Kỳ Mục cũng không giận, chỉ là ánh mắt nhìn Giang Du càng thêm ý vị sâu xa, Giang Du không dấu vết hơi nhíu mày, ánh mắt của Kỳ Mục khiến cậu có cảm giác mình từ trên xuống dưới đều bị nhìn thấu.
Qua hai tuần trà, từ đề tài nói chuyện của hai người cậu nhanh chóng bắt được tin tức hữu dụng.
Kỳ Mục là đứa con nhỏ nhất của Kỳ lão gia, cũng là đứa con ông yêu nhất, từ nhỏ đa theo cha lăn lộn trong quân đội, lão gia tử đặc biệt coi trọng đứa con này.
Tốt nghiệp trường quân đội cũng không nghe theo lời cha mà thừa kế sản nghiệp Kỳ gia, ngược lại lén lút gia nhập vào lực lượng đặc chủng binh, chuyên chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao.
Mặt ngoài nhìn hắn có vẻ không hề hấn gì, nhưng thời gian dài sống cùng với cường độ tác chiến căng thẳng, nội thương chồng chất, nếu dưỡng không tốt sợ rằng Kỳ Mục không sống qua nổi 50 tuổi.
Đau lòng con trai nhỏ của mình, Kỳ lão gia luôn tạo áp lực với Kỳ Mục, biết không thoát được nữa vị tổ tông này mới chịu đầu hàng xuất ngũ ngoan ngoãn trở về tiếp nhận gia sản.
Gia thế họ Đường so ra chẳng là gì so với Kỳ gia, hai người anh cùng cha khác mẹ với Kỳ Mục cùng mấy chú bác chẳng phải đèn cạn dầu.
Đối mặt với sự chèn ép của huynh trưởng cùng chú bác, Kỳ Mục chưa từng lo sợ, vào lúc nội bộ Kỳ gia còn nghiên ngã thế lực phức tạp Kỳ Mục dùng thủ đoạn quyết liệt mạnh mẽ hung hãn xé xuống mấy miếng thịt, đem những sản nghiệp quan trọng của Kỳ gia nắm chặt trong tay.
Lần này đến gặp cha Đường là muốn cùng Đường thị liên thủ, cùng nhau nuốt trọn miếng đất ngoại ô thành phố A.
Giang Du hơi nheo mắt, cậu trước giờ đối với chuyện thương trường không quá rành. nhưng mà, cậu vẫn nhớ rõ trong cốt chuyện từng nhắc đến đoạn hợp tác này.
Lúc ấy Đường Tây cùng Kỳ Cẩm Hoàn đã đi đến kết cục không thể quay đầu, cha Đường cũng không còn tâm tư mà bàn chuyện làm ăn với Kỳ gia. Ngược lại để Kỳ Cẩm Hoàn chiếm tiện nghi, kiếm lời đầy túi đầy bồn chưa hết, mà từ vụ làm ăn này Kỳ Cẩm Hoàn chính thức được xem như đồng đội cùng một chiếc thuyền với Kỳ Mục, chỉ dựa vào việc làm cổ đông đã thu lợi đến đỏ mắt.
Hiện tại Giang Du đã ở đây, cậu cũng không phải người ngu ngốc, làm gì có chuyện trơ mắt nhìn Kỳ Cẩm Hoàn cùng Ngụy Khả Nhiên không tốn chút sức nào mà được ôm cái đùi vàng như vậy.
Bữa tối sau khi kết thúc, Giang Du nhìn cha Đường hướng cậu chớp mắt tới độ muốn rút gân, thở dài, đứng dậy tiễn khách.
Giang Du không nhanh không chậm đi theo phía sau Kỳ Mục, trong đầu lật qua lật lại đoạn hợp tác được nhắc đến trong cốt truyện mấy lần, không hề chú ý đến người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng bước.
Kỳ Mục có chút buồn cười nhìn thanh niên thất thần một cách nghiêm túc đang không chút để ý mà tiếp tục tiến về phía trước, hoàn toàn không biết 'vị khách' cần tiễn bị bỏ lại phía sau, ánh đèn mờ ảo chiếu lên người cậu, đem thanh niên vốn đã cao gầy càng thêm đĩnh đạc.
Trùng hợp thế nào đem hình ảnh ở sân bay bốn năm trước ghép lại với nhau, thật là, thú vị vô cùng.
Chờ đến lúc Giang Du lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện không biết từ khi nào mình và Kỳ Mục đã đổi vị trí, hiện tại nhìn giống như Kỳ Mục đang tiễn cậu ra cửa hơn.
Đại ảnh đế Giang Du hiếm thấy có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi, không dấu vết lắc lư lui trở về, như chưa có chuyện gì phát sinh.
"Tôi lần đầu tiên thấy một người có thể thất thần một cách nhập tâm đến vậy, cậu là trường hợp đầu tiên." Ý cười trong mắt Kỳ Mục càng đậm.
Bị người vô tình chọc trúng điểm xấu hổ Giang Du cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, giọng điệu có chút đùa giỡn nói, "Không biện pháp, tôi từ trước đến nay là người nghiêm túc, cho nên thất thần cũng rất nghiêm túc."
