• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Cẩm Hoàn đóng mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng không thể thốt ra từ gì.

Giang Du đem toàn bộ biểu tình của hắn thu vào mắt, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, "Cậu thể hiện thái độ như vậy. Cẩm Hoàn, bốn năm qua cũng đủ để tớ hiểu rõ tình cảm của mình với cậu."

Thấy Kỳ Cẩm Hoàn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn mình, Giang Du thu hồi nụ cười, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, "Tớ cũng thích cậu."

Kỳ Cẩm Hoàn bất ngờ bị câu 'tớ thích cậu' này của Giang Du đánh cho ngơ người, tuy rằng trong bốn năm qua Kỳ Cẩm Hoàn chắc chắn Đường Tây có tình cảm với mình từ thái độ ngầm chấp nhận của cậu, nhưng khi nghe được chính chủ thừa nhận là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, khiến cho hắn bỗng chốc tâm tình rối như tơ, mừng rỡ như điên.

Nhưng còn chưa để hắn tiếp tục đắm chìm trong vui sướng, câu nói tiếp theo của Giang Du một lần nữa mạnh mẽ đẩy hắn rơi lại xuống hầm băng.

Thiếu niên vẫn nhìn hắn, đôi mắt trong suốt chứa đầy kiên định nghiêm túc, "Nhưng tớ cũng muốn tiếp tục được đào tạo chuyên sâu, tớ muốn trở thành một nhạc sĩ ưu tú."

Khi cậu nói đến giấc mơ âm nhạc, ánh mắt càng thêm linh động, lấp lánh tựa như bầu trời đêm chứa đựng các vì sao xinh đẹp, sự đẹp đẽ nay khiến Kỳ Cẩm Hoàn không thể tiếp tục nổi giận với cậu.

Âm nhạc đối với Đường Tây có ý nghĩa gì, Kỳ Cẩm Hoàn từ nhỏ lớn lên cùng cậu dĩ nhiên rõ ràng hơn ai hết. Hiện tại, nghe Đường Tây nói như vậy, bỗng dưng hắn lại có cảm giác thoải mái.

Hắn duỗi tay xoa đầu Đường Tây, ngữ khí mang theo sủng nịnh và bất đắc dĩ, "Tớ biết, tớ vẫn luôn biết rất rõ. Cậu còn nhớ ngày cậu lựa chọn đi du học tớ đã từng nói gì với cậu không? Cậu cứ yên tâm mà tiến bước, bước đến ước mơ của cậu đi, bởi vì phía sau tớ mãi mãi ở đây đợi cậu, bảo hộ cậu."

"Cậu không hề ích kỷ, nếu phải lựa chọn, tớ hy vọng cậu có thể ích kỷ như vậy. Chờ cậu là tớ cam tâm tình nguyện."

Đã đợi bốn năm rồi, đợi thêm mấy năm nữa thì có khác gì đâu? Kỳ Cẩm Hoàn tự giễu nghĩ.

Nghe vậy, Giang Du chỉ lặng lẽ nhìn hắn, một hồi lâu mới mở miệng chậm chậm nói, "Cẩm Hoàn, tớ hi vọng ngày sau cậu vẫn nhớ rõ những lời cậu nói hôm nay."

"Tình huống hiện tại có lẽ cậu cũng rõ ràng. Tớ không có hứng thú với chuyện kinh doanh, Đường gia chắc chắn sẽ giao lại cho Tiểu Bắc, đối với sự nghiệp của cậu tớ không thể hỗ trợ."

"Lần này đào tạo chuyên sâu, tớ cũng hi vọng sẽ mài dũa bản thân thêm ưu tú, có thể tạo nên thành tựu, để khi chúng ta chính thức ở bên nhau, tớ hi vọng người ngoài nhìn vào bạn đời của cậu sẽ là một nhà âm nhạc đại tài, chứ không phải là bình hoa trang trí không học vấn không nghề nghiệp."

