Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chương 7 -

Hai người định kết hôn?

***

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Mà cái tên khốn đang bị đai an toàn giam cầm nào đó, giờ đang cắn chặt lấy tay cô.

"....."

Thích Văn Khê trợn trừng mắt nhìn cô nàng tràn ngập dã tính kia. Tuy chỗ bị cắn cũng không phải quá đau, nhưng lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, quả thực khiến cô không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Còn Kình Liễm thì vẫn cố chấp ngậm chặt lấy tay Thích Văn Khê thêm vài giây. Coi như mài cái răng cho bớt cảm giác ngứa ngáy, đói khát đi. Nhưng từng ấy vẫn chưa đủ xi nhê, nàng còn muốn nếm xem hương vị thế nào nữa.

Nghĩ là làm. Nàng không chút do dự vươn ra đầu lưỡi, liếm lên lòng bàn tay của Thích Văn Khê. Cho đã thèm.

"Á- -!" Một tiếng hét lập tức bật ra khỏi miệng Thích Văn Khê.

Thích Văn Khê muốn cấp tốc đẩy con nhỏ ra, nhưng đồng thời lại không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Kình Liễm tưởng mình cắn bị đau con thú hai chân, lập tức nhả miệng. Còn hướng về Thích Văn Khê chớp đôi mắt long lanh như ngọc nữa.

Môi Thích Văn Khê mím lại thật chặt, cúi xuống nhìn tay mình. Chỉ có mấy vết lõm nhạt hơi đỏ, cũng không trầy da. Nhưng cái con nhỏ chết tiệt này, vậy mà còn dám liếm tay cô...

"Cô... Cô có biết mình đang làm cái gì không hả?" Thích Văn Khê có hơi không nhịn nổi nữa, giận giữ lại xấu hổ mà buông lời trách cứ.

Đáp lại cô là sự trầm mặc quen thuộc, cùng ánh mắt lặng lẽ mà chăm chú của người con gái tóc đen.

( Thôi bỏ đi, không cần đi so đo với cái loại bệnh nhân tâm thần, đầu óc không bình thường. Không cần đi so đo với cái loại bệnh nhân tâm thần, đầu óc không bình thường...)

Thích Văn Khê đành phải niệm chú "Từ bi" ở trong lòng, quyết đoán mở động cơ. Cô chỉ muốn đá đối phương đi càng sớm càng tốt, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Dọc trên đường đi gió lạnh như băng, gào thét thổi vào qua cửa sổ xe là liều thuốc kích thích tốt nhất, giúp Thích Văn Khê duy trì đầu óc tỉnh táo.

Mà ở ghế phụ, lần đầu tiên ngồi trên thứ đồ vật thần kỳ như vậy, còn bị đai an toàn giam cầm chặt chẽ - Kình Liễm, thì đang quay đầu sang hai bên ngó đông, ngó tây. Vẻ mặt tràn ngập tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh.

Thích Văn Khê có thể cảm giác được nhỏ bên cạnh đang nhích tới, nhích lui. Đến tột cùng thì cô gái kỳ lạ, giọng thì khàn đục này có thân phận thật là gì? Vì sao lại cùng cô xuất hiện trên bãi biển Liễm Hải đã đóng cửa? Kỳ lạ nhất đó là, sao cô không thể nhớ rõ bất cứ điều gì sau khi lên núi tảo mộ nữa?

Dù đã rất cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cô vẫn không có dù chỉ một chút ấn tượng, đến cả những hình ảnh vụn vặt cũng không luôn.

cô chỉ lờ mờ cảm giác rằng mình đã uống vào rất nhiều nước biển, cực kỳ khó chịu.

Vậy mà giờ lại chẳng bị thương tổn gì, trên người không có đến một chút dấu hiệu.

Thật sự kỳ quặc.

Mà khiến cô chú ý hơn cả chính là cái con người kia.

Mặc kệ cô gái là người hay ma, quỷ, cô tin việc đưa nàng ta ra khỏi nơi ấy là một lựa chọn đúng đắn, có vậy cuộc sống bình thường của cô mới trở lại quỹ đạo vốn có được.