Kỳ Mục đem áo khoác tây trang treo trên cánh tay, rất có hứng thú mà nhìn cậu, "Nếu đã tự tin đến vậy, lần hợp tác này không bằng cứ để cậu phụ trách đi?"
Nghe vậy, Giang Du có chút không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, "Tôi? Nếu tiên sinh đã tin tưởng, cung kính không bằng tuân mệnh."
Tuy có chút không ngờ đến Kỳ Mục lại giao dự án này cho mình phụ trách, nhưng Giang Du vẫn đồng ý. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của cậu thì có phần hơi bất ngờ, nhưng nhìn tổng thể cũng không quá sai biệt.
Đoạn đường ngắn ngủi rất nhanh đã đến điểm cuối, Giang Du đứng ở bên đường, nhìn Kỳ Mục chậm rãi leo lên xe rời đi, khẽ thở hắt ra.
Không thể không nói, khí tràng của Kỳ Mục quá mức áp bách, không khí xung quanh như bị đè ép này là thứ Giang Du đã lâu rồi chưa trải qua.
Chỉ có duy nhất một lần, đời trước tham gia một sự kiện quảng cáo do trung ương tổ chức, nhìn thấy vị thư ký của tổng cục trung ương mà biết cảm giác này.
Hơn nữa, lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt nhìn cậu của Kỳ Mục cũng làm Giang Du có chút đau đầu. Thân là một nam nhân, mà còn là nam nhân lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, ánh mắt đó có ý nghĩa gì, Giang Du lại rõ ràng quá.
- ------
Sáng sóm hôm sau, Giang Du thay một bộ đồ thể dục để chạy bộ buổi sáng. Thói quen này cậu từng vì để quay những cảnh cận trong điện ảnh mà dưỡng thành, vẫn luôn bảo trì đến hiện tại.
Sau khi kết thúc chạy bộ, Giang Du tắm rửa lại, một bên xoa tóc ướt, tầm mắt lại dừng trên hộp đàn tinh xảo Kỳ Mục tặng cậu hôm qua.
Không có phải vì bị nguyên chủ ảnh hưởng hay không, khoảng khắc mở hộp đàn ra, ánh mắt Giang Du vẫn luôn không thể dời đi.
Cây violin này nếu đặt lên bàn cân với những cây đàn bình thường khác quả thật hơn xa đến gấp trăm vạn lần.
Nó được làm từ bàn tay của cầm sư lừng danh Joseph vào năm 1732 tại I quốc, sau vì chiến tranh nổ ra mà mất tích, thẳng đến năm 1974 lại đột nhiên xuất hiện ở buổi đấu giá quốc tế của Y quốc, lúc này Donlald đại sư thành công đấu giá nó về tay.
Cách lâu sau khi lễ tang của Donald đại sư kết thúc, cây violin chân quý một lần nữa bị đem ra đấu giá, lần này bị Kỳ Mục dùng bốn mươi triệu đô chụp được.
Mà hiện tại, cây đàn violin đáng giá bằng mấy căn nhà lại thình lình xuất hiện trước mặt mình, Giang Du vốn luôn bĩnh tĩnh cũng cảm thấy có chút kích động.
Cậu duỗi tay lấy đàn từ trong hộp đựng ra, khẽ đặt lên vai, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, một loạt giai điệu duyên dáng trầm bỗng từ đầu ngón tay vang lên.
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt Đường Tây, những bực bội mệt mỏi dồn nén nhiều ngày phút chốc biến tan, tiếng đàn mượt mà uyển chuyển hệt như loại tơ lụa thượng hạn lướt qua đầu ngón tay, Giang Du cảm thấy nội tâm mình chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy.
Đây không phải lần đầu cậu kéo vĩ cầm, lúc ở Học viện Âm nhạc Curtis hầu như ngày nào cậu cũng luyện tập, nhưng cảm giác lần này so với dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, tựa như lá chắn giờ phút này nháy mắt đã vỡ vụn.
Như vừa thoát khỏi trói buộc, tiếng đàn nguyên bản du dương dần dần trở nên cuồng nhiệt dâng trào, cái cảm giác này thật là, quá kỳ diệu.
Một khúc cầm kết thúc, Giang Du có chút thở hổn hển, đem đàn violin một lần nữa cất vào hộp đàn, cái cảm giác người cùng đàn như hòa làm một này tựa hồ vẫn quẩn quanh ở người cậu.
Tâm tình kích động khó lòng bĩnh tĩnh, rất lâu Giang Du mới có thể khôi phục lạ bình thường. Hai mắt cậu lấp lánh, ánh mắt nhìn hộp đàn tựa như đang nhìn người yêu.
"Khụ khụ, anh à." Đường Bắc luôn nấp một bên thưởng thức Giang Du độc tấu lúc này thấy ông anh mình tầm mắt càng ngày càng thâm tình, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo anh mình thức tỉnh.