"Vì vậy mà Cẩm Hoàn à, tớ biết quyết định của tớ bây giờ thật sự ích kỷ, nhưng tớ muốn tranh thủ chút thời gian này, cho chúng ta một cơ hội, nếu tớ tốt nghiệp về nước, lúc đó cậu vẫn chưa có người mình thích, vậy chúng ta sẽ ở bên nhau." Đường Tây nói những lời này trên mặt đã không còn tia u sầu, mà thay thế bằng bộ dáng đầy tự tin và kiêu ngạo.

Kỳ Cẩm Hoàn yêu chết cái bộ dáng kiêu ngạo này của cậu, sớm đã ném bay những rối rắm ra khỏi đầu.

Thì ra lý do Đường Tây chọn tiếp tục ở lại học chuyên sâu, không phải chỉ vì lý tưởng của bản thân, mà còn vì muốn bản thân có thể xuất sắc đứng bên cạnh mình, không muốn để người ngoài có cơ hội bàn luận không hay về hắn.

Những khúc mắc vì Đường Tây lựa chọn ước mơ âm nhạc, sau khi nghe cậu giải thích Kỳ Cẩm Hoàn cũng không còn bất mãn nữa, ngược lại còn vô cùng cảm động, chỉ hận không thể lập tức móc tim của mình dâng lên cho Đường Tây, hoàn toàn quên mất sự tồn tại tên Ngụy Khả Nhiên mới hôm qua còn cùng mình phiên vân phúc vũ.

Nhưng mà, hắn có thể quên, Ngụy Khả Nhiên thì lại nhớ rõ.

Lúc Kỳ Cẩm Hoàn ánh mắt thâm tình, khom lưng muốn âu yếm Đường Tây thì bị âm thanh du dương truyền ra từ di động cản lại, không khí ái muội giữa hai người cứ như vậy mà biến mất ngay tức thì.

Kỳ Cẩm Hoàn xấu hổ sờ sờ mũi, nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên di động, giữa chân mày bỗng nhiên nhảy dựng, lập tức né sang một bên nghe điện thoại.

Thấy hắn đi ra ngoài, Giang Du cuối cùng thở ra một hơi, tuy rằng xét theo góc độ diễn viên, diễn cảnh hôn quả thật rất bình thường, nhưng đối với tên Kỳ Cẩm Hoàn này, cậu luôn có cảm giác ghê tởm.

Giang Du đem bát cháo đã nguội lạnh đặt sang một bên, nhớ lại những lời mình vừa nói, có thể mặt không đỏ tim không đập mà thốt ra, cũng không thể ngăn cậu nghĩ đến tình tiết mary sua máu chó trên mấy bộ phim truyền hình.

Trí nhớ Giang Du rất tốt, cho nên mấy câu thoại sến súa đó cậu vẫn nhớ rất rõ, có thể đem ra diễn nếu cần.

Cơ thể này của Đường Tây nhiều năm đắm mình trong âm nhạc, vì vậy thính giác rất nhạy bén, nên dù là lúc Giang Du đang bận suy nghĩ, cũng có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói cố kiềm chế cơn giận của Kỳ Cẩm Hoàn.

Kỳ Cẩm Hoàn lúc này y hệt một tên trộm, phát giận cũng không dám lớn tiếng, mà người bên kia điện thoại là ai, không cần nghĩ cũng biết.

Giang Du từ trên giường đứng dậy, nếu đã quyết định đào tạo chuyên sâu, như vậy trong khoảng thời gian sắp tới cậu còn rất nhiều cơ hội để từ từ tính sổ Ngụy Khả Nhiên và Kỳ Cẩm Hoàn.

Lấy di động, gọi điện cho giáo sư xin được nghỉ ngơi hai tháng, tiếp theo không chút do dự đặt vé máy bay về nước, thời gian là vào buổi chiều ngày mai.

