Tôi và Quý Như Thanh lên chuyến bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh.
Trước kia tôi rất buồn ngủ mỗi khi lên máy bay, nhưng lần này, tôi không thể nào ngủ được.
Trước khi lên máy bay, một tin nhắn làm xôn xao nhóm lớp:
Hứa Kiều Kiều bỏ học.
17.
Trên chuyến bay, có hai nữ sinh mặc đồng phục cấp ba, nắm tay, cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Trong đó có một bạn hướng nội hơn luôn được bạn hướng ngoại hơn che chở, bảo vệ sau lưng.
Tôi chợt nhớ về chúng tôi ngày xưa.
Tết tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, ngay cả giờ ăn sáng cũng muốn tranh thủ kiểm tra nhau mấy từ đơn.
Khi đó, thỉnh thoảng tôi không trả lời được, Hứa Kiều Kiều sẽ mỉm cười nhéo mũi tôi, kiên nhẫn dạy tôi cách cô ấy ghi nhớ kiến thức.
Khi đi học, tôi chưa làm bài bị giáo viên bắt gặp, đặt câu hỏi, các bạn xung quanh đều đợi xem trò cười, chỉ có cô ấy vụng trộm đưa tôi quyển vở đã viết đáp án.
Mặc dù kết quả cuối cùng là hai chúng tôi đều bị phạt đứng cuối lớp, nhưng cô ấy chưa bao giờ phàn nàn, chỉ là mỉm cười nói: "Mày nghĩ xem, có phải chúng ta là những người bạn thân nhất, hoạn nạn cùng chịu giống như trong tiểu thuyết không?"
......
Khi đó tất cả mọi người nói đùa rằng chúng tôi dính nhau như hình với bóng, không thể tách rời như một cặp song sinh.
Mọi người còn nói chúng tôi càng ngày càng giống nhau, không phải chị em ruột thịt mà còn thân hơn chị em ruột thịt.
Kiều Kiều, cô ấy đã từng là một cô gái dịu dàng như vậy.
Tôi không hiểu, tại sao, một người lại có thể thay đổi chỉ sau một đêm.
Tôi khó khăn nhắm mắt lại, kìm nén nỗi chua xót trong lòng.
"Cần một bờ vai không?"