Giang Du thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đường Bắc lúc này nào có chút nào gọi là thâm tình, hoàn toàn chỉ có ghét bỏ.
Đường Bắc nhìn thấy anh mình trái ngược hoàn toàn như vậy thiếu chút nữa đã ủy khuất ngất đi, bất mãn lẩm bẩm, "Anh, anh cũng quá phân biệt đối xử rồi. Em từ sớm đã dậy, cũng chỉ vì một câu của anh ngày hôm qua, vậy mà anh còn ghét bỏ em??"
Tiếp nhận đôi mắt ai oán của Đường Bắc, Giang Du vui vẻ, xoa xoa cái đầu lông xù của cậu, nói: "Chuẩn bị xong hết rồi? Vậy chúng ta xuất phát."
Đêm qua, Giang Du đem ý muốn để cậu phụ trách dự án của Kỳ Mục nói với cha Đường, nghe thấy con trai cả nói vậy cha Đường có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã lập tức sảng khoái đáp ứng, biết con trai lớn nhà mình đối với chuyện kinh doanh không có kinh nghiệm, cho nên gọn ràng để Đường Bắc cùng đi theo cậu.
Huynh đệ hai người đã bàn bạc cùng nhau buổi sáng hôm nay đến công ti tham khảo hạng mục này với người phụ trách.
Thời điểm hai người đến công ti đã 9 giờ, có cha Đường đêm qua lâm thời thông báo, tổ người phụ trách hạng mục ngoại ô thành phố A hiện tại đã có mặt đông đủ.
Mới vừa tiến đến văn phòng, tầm mắt Giang Du đã quét đến một thân ảnh quen thuộc, Ngụy Khả Nhiên.
Ngày hôm qua cậu có thể sảng khoái đáp ứng phụ trách hạn mục này với Kỳ Mục thật ra cũng có nguyên nhân khác, lúc trước Kỳ Cẩm Hoàn có thể thuận lợi bước cùng chiến thuyền với Kỳ Mục, trong đó không thể không kể đến công của Ngụy Khả Nhiên vì hắn xuất lực.
Ngụy Khả Nhiên học hết cấp 3 đã nghỉ học đi làm công, may mắn có thể tiến vào công ti Đường Thị, Đường thị bởi vì có quan hệ của Kỳ Cẩm Hoàn với Đường Tây làm cầu nối, ngày thường vẫn hay cùng hợp tác, quan hệ công ti hai bên không tồi.
Vào lúc Đường Tây không có ở quốc nội, Ngụy Khả Nhiên lơ đãng mà xuất hiện trước mặt Kỳ Cẩm Hoàn, thiên thời địa lợi, thiên lôi câu địa hỏa.
Vạn sự khó khăn, chỉ cần lên giường, dư lại có chuyện gì mà không thể thương lượng giải quyết đâu? Ngụy Khả Nhiên giả vờ đáng thương nói mình lúc còn trẻ thi rớt mà vẫn luôn tự ti, Kỳ Cẩm Hoàn còn có thể nói được cái gì ngoài đáp ứng y, bỏ một đống tiền lớn mua một tấm bằng chất lượng cho y, chỉnh sửa hồ sơ lại một chút, Ngụy Khả Nhiên ngay lập tức lắc mình thành con nhà gia giáo, thanh niên vượt khó vươn lên học tập, tấm gương năm tốt.
Có hồ sơ tốt, thêm Kỳ Cẩm Hoàn che chở, Ngụy Khả Nhiên quả thật ở Đường thị có thể xem như hô mưa gọi gió, chỉ dựa vào hiện tại y có một ghế ngồi trong hạng mục lần này, có thể xem như y có đủ năng lực lẫn thủ đoạn.
Ngụy Khả Nhiên từ lúc thấy Giang Du tiến vào trong nháy mắt đơ ra, tại sao cậu ta lại ở chỗ này? Cậu ta đáng ra vẫn còn ở nước ngoài mới phải, sao bỗng nhiên lại về nước?
Giang Du cùng Đường Bắc lần lượt ngồi xuống hai ghế chủ vị đang bỏ trống, người đứng đầu tổ hạn mục nguyên bản là giám đốc Thôi năm nay đã tứ tuần, biểu tình trên mặt ông ta lúc này đang rất nghiêm túc, sau khi hai người Giang Du ngồi xuống, ngay lập tức bắt đầu trình bày nội dung PPT mình sớm chuẩn bị tốt.
Trong lúc đó, Giang Du làm như lơ đãng chuyển ánh về phía Ngụy Khả Nhiên đang ngồi ở cuối góc, vừa lúc Ngụy Khả Nhiên cũng đang trộm ngắm cậu, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu xử lí Ngụy khả Nhiên cùng Kỳ Cẩm Hoàn hhhhh. Hôm nay có thể sẽ có thêm chương nữa, nhưng sẽ rất muội, không cần chờ, ngày mai vào đọc sớm ~. Cuối cùng, cầu bình luận, cầu ôm một cái ~
Cirrus aka editor cũng có lời muốn nói: Chương này dài quá, lười quá, mệt quá, ra chậm đấy:D