Gần như cùng lúc Giang Du bỏ điện thoại xuống, liền thấy Kỳ Cẩm Hoàn kết thúc cuộc gọi mà đi đến, tuy rằng hắn cực lực áp chế phẫn nộ trong lòng, nhưng từ những biểu cảm rất nhỏ của hắn vẫn có thể nhìn ra được, không giỏi che đậy cảm xúc. Thời điểm Giang Du còn là diễn viên, vì muốn nâng cao khả năng diễn xuất từng nghiên cứu tâm lí hành vi.

Giang Du bất động thanh sắc hỏi, "Cẩm Hoàn, xảy ra chuyện gì à?"

Cũng không biết là do có tật giật mình hay không, vừa nghe được câu hỏi của Giang Du thì đồng tử của Kỳ Cẩm Hoàn lập tức co rụt lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục về bình thường, làm như không việc gì, "Công ti xảy ra một chút trục trặc, không có gì đáng nói."

Giang Du thầm cười nhạo trong lòng, công ti xảy ra chuyện? Hậu cung xảy ra chuyện nghe hợp lí hơn. Câu trước còn khẳng định Ngụy Khả Nhiên đi rồi, xem ra tiểu tình nhân nửa đường đổi ý không chịu về đây mà.

Không đoán thì thôi, Giang Du vừa đoán quả thật không sai, Ngụy Khả Nhiên chưa rời M quốc. Y bị Kỳ Cẩm Hoàn kiên quyết lôi tới phòng chờ máy bay, vé máy bay trong tay như đang lặng lẽ trào phúng y.

Tại sao? Tại sao y lại bị đưa về nước một cách nhục nhã như vậy? Y mới là nhân vật chính, Đường Tây chẳng qua chỉ là một con tốt thí, sớm muộn gì cũng bị y xóa sổ. Đường Tây đời trước không quậy ra được chút gợn sóng, hiện tại càng không có khả năng trở mình.

Có lẽ do đời trước một tốn chút sức mà có thể nhổ bỏ Đường Tây, cho nên từ trước đến nay Ngụy Khả Nhiên cũng không để Đường Tây vào mắt. Y thậm chí không ngoan ngoãn trở về nước, mà còn quay lại khách sạn y ở hôm qua, gọi điện cho Kỳ Cẩm Hoàn.

Suy cho cùng, Ngụy Khả Nhiên cũng chẳng phải loại ngu xuẩn, ở bên cạnh Kỳ Cẩm Hoàn hai đời, y hiển nhiên nắm rõ nhược điểm của hắn. Ngụy Khả Nhiên dùng âm thanh suy yếu giả vờ đáng thương, nói mình ở sân bay ngất xỉu, được người tốt đưa đến bệnh viện, vì vậy lỡ mất chuyến bay, tỉnh lại không biết đi đâu, chỉ có thể trở về khách sạn đợi Kỳ Cẩm Hoàn.

Lời này phóng chuẩn vào chỗ ngứa của Kỳ Cẩm Hoàn, cho nên dù Kỳ Cẩm Hoàn có tức giận đến đâu cũng không bỏ mặc cho Ngụy Khả Nhiên tự sinh tự diệt, không phải hắn yêu thương sâu đậm gì Ngụy Khả Nhiên, mà chỉ đơn giản là chủ nghĩa nam tử hán thương hại kẻ yếu.

Lúc Kỳ Cẩm Hoàn còn đang không biết lấy lý do gì rời đi, thì Giang Du cũng rất phối hợp đưa cho hắn một bậc thang, "Công ti xảy ra chuyện? Vậy thì cậu mau chạy về xử lý đi, công việc quan trọng. Tớ hiện tại cũng không còn khó chịu nữa, cậu không cần lo lắng."

"Uỷ khuất cậu rồi Tiểu Tây, tớ xử lý xong công việc sẽ lập tức về ngay." Kỳ Cẩm Hoàn cũng rất tự nhiên mà bước xuống bậc thang của Giang Du.

Nhìn Giang Du thông tình đạt lý, lại nhớ đến Ngụy Khả Nhiên đang ở khách sạn đợi mình, Kỳ Cẩm Hoàn đột nhiên sinh ra một dạng khoái cảm quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK