“Haizz, được rồi, ra ngoài thôi, trước sau gì cũng phải gặp mặt”.
Ngôn Tranh nhẹ nhàng đầy cửa phòng, đầu tiên là nghiên đầu liếc nhìn một vòng, dáng vẻ như một tên trộm, khi xác nhận là không ai mới dám thoải mái bước ra.
Ngôn Tranh tự lẩm bẩm:
“Đi đâu rồi nhỉ, không lẽ là đến trường rồi, không biết cơ thể cậu ấy có còn đau không nữa?”.
“Chắc là còn rồi, ngày hôm qua mình làm mạnh như vậy mà”.
“Hình như…cậu ấy đã…khóc…khóc sao, mình làm cậu ấy khóc rồi ư?”.
Nhớ lại khuôn mặt khóc thút thít kia, một tay Ngôn Tranh liền đặt lên ngực trái:
“Ở đây….sao lại đau như vậy?”.
Ngôn Tranh đi đến nhà bếp, tủ lạnh trống trơn, hắn chỉ có thể lấy hai cái bánh mì kẹp nướng lên sau đó quết mức vào để ăn tạm.
Ngôn Tranh vừa ăn bánh mì lại không nhịn được tự hỏi, đã bao lâu rồi hắn chưa được ăn đồ của Lâm Tinh Thần nấu, hình như đã rất lâu rồi thì phải.
Khoé mắt lập tức nóng lên, Ngôn Tranh vứt bánh mì vào sọt rác, hắn không nhịn được nữa rồi, hắn phải tìm Lâm Tinh Thần nói rõ thôi. Nếu Lâm Tinh Thần muốn làm người yêu của hắn cũng được, hắn sẽ nói rõ với Ninh Tuệ rồi chia tay với cô. Như vậy thì Lâm Tinh Thần có thể vui vẻ ở cạnh hắn giống như trước rồi.
Ngôn Tranh tự vẻ ra cho bản thân một tương lai tốt đẹp có cả Lâm Tinh Thần bên cạnh. Sau đó mới thoải mái tắm rửa trau chuốt cho bản thân, hắn muốn mình phải đẹp nhất khi đứng trước mặt của Lâm Tinh Thần.
Không giống như những gì đã dự tính trước, Ngôn Tranh tìm khắp trường cũng không nhìn thấy Lâm Tinh Thần.
Ngôn Tranh tự hỏi chính mình:
“Chẳng lẽ cậu ấy lại đi cùng tên Ngô Gia Minh kia nữa rồi?”.
Ngôn Tranh chạy vội đến khoa của Ngô Gia Minh, hỏi một hồi mới biết được lớp của cậu.
Ngô Gia Minh đang ngồi trong lớp thì một người bạn đi tới nói:
“Gia Minh, có người tìm cậu kìa?”.
Ngô Gia Minh hỏi:
“Ai vậy?”
Người kia lắc đầu:
“Tớ không rõ, nhìn đồng phục thì hình như là đàn anh khoá trên”.
Nghe đến đây Ngô Gia Minh liền cảm thấy kích động, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến Lâm Tinh Thần.
Ngô Gia Minh chạy nhanh ra ngoài, cậu không muốn để đàn anh đợi lâu.
Nhưng sự phấn khích ngay lập tức bị dập tắt khi thấy được người đến.
Ngô Gia Minh cau mày.
“Anh đến đây là gì?”.
Ngôn Tranh có chút lúng túng hỏi:
“Ừm…cái kia…Tinh Thần hôm nay có đến tìm cậu hay không?”.
Đem dáng vẻ này so với con người giận dữ ngày hôm qua đúng là như hai con người khác nhau mà.
Dù không hiểu gì nhưng Ngô Gia Minh vẫn thành thật trả lời:
“Không có”.
Ngôn Tranh không tin hỏi lại:
“Thật chứ?”.
Ngô Gia Minh trợn mắt:
“Anh cũng không nhìn xem là anh ấy có đây hay không, còn hỏi tôi à?”.
Ngôn Tranh lại thật sự nhìn một vòng, Lâm Tinh Thần quả nhiên là không có đến tìm Ngô Gia Minh, rất tốt.
Ngôn Tranh gật đầu:
“Được rồi, cảm ơn cậu”.
Ngôn Gia Minh hoảng sợ, tên này từ khi nào lại tốt tính như vậy chứ.
Lâm Tinh Thần cũng không có ở cho ở của Ngô Gia Minh, lần này thì Ngôn Tranh thực sự không biết nên tìm cậu ở đâu.
Ngôn Tranh đang ngồi trong lớp suy ngẫm xem những chỗ Lâm Tinh Thần có thể đi thì thấy Đàm Khương đi vào nên thuận miệng hỏi:
“Nè, Đàm Khương, sáng giờ mày có gặp tiểu Tinh không?”.
Nghe Ngôn Tranh gọi tiểu Tinh thuận miệng như vậy, Đàm Khương không thể không nghi ngờ hai người này đã làm lành rồi.
“Tụi bây làm lành rồi à?”.
Ngôn Tranh cũng không muốn người ngoài biết quá chuyện của bọn họ cho nên hắn đơn giản trả lời.
“Ừ, hôm qua đã nói rõ ràng rồi”.
Đàm Khương gật đầu thuận miệng hỏi:
“Tốt rồi, vậy hôm nay mày có đi tiễn Tinh Thần không?”.
Ngôn Tranh liền nhíu mày, trong lòng thịch lên một tiếng:
“Tiễn?”.
Thấy dáng vẻ không biết gì trong của Ngôn Tranh, trong lòng Đàm Khương liền than không ổn rồi.
“A…tao hơi đói, đi ăn trước đây, có chuyện gì nói sao nhé”.
Nói xong quay người tính chuồng đi nhưng Ngôn Tranh lại nhanh hơn một bước nắm lấy cổ áo của anh.
“Ra ngoài nói chuyện một lát”.
Đàm Khương khóc ròng trong lòng.
Ngôn Tranh kéo Đàm Khương một mạch lên sân thượng mới buông ra.
“Mày biết những gì, nói rõ ràng đi?”.
Đàm Khương quay mặt nhìn ra ngoài:
“Tao…tao không biết gì cả?”.
“Đàm Khương, coi như tao xin mày đi, nói cho tao biết có được không?”.
Ngôn Tranh hai mắt có chút đỏ.
Đàm Khương cũng là lần đầu nhìn thấy một Ngôn Tranh như vậy, anh có chút lung lay.
Ngôn Tranh lại nói tiếp:
“Làm ơn, tiểu Tinh thật sự rất quan trọng với tao?”.
Hai người ai cũng là bạn tốt của anh, nhưng..
“Haizzz”.
Đàm Khương chỉ có thể thở dài, trong lòng thầm xin lỗi Lâm Tinh Thần.
“Tao cũng chỉ biết là Lâm Tinh Thần sẽ cùng gia đình sang nước ngoài sinh sống”.
Cả người Ngôn Tranh hoàn toàn chấn động:
“Sang nước ngoài?”.
Đàm Khương gật đầu:
“Ừ”.
Ngôn Tranh khó khăn hỏi, dù hắn đã đoán ra được phần nào đó câu trả lời.
“Khi nào?”.