Trong lúc đang đợi đèn giao thông, bên ngoài xe trời lại bắt đầu đổ mưa, radio trên xe cũng nói hôm nay sẽ có mưa.

Sau khi nhìn màn đêm xám xịt trong vài giây, Thích Văn Khê cúi đầu lục lọi ngăn cất đồ. Cô định rít điếu thuốc, giảm bớt tâm tình có chút nôn nóng của mình.

Cô nhớ rõ ràng trong ngăn cất đồ có bao thuốc, thế mà giờ chỉ thấy mỗi cái bật lửa nằm chỏng chơ ở đó.

Thích Văn Khê xoa nắn giữa mày đau nhức, cô để thuốc ở đâu rồi cơ chứ.

Trong lúc cô đang tìm thuốc lá hút, Thích Văn Khê cảm giác có ánh mắt sắc bén, nóng rực đang nhìn mình. Khỏi cần nghĩ, ngoài con bé kia ra thì còn ai nữa.

Cô đành phải tỏ ra không có chuyện gì mà cầm lại vô-lăng, thừa dịp đèn đỏ còn bảy giây để điều chỉnh lại tâm thế của mình.

Cô chưa từng bị người khác nhìn không rời mắt như thế bao giờ, cho dù là ở trên bục giảng, học sinh cũng không nhìn cô kiểu đó.

Ánh mắt chăm chú không chút che giấu, khiến lòng cô phát run.

"Cô có thể đừng nhìn tôi được không?" Đang lái xe, Thích Văn Khê vốn trước giờ kiệm lời, vẫn buộc phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

Kình Liễm vốn vẫn luôn đặt con ngươi màu vàng rực ở trên sườn mặt Thích Văn Khê, sau khi nghe đối phương chất vấn, đành phải ngoảnh mặt nhìn con đường phía trước. Sóng nước trên cần gạt phản chiếu lại trong đôi mắt nàng.

Thích Văn Khê thấy đối phương cũng phối hợp mình, con nhỏ này lúc thì bình thường lúc thì bất bình thường. Nhân lúc còn chưa tới cục cảnh sát, cần mau chóng hỏi về những sự kiện xảy ra trước đó.

"Trông cô hình như vẫn còn trẻ, tại sao lại có mặt ở chỗ bãi biển kia thế, cô có nhớ được điều gì không? Hoặc là, cô có biết tôi làm cách nào xuất hiện ở nơi đó không?" Thích Văn Khê hy vọng moi được một chút manh mối từ cô nàng đang ngồi bên cạnh, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Kình Liễm nghe con thú hai chân đang mang nàng đi ngắm cảnh, tìm gan cá mập nói. Đối phương dường như không có ký ức về những thứ diễn ra lúc chìm xuống biển thì phải.

Nếu đối phương biết được, bản thân bị cuốn vào đáy biển là do nàng nổi nóng vì bị bắt "rời giường", nữ nhân loại này còn có thể tiếp tục mang nàng theo đi tìm đồ ăn hay không? Bất quá cũng đâu thể trách nàng, ai bảo con thú hai chân này đúng lúc xuất hiện ở bãi biển chứ.

Trong đầu nàng lúc này chỉ có ăn, vừa nghĩ đến kết quả đó thì lập tức ra chiều giữ im lặng, huống chi hiện giờ yết hầu của nàng còn chưa quá thích ứng, không nên nói nhiều.

Vì thế nàng lắc đầu, rồi dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.

Lông mi thật dài trong nháy mắt khiến nàng ta thoạt nhìn u buồn lại yếu ớt, tựa như một thứ đồ dễ vỡ vậy.

Thích Văn Khê liếc nhìn một cái, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, quả nhiên người này cũng không nhớ rõ bất cứ điều gì.

Nói không chừng đối phương trốn từ bệnh viện tâm thần ra thật chứ chẳng đùa.

