Chỉ một kỳ thi đã làm thay đổi mọi chuyện.
Sau khi thành tích được công bố, người bị cả trường cô lập đã đổi từ tôi thành Hứa Kiều Kiều.
Cô ta cũng chẳng thèm giả vờ vui vẻ, tươi sáng nữa, dần dần trở nên u ám.
Người ta từng nói: “Tâm sinh tướng”, khuôn mặt của cô ta ngày càng trở nên xấu xí, thậm chí còn xuất hiện thêm rất nhiều tàn nhang trên mặt.
Tất cả các chàng trai trước đây theo đuổi cô ta bây giờ lần lượt chạy tán loạn.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên, là Cao Bằng, tên côn đồ trường dạy nghề, vẫn không bỏ rơi cô ta.
Ngày đến Bắc Kinh để tham gia kỳ thi, Tôi cùng Quý Như Thanh đã có mặt ở trường từ khi trời còn chưa sáng.
Lần đầu tôi nhìn thấy khuôn viên trường lúc bốn giờ sáng, trong không khí vẫn còn độ ẩm của hơi nước.
Tôi ngái ngủ dụi mắt, Quý Như Thanh chủ động kéo hành lý giúp tôi.
Một trận gió thổi đến, đã lạnh càng thêm lạnh hơn, chàng trai cởi áo khoác của mình, khoác lên người tôi.
Tôi sững người một lúc, tự hỏi chuyện này có thân mật quá không, nhưng anh ấy đã ngăn tôi lại bằng một nụ cười:
"Cậu có thể tham gia kỳ thi lần này, là chuyện trong dự liệu của tôi.”
"Bạn học Chúc Khanh Khanh, tôi muốn làm thanh kiếm của cậu, chúng ta đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại."
Dưới gốc cây cô đơn, trái tim tôi lỡ nhịp.
13.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, đường nét thanh niên ở thời khắc này vô cùng rõ ràng, anh ấy mỉm cười nhìn tôi, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng mà, xấu hổ quá đi mất, ngay lúc này, bụng tôi đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tôi: “..."
Muốn chếc.
Quý Như Thanh không cười tôi, anh ấy sờ bụng và nói: "Xin lỗi vì tôi quên mất không chuẩn bị bữa sáng, tôi cũng đói bụng. Cậu ở đây chờ tôi một chút nha."
Sau đó, anh ấy liền xách hai vali chạy đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường.
Chàng trai một bên chạy một bên dặn dò tôi: "Ở chỗ này chờ tôi nhé! Tôi đi một lát rồi về ngay!"
Trong lòng tôi tự nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc sâu sắc.
Đây chính là nam thần viện Ngoại ngữ nha!
Các bạn sẽ rất sốc khi biết, anh ấy tự mình đi mua bữa sáng cho tôi!
Ngay khi trái tim tôi đang loạn nhịp, xốn xang như có con nai con chạy loạn, hai giọng nói vang lên phía sau lưng tôi:
"Là cô ta đúng không."
"Là cô ta."
Hai chữ cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Là Hứa Kiều Kiều.
Tôi quay người lại, chỉ mới hai ngày không gặp, mà Hứa Kiều Kiều trông già đi rất nhiều.
Tuy nhiên, Cao Bằng dường như là không nhận ra, vẫn trước sau như một nhìn cô ta với ánh mắt si mê.
Khoảng thời gian này tôi nghe không ít tin đồn của hai người bọn họ, hình như Hứa Kiều Kiều và Cao Bằng đang sống chung, chuyển ra ở ngoài trường học.
Thầy cô phụ trách cũng từng gặp riêng cô ta để trao đổi, nhưng thái độ của cô ta rất tệ, khác hoàn toàn với hình ảnh dịu dàng, ngọt ngào trước đó.
Cao Bằng dường như sẽ chết nếu anh ta không hút thuốc lá, anh ta lại đốt lên một điếu thuốc, phì phèo đi đến chỗ tôi.
"Mày là người bắt nạt bạn gái tao à? Em gái nhỏ, trước khi làm gì phải suy nghĩ kỹ càng hậu quả."
Tôi ghét bỏ lui ra phía sau hai bước, bình tĩnh nói: "Cao Bằng, anh nói tôi bắt nạt Hứa Kiều Kiều, nhưng trước hết anh có thể đi hỏi hết các bạn học trong viện, tôi chưa từng bắt nạt cô ta."
Vẻ mặt Cao Bằng trầm xuống: "Kiều Kiều nói hết mọi chuyện rồi, là mày một mực cản trở chuyện tình yêu của bọn tao, mỗi ngày đều ở sau lưng xúi giục chia tay. Nếu không có mày, Kiều Kiều đã sớm ở bên cạnh tao."
Anh ta chửi thề: "Chết tiệt, chỉ nghĩ đến thôi tao đã muốn giết mày rồi!"