Ngày cuối cùng ở lại trường, buổi chiều Lâm Tinh Thần đi tìm Ngô Gia Minh để giúp cậu hoàn thành phần cuối của bức tượng.
Vừa vào phòng điêu khắc, Lâm Tinh Thần liền thuần thục cởi áo sơ mi, lộ ra một thân hình săn chắc nhưng có chút mềm mại, làn da lại trắng không tỳ vết. Hai *** *** *** trước ngực đỏ ửng khiến người khác không nhịn được muốn trêu đùa.
Ngô Gia Minh cũng đã quen với sự kích thích này, cậu không nói hai lời liền bắt đầu làm việc để tránh làm tốn thời gian của đàn anh.
Ngô Gia Minh giống như một nghệ nhân thực thụ, mỗi một cái múa tay của cậu đều khiến bức tượng trở nên sinh động hơn, Lâm Tinh Thần rất thưởng thức tài năng này của cậu.
Hơn một giờ đồng hồ, tác phẩm cuối cùng cũng được hoàn thành.
Nhìn thành quả tốt đẹp, Ngô Gia Minh không nhịn được nhào đến ôm lấy Lâm Tinh Thần.
“Tuyệt quá, thành công rồi, cảm ơn đàn anh Tinh”.
Lâm Tinh Thần cũng bị sự vui vẻ của Ngô Gia Minh lây sang, cậu cười nói:
“Không có gì”.
Ngô Gia Minh lại hỏi:
“Đàn anh Tinh, em có thể đem tác phẩm này tham gia cuộc đấu giá thiện nguyện hay không?”.
Lâm Tinh Thần nói:
“Đây là tác phẩm của em, do em quyết định”.
Ngô Gia Minh lại nhịn không được ôm Lâm Tinh Thần thêm một cái nữa:
“Đàn anh Tinh, anh thật tốt”.
Lúc này một lực cực mạnh kéo Lâm Tinh Thần ra khỏi vòng tay của Ngôn Gia Minh.
Ngô Gia Minh ngơ ngác:
“Gì vậy?”.
Ngôn Tranh không để ý đến cậu, anh nhìn Lâm Tinh Thần rống lên:
“Còn không mau bận quần áo đàng hoàng vào”.
Lâm Tinh Thần không nhanh không chậm bận áo vào.
Sau đó Ngô Gia Minh sững sờ nhìn Lâm Tinh Thần bị Ngôn Tranh kéo đi.
Cổ tay bị siết chặt khiến Lâm Tinh Thần kêu lên:
“Buông ra đi, cậu làm tôi đau quá”.
Ngôn Tranh vẫn không quan tâm, kéo cậu một mạch về đến nhà.
*Rầm*
Vừa vào nhà Ngôn Tranh đã đóng cửa lại rồi ép Lâm Tinh Thần vào cửa.
Ngôn Trang lên tiếng:
“Cậu rất thiếu thốn sao?”.
Lâm Tinh Thần không hiểu:
“Cái gì?”.
Ngôn Tranh cười khinh bỉ:
“Chưa gì cậu đã chờ không được mà muốn leo lên người tên họ Ngô kia rồi sao?”.
Lâm Tinh Thần bực tức:
“Cậu nổi điên cái gì vậy, buông tôi ra, tôi muốn ra ngoài”.
Ngôn Tranh tức giận nói:
“Muốn đi tìm tên Ngô Gia Minh đó sao?”.
Lâm Tinh Thần trừng mắt:
“Tôi đi tìm ai thì liên quan gì đến cậu”.
Ngôn Tranh bật cười:
“Cũng phải thôi, ba của Ngô Gia Minh là cục trưởng của thành phố, chỉ cần cậu lột sạch để hắn chơi thì….”.
*Chát*
Mặt của Ngôn Tranh lệch sang một bên, trên mặt hằn lên cả dấu tay.
Lâm Tinh Thần lên tiếng:
“Trong mắt cậu, tôi là một tên rẻ tiền như vậy sao?”.
Ngôn Tranh siết chặt tay Lâm Tinh Thần:
“Tôi nói có gì không đúng sao?”.
Lâm Tinh Thần im lặng.
Ngôn Tranh lại nói tiếp:
“Lâm Tinh Thần, đừng quên là nhà cậu đang nợ ba tôi đấy, hay là cậu dùng thân thể này để làm cho tôi vui đi, rồi tôi sẽ nói với ba xoá bớt nợ nần cho nhà cậu”.
Lâm Tinh Thần vẫn không nói gì.
Ngôn Tranh lại tiếp tục mỉa mai:
“Sao? Chẳng phải lúc trước cậu dùng mọi thủ đoạn để được lên giường với tôi mà, bây giờ còn làm bộ làm tịch cái gì chứ”.
Lâm Tinh Thần tức giận nói:
“Tôi không muốn ngủ cùng cậu”.
Ngôn Tranh liền cứng người:
“Cậu muốn ngủ với tên Ngô Gia Minh kia à?”.
Lâm Tinh Thần cảm thấy buồn cười:
“Tôi ngủ cùng ai thì có liên quan gì đến cậu”.
Ngôn Tranh nở một nụ cười lạnh:
“Liên quan gì à, được, để tôi cho cậu biết liên quan thế nào”.
Nói rồi liền kéo Lâm Tinh Thần vào phòng ngủ rồi quăng cậu lên giường.
Lâm Tinh Thần chống tay muốn ngồi dậy thì Ngôn Tranh đã áp xuống, sức nặng khiến cậu không thể nào chống đỡ nổi.
Ngôn Tranh kéo hai tay Lâm Tinh Thần lên đỉnh đầu sau đó lấy thắt lưng buộc lại.
Lâm Tinh Thần trừng mắt:
“Ngôn Tranh, cậu bị điên rồi à?”.
Ngôn Tranh cười một cách thản nhiên:
“Phải, tôi điên rồi, là nhà cậu nợ nhà tôi, nên cậu phải hầu hạ tốt cho tốt vào, biết không?”.
Cũng không để Lâm Tinh Thần đáp lời, Ngôn Tranh liền cuối đầu chiếm lấy môi cậu.
“Ưm…ưm..ứm”.
Vì hai tay bị cột chặt nên Lâm Tinh Thần chỉ có thể vặn vẹo thân thể để chống cự.
Một tay Ngôn Tranh bóp chặt cằm để Lâm Tinh Thần không thể từ chối.
Đầu lưỡi của Lâm Tinh Thần bị Ngôn Tranh cuốn lấy chơi đùa một cách thô bạo.
Một tay Ngôn Tranh bắt đầu tiến vào áo sơ mi lôi kéo dày vò hai hạt ngọc nhỏ trước ngực cậu.
“A…ha..aaa…”.
Cả người Lâm Tinh Thần vì chịu kích thích mà run rẩy.
Lâm Tinh Thần dùng chân muốn đánh vào người Ngôn Tranh, không ngờ lại bị hắn bắt được, sau đó hai chân cậu liền bị đẩy lên tạo thành một hình chữ M, bày ra tư thế vô cùng xấu hổ.
Lâm Tinh Thần cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng, cậu lại vì những hành động này của Ngôn Tranh mà ngại ngùng cùng hưng phấn.