Dây thanh quản tổn thương, nói chuyện đứt quãng, không thích mặc quần áo. Không nhầm thì trên người còn bị khắc lên mấy hình thù kỳ lạ, dù rất mờ nhạt...... Đủ loại dấu hiệu làm Thích Văn Khê bất giác nghĩ đến những tình tiết hắc ám chỉ có trong điện ảnh, đem con nhỏ giao cho cảnh sát cũng coi như làm chuyện tốt.

Cô lắc cái đầu đau như búa bổ, chuyên tâm vào lái xe.

Đi khoảng hơn nửa tiếng

Rốt cuộc cũng tới cục cảnh sát quận Mật Hòa, thành phố Liễm Đàm.

Thích Văn Khê đỗ xe vào bãi gửi xe của cục cảnh sát, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa to tầm tã.

"Tới rồi, xuống xe đi." Thích Văn Khê tắt máy, quay đầu thông báo với cô gái ngồi bên cạnh.

Kình Liễm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe qua màn mưa, nơi này hình như cũng chẳng có cái gì gọi là mỹ thực ở đây cả.

Vì thế nàng nghiêng đầu, liếc xéo Thích Văn Khê đầy nghi ngờ.

Thích Văn Khê thấy đối phương vẫn không động đậy, đành phải nhẹ rướn người tới gần, giúp đối phương thoát khỏi sự trói buộc của đai an toàn.

Kình Liễm ngồi im không thèm nhúc nhích, để mặc nữ nhân loại tiến sát vào mình, đầu sợi tóc của đối phương quét lên mũi nàng, ngứa ghê.

Tầm mắt nàng ta lặng lẽ rời xuống môi của đối phương, vẫn nhớ rõ chúng có hương vị giống hoa đá xanh.

Bên trong xe, khực một tiếng, chốt an toàn cuối cùng cũng mở ra.

Thích Văn Khê nhẹ nhõm thở phào, thời điểm cô vừa ngẩng đầu thì đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô gái đang cúi đầu nhìn cô. Con ngươi vàng rực của đối phương lấp lánh ánh quang mỹ lệ trong bóng đêm, thẳng băng mà nhìn cô không thèm chớp mắt.

Hai người bọn cô dựa vào rất gần, gần đến mức, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của người đối diện.

Trong bóng đêm, bị nhìn chằm chằm như thế khiến Thích Văn Khê thấy vô cùng mất tự nhiên, cho dù các cô đã buộc phải đơn độc ở chung với nhau mấy tiếng liền.

"Tháo rồi đó." Thích Văn Khê cứng ngắc lên tiếng thông báo, sau đó nhanh chóng ngồi trở lại chỗ của mình, chính trực mà cùng đối phương nói chuyện.

Cô nàng đến cái đai an toàn còn không biết cởi.

Kình Liễm vẫn tiếp tục nhìn như cũ, chẳng nói chẳng rằng, nhưng khóe miệng hơi cong lên tạo thành một độ cung nhỏ, cho dù nữ nhân loại này đến giờ vẫn bỏ đói mình, nhưng về tổng thể thì khá là khả ái nha.

Kình Liễm nhìn động tác mở cửa xe của đối phương, cũng học theo mở ra cửa xe một cách đầy chuẩn mực, sau đó không chút ngần ngại dẫm đôi chân trần lên mặt đường ướt sũng.

Thích Văn Khê vừa mới mở ô đã thấy cái cô nàng ngây ngốc kia đang một mình đứng cạnh xe, mặc kệ cho mưa xối lên người.

Sao lần này tự dưng lại thông minh đột xuất, còn biết mở cửa xe?

Thích Văn Khê thầm mắng vài tiếng trong lòng, vội vã cầm ô tới che ở trên đầu cô nàng. Cô cúi xuống nhìn đôi chân trần trụi của đối phương, trong xe cũng không có mang theo giày dự phòng.

Thích Văn Khê không biết tại sao, trong lòng bỗng cảm thấy hơi có lỗi.

Có điều đối phương dường như cũng không mấy để ý chuyện có đi giày hay không, cô nàng nhìn về phía Thích Văn Khê như đang dò hỏi cô muốn đi đâu.

Thích Văn Khê thấy thế đành phải chỉ về phía điểm đến, cô muốn đưa con nhỏ này vào tìm mẹ mình.

Kình Liễm ngẩng đầu nhìn chữ đề trên cửa, thật lòng nàng không hề muốn đến đây, chẳng thấy có mùi đồ ăn gì cả.

Khổ cái, nữ nhân loại này đã giơ dù giữ chặt góc áo nàng mà tiến vào bên trong rồi, nàng chỉ có thể cùng đối phương đi vào thôi.

"Dưới chân có đá, để ý chút." Rõ là trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng qua trong lời nói của Thích Văn Khê lại thoáng cất giấu sự quan tâm.

Giây tiếp theo, tay cô đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.

Thích Văn Khê thoắt cái ngẩng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

"Thoải... mái..."

Người con gái đang bị bọc kín trong chiếc áo khoác chậm rãi mở miệng, chỉ buông ra hai chữ, sau đó nắm chặt lấy tay Thích Văn Khê.

Thích Văn Khê rất muốn nhắc nhở đối phương không nên dắt tay cô như thế, đặc biệt còn đang ở nơi nghiêm túc như thế này, chỉ là đối phương dứt khoát không thèm nghe theo, ngược lại còn cầm chặt hơn nữa.

Kệ đi.

Dù sao đi nữa - trong lòng cô nghĩ, chỉ cần đưa nàng ta vào đó là xong việc.

Cứ thế, hai người bọn họ tay trong tay cùng nhau đi tới cửa đồn cảnh sát, đương nhiên, Thích Văn Khê có vẻ đặc biệt gượng gạo.

"Bố, đợi lát nữa chúng ta phải cảm ơn người ta, may báo án kịp thời, không là mất trắng 10.000 tệ rồi......"

"Rồi, bố biết, bố biết......"

Cùng bọn Thích Văn Khê tiến vào đồn cảnh sát còn có một đôi cha con. Ông bố đã luống tuổi thấy rõ, đứa con bên cạnh còn đang chậm chạp dìu đỡ ông ta.

Đi ngang qua bên cạnh, Thích Văn Khê vừa lúc cùng ông lão phong sương liếc nhìn nhau một cái.

"Cô gái trẻ, các cô cũng tới để kết hôn phải không?" Ông lão cười khẽ, thình lình hỏi bọn Thích Văn Khê một câu.

Nói đến Thích Văn Khê vừa sửng sốt, vừa xấu hổ.

"Bố! Con đã nói bố rồi, bố đừng nói lung tung, đây là đồn cảnh sát, chúng ta tới đây là để cảm tạ cảnh sát nhân dân!" Người đàn ông trung niên bên cạnh cuống cuồng ngăn ông lão nói tiếp, sau đó vô cùng xấu hổ nhận lỗi với hai người Thích Văn Khê.

"Thật ngại quá, cha tôi già rồi nên lẫn lắm, hay nói vớ vẩn, cô đừng để ý nhé." Anh ta chân thành nói mấy câu tạ lỗi với Thích Văn Khê, người trên mặt lúc này đã đỏ bừng.

"Ối, không có việc gì, không có việc gì......" Thích Văn Khê cũng chỉ biết gồng mình, tỏ vẻ không để ý.

"Nhắc tới đến kết hôn, lúc trước tôi với Minh Anh cũng là tay trong tay như thế này tới làm chứng, khi đó..."

"Bố, con cầu xin bố đừng nói nữa, con biết bố mẹ ân ái nhau rồi, nhưng nơi này không phải Cục Dân Chính, bọn họ cũng không phải tới kết hôn!" Người con bởi vì phụ thân của mình bị nghễnh ngãng nặng, đành phải túm ông lại, lớn tiếng hò hét mà giải thích.

Khiến cho những người đi ngang qua đây đều bị thu hút sự chú ý về bên này. Mà tay Thích Văn Khê thì vẫn bị kìm kẹp trong tay Kình Liễm, muốn buông cũng khó. Đầu cô sắp cúi thấp đến muốn rớt xuống đất luôn rồi.

Lần đầu tiên cô hiểu được thế nào gọi là: Khóc - Không - Ra - Nước - Mắt.

Hết chương 7

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang