những miêu tả tư thế cầm bút lông trong truyện ra sử dụng, nhìn chữ với tư thế cầm cũng đâu quá xấu đâu mà tên hách dịch kia chê bai cô một tăng vậy hả? Hả? Nắm chặt cây bút đến nỗi khớp tay kêu rắc rắc. Nén xuống cơn ủy khuất trong lòng, cô đã rất cố gắng rồi chứ bộ. Sao lại khinh thường cô, nghi ngờ cô như vậy. Hazz. Mệt mỏi gục đầu xuống bàn.