“Đúng, ăn vừa dùng cơm xong với họ, họ muốn anh chờ trước nhà ăn, bọn họ đi lấy xe đến, sau đó, bãi đỗ xe xảy ra vụ nổ mạnh…” Nét mặt anh trở nên lạnh nhạt.
Cô che miệng hít vào, tưởng tượng cảnh anh năm đó gặp phải, dạ dày co thắt lại.
“Trong nháy mắt đó, anh bị đánh ngã, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu lửa, cùng mảnh vỡ thủy tinh văng bốn phía, còn có thi thể… đầy mùi khói… mùi cháy…” Anh nói như người máy.
“Đừng nói nữa!” Cô nôn nao.
Cô đúng là ăn no rảnh việc, làm sao nhắc đến đề tài này lại chạm vào vết sẹo của anh chứ.
Anh ngậm miệng, tầm mắt bắn đến chỗ cô, không biết đang nhìn gì.
Cô sợ hãi dựa vào ghế, tiến lên ôm mặt anh, gọi anh: “Thời Dư anh nhìn em, nhìn em đi!”
Vài giây sau, ánh mắt anh mới chậm chạp kéo về dừng trên gương mặt cô.
Trong mắt anh như lắng động ngàn tấn đau thương, khiến trái tim cô nhói đau, vì thế, cô kiễng mũi chân, chủ động hôn môi lạnh băng của anh.
Anh từ từ nhắm mắt lại, tham luyến nụ hôn ấm áp của cô, càng không ngừng hôn lại cô.
Nụ hôn dài này, giằng co rất lâu, cuối cùng, ngược lại biến thành anh chủ động, triền miên không ngớt.
Cô thở dốc, sắp không thở nổi, cũng không dám đẩy anh ra, cố gắng ngừng lại, nghẹn đến phát run.
“Phì!” Lục Thời Dư bật ra tiếng cười trên môi cô.
Cô sửng sốt, mở mắt ra, phát hiện anh đang nhìn cô tà ác.
“Thì ra anh giả vờ đáng thương là có thể làm em động lòng.”
“Anh giả vờ?” Cô giận dữ.
“A…… Không thể tưởng được chiêu này dùng tốt vậy.” Anh xấu xa còn chạm vào môi cô lần nữa.
“Tên khốn này lại gạt tôi!” Cô dùng sức lau môi, tức giận đến đánh vào mặt anh một cái.
Anh đón được tay cô, cười khẩy nói: “Là em dễ lừa mà, Lục phu nhân.”
Dứt lời, anh buông cô ra, đi vào phòng khách.
Cô đang muốn đuổi theo anh, lại dừng lại, cúi đầu nhìn một tầng mồ hôi trên vừa bị nắm, ngực bị chấn động mạnh.
Không phải anh giả vờ, anh chỉ không muốn để cô thấy anh yếu ớt.
Người này……
Đáy mắt cô hiện lên sương mờ.
“Này vợ, mau tới đây, chồng có quà muốn tặng.” Lục Thời Dư gọi cô từ phòng khách.
Cô thu cảm xúc đau lòng, cố ý đổi nét mặt đi đến chỗ anh.
“Đừng tùy tiện gọi tôi là vợ! Tôi không phải vợ anh!” Cô nhìn anh, trong mắt lại tràn đầy nhu tình.
“Đã lên giường rồi, cái gì cũng đều làm cả, làm sao có thể không phải?” Anh trêu đùa.
Trái tim cô hoảng hốt.
Đúng vậy! Dù trên danh nghĩa hay là thật, cô đều đã là vợ của Lục Thời Dư.
“Đây là lễ phục em phải mặc tối mai, đi thử mặc cho anh xem.” Anh đưa một chiếc hộp lớn cho cô.
Cô thật kinh ngạc: “Lễ phục? Anh đùa hả? Mua ở đâu?”
“Trên mạng. Giờ trên mạng cái gì cũng mua được.”
“Nhưng mà tôi chưa mặc thử, làm sao anh biết có vừa không?” Cô nhíu mày.
“Em biết số của em mà! 34C. 24. 35!” Anh híp mắt đánh giá ba vòng của cô.
Cô đỏ mặt, há hốc mồm.
Tên khốn này, mò mẫm cô rõ thế sao?