“Tuyệt không.” Cô cúi đầu, giả vờ uống nước.
“Nói dối, rõ ràng em rất vui.” Anh cười.
“Vậy anh còn hỏi làm gì.” Cô tức giận nhìn anh.
“Rất nhiều chuyện rõ ràng là biết rồi còn hỏi, bởi vì anh muốn em tự miệng thừa nhận, khác nhau mà.”
Cô nhìn anh, nói như khẩu lệnh, kết quả lại thừa nhận cô bị anh làm cảm động.
“Anh từ trước đến nay luôn có suy nghĩ xấu xa như thế sao?”
“Không phải, anh được huấn luyện.” Anh cười ấm áp.
“Huấn luyện?”
“Đúng, anh dùng bảy năm, huấn luyện mình thành thế này.” Anh bưng ly lên uống một ngụm cà phê.
“Bảy năm? Chẳng lẽ là……” Cô kinh hãi.
“Đúng, cha mẹ anh không phải chết bình thường, làm anh tỉnh lại từ trong cơn say, vì thế anh bắt đầu điều tra, nhưng khi anh tra ra chân tướng có liên quan đến CIA, anh chỉ biết anh phải thay đổi, bởi vì đối thủ của anh không phải người bình thường, anh muốn đánh bại bọn họ, phải chuẩn bị sẵn sàng, cũng phải học tập từ đầu, lái xe, tập võ, đấu vật, còn có bắn…… Chuyện nào đặc báo viên cần biết, anh đều không bỏ qua.” Ánh mắt anh trầm xuống.
Cô nghe được thì rùng cả mình.
Khó trách Bóng ma mới xuất hiện ba năm trước đây, trước khi Lục Thời Dư chính thức triển khai công kích, nhưng lại chuẩn bị đến bảy năm!
“Bảy năm đó, anh tìm ra ba mươi người, anh ra sức học tập, tiếp thu, tiêu hóa, cũng tìm được đồng bọn, cuộc đời của anh, toàn bộ thay đổi.”
Cô nhìn anh, đột nhiên rất muốn biết trước kia anh có dáng vẻ gì.
“Rất nhiều chuyện sẽ thay đổi một người, anh trước kia tự kỷ vô hại, nhưng hiện tại, anh bị ép học nhân tính giả dối, âm hiểm, dối trá, mỉa mai là, thứ đó anh học được rất nhanh, hơn nữa còn học rất tốt…… Có thể thấy được trong gien có nhân tố xấu xa, chỉ cần hoàn cảnh kích thích, nó sẽ khởi động.” Anh nheo mắt lại tự giễu.
“Anh….. hận CIA như thế sao?” Cô nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy anh muốn làm gì? Muốn sao anh mới có thể cam tâm dừng tay?” Cô lại hỏi.
Anh nhìn cô, cười quỷ dị.
“Anh không biết.”
“Anh không biết?”
“Đúng vậy! Anh không biết sao mới có thể dừng lại, bởi vì anh phát hiện báo thù thì ra là chuyện vui như thế, một khi bắt đầu, vốn không có điểm cuối.” Mắt anh bắn ra ngọn lửa mãnh liệt.
“Anh…..” Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ anh trở nên tệ hơn, sợ anh phá hủy mình.
“Có lẽ, cho đến khi một khắc anh chết đó, anh mới có thể ngừng lại.” Anh lãnh đạm như đang nói chuyện về người khác
Đến chết…… Mới có thể ngừng?