• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Và suốt ngày Chủ Nhật, BNhi chỉ ngồi 1 chổ, kô thì lại lăng ra ngủ, nó ngán ngẫm bực bội, nhưng khổ nỗi bố và mẹ nó kô cho nó ra ngoài dạo:

- Cứ thế này chắc kô bốc hỏa thì cũng phát điên... - Nó vò đầu bức tóc

Chợt điện thoại reo lên bài " Proud of you ":

Nó vội nhào đến đầu nằm và nằm dài ra, cằm điện thoại lên:

- Wảy? - Nó hớn hở

- Ủa? Có gọi lộn số kô ta? Mình nhớ gọi số VN mà ta? - giọng nói của Thái Anh

- Lộn số rồi - BNhi bực mình. định cúp máy...

- Tiết thật... - Nghe Thái Anh nói đến đó, BNhi cố gượng nghe 1 chút - Định rủ một ngừoi tên BNhi đi uống trà sữa mà lại lộn số rồi... Thôi vậy... xin lỗi - Thái Anh giả vờ

- Hả? Yaaaa! Đúng...đúng rồi, đúng số rồi - Nhi lắp bắp

- À, vậy kô phải lộn số rồi...

- À ừ... có..có Anh Thy kô?

- Gì cơ?

- Có Anh Thy đi cùng kô?

- Có chứ, sao lại kô?

- Thật kô đấy!

- Ừ! xuống dứoi nhà đi, mình đang ở ngoài cổng

- Hả? Tới rồi à? - Nhi ngạc nhiên - Nhưng... - Nhi

- À trời ơi, quên mất, chân như thế sao đi đc... - Thái Anh -

Chưa đầy 2' sau.

Một cô hầu gái mở cửa phòng BNhi ra:

- Thưa cô chủ có người... - Cô hầu gái chưa kịp nói hết thì Thái Anh đi vào đẩy cô hầu gái qua 1 bên:

- Anh...anh làm gì vậy? - Cô hầu gái - Cô chủ....

Thái Anh đi đến bế BNhi lên, làm con bé hốt hoảng:

- Hả? Cậu từ đâu chui ra vậy? Sao mà nhanh thế? - Nhi bối rối

- Đi bằng chân lên chứ chui cái gì hả?

Thái Anh vội bế BNhi xuống lầu, Bảo Nhi giãy nảy:

- Cậu làm gì vậy? Bố mẹ mình thấy bây giờ, bỏ ra!

- Sợ bị ăn đòn à? Mình xin bố mẹ cậu rồi, và họ đã gật đầu

Đến xuống tầng dưới, đi ngang qua vườn cây của ngôi nhà để dẫn ra cổng, bố mẹ BNhi đang ở đó chăm lo khu vườn:

- Bỏ ra... bỏ ra - BNhi phản ứng quyết liệt

Bố mẹ BNhi đã nhìn thấy nhưng k nói gì, Thái Anh nhìn 2 ông bà mỉm cừoi và gật đầu, đáp lại Thái Anh, 2 ông bà cũng mỉm cừoi và gật đầu lại.

Thái Độ đó của Thái Anh khiên Bảo Nhi khó hiểu:

- Sao bố mẹ lại đồng ý dễ dàng như vậy chứ? - Nhi thầm nghĩ

Đến cổng, một ngừoi hầu trong nhà chạy ra mở cổng, trứoc mắt Nhi là chiếc xe oto màu vàng, kiểu dáng vô cùng đẹp ( hình như là mẫu mới của 1 hãng oto nào đó thì phải):

- Nhà anh tổng cổng bao nhiu chiếc vậy? - Nhi to mắt, và mắt k rời chiếc xe

- À chắc khoảng 7 8 gì đó?

- Hả? - Nhi ngạc nhiên

Thái Anh vội mở cửa xe trứoc ra, nhẹ nhàng để BNhi ngồi xuống, và lên xe chạy.

- Anh Thy đâu? - BNhi liếc sang Thái Anh

- Nó bận rồi! - Thái Anh trả lời

- Hả? Sao nói là có?

- Thì ban đầu thì có, nhưng giờ nó bận đi học nhóm rồi!

- Vậy chỉ có cậu và mình ư?

BNhi đành ngậm ngùi đi uống trà sữa cùng Thái Anh.

Thái Anh chạy xe đến công viên, thay vì ghé vào tiệm trà sữa lần trứơc, hắn dừng xe lại:

- Gì vậy? - BNhi to mắt nhìn Thái Anh

- Uống trà sữa trong 1 căn phòng như vậy, thật ngột ngạc...Mình sẽ mua trà sữa và chúng ta sẽ ngồi ở công viên uống...

- À, đúng nhĩ? - Bảo Nhi tán thuởng - mình thích khí trời ngoài đây hơn

Thái Anh bế BNhi đến băng ghế gần chổ đậu chiếc xe. Và đi sang tiệm trà sữa

BNhi vừa ngắm phong cảnh đừong phố dứoi ánh đèn màu vàng của những bóng đèn đừơng.

Từ xa xa có 2 thanh niên, đang đi gần đến BNhi, nó kô quan tâm cho lắm, nhưng nó có cảm giác kô ổn.

Chợt đám thanh niên đi đến chổ Bảo Nhi, và 2 tên ngồi 2 bên BNhi:

- Cô em xinh đẹp sao lại ngồi đây vậy hả?

- Đi chơi với tụi anh kô? - Tên còn lại

- Các ngừoi định làm gì hả? - BNhi cố tránh 2 tên biến thái, và muốn hét lên

- Sao vậy....? - Một tên nắm tay BNhi

Nó cố giật tay ra và hét lên:

- Tránh ra, đồ biến thái.... - Nhưng 2 tên kia có vẻ rất lì lợm

Thái Anh đi đến, nhìn thấy, Thái Anh vội bỏ luôn 2 ly trà sữa và chạy đến:

- Bỏ tay cô ấy ra! - Thái Anh quát

Lần đầu tiên BNhi thấy Thái Anh nghiêm túc đến vậy

Hai tên thanh niên đứng dậy

- Sao hả? Mày muốn gì? - 1 tên giằng giọng - Tao thích cô ấy đấy, tao muốn đi chơi với cô ấy đc kô, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

Thái Anh kô nói gì mà xong đến cho tên đó ăn đấm. Tên còn lại chạy đến đánh từ sau lưng Thái Anh, nhưng Thái Anh kịp né và cho hắn 1 đấm ngay bụng.

Tiếp theo đó là 1 màn xử đẹp tụi hám gái. Khi xong xui, Thái Anh phũi tay và đi đến BNhi, Thái Anh đưa tay lên mái tóc của nó:

- Kô sao chứ?

BNhi rưng rưng nứoc mắt, và ôm chầm lấy Thái Anh:

- Mình rất sợ...

BNhi sực nhớ lại và đẩy Thái Anh ra:

- Có lẽ mình...ổn!

Thái Anh chợt quay sang 2 thằng nhóc và trừng mắt:

- Cút đi, trứoc khi tao đổi ý..

Hai thằng nhóc cô gắn ngồi dậy và nhìn chầm chầm Thái Anh:

- là...là... Đặng Thái Anh, chạy thôi! - 1 thằng thốt lên

Rồi hắn kéo tay thằng còn lại chạy mất. Bảo Nhi to mắt nhìn 2 thằng nhóc đang đâm đầu chạy:

- Hắn k phải Đặng Thái Anh thì còn ai nữa? - Nhi khó hiểu - Ừ mà sao tụi đó biết Thái Anh? - Nhi suy nghĩ

- Làm gì mà nhìn bọn chúng vậy hả? Muốn bọn chúng trở lại đây lắm à? - Thái Anh nhìn nó

- Cậu điên hả? - BNhi bực mình đứng dạy đi và xém té, chợt Thái Anh nhanh tay đỡ nó.

- Thấy chưa? Đi kô đc mà bày đặc, có tin mình bỏ cậu ở đây kô hả? Thế nào 1

- Mình...đùa thôi! - BNhi bực bội - ( Cái đồ chết tiệt... dám dọa mình, khi nào chân mình khỏi,mình sẽ tính sổ với hắn

- Xin lỗi, mới nảy mình làm đỗ hết trà sữa rồi!

Nhi giật mình nhìn Thái Anh, Thái Anh chỉ cừoi lại với nó

Thái Anh đỡ BNhi đến xe, BNhi thoáng nhìn Thái Anh, rồi lại quay đi chỗ khác:

- Sao hắn lại tốt với mình thế nhĩ? - Đang suy nghĩ thì nó thoáng thấy ai đó giống Duy đang chạy xe đạp điện xẹt qua và phía sau là cô bé xinh xắn lần trước.

- Duy...duy - Nó quay đầu lại nhìn theo hướng Duy chạy

- Làm gì mà nhoi nhoi lên vậy? - Thái Anh quát - Duy..Duy gì chứ?

Nhi giật mình há hốc mồm và bụm miệng lại:

- Chết, lại lỡ nói ra nữa... MÀ sao hắn nghe đc vậy chứ? - Suy thầm nghĩ

Thái Anh đỡ Nhi vào xe và chở Nhi về nhà, suốt lúc đó Thái Anh kô nói gì cả, và cứ im lặng như thế, BNhi cũng chẳng muốn nói gì với thằng khìn này.

Khi xe chạy đến trước cổng nhà BNhi, thì Thái Anh bóp còi cho ngừoi nhà ra:

- Cậu làm gì vậy? - BNhi to mắt nhìn

- Thì gọi ngừoi nhà của cậu ra chứ gì? - thái Anh lạnh lùng

- Hả? ( cậu ta k đỡ mình vào nhà??)

- Kô lẽ muốn về nhà tui ở à?

- Nè, cậu bị hâm à? Ai lại về nhà cậu làm gì

Và từ cồng, 2 cô hầu gái chạy ra đỡ lấy Nhi vào nhà.

Vào đến nhà, bố mẹ Nhi đều ngồi đợi nó ở phòng khách, trong gương mặt 2 ông bà khá nghiêm túc, điều đó khiến nó cảm thấy " kô ổn ".

Hai cô hàu gái đõ nó ngồi xuống ghế đối diện bố mẹ nó, và 2 cô hầu gái cuối đầu chào 2 ông bà rồi vào bếp.

- Bố, mẹ... con xin lỗi... đã về trễ...- Nó nhìn bố mẹ

- Ừ, 8h30 rồi? - bố nó

Khi nghe xong, nó cảm giác chắc sắp bị ăn đòn rồi, và đôi mắt nó rưng rưng:

- Con xin lỗi... chỉ tại...

- Kô sao đâu! - ông bố nhìn nó

Nó tròn mắt

- Sao con quen đc thằng nhóc đó vậy? - Mẹ BNhi

- Dạ? - Nhi khó hiểu - À... bạn chung khối đó mà ^^!

- Vậy à? - Mẹ

- Bố mẹ...biết... cậu ta à?

- Biết chứ, cậu nhóc tên Đặng Thái Anh phải kô?

Nhi tròn mắt nhìn mẹ và gật gật:

- vâng

- Đây nè! - Bố BNhi đưa 1 cuốn Tạp chí cho BNhi

Nó vội cầm lấy và nhìn bìa của cuốn tạp chí, và há hốc mồm:

- Hả? Là...là...Đặng...Đặng...- nó nói kô nên lời

Và bức hình ở bìa cuốn tạp chí đó là bức hình Thái Anh chụp cùng với 1 cô ngừoi mẫu nào đó ( rất xinh), gương mặt hắn lạnh như băng " Cậu ấm nhà họ Đặng, 1 trong những tài năng trẻ tuổi và giàu có nhất Châu Á "

- Đúng là khó tin, kô ngờ cái tên đó lại nổi tiếng đến vậy - Nhi đang nằm ngẫm nghĩ - Mình cứ nghĩ hắn chỉ là 1 hs lớp chọn tầm thường

Nó vừa ngẫm nghĩ vừa nhớ tới những câu nói của bố mẹ nó:

" Thái Anh đc biết đến kô chỉ là 1 cậu ấm nhà giàu, mà còn là một người tài năng về các lĩnh vực khác nhau "

" Trường cấp 3 An Long nổi tiếng là đều nhờ công của Thái Anh, cậu ta đã tham gia nhiều cuộc thi trong nước, quốc tế...Đem về cho ngôi trường này sự vinh quang... "

Chợt có tiếng mở cửa:

- Nhi, con kô đi học à? Hôm nay là thứ 2 đấy! - Mẹ của BNhi - 6h30 rồi, dậy đi cô nhóc!

Nó lồm cồm ngồi dậy:

- Dạ, con ra ngay! - Và nó cố đứng dậy với cái chân còn đau đi đến bàn học để soạn tập

Mẹ BNhi chợt quay lại dặn con gái:

- À, mẹ quên mất, Thái Anh nó đang đợi con ở dưới nhà đấy!

Nhi giật mình làm rơi cả tập:

- Hả? - Nhi cắn môi - mình cứ tưởng....Ôi trời, mình sao thế này. Chỉ trong 1 đêm mà cái nhìn của mình với hắn khác hẳn lúc trước...

Nhi thay đồng phục và vác balo bước từ từ xuống cầu than, ở phòng khách là Thái Anh trong bộ đồng phục: áo sơ mi trắng cà vạt ( nhìn kute)

Hắn chỉ nhìn Nhi rồi quay sang nói chuyện với bố của Nhi, trong họ cứ như là rất thân với nhau.

Nhi mím môi nhìn hắn, rồi quay sang chỗ khác và tiếp tục bước từ bước xuống bậc thang, mẹ nhi vội đến đỡ con gái:

- Sao con kô gọi mẹ giúp? - Mẹ Nhi trách

Sau khi ăn xong, Nhi cùng Thái Anh đến trường, và hôm nay hắn lại đổi xe - màu tím, dường như hắn muốn chơi nổi thì phải.

Suốt quảng đường đến trường, Thái Anh kô nói gì với nó cả, hắn chỉ biết cầm máy MP3 nghe nhạc và thả hồn vào những bài hát của hắn mà chẳng màn gì đến BNhi

- Chả coi mình ra kí lô nào cả - Nhi bực mình

Và đôi khi nó lại quay sang nhìn Thái Anh, rồi lại quay ra cửa kính:

- Trong hắn kô " nham nhỡ " như lúc mình thấy hắn ở ngoài đường cách đây vài tháng.... Chả biết hắn đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa..

Đến trường, hắn vội mở cửa xe ra, và vòng qua bên kia xe mở cửa ra ( nơi BNhi ngồi):

Hắn cuối người xuống, BNhi trợn mắt nhìn:

- Cậu làm gì vậy??

- Lên đi, tôi cõng! - Thái Anh ngoái lại nhìn nó

BNhi bối rối, cô gắn đứng dậy và để cho Thái Anh cõng nó vào lớp:

- Phiền cậu thật....! - BNhi

- Ko, do tôi muốn giúp cậu thôi...

Bước đến cổng trường, như là chờ sẵn, một đám con gái lẫn con trai đứng mịt cả cổng. Trong thấy 2 người, cả đám to mắt nhìn và một số còn hét lớn:

- Trời ơi, Thái Anh kìa... - 1 đứa con gái

- Thái Anh đi cõng con nhỏ đó hả? Nó là cái gì vậy chứ?

BNhi ngượng ngùng kô dám ngước mặt lên, chỉ biết bám tay chặt vào cổ Thái Anh, làm hắn muốn ngợp thở:

- Làm gì mà căng thẳng vậy?

- Hả? Làm gì có

- Còn nói à, tôi sắp chết vì ngợp thở rồi

Thái Anh cõng BNhi đến tận tầng 2, và nhẹ nhàng cho nó ngồi xuống chỗ ngồi của nó:

- Cứ ở đây đi, cậu khỏi ra chào cờ, mình xin cô giúp cậu rồi!

Thái Anh nói xong và tiếp tục đi lên tầng 3.

Trong tiết chào cờ, bà cô hiệu phó trịnh trọng bước lên bục và đọc tên từng HS vi phạm trong tuần đứng trước cờ làm gương.

BNhi lặng im trong phòng:

- Hoàng Minh Duy? Hoàng Minh Duy hôm nay có đi học kô? - tiếng nói nghiêm nghị của cô hiệu phó.

Câu nói vừa phát ra khiến Nhi phải để ý lắng nghe, có vẻ như hôm nay Duy lại trốn học thì phải:

- Thằng nhóc này suốt ngày chỉ biết trốn học, sao mình lại đi thích 1 thằng như hắn chứ??

Thứ 3, BNhi đc Thái Anh diều đi, chân nó có vẻ gần như ổn:

- Trong hắn sao ân cần với mình quá,hành động lại trái ngược với lời nói - BNhi thầm nghĩ

- Thôi, cậu đi đc rồi, thì tự đi đi! - Thái Anh buông tay ra, làm nó xém té:

- Hả?

- Định làm nũng với tui đó hả? - Thái Anh đùa

- Ai thèm cơ chứ, cậu k giúp thì mình cũng tự đi đc - Thế rồi BNhi bứoc từ từ đến từng bậc thang lên lầu.

Thái Anh kô quát lại, mà ngựoc lại đứng đó mỉm cừoi nhìn BNhi đi

Ở trong lớp BNhi vẫn ngồi suy ngẫm chán nãn:

- Mình chả muốn học tí nào, chỉ thích ở nhà ngủ... - Nó vừa nghĩ vừa hả họng ngáp và lại gục ra bàn

Chợt nó nhớ lại:

- Ừ mà dạo này sao sao ấy nhĩ? Sao mấy bữa nay mình kô thấy thằng nhóc đó đâu hết...Bỗng dưng mình muốn thấy Duy quá...

Cảm giác nó lại buồn bã, và chán nãn. Mà ngộ sao cũng chả thấy mặt mũi cô nàng Anh Thy ở đâu cả, điều đó làm nó buồn bực, chỉ toàn gặp tên Thái Anh:

- Ngừoi cần tìm thì kô thấy đâu, còn ngừoi k cần cứ gặp hoài... Dù gì chân cũng ổn rồi, chắc mai mình có thể tự đạp xe đc rồi.

Tan học, nó đi từng bước xuống cầu than, đến tận tầng trệt ( của khối 10), chợt Nhi thấy Anh Thy từ lớp đi ra:

- Anh Thy - Nhi gọi

Con bé quay ngoắt lại và đi nhanh lại chỗ BNhi:

- Chị Nhi, lâu quá kô gặp! Chị đi dc rồi hả? - Anh Thy vui vẻ

- Ừ...

Hai chị em cứ thể cùng nhau đi trên dãy hành lang dài dẫn ra sân trường:

- Sao dạo này chị k thấy thằng nhóc đo đâu nhĩ?

- Ai cơ? - Anh Thy

- Thì, thằng Duy chứ ai - Nhi

- À, sao chị lại quan tâm nó vậy chứ?

- Ờ thì thấy lạ lạ thôi mà....

- Nó vẫn hay trốn học như vậy đó chị ơi! - Anh Thy - Cô giáo biết em thân với nó nên cứ bắt em qua nhà nó hỏi tình hình nè

- Ừ, em đi chưa? - BNhi như rất quan tâm đến

- À, em định thứ 7...- Anh Thy vừa nói hết câu thì Thái Anh từ đâu đi đến cặp vai BNhi, làm 2 ngừoi hết hồn khựng lại:

- Định trốn hả? - Thái Anh nhìn Nhi

- Trốn?? Trốn gì? Chả phải cậu k giúp mình nữa à?

- Ai bảo thế bao giờ?

- Hồi sáng chứ gì? - Nhi quát

- Cái đó kô tính

Anh Thy nhìn BNhi và Thái Anh, và cừoi:

- Ôi em kô làm phiền anh chị nữa đâu, em xin phép đi trứoc - Anh Thy nói xong thì vụt đi, nó vừa đi vừa cưòi.. - Trong họ xứng thật nhĩ....

- Anh Thy... - Nhi gọi, dường nhu Anh Thy cố ý kô nghe. Nó cắn môi bực bội - Ôi! tên đáng ghét

Thứ 7, BNhi đã tự đi đc, kô cần Thái Anh phải diều nó nữa.

- Đã 1 tuần rồi kô thấy Duy đi học! - Anh Thy và BNhi cùng ra nhà xe lấy xe

- Ừ, chị thấy em cũng quan tâm thằng nhóc lắm nhĩ - BNhi nhìn Anh Thy

- À, bạn bè mà chị! Ừ...hôm nay anh Thái Anh kô đi cùng chị à?

- Nhắc đến thằng khùng ấy là chị bực mình rồi! MẶc hắn... chị hôm qua đã bảo khỏi cần đến nhà chị nữa...

- Vậy sáng này??

- Kô có - BNhi mỉm cừoi hạnh phúc

Thế rồi 2 chị em cùng nhau đến nhà Duy, căng nhà có vẻ vắng lặng, điều đó rất bình thường, vì ngôi nhà chỉ có 2 bà cháu mà...

Bứoc vào nhà, là bà của Duy đang ngồi, tay cầm quạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK